Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 92: Chương 92: Huynh. . . . . . Có phải yêu thích muội hay không?




Thiên Ngô suy nghĩ vòng vo một lúc, âm thầm chịu đựng cơn tức giận, khuôn mặt căng lên, nói giọng khàn khàn: “Chuyện nhỏ như vậy không cần làm phiền đến Thượng tiên Lưu Quang, không phải là chỉ xem một chút thoại bản thôi sao, người trẻ tuổi. . . . . . Người trẻ tuổi, khó tránh khỏi.”

Sau khi nói những lời này, rốt cuộc hai đại trưởng lão trầm mặc.

Ngay lúc này, trong không trung chỉ còn lại tiếng gió.

Huyền Tề đi tới trước mắt Thiên Âm, giống như nhàm chán nhận Thiên Tuyết từ trong tay nàng mà xoa xoa nó, lại âm thầm truyền âm nói: “Nhìn ca ca ta có uy phong không?”

Thiên Âm nhìn thẳng, cũng lấy thần thức truyền âm: “Uy phong!”

“Tất nhiên!” Không nhịn được nhíu mày: “Lại nói muội thật ác độc, tự mình xem sách này cũng không sao, còn nghĩ tới phải kéo đệ tử Nguyên Gia mà Tam Trưởng Lão đắc ý nhất xuống nước, thật là phúc hắc.”

“Ai kêu thời điểm muội đang nướng Tiên Hac thì Nguyên Gia sư huynh đoạt đi một chân chứ.”Thiên Âm không thay đổi sắc mặt: “Ừ, huynh cũng không tệ, cong cong quẹo quẹo nói một đống đạo lí sâu xa như vậy, còn không bằng một cái danh hào của Lưu Quang.”

“. . . . . .” Huyền Tề âm thầm buồn bực, lặng lẽ nhìn nàng mấy lần, lông mi thon dài rậm rạp trên da thịt tuyết trắng giống như một đôi Hắc Điệp trên giấy Tuyên Thành, hắn không nhịn được ác độc nói: “Ngày sau không cho ta xem loại sách này!”

“. . . . . .”

Hắn trừng mắt: “Có nghe hay không!”

Thiên Âm nghiêng mặt sang một bên, ánh mắt sâu kín nhìn hắn. Hắn bị nhìn đến chột dạ, há miệng đột nhiên có gió thổi vào, khiến hắn sặc đến sắc mặt đỏ bừng.

Thiên Âm vươn tay vuốt vuốt lưng thay hắn, không có gì háo hức nói: “Huyền Tề ca ca, muội nghe Nguyên Gia sư huynh nói, nếu một nam tử thích một nữ tử, sẽ nghĩ cách đoạt lấy mọi thứ thuộc về nàng, ngay cả nàng ta làm gì cũng muốn nắm trong tay. Huynh. . . . . . Có phải yêu thích muội hay không?”

“Khụ khụ khụ!” Bị đâm trúng tâm sự, sắc mặt Huyền Tề như trái cà chua chín muồi, một hơi cũng không thuận, liền trực tiếp ho khan.

Thiên Âm thấy hắn bị sặc lợi hại như vậy, dùng sức vỗ lưng hắn, ảo não mà nhỏ giọng nói: “Huynh không phải là phải thích tẩu tẩu tương lai sao? Tẩu tẩu nhất định vẫn còn đang ở một nơi trông mong ngóng chờ huynh trải mười dặm hoa đỏ, nghênh đón nữ tử người ta xuất giá, nhưng huynh chưa tìm được nàng, lại muốn phụ lòng người ta sao! Tại sao?”

Phá vỡ quy luật!!

Huyền Tề tức giận đến mặt trắng bệch, muốn nói ta căn bản không động lòng, lấy đâu phụ lòng! Nhưng Thiên Âm khinh bỉ nhìn hắn một cái, tựa như ghét bỏ hắn, sau đó ôm Thiên Tuyết bay đến bên cạnh Trọng Hoa.

Huyền Tề lập tức sững sờ.

Mối tình đầu của hắn vừa mới nảy sinh, tại sao lại bị phụ lòng rồi hả ??

Tại sao trong mắt nàng, hắn thành người phụ lòng người ta rồi?

Tẩu tẩu tương lai?

Đầu óc nàng không thông suốt, có thể không cần vì hắn tưởng tượng ra một người căn bản không tồn tại hay không? Chẳng lẽ nàng không biết tương lai là thứ gì đó rất xa xôi sao? Chẳng lẽ nàng cũng không biết, hắn. . . . . . Thích nàng sao?

Nhìn Thiên Âm cẩn thận rồi lại cực kỳ mong đợi kêu một tiếng “sư phụ”, nhẹ nhàng nói một câu gì đó, hắn không nghe rõ. Chẳng qua là cảm thấy trong lòng như đưa đám khổ sở.

Trong lòng Thiên Âm, có lẽ chỉ xem hắn là ca ca mà thôi.

***

Liên tiếp chạy ba ngày, rốt cuộc chạy tới Trường Lưu.

Lúc này trên Trường Lưu Tiên sơn từng luồng ma khí uốn lượn trong không khí, ngưng tụ thành sương mù dày dặc, bao phủ toàn bộ Tiên sơn trong đó.

Bên ngoài Tiên sơn bốn phương tám hướng đều bị một đám ma chúng bao vây như vòng nước chảy không lọt, trên không trung đều bị chiếm giữ, dày đặc như châu chấu. Đám người Trọng Hoa chỉ có thể ở bên ngoài trăm dặm, xa xa xem chừng.

Thiên Ngô nói: “Tôn thượng, lần này bao vậy tấn công Trường Lưu, Mặc Tử Tụ tự mình ra trận, lúc này tình thế khó có thể nắm lấy, đến cuối cùng Trường Lưu có bị Ma tộc chiếm lĩnh hay không chúng ta còn chưa biết. Không thể tùy tiện xông vào, nếu bị nhốt ở bên trong, tiến lùi đều khó.”

Hoa Tần phụ họa nói: “Tam Trưởng Lão nói đúng lắm, tất nhiên Trường Lưu cũng cầu cứu những Tiên môn khác, nhưng trong trăm dặm Phương viên, lại không có một người của Tiên môn, chắc hẳn mọi người vẫn chưa tới, không bằng chờ người của các Đại Tiên sơn khác đều đến, thì cùng nhau đi vào, lúc đó cũng không muộn.”

“Hiện tại tình thế nguy cấp, chờ lâu một phần người trong Trường Lưu Tiên sơn có phải thêm một phần nguy hiểm hay không?” Một âm thanh giòn giã ngoài ý muốn vang lên đột ngột trong lúc các đệ tử đều nghiêm túc lắng nghe các Trưởng Lão nói chuyện với Tiên Tôn. Mọi người vừa nhìn người này nói chuyện, lại giải thích rồi.

Thiên Âm không nhìn mọi người, cau mày nói: “Hai vị trưởng lão nói tất nhiên có lý, nhưng nếu người trong Tiên sơn khác đã tiến vào thì sao? Nếu chúng ta đợi ở chỗ này một chút, người trong tiên sơn cũng đang chờ chúng ta, chung quanh lại có người của Ma tộc nhìn chằm chằm, cứ như vậy, chúng ta không phải lãng phí thời gian một cách vô ích, lúc đó, người Ma tộc sẽ chiếm hết tiện nghi hay sao??”

Hồng Trang lơ đễnh: “Nhưng lỡ như những người khác chưa tới đây thì sao? Dựa vào trăm người chúng ta, lấy cái gì chống lại Ma tộc mấy ngàn người đây?”

Thiên Âm liền không thích nghe: “Làm sao không thể chống lại? Chúng ta có hơn trăm người, mỗi người đều tinh anh, chẳng lẽ còn không sánh bằng một tiểu tướng Ma tộc sao? Hồng Trang sư tỷ, làm sao ngươi có thể nâng cao chí khí người khác mà diệt uy phong của chính mình đây? !”

“Khi nào ta. . . . . .”

Hồng Trang còn muốn cãi, Trọng Hoa giơ tay lên quyết định cuối cùng: “Không cần phải tranh luận, vào Tiên sơn.”

Vì vậy toàn thể trầm mặc, Huyền Tề thần bí huýt gió một hơi thật dài, nháy mắt với Thiên Âm một cái. Hồng Trang nheo lại mắt nhìn nàng, không biết đang suy nghĩ gì.

Một nhóm người đi về phía Trường Lưu, càng đến gần này nơi ma khí lượn quanh, trong lòng Thiên Âm không khỏi lo lắng sốt ruột. Mắt thấy càng tới gần người Ma tộc, trái tim lại như có loại dẫn dắt, hình như có đồ vật gì đó muốn từ trong thân thể nàng chui ra ngoài.

Nàng ôm Thiên Tuyết thật chặt, trước mắt mờ mịt, đúng lúc này một bàn tay lạnh như băng dán vào trán nàng, ngay sau đó giọng nói Trọng Hoa truyền đến: “Thiên Âm, ngươi không phải thoải mái sao?”

Đáy mắt nàng đỏ lên, hồi hồn từ trong mờ mịt, nhìn ma khí xung quanh Tiên sơn, nhích gần một chút tới Trọng Hoa: “Sư phụ, con không sao.” Trầm ngâm chốc lát, lại hỏi: “Hiện tại toàn bộ Trường Lưu Tiên sơn đều bị bao vây, chúng ta phải đi vào như thế nào đây?”

Trọng Hoa không lên tiếng, nhưng hành động rất thẳng thắn.

Hắn dẫn theo nàng và mọi người đi thẳng vào Tiên sơn, một đám ma chúng bay qua, đối phương liền phát hiện bọn họ, đầu tiên là sững sờ, thấy rõ là Trọng Hoa, sau đó cả kinh, liên tiếp các tiếng kinh hô đồng loạt vang lên: “Là Trọng Hoa!”

“Vì sao băng đá* này lại tới?”

Băng đá*: ý ở đây chỉ Trọng Hoa. (Chắc đây là biệt danh mà ma chúng đặt cho sư phụ Trọng Hoa của chúng ta chăng *bật cười*)

“Nhanh đi báo cáo với Ma Tôn!”

Còn nói cái gì nghe không rõ lắm, trong tay Trọng Hoa bỗng nhiều xuất hiện một trường kiếm màu bạc, lại giống như dáng vẻ của hắn, đơn giản tự nhiên, bên trong lại cất giấu một loại lực lượng Hủy Thiên Diệt Địa.

Đây là lần đầu tiên Thiên Âm nhìn thấy hắn sử dụng trường kiếm, nàng biết kiếm này tên là Thái A, ngang hàng với Mặc Phát* của Mặc Tử Tụ, cũng được liệt vào đệ nhất tiên khí. Là xác thực Tổ Sư khai sơn Thái A phối kiếm, sau khi Tổ Sư quy tiên, kiếm Thái A thành Trấn Sơn Chi Bảo, vẫn được Chưởng môn nắm giữ. Nhưng Chưởng môn đời trước lại giao kiếm này cho Tiên Tôn, đủ để nhìn ra đối phương coi trọng hắn.

Mặc phát*: một loại ma khí.

Thiên Âm ngửa đầu nhìn hắn, cũng lần đầu tiên biết, sư phụ của mình, sẽ có thời khắc lạnh lùng như thế. Giờ phút này hắn chân thật như bao trùm tất cả mọi thứ ở đây, đối diện nhìn người của Ma tộc, cả ánh mắt kia, đều lạnh lẽo không mang theo chút nhiệt độ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.