Thân thể người bình thường khó có thể chịu được linh khí cường đại trong Linh Tuyền kia. Ở bên trong trụ lại nửa canh giờ đã là cực hạn, nếu ở lâu hơn nữa thì tiên lực sẽ mất hết, thậm chí sẽ nổ banh xác.
Ngay cả hắn, cũng chỉ dám trụ lại ở bên trong hai canh giờ.
Nhưng trước mắt hắn, Thiên Âm ở trong đây đã hai ngày hai đêm, không chỉ như vậy, hắn không thể tưởng tượng nổi linh khí bên trong Linh Tuyền có hiện tượng dần dần khô cạn.
Chẳng lẽ, đây là sự khác biệt giữa thần thể và tiên thể bình thường sao?
Nhưng mà, việc này cũng quá mức kỳ quái. Theo như lời nói Linh Tuyền do mấy ngàn năm trước trên ngọn thần sơn có vị Ma tộc Thiếu chủ yêu mến một cô gái, vì để cho nàng có niềm vui nên đặc biệt vì nàng mà xây khu Linh Tuyền, bày ra trận pháp lớn, mang linh khí dưới lòng đất Sơn Thần di chuyển đến nơi này.
Mặc dù Sơn Thần đã biến mất ngàn năm, nhưng linh khí nơi này vẫn dồi dào. Lúc này, Thiên Âm ngâm mình ở trong đây lại có hiện tượng khô cạn, cho dù là Trọng Hoa cũng không có cách nào trả lời hiện tượng trên.
Bị ánh mắt nóng bỏng của Thiên Âm nhìn, suy nghĩ của Trọng Hoa kịp thời trở về, hắn không tự nhiên giơ tay áo che miệng ho nhẹ: “Về y phục không có trên người của ngươi là do trong Linh Tuyền có khí tinh lọc, tất cả những đồ vật không có nguồn gốc sẽ bị lọc sạch tất cả.”
“Cho nên y phục trên người con không phải do sư phụ cởi, mà là do Linh Tuyền tinh lọc sao?”
“. . . . . . Khụ, tất nhiên, không phải là do vi sư cởi.”
“Vậy sao.” Thiên Âm chợt hiểu, nàng cũng không quá thất vọng, đang muốn đứng dậy, đột nhiên cảm thấy hạ thân chợt chảy ra cái gì đó ấm áp hơn linh khí của Linh Tuyền, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Sư phụ, ta ta ta. . . . . .”
Trọng Hoa ngước mắt nhìn vẻ mặt hoảng sợ của nàng mà kêu lên: “Con thất cấm*!”
*Thất cấm: không khống chế được.
Sau ba canh giờ, vẻ mặt Trọng Hoa kì quái, mang theo Thiên Âm ngoan ngoãn trở lại điện Cửu Trọng.
Thiên Âm vừa rơi xuống đất, không nói hai lời, xoay người cưỡi mây bay về phía điện Chấp Pháp, âm thanh lưu loát rõ ràng truyền đến: “Sư phụ, con đi thỉnh giáo Huyền Tề ca ca một chút về chuyện quỳ thủy là như thế nào, sau đó con lập tức trở về liền!”
*Qùy thủy: kinh nguyệt.
Trọng Hoa nghiêm mặt, đứng im ở trước cửa điện, hồi lâu, gió ấm áp cuốn vài chiếc lá cây khô lướt qua bên chân hắn.
Nghĩ đến mấy canh giờ trước, Thiên Âm thét lên một tiếng kia kinh thiên động địa “con thất cấm”, khiến cho hắn sợ đến cho rằng lỗ tai của mình có vấn đề. Hỏi rõ ràng mới biết, thì ra là quỳ thủy của nàng mới tới.
Không ngờ quỳ thủy lần đầu tiên của Thiên Âm đến vào năm nàng mười bảy tuổi.!
Ai có thể nghĩ tới, Thiên Âm đối với chuyện nam nữ một chữ cũng không rõ, nhưng ít nhất chuyện nữ nhi nàng cũng phải hiểu rõ, không ngờ trong đầu nàng lại trống không?
Dù là Trọng Hoa cũng chưa từng nghĩ tới một ngày hắn lại nhìn thấy quỳ thủy của đệ tử mình.
Hả? Trước lúc đi, Thiên Âm nói cái gì?
Suy nghĩ cẩn thận một chút, vẻ mặt Trọng Hoa hoảng sợ, khí huyết cuồn cuộn, không nhịn được phun ngụm máu tươi ra ngoài.
Nàng nói đi thính giáo Huyền Tề? ! !
“Thiên Âm! Ngươi đứng lại đó cho ta! !”
Một vệt sáng thoáng qua, bóng dáng Trọng Hoa biến mất ở tại chỗ. Nghe âm thanh của hai người, không biết Thiên Tuyết từ trong xó xỉnh nào chui ra, nó ngước cổ nhìn bầu trời xanh thẩm, lúc lâu sau lại nhìn bãi máu trên mặt đất kia, miễn cưỡng vung móng vuốt lên, ngay lập tức vết máu biến mất không thấy, nó chu mỏ, thân hình nhỏ bé xoay người một cái liền biến mất.
***
Trời cao đất rộng, mây bay nhàn nhã.
Trong điện Chấp Pháp có một nơi tên là Thiên Điện, Huyền Tề nằm gốc cây hoa Lê vươn ngang trên cây khô nghỉ ngơi. Có Hồ Điệp từ bụi hoa bay ra, vẫy hai cánh, dính vào tiên khí quanh người hắn.
Nhìn hắn lúc này, tuy tuấn mỹ nhưng nhỏ bé yếu ớt, dáng vẻ không dính bụi trần.
“Huyền Tề ca ca! !”
Bản thân hắn rất hưởng thụ khung cảnh mộng ảo tươi đẹp và vô cùng yên tĩnh này, nhưng đột nhiên xuất hiện tiếng nói làm bươm bướm kinh bay*, đánh bay giấc mộng của Huyền Tề.
*Kinh bay: hoảng sợ mà bay đi.