“Thiên Âm, đủ rồi!”
Giữa biển mây, bên trong Thái A tiên sơn, một tia sáng phát ra còn chói hơn so với đầu phía tây. Chưởng môn Lưu Cẩn ở trong ánh sáng ngàn dặm bước ra, nháy mắt đã đi đến trước mặt.
Ánh mắt hắn rơi vào Thiên Tuyết đang nằm trong ngực nàng, lại nhìn nàng, vẻ mặt lạnh lùng: “Sư phụ của ngươi là tự mình yêu cầu chịu hình, không người nào ép buộc hắn. Ngược lại là ngươi, làm trái với tiên quy, náo loạn điện Chấp Pháp, đến cuối cùng là muốn làm gì? Sư phụ ngươi, sư huynh của ngươi, từng người đều nghiêm ngặt tuân thủ tiên quy, bảo vệ tiên môn yên bình. Hết lần này đến lần khác, một mình ngươi bắt đầu tiến vào Thái A, ba lần bốn lượt xúc phạm quy củ, bổn tọa thường ngày niệm tình ngươi còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, liền không truy cứu. Nhưng hôm nay ngươi lại làm ra chuyện sỉ nhục sư môn, ngươi phải bị tội gì? !”
“Ngươi nói!”
Âm thanh của hắn mang theo tính âm ba Chấn Địa* Thiên Âm không khỏi lui về sau một bước, lại gắt gao cắn răng thẳng tắp nhìn hắn: “Chưởng Môn sư bá, đó là sư phụ của con! Người từng nói với con, sư phụ ngài ấy là Tiên Tôn, phải bảo vệ mỗi người trong Tiên giới, mỗi một tấc hoa cỏ đất đai, người cực khổ như vậy, nhưng các người lại nhẫn tâm tổn thương sư phụ!”
Âm ba chấn địa*: âm thanh rung động quá mức.
Nàng liếc nhìn tất cả ánh mắt đang nhìn mình, âm thầm ghi nhớ từng ánh mắt cười nhạo hoặc vô tình hay thương xót, toàn bộ đều ghi nhớ ở trong lòng, trong nháy mắt, ánh mắt trong suốt như có huyết quang* chợt lóe rồi biến mắt!
*Huyết quang: thị huyết.
Sư phụ của ta, chẳng lẽ đáng để người ta khi dễ sao? !
Ta muốn trở nên cường đại! Một ngày nào đó, ta sẽ khiến cho những kẻ đã dám tổn thương sư phụ ta. . . . . .
Đều xuống địa ngục! !
Một luồng ma khí mạnh mẽ từ phía chân trời dồn ép tới, vẻ mặt mọi người đều thay đồi!
Chỉ có Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn đôi mắt của Thiên Âm bị tơ máu nhuộm đỏ, đưa móng vuốt ôm sát mặt nàng, âm thanh của nó âm thầm truyền vào đáy lòng nàng: “Tỷ tỷ yên tâm, về sau Tuyết Tuyết và tỷ sẽ cùng nhau bảo vệ sư phụ Trọng Hoa!”
Lưu Cẩn phân phó nói: “Huyền Lão, ngươi dẫn người đi xem một chút, có phải là có Ma tộc xông vào tiên sơn hay không?.” Cuối cùng, ánh mắt của hắn rơi xuống trên người Thiên Âm, thở dài nói: “Thiên Âm, ngươi đi theo ta đến điện Thái A!”
****
“Ngươi còn không biết lỗi của mình sao?”
Trong chánh điện Thái A, Lưu Cẩn nhìn Thiên Âm đang quật cường quỳ xuống đất không nói, lạnh lùng hỏi.
Đại điện trống vắng, lúc này chỉ có hai người.
Lưu Cẩn ngồi ngay ngắn ở trên bảo tọa, nhìn Thiên Âm không nói một câu, ngoài cửa, Thiên Tuyết dáo dác ngó vào, muốn vào bên trong nhưng nhìn Lưu Cẩn đang ngồi lại không dám tùy tiện tiến vào. Chỉ đành phải đứng ở cửa, giương mắt nhìn Thiên Âm.
Ở bốn phía, Lưu Cẩn đều bố trí một tầng kết giới, người ngoài chỉ nhìn thấy môi động đậy, nhưng lại không nghe thấy nói gì.
Thiên Âm vẫn trầm mặc như cũ.
Lưu Cẩn híp mắt lại, một chưởng vỗ ở trên tay vịn, chỉ tiếc rèn sắt không thành, nhìn vào Thiên Âm nói: “Cho dù ngươi cảm thấy uất ức cho sư phụ của ngươi, nhưng ngươi vẫn có thể lén lút đến tìm bổn tọa phân xử, ngươi mang theo tên súc sinh kia chạy đi náo loạn điện Chấp Pháp một lúc thì trong lòng sẽ dễ chịu sao?”
“Tuyết Tuyết nó không phải là súc sinh!”
“Vậy ngươi nói cho ta biết nó là cái gì?”
“Nó là người thân của ta! Trừ sư phụ, nó là người ta thân nhất!”
Nàng cố chấp theo nhìn hắn, ánh mắt không hề có nửa phần nhượng bộ.
Lưu Cẩn cứng lại, mở miệng lần nữa là giọng nói có mấy phần ác liệt: “Thiên Âm a Thiên Âm, bổn tọa biết ngươi đau lòng cho sư phụ, nhưng ngươi tùy tiện phá hủy Trọng điện trong tiên môn, theo quy củ, ngươi phải đi Huyễn Hải úp mặt vào tường sám hối mấy trăm năm. Ngươi là đệ tử lại không biết lỗi của mình nằm ở đâu, nếu sư phụ ngươi không phải là Trọng Hoa, ngươi đã sớm bị cạo đi tiên cốt quay trở về làm người phàm rồi!”
Thiên Âm có chút sợ, nếu quả thật quay trở về làm người phàm, thì sẽ không thấy được sư phụ nữa.
Vừa nghĩ tới này, trong lòng chứa nhiều uất ức, nước mắt tràn ra ngoài, nàng lại mím môi, nhất quyết không chịu nhận sai lầm.
“Nhận lỗi, đồng nghĩa với việc sư phụ đáng phải bị thương như vậy. Ta bất bình vì sư phụ, có chỗ nào sai?”
Lưu Cẩn thấy nàng vẫn cố chấp quật cường cứng đầu như cũ, thầm thở dài một tiếng, mở miệng yếu ớt: “Ngươi có biết, tại sao sư phụ ngươi lại chịu hình phạt này không?”
Đột nhiên Thiên Âm nhìn chăm chú vào hắn.