Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 4: Chương 4: Không phải tiên cũng không phải ma, không phải người cũng không phải quỷ.




Thiên Âm bất ngờ thoát ra, tất nhiên liều chết chạy một mạch.

Mà Hồng Trang thấy ngay trước mắt tất cả mọi người lại có người thoát khỏi tay thuộc hạ của mình càng cảm thấy mất hết thể diện, một tên ăn mày nhỏ bé, lại có thể thoát khỏi roi trói của mình, làm cho nàng ta có chút không cam lòng, liền hạ lệnh loạn côn đánh chết Thiên Âm. Dù sao tánh mạng của một tên ăn mày ti tiện, đối với nàng ta mà nói, vốn không được coi là gì.

Vì thế, tiếp theo liền có tiết mục ngươi đuổi ta trốn.

Nếm qua sự lợi hại của Hồng Trang, lúc này Thiên Âm chỉ có liều mình trốn, chỉ hy vọng không bị nàng ta bắt được.

Bởi vì nàng không muốn chết !

Nhưng mà, dù nàng chạy nhanh hơn nữa, làm sao có thể nhanh hơn Hồng Trang đây?

Hồng Trang bay từ trên trời rơi xuống trước mặt nàng, chắn đường đi của nàng, trên khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ tràn đầy sự giễu cợt: “Ngươi cho rằng ngươi chạy trốn được sao? Buồn cười!”

Một tên ăn mày thôi mà, lại dám cả gan không nghe lời mình, quả thật là đáng giận!

Khuôn mặt nhỏ nhắn giận dữ, liền hất bàn tay cầm chiếc quạt đến đây, Thiên Âm không kịp đề phòng, nhất thời bị một quạt đánh bay ra ngoài.

“Đau quá...” Trong lòng Thiên Âm thầm kêu, chỉ cảm thấy trong đầu vang ong ong, nửa bên mặt cũng tê dại. Tuy nhiên trong tâm nàng lại càng thêm hoảng sợ, một đứa trẻ mới mười mấy tuổi, một bàn tay có thể quạt bay người bạn cùng lứa, đủ để chứng minh Hồng Trang không tầm thường.

Nhưng mà....

Ta không muốn chết! Ta vẫn chưa tìm được hắn! Ta không thể chết được!!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, khiến Thiên Âm thất thần trong chốc lát.

Tìm được hắn sao? Tìm ai? Ta đang tìm ai?

Nàng lơ đãng muốn bắt lấy bóng dáng chợt lóe qua kia, nhưng cái gì cũng không bắt được, để lại trái tim trống rỗng tràn đầy hiu quạnh.

Hồng Trang thấy ánh mắt nàng trở nên đờ đẫn, thầm bảo một tiếng vô dụng, vung tay lên, gia đinh vừa chạy tới liền bao vây quanh Thiên Âm.

Hồng Trang đang ở bên ngoài cách đó vài bước, tên gia đinh nọ cũng vừa tới trước mặt, Thiên Âm ngơ ngẩn chuyển động con ngươi, lấy lại tinh thần từ trong mê man, lúc gã gia đinh vung cây gây gậy thô to đến trước mắt, ham muốn sống mãnh liệt làm cho nàng bộc phát ra sức lực tiềm tàng trước giờ chưa từng có, hét lớn một tiếng, bỗng chốc nhảy lên từ trên mặt đất như cơn gió, giống như bị điện giật chạy ra xa trăm mét!

Đón lấy làn gió, nghe âm thanh hổn hển của Hồng Trang phía sau, Thiên Âm cũng không biết mình chạy liên tục bao lâu, đến khi tiếng mắng chửi phẫn nộ đằng sau càng ngày càng xa, nàng mới phát hiện mình đã chạy đến một chỗ trên đỉnh núi, phía sau là con đường nhỏ uốn khúc, phía trước là sườn núi dốc đứng, vài cọng cây cô độc trơ trọi mọc im trên đỉnh núi.

Ánh nắng chiều nơi xa xôi chiếu tới, nàng chỉ thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, cả người ngã xuống dưới, sườn núi phía sau vẫn dốc dựng, trước khi hôn mê nàng cảm thấy hình như mình đâm phải thứ gì đó, mềm mại như nước, sau đó thì mất đi tri giác.

Ở phía sau nàng, đột nhiên một nam tử mặc y phục hồng bào (hồng = đỏ, bào = áo có vạt áo dài) xuất hiện bên cạnh kết giới, cây bút lông trên tay như dải lụa tung bay, tiến vào dò xét kết giới, sóng nước kết giới rung động, y thong thả đi vào trong, một tiếng cười nhẹ khinh thường mơ hồ truyền tới: “Truyền tống trận Tiên Giới, chẳng qua cũng chỉ như thế.”

____________

Sương mù lượn lờ trên đỉnh núi, có một ngôi đình yên tĩnh được xây tựa vào , dưới ngôi đình chính là vách đá chênh vênh. Trưởng môn hiện tại của Thái A tiên sơn – Lưu Cẩn mặc một thân trường bào trắng, trên khuôn mặt anh tuấn phi phàm, đôi mắt đen như mực nhìn về hướng truyền tống trận dưới chân núi xẹt qua tia do dự trong phút chốc: “Không ngờ lại có người có thể xông qua truyền tống trận giữa Nhân giới và Tiên giới!”

Ngay sau đó, hắn nghiêng người nói với đệ tử phía sau: “Đi xem đó là ai!”

“Vâng.”

Sau khi đệ tử rời đi, hắn bấm ngón tay tính toán, khóe mắt không nhịn được run rẩy một cái, lẩm bẩm lên tiếng: “Không phải tiên cũng không phải ma, không phải người cũng không phải quỷ....” Nhìn tầng tầng sương trắng xóa dưới chân núi, dưới ánh nắng mặt trời, sương mù tựa như lần lượt thay đổi nhiều sắc màu , biển mây mênh mang, trong nháy mắt biến thành sắc màu rực rỡ huyền ảo, bao la vô tận.

Một tay hắn buông lỏng sau lưng, đôi mày bắt đầu nhăn chặt lại: “Chỉ bằng sức lực riêng mình trong tình huống mảy may phá hư truyền tống trận đi từ Nhân giới đến Tiên giới, rốt cuộc người có bản lĩnh to lớn này là ai?”

Cánh rừng hoang vắng, vách núi dốc sâu thẳm, đều không cho hắn đáp án, chỉ riêng tiếng gió vẫn như trước, biển mây phập phồng.

Phút chốc, vẻ mặt hắn lại biến đổi: “Lại có người đi qua truyền tống trận!”

“Là.... Ma tộc.”

Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng của hắn đã biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.