“Đợi đồ nhi sống được lâu giống như sư phụ, có lẽ sẽ sáng tỏ. Bây giờ con không làm được cũng không muốn vô tâm. Sư phụ cũng không làm được?”Ngược lại Thiên Âm rất thoải mái, đơn giản thu thập một chút liền chạy ra ngoài.
Trọng Hoa nhìn bóng lưng của nàng, rơi vào trầm tư.
Vô tình vô dục, rất lâu hắn đã từng cho rằng mình chính là người như vậy, nhưng cuối cùng trong lòng không thoát khỏi chấp niệm. Trong lòng, tín ngưỡng ăn sâu bén rễ, không phải chỉ mấy quyển kinh văn mà có thể dạy người ta nhìn thấu được tất cả.
Đúng như Thiên Âm từng nói, tiên ma thường xuyên tranh đấu, ngươi tranh ta đoạt, thật sự là chuyện không có ý nghĩa. Nhưng bởi vì bị truyền sứ mệnh khi còn nhỏ, ngay từ nhỏ đã nhận thức biết tiên ma đối lập không chết không thôi, để cho hắn không thể không quan tâm đến, không cách nào khiến cho tâm buông bỏ.
***
Hôm sau, Trọng Hoa cứ theo lẽ thường uống canh Thiên Âm bưng tới “nghe nói” là bị móng vuốt của Thiên Tuyết đánh chết, Phượng hoàng nấu thành canh, mùi thịt xông vào mũi, lượn quanh trong điện không ngừng.
Mà lúc này đây, Lưu Cẩn mang vẻ mặt sa sầm, đến trước mặt thầy trò hai người.
Vẻ mặt Trọng Hoa bình tĩnh không dao động: “Sư huynh.” Lại quay đầu nói với Thiên Âm: “Thiên Âm, lấy chén canh cho Chưởng Môn sư bá của ngươi !”
Từ lúc Lưu Cẩn đi vào, trong nháy mắt, Thiên Âm và Thiên Tuyết đã vô cùng, vô cùng chậm bước ra ngoài cửa. Nghe được Trọng Hoa kêu mình, trong lòng Thiên Âm than thở một tiếng, lập tức nâng lên khuôn mặt tươi cười, nhát gan từ từ tiến lên, múc một chén canh đưa cho Lưu Cẩn.
Lưu Cẩn hừ lạnh: “Múc chén canh thôi, tay của ngươi run cái gì?”
“Con. . . . . . con. . . . . .” Thiên Âm cười lấy lòng: “Con thấy được Chưởng Môn sư bá kích động vui mừng đến khóc!”
“Vậy sao? Ngươi là sợ ta tìm ngươi đòi lại tiểu Phượng hoàng đi?”
Thiên Âm kinh ngạc trợn to mắt, vẻ mặt mờ mịt: “Tiểu Phượng hoàng? Tiểu Phượng hoàng là ai? Gần đây Chưởng Môn sư bá thu nhận đệ tử mới sao?”
Trọng Hoa nhàn nhã tự đắc uống canh, uống hết nhắc nhở một câu: “Tiểu Phượng hoàng theo như lời Chưởng môn nói, chính là nguyên liệu hôm nay ngươi nấu canh đưa cho vi sư.”
“Phốc! . . . . . . Sư phụ!” Thiên Âm đừng thẳng vô lực nhún vai, nhìn sư phụ của mình, xấu hổ không chịu nổi. Tuy nhiên thấy hắn an nhàn tự tại uống hết chén canh, ánh mắt Thiên Âm do dự nhìn giữa hai người một lúc lâu, bỗng dưng chỉ vào Trọng Hoa: “Chưởng Môn sư bá, Tiểu Phượng hoàng của người đúng là con dụ dỗ tới, nhưng là sư phụ nói người muốn uống canh Phượng hoàng, ra hiệu cho con chỗ của người có Phượng hoàng, vì thế con mới đi!”
Sư huynh đệ hai người hoàn toàn không có cách nào diễn tả được tâm tình của mình vào lúc này, nhất là Trọng Hoa, bị Thiên Âm chỉ tay, tất cả trách nhiệm bị đẩy lên trên người mình, ngay tức khắc trong nháy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nhìn dáng vẻ chột dạ của Thiên Âm, hắn giống như tùy ý chỉ vào Thiên Tuyết, nói với Lưu Cẩn: “Trùng hộp ta cũng có một Thần Thú, mặc dù không biết là chủng loài gì, nhưng cũng không kém hơn Phương hoàng của ngươi. Không bằng sư huynh mang nó đi đi.”
Thiên Tuyết liền xù lông, Thiên Âm lập tức ôm nó chạy ra ngoài cửa, vừa chạy vừa gào khóc thảm thiết kêu: “Sư bá sư phụ con sai rồi, con sẽ không đánh chủ ý lên Tiên thú của Chưởng Môn sư bá nữa, nhất định con sẽ tích cực nhận sai, từ đó thay đổi triệt để, nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận làm đệ tử giỏi. . . . . .”
Vẻ mặt âm trầm của Lưu Cẩn nở một chút nụ cười: “Cái người đệ tử này, không tốt vô cùng, ngươi cần phải dạy dỗ thật tốt. Gần một tháng nay, nàng bắt rất nhiều tiên thú, tự lấy thần không biết quỷ không hay, nếu không phải mọi người sợ ngươi, không dám tùy tiện đến điện Cửu Trọng chất vấn ngươi, thì nàng đã sớm bị người đuổi theo đánh.”
Hắn trầm ngâm chốc lát, lại nói: “Số mạng của Thiên Âm, ngươi có từng tính qua chưa?”