Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 210: Chương 210: Nếu ta trùng sinh




Loạn thạch cát bay ở bên trong, ba người không coi ai ra gì nói xong, cung Nguyệt Thần trong tay Thiên Âm đã kéo thành trăng tròn, cuồng phong nhấc lên đá cẩm thạch ngoài điện, cây lật ngược, núi đổ sụp.

“Trăng rơi!” Theo mỗi một tiếng quát, ngón tay Thiên Âm buông lỏng, Bí Hĩ mang theo Vô Tư bay ra trăm dặm, Lam Duyệt xách theo Phù Vân đã bị tàn phế và Mộ Thần nhảy lên phía sau núi!

Đông Phương và Thiên Nam đồng thời cảm thán một tiếng “xong rồi”, chữ còn ở răng, một mủi tên này của Thiên Âm, tiếng động to lớn uy hiếp mười phần, một mũi tên không vô ích.

Cát bay đá chạy ngừng lại rồi.

Kiếm Thái A lại xuyên thấu vai của nàng, đánh bay Thiên Âm ra xa nghìn thước, khiến cho cả người nàng đính trên thạch bích cao chót vót tại đỉnh Thái A.

Đông Phương loáng thoáng nghe nàng nhè nhẹ mơ hồ nỉ non, tiếng gió mang đi xa. . . . . .

Giữa không trung, sớm mai chiếu rọi, cả người Trọng Hoa nhưkhoác lên ánh sáng mờ đứng lơ lửng trên không, vẻ mặt lạnh lùng, đáy mắt lại là một vẻ khiếp sợ!

Bá Hĩ lại bay trở lại, ném Vô Tư sang một bên, liếc mắt Trọng Hoa, thở dài lắc đầu một cái: “Nếu nàng thật sự bắn ra mũi tên này, sợ rằng Thái A đều sẽ không tồn tại nữa. Đáng tiếc, vì sao nàng lại mềm lòng?”

Dứt lời lại lắc đầu, lầm bầm lầu bầu nói: “Một nhóm người lớn tuổi, lại bức một tiểu nha đầu tới chết, có ý gì đây? Không bằng ta trở về đóng cửa bế quan tu luyện!”

Nói xong, hắn cưỡi mây mà rời đi.

Thiên Âm đụng vào ngọn núi Thái A truyền ra tiếng vang kinh động, cả đám các đại tiên môn trưởng lão đệ tử Thái A, rối rít chạy tới nhìn thảm trạng của nàng, công khai lên án, chỉ yêu cầu Trọng Hoa lập tức động thủ giết chết nàng.

Chỉ thấy Trọng Hoa ra tay tìm tòi, kiếm Thái A bay ngược trở về trong tay hắn, Thiên Âm không có chống đỡ, trong nháy mắt rơi xuống, thẳng tắp rớt xuống đáy vực cao hơn trăm thước, giống như chim non gãy cánh, nhẹ nhàng tựa như không có sức nặng.

Sau đó Trọng Hoa tới trước mặt nàng, Thiên Âm nỗ lực chống đỡ đứng dậy, mắt đỏ như máu rưng rưng nhìn hắn, mềm nhũn gọi tiếng sư phụ.

Mọi người nhìn Trọng Hoa, ánh mắt kia, vô cùng lạnh lùng.

Nhưng đôi môi mỏng mím chặt lại có chút run rẩy hiếm thấy.

Trọng Hoa từng bước từng bước đi tới, không có tình cảm gì nói: “Từ sau khi ngươi mang theo Mặc Tử Tụ rời khỏi Thái A, bổn tôn đã ở trước mặt của mọi người, trục xuất ngươi khỏi sư môn. Ta và ngươi đã không còn là sư đồ. Một câu “sư phụ” này của ngươi, bổn tôn không chịu nổi.”

Tay áo hắn rũ xuống trước mắt nàng, nàng muốn đưa tay đi bắt, bị hắn nghiêng người né tránh.

“Đã rời đi, cần gì phải trở lại?”

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng ở đỉnh đầu vang lên, Thiên Âm nắm chặt nắm tay thấp giọng đáp: “Đồ nhi chưa bao giờ cấu kết với Ma tộc, không cầu mọi người hiểu, chỉ cầu sư phụ tin tưởng. Đồ nhi tự biết cứu đi Mặc Tử Tụ là tội ác tày trời, chỉ có cái chết mới khiến cho mọi người bớt đi tức giận. Lần này trở lại, chỉ muốn thấy sư phụ một lần cuối.”

Thiên Âm đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt quyến luyến, chưa bao giờ dừng lại.

Trong tất cả các âm thanh muốn trừng phạt, Trọng Hoa nói: “Giết ngươi, là vì an nguy tương lai của Lục giới. Không có liên quan tới Mặc Tử Tụ.”

Thiên Âm không hiểu, Phục Nguyên đến phía sau hắn, thở dài một tiếng, nói cho Thiên Âm nghe thạch Ma Thần xem bói tương lai, cũng tương đương nói cho nàng biết nguyên nhân vì sao Trọng Hoa giết nàng.

Thiên Âm nghe, cảm thấy cực kỳ hoang đường, đồng thời tâm như tro tàn, nhu tình và mong đợi tronng ánh mắt dần dần rút đi.

Nàng cúi mắt xuống, yên tĩnh trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Cho nên, sư phụ vốn định hôm nay tự tay giết ta sao?”

“Phải”

“Muốn đánh ta rớt xuống đài Tru Thần?”

“Không.” Trọng Hoa nói: “Giết chết thần ma trong ngươi, đánh tan ba hồn chín vía, để cho ngươi trọn đời không thể trùng sinh.”

Thân thể Thiên Âm nghiêng một cái, lục phủ ngũ tạng đau đớn như dời sông lấp biển, máu tươi ra chảy đầy đất.

Nàng chống cung Nguyệt Thần chậm rãi đứng lên, ánh mắt quét qua mọi người vây xem, hỏi: “Liền vì những tiên nhân rất sợ chết này sao?”

Nhìn ma khí quanh thân nàng bắt đầu nổi lên, Trọng Hoa cau mày, nàng lại mở miệng: “Cho tới nay, lòng ta kinh ngạc run sợ im hơi lặng tiếng sống ở dưới sự bảo vệ của người, cho là như vậy, ta liền có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ với sư phụ. Hôm qua lúc ta trở lại, vẫn nghĩ tới, chỉ cần không phải sư phụ người để cho ta chết, mặc dù đến cuối cùng sẽ chết, ta cũng không sợ.”

“Thế nhưng lúc này ta lại sợ chết rồi. Ta không cam lòng tánh mạng của ta trong mắt ngươi, không bằng tương lai thối buồn cười kia.” Nàng mặc cho trước ngực máu chảy như suối, lui hai bước, nói: “Sư phụ, người còn chưa từng thấy qua bản lãnh của đồ nhi chứ?”

Phục Nguyên cả kinh nói: “Thiên Âm! Ngươi muốn ra tay với tôn thượng?”

Khóe miệng Thiên Âm giật giật, rũ mắt: “Cũng không phải là vậy sao.”

Trọng Hoa nhíu chặt chân mày: “Vì sao không khoanh tay chịu trói?”

“Ta cho chính mình có cơ hội phản kháng một lần. Nếu chết, xem như mệnh ta cạn, nếu chưa chết, ta liền bắt sư phụ đi Ma tộc làm trượng phu.” Trong lời nói của nàng tất cả đều là đùa giỡn, chọc cho vây xem hoảng sợ vô cùng!

Mọi người tức giận mắng đám người chỉ trích đồng thời, Thiên Nam và Đông Phương ở phía, cũng không nhịn á khẩu không tiếng động. Một hồi lâu sau, Thiên Nam nói: “Nếu thật sự tiểu sư muội thắng, sư phụ có thể mất mặt.”

Đông Phương đưa tay bấm bấm mình, ah? Không đau.

“May mắn là nằm mơ.”

Giống như không dám tin, lại bấm bấm, vẫn như cũ không đau.

Một bên Thiên Nam quát: “Tiểu sư muội điên nên ngươi cũng điên rồi phải không? ! Bấm ta làm cái gì? !”

Đông Phương kinh ngạc nhìn về hắn, sau đó lại quay mặt sang kinh ngạc nhìn sư đồ hai người ở phía xa, trong lúc này lòng ưu sầu tràn đầy nghi ngờ.

Ở bên kia, Trọng Hoa lại đáp một câu: “Ngươi đã nhập ma, hôm nay bổn tôn giết ngươi, là thanh lý môn hộ.”

Lời này vừa nói ra, mọi người chỉ thấy sư đồ hai người đấu ở tại một chỗ.

Nhiều chiêu thức của Thiên Âm mang ra lực lượng sấm sét chấn động khiến cho khắp các nơi trên ngọn núi Thái A sụp đồ, thân núi bắt đầu dao động sụp xuống, ma khí cuồn cuộn, lúc sau lại mạnh lúc trước.

Vậy mà, không hơn trăm chiêu hơn, trong nháy mắt, kiếm Thái A lần nữa đâm vào thân thể nàng, đánh bay nàng đính trên thạch bích, kém theo dòng máu tươi rơi xuống, có vẻ cực kỳ buồn bã.

Trọng Hoa nói: “Bổn tôn sẽ không bỏ mặc cho người nguy hại đến tương lai của Lục giới, nếu ngươi oán, liền oán bổn tôn thôi.”

Thiên Âm nhắm mắt lại, cung Nguyệt Thần rơi xuống đất, khanh một tiếng nhập vào mặt đất.

“Quên tất cả, an tâm làm người phàm.”

Một tiếng bất đắc dĩ mà ưu thương thở dài ngưng tụ thành sóng âm truyền vào trong tai nàng, trong lòng nàng căng lên, lần nữa mở mắt tra thì trước mắt một luồng ánh sáng mạnh mẽ cản tầm mắt, ngực bỗng dưng đau xót!

Chết lặng, là khi lòng của nàng rời khỏi thân thể, duy nhất ở lại trong cơ thể nàng là cảm thụ.

Đợi ánh sáng mạnh mẽ lui bước, trước mắt là tay bạch ngọc của Trọng Hoa, nắm một viên Ngũ Quang Thập Sắc, ánh sáng chiếu vào ở bên trong tròng mắt đen của hắn, để cho nàng thấy rõ trong mắt của hắn là thiếu sót bản thân, nhếch nhác tuyệt vọng, mặt mũi tái nhợt.

Ở sinh mạng dần dần trôi qua trong giờ phút này, nàng quay đầu nhìn lại chuyện cũ, không khỏi nghĩ tới cảnh tượng nàng bị những người bởi vì Thần Tàng mà đuổi giết không có đường đi, nàng bị những người Tiên giới bức tử nhưng họ lại giống như là người quan trọng trong lòng hắn, mặc dù nàng lựa chọn khuất phục vẫn không có được cuộc sống an bình, chỉ đổi được hận và giận, những người khiến cho cuộc sống của sư phụ gian khổ. . . . . .

Có chút động lòng, sớm định là tan xương nát thịt.

Nhưng cuối cùng tiếc nuối duy nhất ở lại trong đầu, là không từng dũng cảm một lần, đi tranh thủ cho bản thân muốn sư phụ.

Dù là ban đầu thành thân với sư phụ, nhưng mà cũng chỉ vì cứu sống hắn.

Bởi vì chưa từng dũng cảm, mới rơi vào kết quả như hôm nay vậy.

Nàng hàm chứa đến một cơn tức giận cuối cùng, ánh mắt bình tĩnh ngắm nhìn Trọng Hoa, cười nói: “Sư phụ, ta không muốn làm người phàm, người muốn giết ta liền diệt trừ triệt để một chút, nếu không, nếu ta trùng sinh thành ma, chắc chắn huyết tẩy Lục giới, không có một ngọn cỏ, từ nay về sau không có người không có ta, thì trong lòng sẽ không đau nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.