Lưu Quang đứng lù lù bất động, khuôn mặt diễm lệ mang theo ý cười lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể. Lập tức sắc mặt của Huyền Tề thay đổi, ngượng ngùng cười một tiếng: “Hắc hắc, dù sao trong lòng ta, Lưu Quang người cũng giống như phụ thân của ta, thân hình cao lớn, những chuyện này cũng không cần người phải gánh vác.”
Phụ thân?
Khóe miệng Lưu Quang run rẩy lên. . . . . .
Vào lúc này, Huyền Tề trân trọng lấy ra ngọc bội quý giá từ trong ngực, giống như là đưa ra một quyết định thật lớn, nhìn chằm chằm Thiên Âm.
Thiên Âm bị nhìn chằm chú lạnh rợn cả tóc gáy: “Huyền Huyền Huyền Tề. . . . . . Ca ca. . . . . .”
“Thiên Âm, đây là di vật của mẹ huynh để lại cho huynh, muốn trong tương lai, huynh đưa cho nữ nhân mà mình yêu mến, huynh. . . . . . Hôm nay huynh đưa nó cho muội!”
Lập tức, Thiên Âm mở to mắt, giống như tinh linh mà nhảy lên. Nhìn hắn một chút, lại nhìn ngọc bội trong tay hắn được khảm bằng một khối vàng lớn. Nàng nhìn về khối vàng một cách thèm thuồng, thật vất vả mới thu hồi mắt, vừa thấy khó xử vừa thấy kì quái nhìn Huyền Tề, nói: “Ánh sáng vàng quả thật rất mê người, nhưng huynh đã là tính toán tương lai đưa cho nữ tử huynh yêu mến, là tẩu tẩu thân ái của muội, thì nhanh nhanh cất đi, tránh cho bị người khác cướp đi.”
“Phốc!” Lưu Quang bật cười, trong lúc mơ hồ tựa như nghe được âm thanh tan nát cõi lòng. Nhìn biểu tình cứng ngắt Huyền Tề, hắn âm thầm đáng tiếc cho Huyền Tề.
Hay cho tiết mục huynh có tình, muội vô ý, chậc chậc. . . . . .
Thiên Âm kỳ quái nhìn Lưu Quang, lại thấy mặt Huyền Tề như đưa đám thất vọng đau lòng, tinh thần sa sút, cho là mình khen vàng của hắn mê người làm cho hắn hiểu lầm, vì vậy vội vàng giải thích nói: “Huyền Tề ca ca huynh đừng hiểu lầm, muội khen vàng của huynh chỉ là bởi vì nó mê người, không có ý muốn đoạt đồ vật mà huynh yêu thích, huynh đừng đau lòng!”
“Khụ khụ khụ. . . . . .” Ở một bên, Lưu Quang nhịn đến nội thương, khóe miệng không ngừng co quắp.
“Huynh. . . . . .” Huyền Tề tựa như muốn phun ra một ngụm máu, ánh mắt lo lắng nhìn nàng, không nén nỗi sợ hãi ở trong lòng mà than thở, tựa như chỉ thuận miệng hỏi: “Thiên Âm, người trong lòng muội là ai ?”
Hai mắt Thiên Âm sáng lên, đáp: “Đương nhiên là sư phụ!”
Huyền Tề kinh ngạc, lần nữa nghĩ lại một chút, suy nghĩ của nàng đơn thuần, nàng thích Trọng Hoa cũng giống như thích mình và Lưu Quang, chỉ đơn thuần là thích mà thôi. Nghĩ như vậy, tâm tình lại bình tĩnh trở về như cũ. Miễn cưỡng nhìn nàng một cái, thấy vẻ mặt ngây thơ kia, trong đầu hắn hiện ra một ý tưởng hào hùng!
Nàng không hiểu gì về tình yêu, như vậy thì để ta dạy đi! Ta muốn để cho nàng trở thành người duy nhất thật sự thích ta!!
Đột nhiên hắn kích động khiến Thiên Âm và Lưu Quang liếc mắt nhìn hắn, tựa như ý thức được tâm tình của mình vô cùng kích động, Huyền Tề không được tự nhiên vội ho một tiếng, thận trọng thu hồi lại ngọc bội.
Thiên Âm thèm khát nhìn khối ngọc bội kia rơi vào trong tay áo của hắn, trong lòng đáng tiếc buông tiếng thở dài, lập tức trên mặt tràn đầy hy vọng hỏi “Vậy quà của muội đâu? Huynh nói nửa ngày vẫn không có lấy ra cho muội sao? !”
Lưu Quang: “. . . . . .”
Huyền Tề: “. . . . . .”
Một đám quạ nhẹ nhàng bay qua trên đỉnh đầu hai người.
Huyền Tề quyết định dời đi lực chú ý của nàng: “Thiên Âm, sư phụ của muội bị chịu khoét hình*, hiện tại như thế nào?”
Khoét hình*: một loại hình phạt trong tiên môn.
“Khoét hình? Huynh nói khoét hình là loại hình phạt tàn nhẫn nhất trong môn quy? Khoét hình là cầm tiên khí cạo tiên cốt có thể làm cho Tiên Nhân biến thành phàm nhân?”
Thiên Âm hoảng sợ, bỗng dưng nghĩ đến lúc mình rời đi sắc mặt sư phụ tái nhợt, trong ngày thường sắc mặt của hắn cũng trắng, trắng giống như thủy tinh, nhưng lại không giống hôm nay trắng không hề có sức sống như vậy. Toàn thân đầy máu như hoa mai nở trong tuyết . . . . .
Thiên Âm kinh ngạc đứng thẳng, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt.
Sư phụ bị thương, nàng lại còn vui mừng chạy đi đòi quà của người khác tặng, sư phụ rất đau lòng sao? Nhất định là vậy, sư phụ đối xử với mình tốt như vậy, mình lại giống như Bạch Nhãn Lang*.
Bạch Nhãn Lang*: kẻ vong ơn phụ nghĩa.