Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 205: Chương 205: Oán hoặc không oán




“Thật ra thì, mục đích của Mặc Tử Tụ cũng chỉ là muốn ngươi.” Trở lại điện Cửu Trọng, Lưu Quang nói với Thiên Âm như vậy.

Thiên Âm ho khan một tiếng, nói: “Lời tuy như thế, ta quả thật không thích hợp với hắn.”

Lưu Quang không rõ liếc xéo nhìn nàng.

“Mặc Tử Tụ hắn có thể có hôm nay, cũng là đáng đời hắn.” Lưu Quang cười lạnh: “Trong lòng ngươi coi hắn như Mặc ca ca thiện lương, nhưng ngươi có thể hiểu biết, có chuyệnliên quan đến vị thần cuối thời và cung Nguyệt Thần, tất cả đều là một tay hắn thúc đẩy? Mục đích đúng là vì lợi dụng ngươi, đả kích Thái A, thuận tiện cũng lợi dụng Tiên giới tìm được Thần Tàng cho hắn, mà hắn là ngư ông đắc lợi.”

“Chỉ tiếc, người định không bằng trời định, hắn tính vào tính ra, cũng quên tính mình vào trong đó đi.” Lưu Quang có vẻ hả hê, ngồi ở trên ghế bành cao, hai chân bắt chéo run đùi: “Chỉ sợ lúc này hắn hối hận muốn chết đi, hắc hắc. . . . . . Thiên Âm, hắn cố ý ở trước mặt nhiều người nói ngươi là Ma Hậu của hắn như vậy, cũng chỉ là vì để cho Trọng Hoa trị tội ngươi để cho ngươi chết tâm với sư phụ ngươi, chút ít tâm tư kia người nào mà không biết, ngươi cũng đừng bị lừa.”

Thiên Âm rõ ràng không tin: “Mặc ca ca làm sao có thể sẽ hãm hại ta? Hơn nữa, nếu thật quả là hắn âm thầm bố trí tất cả, vậy hắn cần gì phải nhiều lần cứu ta trong lúc nguy nan? Đúng như lần này, nếu như hắn không đến, khiến người Tiên giới bức bách sư phụ làm ta hết hy vọng không phải là càng hợp lý hơn sao?”

Ánh mắt Lưu Quang sâu kín nhìn lấy nàng, hồi lâu, hỏi: “Tiểu Thiên Thiên, bản thân ngươi từ nhỏ tới lớn, bổn tọa có từng lừa gạt ngươi một lần nào chưa?”

“Chưa từng.” Thiên Âm tự giác là một người có lương tri tốt, che giấu lương tâm nói không nên lời.

“Nếu chưa từng, như vậy vì sao bổn tọa phải biên soạn những lời này nói cho ngươi nghe?”

“. . . . . .”

“Trong lòng ngươi tự có cân nhắc, ta nói là thật hay giả, trong lòng ngươi rõ ràng.” Lưu Quang chọc chọc gương mặt cứng ngắc của nàng, giễu cợt nói: “Cái cô nương ngốc này, Mặc Tử Tụ sao có thể là người rất tốt? Hắn cứu ngươi không giả, nhưng từng tính toán ngươi cũng là thật. Không tin, ngươi đi hỏi sư phụ ngươi một chút.”

Vào lúc này, trong lòng Thiên Âm cũng căng thẳng, khàn giọng hỏi: “Sư phụ ta biết?”

“Đừng xem sư phụ ngươi trong ngày thường ba gậy cũng gõ không ra một cái rắm, lòng của hắn rất sâu đấy. Ngươi cho là hắn đi Thần Đãng Sơn thật sự đơn giản chỉ vì cứu nữ nhân Vô Tư kia? Ngay cả Phong Thanh Dương ngầm tính toán hắn, hắn cũng tra xét ra được, huống chi bị Mặc Tử Tụ đùa giỡn ở trong lòng bàn tay nhiều năm, ngươi thật coi hắn chỉ là người biết tranh đấu?”

Thiên Âm trầm mặc khoảnh khắc, nói: “Vô luận như thế nào, Mặc ca ca đã cứu ta.”

Lưu Quang nhíu mày: “Thiên Thiên, nếu như ngươi phải đi Ma tộc ta sẽ không ngăn cản, nhưng trong lòng ta, hi vọng ngươi có thể ở lại Tiên giới.”

“Tại sao?”

Bởi vì ngươi là thần, cũng đã thành ma.

Lời này, là Minh vương đã từng nói qua, Lưu Quang không nói, hắn kỳ vọng lần này Trọng Hoa bảo vệ mạng của nàng, ngày sau không còn phát sinh ngoài ý muốn.

Như vậy nàng vĩnh viễn cũng sẽ không chân chính trở thành ma, Minh vương nói qua, ít nhất hôm nay nàng tồn tại với Tiên giới, còn nhớ nhung Trọng Hoa, đối với tương lai còn tồn tại chờ đợi tốt đẹp, nếu thần tính của nàng chưa hoàn toàn mất đi, như vậy ma tính cũng sẽ không hồi phục.

Lưu Quang vuốt tóc nàng, cũng như khi nàng còn bé vậy, cười nói: “Nếu như có một ngày, người đời vứt bỏ ngươi, Thiên Âm, ngươi phải nhớ kỹ còn có Lưu Quang ta đối với ngươi không xa không rời.”

Thiên Âm khô khốc cười một tiếng: “Sao đột nhiên huynh lại buồn nôn như vậy?”

“Cái này đã chịu không nổi rồi hả?” Lưu Quang bật cười: “Ta chính là nghe nói Mặc Tử Tụ kêu ngươi là “tiểu thân ái” ấy.”

Thiên Âm tỏ vẻ khó có thể hưởng thụ, hắn dừng một chút, lại hỏi: “Ngươi oán Mặc Tử Tụ sao?”

Thiên Âm che giấu cười, rất nghiêm túc tự định giá vấn đề oán hoặc không oán.

Oán, là nên oán.

Nếu không phải Đại Liệt Cốc truyền ra tin tức vị thần cuối thời, chuyện sau đó có lẽ căn bản sẽ không xảy ra. Nhưng thật muốn oán, cũng chỉ có thể trách những người tham lam kia. Mặc Tử Tụ cũng chỉ là nói xạo, lời nói dối xem ra lại chân thật đáng tin. So với Tiên giới vô tình, nàng có lẽ dễ dàng hơn tha thứ Mặc Tử Tụ một chút.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng ai cũng oán.

Giống như vừa bắt đầu, cuộc đời của nàng liền nắm chặt ở trong tay người khác, bị động phòng thủ, bị động chạy trốn. Nàng từng cho đây là số mệnh, ông trời an bài cuộc sống của nàng thành hình dáng như vậy, nàng chỉ có thể cố gắng phản kháng, giãy giụa còn sống.

Nhưng đột nhiên có một ngày, có người nói cho nàng biết, đây tất cả cũng chỉ là người thân cận nhất của mình tính toán ra mưu kế, nàng lại có thể không oán?

Nàng oán Mặc Tử Tụ, oán hắn đối tốt với nàng như vậy, lại ngầm làm hạ độc thủ. Hơn nữa oán những người trong Tiên giới hãm hại nàng, vì một Thần Tàng hư vô như có như không, bức nàng đến không còn đường lui.

Nếu đây tất cả chưa từng xảy ra, nàng vẫn là một đệ tử bình thường trong Thái A. Là một người chuyện gây tai họa không biết trời cao đất rộng bên cạnh sư phụ Trọng Hoa. Nàng và sư phụ cũng có thể giống như hai đường thẳng song song, duy trì khoảng cách an toàn, đến chết cũng sẽ không vượt qua khoảng cách giữa bọn họ.

Tất cả nguyên nhân đều do Mặc Tử Tụ bố trí lời nói dối tỉ mỉ, thay đổi hết tất cả, là lòng tham lam của những người trong Tiên giới.

Nàng đột nhiên không giải thích được cảm thấy phiền não, trong đầu như có linh quang chợt hiện, nàng bình tĩnh nhìn Lưu Quang, hỏi “Thời điểm huynh nói cho ta biết những thứ này, là muốn ta từ đó hận Mặc ca ca, không hề quan tâm chết sống của hắn nữa?”

Lưu Quang chậc chậc thở dài nói: “Trong lòng ta xấu như vậy sao?”

Thiên Âm rất muốn nói, huynh có.

Nhưng khi nhìn hắn xinh đẹp mà cười tràn đầy uy hiếp, nàng nhịn, nói: “Không, huynh rất hiền lành, là Tiên Nhân thiện lương nhất mà ta gặp qua.”

Lưu Quang thật hưởng thụ. Hắn nói: “Ta cũng chỉ cho là, phải cho ngươi biết một chút chân tướng. Cuối cùng ngươi làm thế nào, lại không phải ta có thể quyết định.” Lại nói: “Hôm nay Mặc Tử Tụ chạy không thoát. Trước đây hắn bị trọng thương, tu vi chỉ còn lại ba bốn phần, đánh nhau với đám người Lam Duyệt đã là miễn cưỡng, nếu chống lại Trọng Hoa khỏe mạnh, sợ là chạy trời không khỏi nắng. Hoặc là bị giết, hoặc là bị phong ấn.”

Thiên Âm hít một hơi lạnh, Lưu Quang thấy vậy không khỏi bật cười: “Ngươi yên tâm, tu vi của Mặc Tử Tụ đã đến cảnh giới này, không dễ dàng bị giết chết như vậy. Chỉ cần hắn đến hơi thở cuối cùng, liền còn có thể trùng sinh lần nữa. Duy nhất chỉ phương pháp xử lí là phong ấn hắn, từng chút từng chút để cho hắn phai mờ đến chết.”

Thiên Âm cho là, Lưu Quang chính là tiên tri.

Hai người họ cũng chỉ là nói mấy câu, tiên ma chạm tay, đánh long trời lở đất, cuối cùng lấy Trọng Hoa bắt giữ Mặc Tử Tụ, Bạch Hà và ma chúng hoảng hốt rút đi mà kết thúc.

Trọng Hoa quả thật phong ấn Mặc Tử Tụ.

Phong ấn tại Linh Tuyền dưới đỉnh Thái A.

Một nơi chỉ có thể vào mà không thể ra, một nơi hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, một nơi giống như cối xay có tiêu diệt mọi thứ.

Mài đi tu vi, mài đi hồn phách, cuối cùng ngay cả thân thể cũng mòn đi, cuối cùng sẽ hóa làm linh khí dưới Linh Tuyền.

Trước Ma Tôn Mặc Tử Tụ, cũng táng mệnh như thế.

Bắt sống Mặc Tử Tụ, diệt trừ một uy hiếp lớn với tiên giới, các đại tiên môn hài lòng mà thỏa mãn.

Ngoài hài lòng thỏa mãn tỉnh ra lần này đại chiến tiên ma công thần lớn nhất là Trọng Hoa làm việc bất luân với đệ tử, trong lúc này cũng ngầm hiểu lẫn nhau trầm mặc không đề cập tới.

Nói giỡn! Ở thời điểm mấu chốt này, người nào nói ai là đồ ngốc!

Nếu không phải Trọng Hoa ra tay, đám người sợ là không chết cũng bị trọng thương, đâu còn có thể đuổi đi Ma Tộc phong ấn Mặc Tử Tụ? Mặc dù muốn hưng sư vấn tội, cũng là sau khi cuộc sóng gió này thoáng bình tĩnh một chút, lại đi truy cứu chuyện sư đồ mến nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.