Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 203: Chương 203: Quyền đả Phong Thanh Dương.




Năm đó, Trọng Hoa ở lễ trưởng thành, từ trong tay của phụ thân Lưu Cẩn nhận lấy kiếm Thái A thì liền thề, đến suốt cuộc đời, đều lấy sinh mạng dâng hiến cho Tiên giới, dâng hiến cho Thái A.

Lại chưa từng nghĩ tới thậm chí chưa bao giờ suy nghĩ, trong sinh mệnh ngàn năm như một ngày của hắn, sẽ xuất hiện một tiểu đệ tử tên là Thiên Âm.

Lưu Quang nói: Trọng Hoa, ngươi có thể còn sống, không phải là bởi vì Thượng thiên chăm sóc, là bởi vì ngươi có một đồ đệ tốt cam nguyện dùng tánh mạng tới cứu vớt ngươi!

Hắn liều mạng muốn xông phá phong ấn Vô Nhai lưu lại, nhớ lại đệ tử từng nguyện ý dùng tánh mạng cứu vớt mình. Nhưng thử qua, chính là vô ích.

Vì vậy hắn chỉ có thể đến hỏi Thiên Nam, đi hỏi Đông Phương, đi từ trong miệng người khác, hắn biết sự thật bên trong, thật sự có một nữ đệ tử tên là Thiên Âm.

Sau khi hắn biết tất cả về chuyện của nàng, hắn vẫn không nhớ nổi nàng.

Nhưng không cách nào quên nàng nữa.

Không cách nào quên được nàng thoi thóp một hơi nằm ở trong ngực Mặc Tử Tụ mạnh mẽ chống lên đôi mắt y hệt chấm nhỏ nhìn mình bằng ánh mắt nhớ nhung.

Trọng Hoa trầm mặc, có gió nắm kéo tay áo bào của hắn, giống như âm thanh của tất cả mọi người ngoài kết giới kéo trái tim hắn càng băng giá.

Hắn muốn bảo vệ đứa bé này —— đây là chấp niệm trong đáy lòng hắn, cũng giống như chấp niệm hắn muốn bảo vệ Tiên giới!

Hắn tự tay muốn cầm cổ tay Thiên Âm, Phong Thanh Dương đột nhiên hô to một tiếng “Tôn thượng”, hắn giơ tay chỉ vào đệ tử đang sợ hãi đứng dưới bậc thềm Thái A: “Những người đệ tử này là lúc hai năm trước Thái A bị vây công may mắn còn sống sót, bọn họ vô tội! Chẳng lẽ Tôn thượng nhẫn tâm để cho cơn ác mộng trong lòng bọn họ lại xuất hiện sao?”

Trọng Hoa bình tĩnh nhìn Phong Thanh Dương, mặc cho tiếng người huyên náo quanh mình. Rất lâu sau đó, cho đến bên trán Phong Thanh Dương đổ mồ hôi lạnh như mưa, hắn mới lạnh lùng hỏi “Ngươi là muốn tánh mạng bổn tôn hay là tánh mạng Thiên Âm? Hoặc là muốn cả hai?”

Sắc mặt Phong Thanh Dương đại biến, cố gắng bình tĩnh nói: “Tôn thượng nói thế là ý gì? Bổn tọa không hiểu rõ lắm. Bổn tọa chỉ muốn cho Tôn thượng biết, lần này nếu tôn thượng khư khư cố chấp, bởi vì vậy mà tử thương vô số, Tôn thượng cũng sắp trở thành Tội Nhân Thiên Cổ của Tiên giới!”

Trọng Hoa bắt đầu tìm tòi, Tam Trưởng Lão lập tức bị ngoại lực khống chế lao ra từ trong đám người, nhếch nhác rơi xuống đất, y phục đầu tóc dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi.

Phong Thanh Dương thấy hắn, khóe mắt hung hăng vừa kéo, sau một khắc cũng cố làm kinh ngạc nói: “Tam Trưởng Lão! Ngài đây là thế nào?”

“Ta. . . . . . Tôn thượng, ta. . . . . .” Tam Trưởng Lão làm như xấu hổ không chịu nổi trong lòng khó có thể mở miệng, bỗng cắn răng một cái, ở giữa cái nhìn soi mói của hai người liền tự hủy tiên nguyên!

Trọng Hoa thờ ơ, Phong Thanh Dương khiếp sợ khó tả.

Trọng Hoa nhìn hắn, trong ánh mắt kia không thể nói là thất vọng là bi thương là tức giận hay còn là cái khác.

Nhưng hắn càng như thế, trong lòng Phong Thanh Dương càng thấp thỏm. Hắn biết, Trọng Hoa có thể bắt được Tam Trưởng Lão tung tin đồn thúc giục đám quần chúng gây chuyện hỏi tội Trọng Hoa và Thiên Âm, tất nhiên cũng hiểu biết người đúng sau chuyện này là mình và Vô Tư.

Nếu chuyện này đã bị vạch trần, liền tương đương với tên đã lắp vào cung, hắn đã mất đường lui, cũng không có gì đáng sợ.

Nghĩ như vậy, Phong Thanh Dương cũng trấn định lại, thân thể hắn thẳng tắp, đón gió mà đứng, nói: “Tôn thượng, nếu ngài nhất định không chịu giết Thiên Âm, như vậy, những người ngoài kết giới này, đồng loạt xông lên, đạp vỡ Thái A! Tôn thượng, mặc dù ngài còn sống, nếu Thái A nếu không còn, tương lai ngài, lấy mặt mũi nào đi gặp sư tổ?”

Lấy cả an nguy Tiên môn, tới ngăn cản Trọng Hoa, một chiêu này, Phong Thanh Dương dùng là vô cùng tốt.

Ít nhất khiến Trọng Hoa đứng ở tình cảnh khó cả đôi đường.

Nếu là lựa chọn Thiên Âm, như vậy hắn không chỉ có mình mang tiếng xấu, càng thêm hoàn toàn đẩy Thái A tới đầu gió đỉnh sóng, đám người Vô Tư đã có chuẩn bị mà đến, thì sẽ không từ bỏ ý đồ.

Ngược lại, Thiên Âm sẽ chết không thể nghi ngờ. Hay là Trọng Hoa thay Thiên Âm gánh vác tội lỗi, trở thành Lục Nhiên và Xích Hỏa thứ hai.Chỉ tiếc, Phong Thanh Dương lại quên tính một người khác vào.

Hắn vừa nói xong, chỉ nghe “Bốp” một tiếng, cả người hắn bị một nguồn sức mạnh vỗ bay ra ngoài, đứng dậy thì gương mặt tuấn tú đã nóng bừng!

Lưu Quang người cũng như tên, bóng dáng giống như ánh sáng lung linh, trong khi Phong Thanh Dương chưa đứng vững gót chân, lại trong nháy mắt đến trước mặt hắn, nắm chặt cổ của hắn, hung hăng ném ra ngoài!

Hồng Trang đứng giữ không trung thấy tình cánh đột nhiên thay đổi, trơ mắt nhìn Phong Thanh Dương bị Lưu Quang ném giống như rách túi, chưa kịp phản ứng, Phong Thanh Dương phun ngụm máu kéo ra đường cong diễm lệ giữa không trung, thẳng tắp xông về nàng.

Nàng đưa tay muốn tiếp được hắn, Lưu Quang lại đến bên cạnh, một tay nhấc Phong Thanh Dương ở trong tay, cách một tầng kết giới, hắn vung quả đấm, từng quyền từng quyền nện ở trên người Phong Thanh Dương.

Phong Thanh Dương bị quả đấm như mưa rơi dày đặc này đánh cho mông lung rồi!

Giờ khắc này, đất trời yên tĩnh!

Từng quả đấm đẹp mắt như ánh sáng lung linh tràn ra, mỗi một quyền rơi xuống đều mang tiếng vỡ vụn xương cốt.

Trọng Hoa nhàn nhạt nhìn, Thiên Âm lẳng lặng nhìn, trong lòng đám người Vô Tư Lam Duyệt kinh khiếp nhìn, mọi người trong trong ngoài ngoài Tiên giới đều chấn động vô cùng nhìn!

Không tới thời gian một ly trà, Phong Thanh Dương tuấn dật, toàn thân mang thương tích, máu như mưa rơi xuống, rơi vào trong mắt mọi người ở Thái A, rơi vào trong lòng các tiên nhân và quần chúng đang phẫn nộ ngoài kết giới.

Khiếp sợ đồng thời trong lòng sinh ra hàn ý!

Mắt thấy hai mắt Phong Thanh Dương trợn ngược như đang thoi thóp một hơi, Trọng Hoa lạnh nhạt nói: “Đủ rồi.”

Âm thanh không nhanh không chậm, nhẹ nhàng nhàn nhạt, lại như làm pháp thuật, khuếch tán tới từng cái góc.

Lưu Quang dừng tay.

Phong Thanh Dương giống như diều đứt dây, ngã xuống mặt đất, giữa không trung Hồng Trang bị kinh hoàng hoảng sợ luống cuống đón lấy.

“Đại sư huynh! !”

Không chỉ có là Hồng Trang bi thương, trong lúc này, chừng mười người đồng loạt bay về phía Phong Thanh Dương, vừa buồn vừa giận che chở hắn. Một đệ tử trẻ tuổi trong đó hơi lộ ra vẻ mặt giận dữ quát Lưu Quang: “Sư thúc! Vì sao người không phân tốt xấu, xuống tay độc ác như thế? !”

Vẻ mặ Lưu Quang lạnh lùng, hắn cưỡi mây từng bước từng bước đi tới, nước chảy mây trôi, sát khí khắp người, vô cùng tức giận, làm cho hắn giống như Sát Thần tuyệt lệ đến sâu trong địa ngục!

Hắn đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, tuyệt lệ mà tươi đẹp. Hắn nói: “Không phân tốt xấu? Ngươi hỏi Phong Thanh Dương một chút, hỏi hắn một chút đến tột cùng vụng trộm làm những bẩn thỉu chuyện gì?”

Hắn làm pháp thuật, truyền âm thanh của chính mình ra xa xa: “Các đệ tử Thái A, Lưu Cẩn khi còn sống có dũng khí lệnh toàn bộ trên dưới Tiên môn dồn lực đối địch với Ngũ đại tiên môn! Hôm nay các ngươi, Phong Thanh Dương bị người bức bách đến chỉ muốn tham sống sợ chết không biết phản kháng! Hôm qua mối hận vẫn còn rửa sạch, mối thù hôm nay bọn ngươi làm như không thấy, nếu đường đường là Thái A đã luân lạc đến đây, như vậy hủy diệt lại có làm sao? ! Xem xem dáng vẻ chuột nhắc của từng người các ngươi. Bổn tọa cảm thấy đáng xấu hổ cho các ngươi! Vì cả Thái A mà cảm thấy thật đáng buồn!”

Hắn đi tới bên cạnh Thiên Âm, chỉa về phía nàng, mặt ngó mọi người ngoài kết giới: “Người này, bổn tọa bảo vệ rồi ! Hôm nay nếu các ngươi dám san bằng Thái A, ít ngày nữa bổn tọa liền tìm Ma tộc nương tựa, phản chiến lại các người!Người ở chỗ này, một người cũng sẽ không bỏ qua!”

Gặp gỡ một người không để sống chết người khác ở trong mắt, người này vẫn là một Thượng tiên mãnh mẽ làm người ta sợ hãi, không có ai hoài nghi tính chân thật trong lời nói của hắn!

Âm thanh của hắn không lớn, so với giọng nói bình thường của hắn mềm hơn nhẹ hơn, nhưng lại làm cho người người không thể bỏ qua cuồng vọng bá đạo của hắn!

Đám người Vô Tư mặc kệ, mấy ánh mắt nhìn nhau, ra dấu tay ám hiệu, ngoài kết giới các tiên nhân lại tức giận!

Trong lúc này, hai bên bạt kiếm bày ra, chỉ kém cơ hội là động thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.