“Có ý gì?”
“Trở mặt, đánh Thái A ngươi!”
“Bổn tọa ngược lại không nhìn ra, Thiên Âm đối với ngươi lại có mấy phần quan trọng.” Lưu Quang dừng chân, thấy vẻ mặt của hắn cũng không giống như nói giỡn, bỗng ngưng ra một chút nụ cười diễm lệ, bén nhọn mà nguy hiểm: “Mặc Tử Tụ, ngươi thật sự cho rằng, bổn tọa không dám đánh với ngươi? Nếu như ngươi dám dẫn dắt ma chúng tấn công Thái A ta, bổn tọa sẽ làm cho ngươi có đi không về!”
“Hứ!” Mặc Tử Tụ quay đầu lại nhìn hắn, không thèm để ý cười: “Chó cùng đường quay lại cắn sao?”
“Ta với ngươi liền bàn luận một chút được không? Nhiều năm không giao thủ với ngươi, ngược lại làm cho bổn tọa hoài niệm vô cùng.” Đột nhiên mắt Lưu quang co rụt lại, lập tức trường kiếm xuất hiện ở trong tay, đang muốn ra tay, bên cạnh hai người truyền đến một giọng nói rất nhỏ: “Đông Phương sư tỷ, lần này tiểu tiện nhân Thiên Âm không sống được chứ!”
Hai người đồng thời nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy hai nữ tử một hồng một trắng đang đi với nhau, nhỏ giọng trò chuyện.
Là Đông Phương Vân và Vân Lam bị Lưu Quang trừng trị sáu năm trước, vẻ đẹp của hai người trước sau như một, đối với Thiên Âm tràn đầy ghen ghét cũng chưa từng thay đổi.
Đông Phương Vân nói: “Bị trường kiếm của ta đâm xuyên qua ngực, cho dù nàng có muốn sống, cũng không sống nổi! Hừ! Ai kêu nàng không có mắt, sáu năm trước khiến Lưu Quang chơi chúng ta, chỉ là một tên ăn xin mà thôi, nàng đã sớm đáng chết rồi! Có thần thể rất giỏi sao? Không có Tiên Tôn che chở, chẳng qua cũng chỉ có như thế!”
Lời này vừa nói ra, hai người nhỏ giọng cười lăn cười lộn.
Trường kiếm Lưu Quang biến mất, thân hình chậm rãi xuất hiện trước mặt hai người, cản trở đường đi của bọn họ.
“Lời các người vừa nói, nói lại lần nữa!”
Đông Phương Vân và Vân Lam không nghĩ tới ở chỗ này có thể đụng phải Lưu Quang! Mà lời nói vừa rồi của hai người. . . . . .
Nhìn vẻ mặt Lưu Quang cười diêm dúa lòe loẹt, trong nháy mắt, tâm như tro tàn.
Ai cũng biết, chỉ có lúc giết người Lưu Quang mới có thể lộ ra nụ cười tuyệt diễm làm cho người ta nghĩ tới đi tìm cái chết.
“Phế vật như thế, giữ lại có ích lợi gì?”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, hai người thậm chí không còn kịp nhìn rõ người đang dần dần xuất hiện ở trước mặt thì đã bị một sức lực vô hình xé tan ngyên thần.
Từ đó, thế gian không còn hai người này.
Lưu Quang quay đầu, tựa như vừa nghiêm túc lại vừa tùy ý nhìn Mặc Tử Tụ “Lần sau, người không cần ra tay làm tổn thương người cùa Thái A ta, nếu không giao tình của ta với ngươi đến đây chấm dứt!”
“Chậc chậc, Lưu Quang ngươi cũng biết bao che!” Mặc Tử Tụ không để uy hiếp hắn vào trong mắt: “Dám đả thương ân nhân cứu mạng bổn tôn, chết, đối với các nàng mà nói, đã là nhân từ nhất rồi.”
Hồng Trang trốn ở phía sau núi đá, kinh hãi nhìn một trắng một đỏ cách đó không xa, run rẩy che miệng, tinh thần lo lắng không thôi
Hai đệ tử tu vi không thấp, lại bị đánh chết dễ như trở bàn tay như vậy, nam tử hồng bào tuấn mỹ kia, đến cuối cùng là người nào? Có quan hệ như thế nào với Thiên Âm?
Sắc mặt nàng như tro tàn, sợ hết hồn hết vía nhìn theo thân hình thon dài, cả người dựa vào một bên núi đá, một lúc như nhũn ra.
Nếu để cho bọn họ biết, thật sự giựt giây hai người kia sát hại Thiên Âm chính là mình, như vậy. . . . . .
Nàng khó có thể tưởng tượng hậu quả đó!
Thật may là lúc này, giống như hai người có nhận thức chung, bay đến ngọn núi thứ hai, mới để có thể cho nàng lấy lại được hơi thở, toàn thân đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt!
Lâu sau, nàng từ trong sự sợ hãi hồi hồn lại, nghĩ đến Thiên Âm bị trường kiếm đâm xuyên ngực, máu tươi rơi xuống, chậm rãi trấn định lại.
Thiên Âm chết rồi, Đông Phương Vân và Vân Lam cũng đã chết, sẽ không có người thứ hai biết tất cả là do nàng gây nên!
Nhất định sẽ không có người biết. . . . . .
Nàng an ủi chính mình như vậy, nhưng trong lòng vẫn không thoát khỏi nỗi lo lắng.