Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 52: Chương 52: Song tu là tiên pháp gì?




Huyền Tề ngửa mặt lên trời 45 độ, suy nghĩ một chút liền hiểu ra, sau đó sắc mặt trở nên đỏ thẫm, thì ra tiểu nha đầu này đang nói nước miếng của mình phun lên trên mặt nàng, làm cản trở tầm mắt của nàng?

“Muội. . . . . .” Hắn thương tâm muốn chết: “Muội chính là Thiên Thiên mà người gặp người thích, hoa gặp hoa nở của ta sao?”

Thiên Âm nghiêm túc gật đầu: “Là thật, già trẻ không gạt.”

Một đám quạ bay qua trên đỉnh đầu Huyền Tề, ai có thể nói cho hắn biết, ngày trước là đứa bé đáng yêu như vậy, không ngờ bây giờ trở nên. . . . . . Vặn vẹo như vậy?

Đang vẫn than thở, Phá Không Tiễn trên tay bị Thiên Âm lấy đi, trân quý bỏ vào trong tay áo: “Huyền Tề ca ca, cám ơn huynh vì muội làm nhiều như vậy!”

Nhìn nàng ngây thơ xinh đẹp nở nụ cười, trong lòng Huyền Tề run động một hồi, đang muốn khách khí nói vài câu, Thiêm Âm lại nói: “Ngày sau, nhất định muội sẽ chạy khắp cả Thiên Sơn Vạn Thủy, tìm một binh khí thuận lợi cho huynh, nhất định sẽ xấu xí hơn so với cái của huynh.” 

“. . . . . . Nha đầu thối không biết điều!”

Đã lâu không gặp, hai người náo loạn một lúc, Huyền Tề nói rất nhiều chuyện của ngoại giới, Thien Âm nghe những việc hắn đã trải qua, trong lòng có chút ao ước.

Thí dụ bẻ nhánh lớn của cây mê cốc trong núi Chiêu Dao có thể sẽ không lạc đường, còn có hồ ly chín đuôi của Yêu Giới trong núi Thanh Khâu, có màu đỏ như máu của hoa Bỉ Ngạn ở Vong Xuyên Minh giới, chiến trường cổ núi Thần Đãng tiếp giáp tiên ma. . . . . .

Dần dần, mặt trời về tây, Thiên Âm nhìn sắc trời một chút, đối với Huyền Tề vẫn đang liên tục nói không ngừng, đồng thanh nói: “Huyền Tề ca ca, ta uốn đi về, nếu về trễ, sư phụ sẽ lo lắng .”

Huyền Tề liếc nàng một cái, kì quái nói: “Sư phụ sư phụ, trong mắt muội cũng chỉ có một sư phụ?”

“Không phải là chỉ có một sư phụ sao!” Thiên Âm cười hì hì không ngừng: “Chẳng lẽ còn có mấy người hay sao! Được rồi, ta đi, ngày mai lại tới tìm huynh, nghe huynh nói những món đồ thần kỳ thú vị ở bên ngoài kia!”

Huyền Tề không mặn không nhạt đáp một tiếng, Thiên Âm đang muốn đi, như nghĩ tới điều gì, dừng chân hỏi “Huyền Tề ca ca, huynh kiến thức rộng rãi, muội hỏi huynh một vấn đề.”

Thấy nàng nghiêm túc, Huyền Tề cũng nghiêm túc: “Muội muốn hỏi cái gì?”

“Huynh nói nếu như một nam tử và một nữ tử cùng trần truồng ôm nhau, làm ra tư thế kỳ quái, đến cuối cùng là tu luyện loại tiên pháp nào ?”

Huyền Tề mờ mịt không rõ, Thiên Âm thuận tay cầm Phá Không Tiễn trên mặt đất vẽ thật nhanh, hình ảnh giống như thật, có hình dạng có linh hồn.

“Khụ khụ khụ. . . . . . !” Huyền Tề thấy những hình ảnh thân thể con người quấn quít chung với nhau thì bị nước bọt của mình làm sặc tới sắc mặt đỏ bừng.

Nàng nhìn hắn có hy vọng: “Như thế nào? Rốt cuộc huynh có biết không?”

Nhìn Thiên Âm mang vẻ mặt ham học hỏi nhìn mình, hắn suy nghĩ một hồi lâu, nặng nề phun ra hai chữ: “Song tu.”

****

Ban đêm, Thiên Âm suy nghĩ nhớ lại loại tiên pháp mà Huyền Tề nói, làm sao cũng không ngủ được. Nàng không mặc y phục, ngồi ở trên nóc phòng nhìn sao đầy trời mà trầm tư.

Ai, mặc dù Huyền Tề ca ca tiết lộ tên tuổi của tiên pháp nhưng từ đầu đến cuối không chịu nói rõ ràng. Nhìn bộ dạng hắn như vậy,  giống như ai đoạt bạc của hắn, vẻ mặt tuyệt vọng.

“Ai, song tu là tiên pháp như thế nào đây?”

Trở mình lật qua lật lại, đột nhiên nhìn thoáng qua, lại nhìn thấy một người mặc hồng y bay vút trên cao rời đi, ống vạt tay áo tung bay như biển đường hoa nở.

Từ truớc đến giờ chỉ có sư phụ và mình ở lại trong điện Cửu Trọng thì sao đột nhiên xuất hiện người ngoài?!

Thiên Âm không chút suy nghĩ liền đi theo.

Người ở phía trước đi lại trên ngọn núi thứ hai không chút hoang mang, nhìn như bước chậm, rồi lại giống như đang tìm vật gì đó

Thời điểm đến vách đá Nhược Thủy, đột nhiên hắn tung người một cái, lại nhảy xuống dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.