“Tiểu Bất Điểm ngươi đứng lại đó cho ta!”
Lúc này, từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Thiên Âm vội vàng xoay người, một viên tròn màu trắng liền vọt vào trong ngực.
“Khanh khách. . . . . .”
Tiếng cười giống như trẻ con, quen thuộc không đến nào quen thuộc hơn nữa.
Thiên Âm cả kinh kêu lên: “Tuyết Tuyết? Làm sao ngươi biết chỗ này?”
Thiên Tuyết giơ giơ móng, cảnh giác nhìn về đối diện.
Một thiếu nữ quần đen khoảng mười sáu tuổi, một gương mặt anh khí* hết sức có hồn, miệng đỏ tươi thở hổn hển hô to, nàng chống nạnh nhìn chằm chằm một người một thú. Thở hổn hển hồi lâu, mới hỏi: “Ngươi là người của tiên giới?” Lại nhìn Thiên Tuyết một chút: “Tiểu tử này là ngươi nuôi?”
Anh khí*: khí khái anh hùng
Thiên Tuyết trầm ngâm chốc lát, đẩy Thiên Tuyết ra ngoài: “Nó không phải là của ta nuôi.”
Thiên Tuyết một tiếng hét thảm, hai móng kéo gảy tay áo của nàng, chết không buông tay.
“Ngươi đừng gạt ta, Tiểu Bất Điểm này dính ngươi như vậy, vừa nhìn liền biết quen thuộc với ngươi.” Thiếu nữ hắc y từ trước đến nay tự mình quen thuộc, đối với Tiên nhân là nàng cũng không có xem là kẻ thù, lại gần hung hăng sờ Thiên Tuyết mấy cái, tò mò hỏi “Làm sao ngươi biết đến Ma giới? Ngươi không sợ người khác giết chết ngươi sao?”
Thiên Âm cười hắc hắc, dáng vẻ hiền lành khiến cho người nhìn vui mừng: “Ta dĩ nhiên là sợ, hơn nữa sợ muốn chết. Chẳng qua là sư huynh ta bị nhóm người bắt, ta là tới cứu hắn.”
“Sư huynh ngươi? Không phải là người mới vừa rồi bị Vô Minh đại thúc ném tới trong địa lao chứ?”
Lập tức mắt Thiên Âm sáng lên: “Ngươi biết hắn ở đâu?”
Thiếu nữ hắc y thèm thuồng nhìn chằm chằm Thiên Tuyết: “Biết thì biết, ta còn có thể giúp ngươi cứu người ra ngoài, chỉ là. . . . . .” Nàng chỉ Thiên Tuyết: “Ngươi phải cho ta mượn nó chơi mấy ngày!”
Thiên Âm cái gì cũng không nói, nhắc móng vuốt Thiên Tuyết ra khỏi người mình, sau đó ném cho nàng, gương mặt không thể chờ đợi: “Lập tức đưa ta đi!”
Thiên Tuyết muốn giãy giụa, bị Thiên Âm trừng mắt liếc, sau đó ngoan ngoãn vùi ở trong ngực thiếu nữ, trong mắt to là sương mờ mịt, vừa đáng thương lại không thể đau lòng. . . . . . Âm thầm rơi lệ.
Thiên Âm làm như không thấy, theo thiếu nữ mặc áo đen này tới tới lui lui xuyên qua, rất nhanh liền tới đến một chỗ đen tối trong địa lao.
“Nơi này chính là chỗ nhốt sư huynh kia của người.” Thiếu nữ hắc y cười như tên ăn trộm: “Ai, ta tên là Bạch Dao, ngươi tên là gì?”
“Thiên Âm.”
“Ha, vậy ta gọi ngươi Thiên Thiên thôi. Chắc là ngươi có tu vi rất cao đi? Nếu không sao dám một người một mình xông Ma giới cứu người? Ngươi. . . . . .”
“Trước tiên ta cứu sư huynh ra ngoài, sau đó ta lại nói chuyện phiếm với ngươi.” Thiên Âm kết luận, chắc chắn Bạch Dao này từ nhỏ đã không có sự quan tâm yêu mến, bắt được ai cũng đều tán gẫu!
Cũng không biết nàng có thân phận gì ở Ma giới, nàng làm như quen thuộc tất cả mỗi một góc ở nơi này, dẫn theo Thiên Âm một đường đi một đường nói:
“Sư huynh của ngươi là người ngươi yêu sao?”
“. . . . . . Không phải.”
“Vậy tại sao ngươi lại mạo hiểm lớn tới cứu hắn như vậy?”
“. . . . . .”
“Ta nghe nói Tiên giới rất đẹp, nhưng là người trong Tiên giới rất xấu, thật sao?”
“Ngươi xem ta rất xấu sao?”
“Cách một lớp da, làm sao ta biết được?”
Trán Thiên Âm chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh: “Vậy ngay cả ta là người xấu người tốt ngươi cũng không biết, ngươi còn dám dẫn ta tới cứu người?”
Người như vậy, đáng tin sao . . . . .
“Dù sao ta cũng rỗi rãnh nhàm chán.” Bạch Dao kỳ quái nhìn nàng một cái: “Ngươi sẽ không nghĩ là ta có ý đồ với ngươi chứ?”
“Dao Dao?” Thiên Âm vội ho một tiếng che lại suy nghĩ thật sự trong lòng, thân thiện dắt tay của nàng, giọng nói mềm mại giống như nước, hoàn toàn là dáng vẻ dụ dỗ trẻ con: “Ngươi giúp ta cứu sư huynh ra, ta cho ngươi một cuộc sống tốt một chút, được không?”
Thân là một phần tử của Tiên giới, có Ma nữ nhàm chán hợp tác như vậy, quấy rối Ma tộc chắc hẳn cũng coi là “một cái công lớn” chứ? Nàng nghĩ như vậy, ở trong đáy lòng cười trộm.
Bạch Dao không hề nghĩ ngợi, vẻ mặt hồng hào kích động vui mừng vỗ tay với nàng: “Đồng ý!”
Rốt cuộc đã đi đến bên ngoài thủy lao, đầu Bạch Dao nhìn bên trong thăm dò một chút, lại rụt trở về, lúng túng mở miệng: “Ngươi tự mình vào đi. . . . . . Tất cả người của Tiên giới cũng bị nhốt ở chỗ này, chỉ là bên trong có hai người trông chừng, nếu như bị phát hiện ta với ngươi cũng sẽ chết vô cùng thảm.”
Thiên Âm mấp máy môi, ánh mắt sâu kín nhìn nàng.
Đáy lòng Bạch Dao run lên: “Ngươi nhìn ta làm cái gì, ta không thể đi vào, bọn họ biết ta! Nếu để cho ca ca ta biết ta với ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu, chắc chắn sẽ lột da ta!”
Cấu kết với nhau làm việc xấu. . . . . . Khóe miệng Thiên Âm run rẩy, quyết định quyến rũ nàng: “Ngươi thiếu tiền sao?”
“Không có.”
“Vậy ngươi thiếu sách qúy để tu luyện sao?”
“Ta không thích tu luyện.”
“Hô. . . . . .” Thiên Âm phun một ngụm ác khí, nhìn nàng kéo tóc chán đến chết, trong mắt lập tức sáng lên: “Ngươi không phải là nhàm chán sao, theo ta diễn một tuồng kịch đi?”
Người nào đó quả quyết cắn câu: “Diễn thế nào?”
***
Xích Hỏa và Tru Tiên đánh nhau đến không thể can ra được, đánh từ ban ngày tới hoàng hôn buông xuống. Địa lao bên kia truyền đến tin tức, nói là một thiếu nữ Tiên giới bắt Bạch đại tiểu thư, ép những lính coi ngục trong thủy lao thả tất cả nhóm Tiên Nhân, còn muốn đả thương lính coi ngục, thả những Ma thú và nhóm Ma nhân phạm sai lầm đang bị nhốt trong ngục ra ngoài, hiện tại cả Ma Đô hỗn loạn tưng bừng.
Ánh mắt Xích Hỏa đảo qua, không có thấy bóng dáng của Thiên Âm, lập tức hiểu ra, lần nữa đá Tru Tiên một cước, biến mất không thấy gì nữa.
Tru Tiên bò dậy, nhìn nhóm người bốn phía đang xem cuộc chiến, gầm lên giận dữ: “Nhìn cái gì vậy! ! Nhìn nữa lão tử làm thịt các ngươi! !”
Các vị khách xem lập tức giải tán lập tức!
Chỉ có một người, đứng lặng tại chỗ, giống như một chuôi tiêu thương*, tóc đen áo đen, nhưng đôi mắt là màu bạc, giống như băng tuyết làm cho người ta nhìn một cái thì tử trong đáy lòng sẽ cảm thấy lạnh lẽo.
Chuôi tiêu thương*: cây giáo.
Tru Tiên bành một tiếng lại nằm trở về trên đất: “Ta nói Bạch Hà, muội muội ngươi bị người kèm hai bên sống chết không rõ, ngươi không nên đi xem một chút sao? Lại nói tù phạm Tiên giới nhiều như vậy được thả đi, nếu lão đại biết được, ngươi cũng khó chối tội chứ?”
Nam tử được gọi là Bạch Hà mặt không chút thay đổi nói: “Bọn họ không trốn thoát được.”
“Ngoài ra, xung quanh có lửa luyện ngục không phải ai cũng có thể xông vào được.” Tru Tiên lau máu tươi tại khóe miệng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Thiên Âm đó, là thần thể. Nếu như để mặc cho nàng trưởng thành tiếp, tương lai nhất định sẽ trở thành một mối họa lớn của Ma tộc ta. . . . . .”
Bạch Hà phất tay cắt đứt: “Nàng không hẳn sẽ trưởng thành!”
Tru Tiên sững sờ, Bạch Hà xoay người liền đi, đi vài bước dừng lại, trầm giọng nói: “Chủ Thượng sẽ không để cho nàng trưởng thành tiếp, bổn tọa biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì, nhưng Chủ Thượng từng nghiêm lệnh, nếu ngươi động một cọng tóc gáy của nàng, hắn liền ném ngươi tới Nhân giới trăm năm, để cho ngươi. . . . . . Sống không bằng chết!”
Tru Tiên tóc gáy đều dựng đứng.
****
Trong lúc này, bên trong Ma Đô đang rất hỗn loạn, hai bóng dáng nho nhỏ lén lén lút lút đi xuyên qua giữa các tòa nhà lớn.
“Mới vừa rồi ngươi ở trong mật thất cầm cái gì?” Có giọng nói tinh tế truyền tới.
Ngay sau đó một giọng nói hưng phấn khác thường đáp rằng: “Vàng.”
Lại hỏi: “Ngươi không cần bảo kiếm không cần Linh Dược cầm nhiều vàng như vậy để làm cái gì?”
Nữa đáp: “Ngươi không cảm thấy vàng phát ra ánh vàng rực rỡ rất là xinh đẹp sao?”
“. . . . . .” Trầm mặc một lúc lâu: “. . . . . . Không cảm thấy.”