Editor: Tiểu Ly Ly.
Có một người, mới vừa rồi đứng ở chỗ của Xích Hỏa.
Nàng không khỏi suy đoán, người này, sẽ đối với Xích Hỏa biến mất dưới đài Tru Thần sẽ nói gì đó?
Có lẽ sẽ nói: nữ nhân điên, ngươi ngu chết rồi, bắt hắn trở về không phải tốt sao? Có lão tử bảo bọc còn sợ đám cháu kia của Tiên giới phải không, ngươi chạy tới nơi này nhảy xuống làm gì!
Hình như bị suy đoán của mình chọc cười, nàng cười đến ngay cả tầng mây dưới chân đều nhìn không rõ. Có thứ gì đó từ trong mắt chảy xuống, nàng kỳ quái đưa tay chùi một cái, vừa cười.
Huyền Tề đưa tay đánh nàng một cái, cười trêu nói: “Xem này lại khóc, có phải không nguyện gả cho người khác hay không? Không bằng gả cho ca ca tốt lắm, ca gắng gượng cả đời nuôi muội, ngày ngày cho muội ăn gà nướng.”
“Muội đây là cực vui mà khóc, là cực vui mà khóc có hiểu hay không!” Thiên Âm trên không trung đuổi theo hắn
Tiếng cười đùa truyền ra thật xa thật xa.
Trên đài Tru Thần, một bóng dáng cô đơn, thon dài nhỏ yếu, nhưng ngay cả gió cũng dừng ở bên cạnh hắn.
Nhìn dưới chân sáng mờ lấp lánh, hắn nhắm đôi mắt đỏ lòm, hung hăng nói: “Xích Hỏa cái nữ nhân chết tiệt này, gạt chúng ta ra ngoài chính là đi tìm cái chết sao?”
“Nhảy xuống với hắn, thật không hối hận sao?”
Bốn phương đều yên lặng, duy nhất chì nghe một âm thanh vẫn như cũ.
***
Trở lại Thái A, ngày thanh nhàn.
Trọng Hoa bị thương, hình như vẫn không có khỏi hẳn, sau khi từ Trường Lưu trở lại vẫn bế quan.
Mỗi ngày Thiên Âm không phải pha trà gà nướng, chính là ngồi yên tu luyện, nếu không nữa thì liền luyện cung Tịch Diệt một chút, sau mấy tháng, cũng không thể làm được gì.
Thiên Tuyết chợt có một lần uống trộm Bách Hoa rượu do Nhị Sư Huynh Thiên Nam của Thiên Âm ủ, say mê mùi rượu, biến thành dáng vẻ của một bé trai mười mấy tuổi. Lúc ấy Thiên Âm đang luyện tài bắn cung, nhìn thấy một thân thể cởi trần trắng bóng xinh đẹp nhào tới mình như vậy, suýt nữa thả một mũi tên qua. Thật may là Thiên Tuyết há mồm kêu một tiếng “Thiên Âm tỷ tỷ”, lúc này mới tránh khỏi một cuộc tai hoạ.
Sau lần đó Thiên Âm dùng hết lừa gạt bịp bợm, cũng không có thể làm cho hắn biến thân thêm một lần. Cho dù là say như thế nào, nó vẫn là là duy trì một dáng vẻ thân thú, bất đồng duy nhất, là trên bộ lông người trắng như tuyết sẽ dâng lên ánh sáng màu tím nhàn nhạt.
Thiên Âm có lúc nhớ tới Bạch Dao ở Ma tộc, sẽ tìm gặp Phương Diệc Nhiên, muốn hỏi thăm chuyện có liên quan Bạch Dao, bởi vì nàng không tin hắn cắt đứt liên lạc với Bạch Dao. Nhưng đi một lần liền bị su phục Phục Nguyên của Phương Diệc Nhiên chạy ra, sau lần đó nàng không còn có gặp qua hắn.
Sau lại nghe nói bị phạt đi Huyễn Hải suy nghĩ qua, nàng vì thế ưu thương được một lúc.
Cho đến có một ngày, ngày đó Thiên Âm ở Trường Lưu dùng một quyển đông cung sách ác ý chỉnh Trường Khanh, trốn Vô Nhai len lén chạy tới Thái A, công bố Thiên Âm hủy danh tiếng của hắn, muốn liều mạng với danh tiếng, bị Huyền Tề đánh một trận, dưới sự ép buộc đã bắt tay giảng hòa với Thiên Âm.
Sau lần đó liền ở tại Thái A.
An bài cho hắn gian phòng hắn không thích, cố tình muốn ở tại điện Cửu Trọng, chống không lại sự phản kháng của hắn, Thiên Âm liền an bài cho hắn một gian phòng. Huyền Tề không thuận theo, liền đeo bám dai dẳng đi qua đi lại.
Vì vậy thường ngày điện Cửu Trọng yên tĩnh, hôm nay luôn có thể nghe được một chút tiếng ồn ào, tiếp theo từ ồn ào lên cao đến quyết đấu, người nào đó lại thất bại thảm hại.
Hai đánh một, toàn thắng!
Dần dần Thiên Âm nhín Trường Khanh rất thuận mắt, Trường Khanh cũng sớm đối với việc nàng vô sỉ mà phục sát đất, hơn nữa về phương diện đọc sách, hứng thú hai người giống nhau, chỉ hận quen biết quá muộn.
Trong thời gian hoa đua nhau nở rộ khoe sắc, Thiên Âm dẫn hắn đi thăm Lưu Quang, để cho hắn gặp mặt anh hùng cường hào trong cảm nhận từ nhỏ của nàng.
Không ngờ mới gặp gỡ Lưu Quang, tiểu tử này nhìn Lưu Quang giật nảy mình, coi hắn như nữ tử, tiến lên một phen đùa giỡn, kết quả......
Hắn bị Lưu Quang dẫn đến trong vườn, nói là năm nay gieo xuống một viên Sắc Quỷ, năm sau thu hoạch một phòng Sắc Quỷ, tương lai sẽ gieo tai họa cho tiên nữ trong Tiên giới.
Đối với lần này, Thiên Âm và Huyền Tề bày tỏ cực kỳ sung sướng. Mặc dù Trường Khanh mắng to hai người không phúc hậu, mắng làm miệng hận chặt đứt ruột, hai người vẫn y nguyên. Ngồi xếp bằng ở trước mặt hắn, cắn hạt dưa hạ quân cờ.
Nếu là Thiên Âm biết Hồng Trang lại đột nhiên xuất hiện, nàng nhất định sẽ hoàn toàn đè Trường Khanh vào lòng đất không làm cho người ta nhìn thấy.
Hồng Trang ngay tai thời điểm Trường Khanh kêu khan cổ họng, đưa tới một ly trà, hơi cười nhẹ với hắn một tiếng như thế. Về phần có phải là chính nàng ta uống còn dư lại hay không đã không cách nào nghiên cứu, có phải cố ý cười dịu dàng mê hoặc lòng người hay không cũng không thể nào biết được. Cuối cùng cuối là, tiểu tử Trường Khanh kia lại bởi vì một ly trà này, một nụ cười kia, đối với Hồng Trang vừa thấy đã yêu, tình yêu cẩu huyết mà nhàm chán.
Sau lần đó hắn vừa có thời gian liền sáng ngời chạy tới trước mặt Hồng Trang, Thiên Âm nhiều lần cảnh cáo hắn, ngày đó Hồng Trang cố ý đến gần hắn chưa chắc là tốt bụng, hắn bỏ mặc, thậm chí nhiều lần bị Hồng Trang lạnh nhạt, hắn như cũ vui vẻ chịu đựng chưa từng buông tha theo đuổi bước chân.
Vì vậy, một ngày kia Thiên Âm từ sau núi hái được mấy trái cây trở lại mới vừa bước vào cửa, thấy mặt Trường Khanh hạnh phúc giống như tung bay ở đám mây thì bất thình lình toát ra một câu: “ Hồng Trang cười với ngươi?”
“Ngươi làm sao biết được? Chẳng lẽ ngươi thầm mến ta hồi lâu, một mực âm thầm theo dõi ta hay sao?” Dáng vẻ Trường Khanh ngượng ngùng, khiến cho Thiên Âm kinh sợ lấy cung Tịch Diệt chắn trước người để ngừa lcon sói này tập kích.
Nàng trên dưới nhìn hắn qua mấy lần, trong lời nói đều là hiền hòa: “Cho nên ta biết được Hồng Trang cười với ngươi, hoàn toàn là bởi vì mỗi lần sau khi Hồng Trang cười với ngươi, ngươi sẽ tìm áo khoác bản thân yêu thích nhất, mang theo trên người ngọc bội ngươi quý trọng nhất, lấy Tiên kiếm trong tay ngươi dùng để đâm thịt nướng lau đến khi bóng loáng bóng loáng, cho tóc xoa thêm một chút phấn hoa của cây hòe cổ thụ, dùng mũi chân dưới tư thái người tuyệt đẹp lẳng lơ từ bên cạnh ta đi qua, khoe khoang ngươi bị người kia tổn thương nhưng vẫn vô cùng ngoan cường theo đuổi rốt cuộc cũng được nữ thần trong lòng ngươi thương hại. Mặc dù ta rất muốn nói cho ngươi biết, Hồng Trang cười với ngươi, có thể là nàng chán ghét ngươi mà cười lạnh. Chỉ là lương thiện như ta, như cũ sẽ không cự tuyệt quan sát một thần nữ đùa giỡn Tương Vương.”
Trường Khanh là thuộc về kiểu người thẳng tiến không biết lùi bước, kiên trì trước mặt ở hắn, tất cả đả kích thất bại cười nhạo kể khổ, cũng chỉ làm hắn càng thêm tăng lên chiến ý gấp bội.
Cho nên sau khi Thiên Âm nói xong, hắn trả về cho nàng, là một nụ cười tao nhã vô cùng: “Loại người trong mắt chỉ có thịt nướng và vàng giống như người, là vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu yêu và hạnh phúc khi yêu!”
Đây chính là Trường Khanh, cố chấp có thể chăm chú vào một người.
Mặc dù sau khi hắn say rượu thường nói, nếu Hồng Trang nàng không nhìn trúng ta, Trường Khanh ta sao lại trân quý nàng?
Sau khi tỉnh rượu, hắn vẫn sẽ hào hùng vạn trượng chiến ý dâng cao tuyên bố: “Cuộc đời này của ta không phải nàng sẽ không cưới!”
Bình thường lúc này, Huyền Tề sẽ nói: “Tiên giới người chưa cưới vợ chiếm đa số, nhiều hơn một mình ngươi cũng không có gì chướng mắt.”
“Ít nhất ta có theo đuổi người, trong lòng nàng không có người khác, ta có ít nhất một nửa cơ hội. Không giống ngươi, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn, tựa như nhìn trăng sáng như vậy, nó có thể rơi vào một người rực rỡ, lại sẽ không nguyện ý bị ngươi giữ trong lòng bàn tay.”