“Thần thú đáng thương, chủ nhân của ngươi đây? Ha ha ha. . . . . .” Nó vừa mở miệng, chín cái miệng đồng loạt bật cười, ở phía xa, cả người phình to rung động: “Thần Sơn sụp đổ, chủ nhân của ngươi sợ là đã hóa thành tro đi?”
Thiên Tuyết ít khi bị chọc giận, mắt thú đỏ bừng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nó, âm thầm truyền âm với Thiên Âm, nói: “Thiên Âm tỷ tỷ, ta ở lại ứng phó với nó một chút, tỷ đi mau!”
Không đợi nàng phản ứng, chớp mắt một cái Thiên Tuyết đã biến mất, lúc sau xuất hiện lần nữa đã đến trước mặt của con thú Qủy Xa kia.
“Xấu xí ngươi câm miệng cho ta!” Nó gầm lên một tiếng, hai móng vẽ ra ánh sáng trắng lạnh lùng, đụng vào trên người Quỷ Xa, đã tạo thành một luồng khí lưu rung chuyển.
Quỷ Xa kia rõ ràng cũng nổi giận, gầm lên giận dữ liền đánh nhau tới cùng với Thiên Tuyết.
Ngay lập tức, mây đen che trời, khoảng không gian trong rừng đen kịt, cả rừng tĩnh lặng chỉ nghe được âm thanh đánh nhau của hai thú, mùi máu tươi dần dần từ từ tràn ra.
Không tới một khắc, Thiên Tuyết bị Qủy Xa kia cắn đầy miệng, vừa mạnh mẽ văng ra ngoài, lập tức bộ lông trắng như tuyết bị máu nhuộm đỏ!
Thiên Âm giận dữ: “Dám đả thương Tuyết Tuyết của ta, ta nướng cái người xấu xí này!”
Tay nàng Phá Không Tiễn vọt tới, trong hư không tựa như bị Phả Không Tiễn của nàng cắt ra một đường, trong đó, một đầu sọ của Qủy Xa kia bị hút vào, bể tan tành trong không gian, nó vội vàng tránh ra, đợi đến không gian kia lần nữa khép lại thì trên đầu của nó đã có nhiều hơn một vết máu.
Nó giận, móng vuốt to lớn hung hăng vọt tới, cuối cùng Thiên Âm không cách nào chống cự, trong nháy mắt bị đánh bay!
“Phốc!” Thân thể của nàng nháy mắt xẹt qua một đường cung trong không trung, nặng nề rơi xuống đất.
Quỷ Xa bay đến trước mặt nàng, trên cao nhìn xuống nàng, trong giọng nói tràn đầy khinh thường: “Chính là thần thể mà thôi, chưa ra hồn cũng dám xúc phạm uy nghiêm của bổn tọa, tìm chết!”
Âm thanh điếc tai nhức óc khiến cho Thiên Âm kinh hãi, ngực của nàng run lên, mắt thấy một cái đầu của nó đưa tới há to mồm một hớp nuốt mình vào, dưới tình thế cấp bách, nàng sử dụng Phược thần ti, mạnh mẽ trói cái đầu trước mắt đến gió cũng thổi không lọt!
Nàng bắt được khe hở này trong phút chốc, triệu hồi Tịch Diệt cung ra ngoài, kéo ra một mũi tên, hung hăng bắn tới!
“Ngươi lại có bộ cung này?” Quỷ Xa kia thấy cung trong tay nàng, lại đột nhiên nổi điên, cả người nhào tới!
“Bì bõm! !”
Âm thanh Thiên Tuyết gào lớn ở bên tai, Thiên Âm lại nghe mùi hôi thối từ trong miệng thú dữ truyền đến, nàng liều mạng muốn né ra, lại bị chín cái đầu kia bao vây ở giữa, chín cái miệng cùng nhau cắn tới!
Thân thể Thiên Tuyết phát ra một ánh sáng màu tím, hung hăng đánh về phía nó.
Bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng, Quỷ Xa hú lên quái dị, thối lui xa khỏi ngàn mét, lập tức, Thiên Âm yếu ớt rơi trên mặt đất, toàn thân Thiên Tuyết chảy máu đến bên người nàng, dáng vẻ nhỏ bé xem ra cực kỳ suy yếu.
“Làm tổn thương người của ta, chết!”
Quỷ Xa rống giận nổi điên, một lần nữa xông lại, Thiên Âm ôm chặt Thiên Tuyết, trái tim đã sợ đến ngưng đập.
Ngay khi lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng dáng màu đỏ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Quỷ Xa, bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng phất một cái, Quỷ Xa lập tức giống như một món đồ chơi hỏng bay rơi ra ngoài!
Người nọ tự nhiên xoay người, nhìn Thiên Âm, cười nhạt, giống như trăm hoa đua nở: “Tiểu Thiên Âm, đã lâu không gặp.”
Thiên Âm lúng túng nhìn hắn, mở to mắt thấy hắn duỗi tay một cái, nhắc Tru Tiên đang ẩn thân một bên tới trong tay, khẽ cười ôn hòa, hỏi: “Tru Tiên, một lần đến Nhân giới, vẫn không có dạy cho người biết phải phục tùng mệnh lệnh sao?”
Tru Tiên mặt như phụ mẫu chết: “Lão đại. . . . . . Ngài làm sao đi Huyễn Hải đi ra?”
Quỷ Xa kia có điều còn chưa muốn buông tha, muốn đánh, Mặc Tử Tụ lạnh lùng nói: “Muốn bổn tôn bẻ chín cái đầu của người , thì ngươi cứ việc thử ra tay một chút!”
Quỷ Xa trừng mắt nhìn chằm chằm Thiên Âm và Thiên Tuyết, lại trợn mắt nhìn Mặc Tử Tụ, nhớ tới thuộc hạ của mình từng ở nơi này ăn phải thiệt thòi, không cam lòng nổi giận gầm lên một tiếng, biến mất ở cuối chân trời.
Lúc này Mặc Tử Tụ mới xoay mặt nhìn về Tru Tiên, trả lời hắn: “Nơi này làm ra động tĩnh lớn như vậy, bổn tôn làm sao có thể không biết? Nếu Bổn tôn không ra, ngươi là không muốn đích thân động thủ giết Thiên Âm hay không? Hả?” Cuối cùng vang lên giọng nói khiến cho “thân thể mềm mại” của Tru Tiên run lên, Ma Tôn đại nhân lộ ra một nụ cười lạnh: “Một kẻ Hộ pháp Ma tộc như ngươi, lại cũng có thể sử dụng thủ đoạn hạ lưu như thế, ném một đứa bé tới thú dữ trong rừng, mượn miệng của thú dữ sát hại nàng, ngươi cũng không biết xấu hổ sao? Hừ hừ, bổn tôn ngược lại không biết, đầu óc vô dụng của Tru Tiên ngươi, lại có thể nghĩ ra thủ đoạn như thế.”
Tru Tiên cười gượng không ngừng: “Hắc hắc. . . . . . Lão đại, ngươi hiểu lầm, thuộc hạ chỉ là để cho tiểu Thiên Âm rèn luyện, để cho nàng tích lũy kinh nghiệm thực chiến nhiều một chút, vì sau này sẽ có căn bản chiến đấu với Ma tộc ta. . . . . .”
Sắc mặt của Ma Tôn tối sầm lại, trong mắt đẹp biến đổi liên tục, Tru Tiên thức thời ngừng nói, một lúc lâu sau, sắc mặt như xanh xao ánh mắt tuyệt vọng hỏi: “Lão đại, ngươi sẽ trừng trị ta như thế nào?”
Thiên Âm nghĩ qua lời nói của hai người ở trong đầu một lần, mới hiểu ra, thì ra mình rơi vào cái nơi quỷ này tất cả đều là do một tay Tru Tiên tạo thành, nàng liền oán hận.
Đang oán hận, Mặc Tử Tụ đột nhiên hỏi nàng một câu: “Thiên Thiên, hắn muốn đẩy ngươi vào cái chết, ngươi nói ta nên xử trí hắn như thế nào?”
Lập tức sắc mặt Tru Tiên nguội lạnh, chịu đựng bi thương ở trong lòng nhìn về phía Thiên Âm cười lấy lòng một tiếng.
Mắt Thiên Âm cúi xuống, suy nghĩ chốc lát, nói: “Chính là trong thoại bản ta thấy qua một chỗ, vẫn luôn muốn đi xem một chút, nhưng chỗ kia ở Nhân giới. . . . . . Chẳng qua là ta ngược lại cảm thấy, nơi kia cực kỳ thích hợp để Tru Tiên thể nghiệm và quan sát bảy khổ của cuộc sống*.”
Bảy khổ của cuộc sống*: sinh, lão, bệnh, tử, oán tắng hội khổ, yêu biệt ly khổ, cầu bất đắc khổ (theo Phật giáo).
“Hả?” Mặc Tử Tụ hăng hái: “Là nơi nào?”
Thiên Âm lau khóe miệng đang chảy xuống vệt máu, sắc mặt trắng bệch nhìn Tru Tiên, làm ra vẻ ôn nhu dịu dàng cười một tiếng: “Nam quan quán!”
“Phốc. . . . . .” Ma tộn đại nhân vĩ đại phun, cố nén cười nhìn Tru Tiên nói: “Đã như vậy, ngươi đi thanh lâu làm tiểu quan một thời gian, thể nghiệm và quan sát bảy khổ của cuộc sống đi.”
“Ta. . . . . . Ta không đi !”
****
Được Mặc Tử Tụ ra tay cứu giúp, vết thương trên người Thiên Âm vả Thiên Tuyết không tới một ngày đã tốt lên nhiều.
Lúc này ba người một thú đang đi dạo trên đường phố ở Nhân giới.
Sắc mặt Tru Tiên nguội lạnh, thân thể cứng ngắc giống như con rối đi theo Mặc Tử Tụ, Thiên Âm thấy dáng vẻ kia của hắn, liền thầm hô sàng khoái với Thiên Tuyết.
Nhưng chỉ trong chốc lát, đi ở trên đường phố, nàng từ trên người Tru Tiên dời đi lực chú ý.
Nhân giới như cũ không có nhiều thay đổi, trên cả con đường có khóc có cười có tin mừng có đau buồn.
Thấy tên ăn xin ngồi cạnh góc tường, Thiên Âm chậm rãi đi tới, nhìn chằm chằm tiền đồng lẽ loi trong chén bể này, nhớ lại A Hoa, nhớ lại cuộc sống khi còn ở Nhân giới kia.
Đã đến nơi này, rồi dĩ nhiên là muốn đi tìm đến A Hoa, nếu như có thể, nàng thậm chí muốn nàng ấy đi Thái A, một chút cũng không cần phải sống trong cảnh ăn đói mặc rách nữa.
Mặc Tử Tụ khẽ nhíu mày, cách xa mấy mét nhìn nàng.
Tru Tiên ở một bên nhỏ giọng hỏi: “Lão đại, vì sao người phải dẫn nàng đến Nhân giới?”
“Vì tránh mặt Trọng Hoa.”
Tru Tiên kinh: “Chẳng lẽ Trọng Hoa đi Ma giới?”
Khóe môi Mặc Tử Tụ hơi nhếch lên: “Đúng vậy, không chỉ có đi tới Ma giới, còn xông thẳng vào lửa Luyện Ngục. Dám không để lửa Luyện Ngục ở trong mắt, cả Tiên giới cũng chỉ có Trọng Hoa rồi. Hắn vì tên đồ đệ này, có thể nói là. . . . . . Bất chấp tất cả đấy.”
“Đáng tiếc, bổn tôn làm sao có thể để cho hắn được như ý nguyện, đợi xông lửa Luyện Ngục rồi lại phát hiện đệ tử mình bị đưa đến Nhân giới, không biết người lạnh nhạt như hắn, liệu sẽ nổi trận lôi đình đi.” Ma Tôn cười một tiếng, rất là âm trầm.
Tru Tiên thật là cảm thấy tình tình của lão đại mình thật là vặn vẹo, liền dựa theo lời trong đáy lòng lại nói ra ngoài: “Lão đại, cái này không giống như là tác phong của ngài nhé! Chẳng lẽ hai ngày trước bị Trọng Hoa đả thương đến não? Vì vậy ghi hận trong lòng, muốn mượn cơ hội này trêu hắn một phen?”
“. . . . . .” Ma Tôn đại nhân đưa tay, chỉ nghe một vị Hộ pháp không thức thời xương trên người bị gãy lần nữa, khi buông tay thì hắn đã hấp hối.
“Tru Tiên, nếu ngày nào đó ngươi đột nhiên biến mất từ thế gian này, bổn tôn cũng sẽ không có thấy kỳ quái chút nào. Ngươi là đầu óc heo ngu si tứ chi phát triển!”
Tru Tiên hồi tưởng thời gian 5000 năm ở Ma giới, hình như hắn luôn chịu áp bức của lão đại mà lớn lên, đột nhiên cảm thấy rất là buồn bã: “Mặc dù ta là heo, lão đại người cũng là Trư Vương, cho dù vật kia là loại gì, ở trong lòng ta, lão đại người đều vĩnh viễn là Chí Cao Vô Thượng.”
Cũng là người có một đầu óc thông minh nhưng lời nói thấp hèn, Mặc Tử Tụ chân thật ý thức được hắn không sáng suốt, chuyển đề tài nói: “Bổn tôn không muốn Lục giới yên bình, Lục giới là nguyên nhân mà ta muốn hành động. Những ngày yên bình, cũng nên chấm dứt.”
Thấy lúc hắn nói chuyện không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Thiên Âm, Tru Tiên hỏi: “Dù vậy. . . . . . Việc này lại có quan hệ thế nào với nàng?”
Mặc Tử Tụ hình như nở nụ cười, nụ cười kia quá nhanh, giống như ánh sáng chói lóa: “Lục giới cực kỳ hy vọng có thể trở thành thần, chính là tu tiên thần thể. Thái A dưỡng nàng ở tiên môn, là muốn đợi nàng lớn lên, nhất thống lục giới? Vẫn là vì những lời đồn đại mà độc chiếm Thần Tàng? Cho dù Thái A ôm loại suy tính nào, bổn tôn đều không cho bọn họ được toại nguyện. Bổn tôn cũng không thể để nàng trưởng thành tiếp, cũng không có thể ngồi chờ nàng tìm đến Thần Tàng. Lựa chọn duy nhất, chính là thời điểm nàng chưa lớn, để cho nàng chết non!”
“Người nói, nếu là để cho tất cả mọi người đều biết hơn nữa là tin tưởng, thần thể của Thái A này là vị thần cuối cùng có thể đi tìm tung tích của Thần Tàng, như vậy ngày Thái A tiên sơn biến mất, không còn xa nữa sao?”
“Thần Tàng, nghe nói được Thần Tàng chính là người đứng đầu Lục giới, còn có thần dược Bất Tử trong truyền thuyết, những người của Tiên giới kia, tất cả đều ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, nhưng bên trong người nào không phải hạng ích kỷ tham lam?”
“Một vị thần thể, có thể làm loạn sự cân bằng của Tiên giới, với ta, với Ma tộc, đều là một lợi thế rất tốt. Bổn tôn làm sao có thể bỏ đi không dùng?” Mặc Tử Tụ nhìn Thiên Âm, câu nói sau cùng, hoàn toàn quyết định cuộc sống yên bình của Thiên Âm bằng một câu: “Từ đó, tánh mạng của nàng, đang nằm trong tay của bổn tôn.”
Lợi dụng một vị thần thể, một vị Thần Tàng để lật đổ Tiên giới, chiêu này có thể nói là vô cùng cao minh! Tru Tiên bái phục, thầm nghĩ một tiếng phúc hắc, lắp bắp nói: “Lão đại, người không cho phép ta động nàng, thì ra là có dụng ý khác a!”
“Nếu không thể làm việc cho ta, ngươi cho là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng thì sẽ giữ lại tính mạng của nàng sao? Vào lúc này, tin tức có liên quan Thần Tàng cũng nên lưu truyền ra ngoài rồi.”
“. . . . . .” Tru Tiên thầm nghĩ, bàn về âm hiểm, lão đại nhà hắn tuyệt nhiên sẽ đỗ Trạng Nguyên, hắn có thể tính toán người khác, đồng thời cũng có thể làm cho đối phương quyết một lòng tin tưởng hắn.
Giống nhau Thiên Âm giờ phút này.