Sau một phen giương thương múa kiếm, Tô Mộ Bạch cùng Tô Oản Oản dắt tay
nhau về phủ ăn cơm, Ôn Nam Thế chạy trở về nha môn của hắn nhận chức, Tô Mộ Tuyết đứng ở Xuân Phong Đắc lâu tiếp tục hóng gió.
Ăn xong cơm
chiều, kế hoạch của Tô Oản Oản là đêm nay đem sư phụ nhà nàng bắt lại,
từ nay về sau nàng có thể ăn mừng thay đổi kiếp nông nô! Khụ khụ, chuyện này có vẻ khó khăn, thế thì nàng vẫn là quyến rũ đổi lấy quyền tự do ăn mặc là được rồi.
Nàng đem hết thảy loại xuân dược chuẩn bị đầy đủ,
khẽ ngâm nga ca hát hướng thư phòng tìm Tô Mộ Bạch. Tô Oản Oản nhìn từ
cửa sổ lọt ra ánh sáng màu vàng ấm áp khẽ cười trộm, nàng đầu tiên lấy
ra xuân dược trộn khói mê, ngón tay dính dính nước miếng chọc trên giấy
cửa sổ một cái lỗ, sau đó lấy một ống trúc nhỏ đưa tới cửa sổ thổi một
hơi, việc làm đơn giản gọn gàng.
Đợi một lát, nàng vụng trộm hướng
qua lỗ nhỏ nhìn lại, chỉ thấy Tô Mộ Bạch vẫn hoàn hảo ngồi bên án tiền
chăm chú nhìn sổ sách trong tay.
Tô Oản Oản nghi hoặc, xuân dược của
nàng hít phải một ít tác dụng rất nhanh, sư phụ nàng sao một chút phản
ứng đều không có? Sau đó nàng nhìn lại thấy trên án tiền có một cái lư
hương đang cháy, nàng ngửi ngửi, phỏng chừng là mùi hương kia đem xuân
dược của nàng hóa giải .
Nàng buồn bực nha, đành phải dùng phương án
thứ hai. Vì thế chạy đi một lát từ phòng bếp bưng lên một bát canh, lại
đem thủy trạng* xuân dược vô sắc vô vị đổ vào trong bát .
* thủy trạng: dạng nước
Tô Oản Oản cười gian hai tiếng, sau hướng tới của phòng hắn, đem bát canh đặt ở trước mặt Tô Mộ Bạch, vẻ mặt chân thành nói:
“Sư phụ, ngươi gần đây thực vất vả, chú ý thân thể một chút. Đem cái này uống đi, rất tốt cho cơ thể đó.”
“Ừm, cứ để đấy đi.” Hắn ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên một cái.
“Được rồi.”
Nàng miễn miễn cưỡng cưỡng đáp ứng, bởi vì nàng sợ càng thúc giục càng lợi
bất cập hại, sư phụ nàng càng dễ dàng nhìn ra mánh khóe của nàng. Vì thế đành phải một bên làm bộ lục lọi giá sách, một bên chờ Tô Mộ Bạch uống
bát canh kia, cho dù chỉ là một ngụm nho nhỏ thôi như vậy cũng là đủ
rồi, a a~~~.
Nhưng mà đợi hơn nửa ngày cũng không thấy Tô Mộ Bạch
động tới bát canh, nàng gấp đến độ đứng ngồi không yên, trên trán đã
toát ra một đống mồ hôi, cầm trên tay thư án nhưng ánh mắt vẫn len lén
vụng trộm nhìn hắn. Nếu không phải sư phụ nàng võ công rất cao cường,
nàng đã sớm có thể đắc thủ .
Nghiến chặt răng, Tô Oản Oản quyết định xuất nốt chiêu cuối cùng.
Xoay người sang chỗ khác, đem bột phấn màu trắng trong chiếc bình nhỏ đổ vào lòng bàn tay, chỉ cần đưa tay hất lên, bột phấn sẽ bay đến trước mặt Tô Mộ Bạch, đến lúc đó chỉ cần hắn hít một ngụm khí là sẽ trúng phải xuân
dược. Tô Oản Oản cười trộm nhìn khuôn mặt hơi nghiêng nghiêng của Tô Mộ
Bạch, cánh tay hướng trước mặt hắn giương lên, bột phấn vô sắc vô vị
liền phiêu tán trong không trung, theo hướng nàng định sẵn mà bay đi.
Nhưng đúng lúc này, theo cửa sổ mở ra bay đến một cơn gió, bột phấn trắng lập tức theo hướng của nàng thổi ngược lại, Tô Oản Oản cả kinh, không khỏi
hít một hơi thật sâu !
Lệ rơi, khóc ròng! Nàng cố ý cấp Tô Mộ Bạch là không có chuẩn bị giải dược a…… Nàng nghĩ muốn đem bản thân biến thành
bột phấn kia, sau đó theo gió mà bay đi!
Thế nhưng trong khoảng thời
gian ngắn ngủi, Tô Oản Oản liền cảm thấy theo bụng lan đến một cỗ khô
nóng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại, hóa ra cái gọi là lấy đá tự
đập chân mình là như vậy sao?
Tuy rằng hít vào lượng không nhiều,
nhưng bởi vì dược hiệu vô cùng tốt, Tô Oản Oản hiện tại ngoại trừ cả
người khô nóng thì giác quan trở nên đặc biệt nhạy cảm, một chút cọ sát
nho nhỏ đã làm cho nàng nhịn không được, ngâm thành tiếng. Trong lòng
nàng thầm rên rĩ , sau đó từng bước từng bước nhỏ lẻn ra bên ngoài, ở
đây thêm chút nữa có lẽ nàng sẽ ở trước mặt Tô Mộ Bạch biểu diễn màn
thoát y vũ mất.
“Oản Oản, lại đây mài mực cho ta.”
Đúng lúc nàng đang định đưa tay mở cửa, hắn bỗng nhiên mở miệng nói.
Nhìn trời, chẳng lẽ ông trời muốn đêm nay nàng nhất định phải dụ dỗ hắn sao?
Nàng cứng ngắc xoay người lại, tay đã nhịn không được muốn cởi hết y phục
trên người. Ánh mắt bị bờ môi hắn hấp dẫn, rốt cuộc không rời đi được.
Nàng cố gắng khắc chế bản thân, chính là vẫn đứng ở tại chỗ một bước
cũng không động đậy. Vẫn biết là dược này chỉ cần hít vào lượng nhỏ liền có tác dụng vô cùng, nhưng hóa ra tự trải nghiệm cảm giác là như vậy.
Thật sự là rất…… Mất hồn !
Thấy Tô Oản Oản chậm chạp không nhúc
nhích, Tô Mộ Bạch ngẩng đầu lên nhìn nàng, lại bất ngờ thấy nàng cả
người cứng ngắc, sắc mặt ửng hồng, một đôi thủy linh mâu tử nhuộm đầy
một cỗ mị ý, tản mát ra cùng ánh mắt trước kia bất đồng .
Khẽ liếc
mắt một cái tới bát canh nhân sâm, hắn lộ ý cười tự nhiên, đứng dậy đi
tới phía trước, hơi thở ấm áp phả ra bên tai của nàng, “Sao vậy, trời
nóng quá hay sao mà mặt ngươi lại hồng như vậy”.
Thân thể của nàng
nhịn không được run nhè nhẹ, nếu không phải ép buộc bản thân kiềm chế,
Tô Oản Oản đại khái sẽ liều lĩnh đem sư phụ nàng hạ gục, dù sao mục đích của nàng vốn là như thế. Thế nhưng muốn đem sư phụ nàng gục loại này
yêu cầu cao độ chuyện tình khởi là dễ dàng như vậy có thể làm được.
Tô Oản Oản đưa tay ôm lấy cổ hắn, đem bột phấn trắng giấu ở ngón tay nhẹ
nhàng bắn ra, một cỗ hương vị mơ hồ liền phiêu tán. Mà nàng sớm đã ngừng hô hấp, lặng lẽ quan sát nét mặt Tô Mộ Bạch, sau đó thấy được sắc mặt
hắn khẽ biến, mi tâm nhíu lại.
“Sư phụ, người cũng nóng giống ta.”
Nàng cười nói, nhưng là khi da thịt va chạm vào da thịt hắn sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu, khiến cho nàng kìm lòng không đậu lại hướng trên
người Tô Mộ Bạch cọ cọ. Rồi sau đó càng trở nên không thể vãn hồi, toàn
thân của nàng dường như đều kêu gào, cơ thể càng tiến sát hắn, cả người
cảm giác khô nóng, dường như chỉ có gần hắn thì cỗ nhiệt khí trên người
mới có khả năng thoát ra.
Ánh mắt hắn híp lại, nhìn Tô Oản Oản giống
con mèo nhỏ quấn lấy hắn, cảm thấy luồng khí nóng trong cơ thể đã xâm
nhập khắp tứ chi. Cánh tay hắn ôm lấy cái eo thon nhỏ của nàng, cúi đầu, bao phủ lên đôi môi của nàng.
Tô Oản Oản nhắm mắt lại hưởng thụ, đôi môi hắn như xoa dịu bớt cỗ xao động, sau đó lại càng thêm khao khát,
nàng không an phận vặn vẹo thân mình, y phục trên người giờ phút này cảm thấy vô cùng trói buộc.
Tô Mộ Bạch thu hết tinh thần đang dần suy
yếu mới nhịn xuống cỗ khao khát trí mạng kia đem nàng đẩy ra, mà nàng
cũng không vừa ý trừng mắt nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé kéo lại y phục của
mình, bộ dáng hết sức mê người.
Giống như củi khô bén lửa, sơn băng
địa liệt (núi lở đất dời), thời điểm tình ý mặn nồng thế nhưng hắn lại
muốn dùng nội lực ngăn chặn cỗ nhiệt khí khô nóng trong cơ thể! Tô Oản
Oản tức giận, sau đó lập tức ngăn hắn lại. Lúc này dược tính đã phát huy hoàn toàn, nàng còn chưa mở miệng, âm thanh ngâm nga đã theo khóe miệng của nàng thoát ra. Một bên thở gấp, một bên nói:
“Không thể dùng nội lực, bằng không sẽ…… Sẽ càng thêm nghiêm trọng .”
“…… Giải dược đâu?”
“Không có……”
Hắn nhếch khóe miệng một cái, một phen nắm lấy chiếc cằm nhỏ của nàng, “Như vậy liền như ngươi mong muốn, tốt lắm.” (Can: Hắc hắc, Bạch ca đã chờ
lâu lắm rồi còn làm bộ)
Nàng ngơ ngác nhìn hắn, như thế nào cảm thấy
như là hắn mong muốn vậy? Tô Oản Oản bỗng nhiên cảm thấy rõ ràng bản
thân mình không công đưa tiểu bạch thỏ lên miệng.
Đúng lúc này tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa Đại thiếu gia Tô Nam Duệ nói:
“Tam đệ, ta có việc tìm ngươi thương lượng.
Trong phòng hai người đồng thời đông cứng, Tô Oản Oản bám lấy Tô Mộ Bạch cả
người nàng yếu đuối sắp ngã xuống mặt đất, nàng bỗng nhiên cảm thấy sau
này mở một cửa hàng lớn giữ độc quyền về xuân dược cũng không sai, dù
sao dược của nàng hiệu quả thật quá tốt……
Hiển nhiên Tô Mộ Bạch cũng
sớm không chịu nổi nữa, hai hàng lông mày hắn nhíu lại, ôm thắt lưng khẽ bên tai nàng nói “Đi”. Liền nhanh chóng mang theo nàng nhảy ra ngoài
cửa sổ, trước khi Tô Nam Duệ còn chưa kịp phản ứng hai chân nhanh chóng
điểm xuống mặt đất, một cái nhún người đã không thấy bóng.
Hắn mang
theo Oản Oản trở về phòng của nàng, sau đó…… Sau đó Tô Oản Oản mới hiểu
được sâu sắc đạo lí người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể
đo lường, sư phụ nàng không thể chỉ nhìn đạo lý bề ngoài ấy.
Hai mắt
nhắm chặt hơi hơi động đậy, rồi sau đó trên người lập tức truyền đến cảm giác đau nhức. Tô Oản Oản vặn vẹo hai cái, sau đó tim đập thật nhanh,
ngượng ngùng mở mắt. Vừa mở mắt liền đối diện một đôi mâu tử tựa tiếu
phi tiếu, lúc này lại mang theo một chút mị ý (quyến rũ). Có lẽ mặt trời đã lên cao, bởi vì nàng nhớ rõ thời điểm mệt mỏi thiếp đi, sắc trời đã
dần sáng. (Sa: Oản Oản bị ăn rồi sao? Vậy H của ta đâu?? Bạn thề là chỗ
này bạn không cắt xén tí gì mà hu hu, Can:Oa, oa…tại sao chỉ có như vậy
thôi a~~~ *cùng Sa tỷ ôm nhau khóc ròng*, mất công ta chuẩn bị camera
quay lại cảnh này)
Thần tiên ơi, đều là do dược của nàng công hiệu thật quá tốt!
Nhắm mắt lại một lần nữa tựa đầu dấu ở trong ngực hắn, sau đó bỗng nhiên
nghĩ đến nàng cõ lẽ đã quên mất chuyện quan trọng. Đúng lúc này cửa
phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, người mới tới một bên bước nhanh một bên hô:
“Tô tiểu thư, Tô tiểu thư, không thấy tam thiếu gia đâu cả, tìm khắp nơi cũng không thấy, tối hôm qua đã không thấy rồi……”
Nghe được thanh âm đó nàng ngẩng đầu lên, cằm còn tựa trước ngực Tô Mộ Bạch
Tô Oản Oản nhìn đến Tiểu Hà bước vào giọng nói càng kêu càng thấp, mắt
trợn trừng, miệng có thể nhét vừa một quả trứng.
Nàng khóe miệng co rút, mí mắt run run, lập tức chui rúc vào trong chăn, không dám ló đầu ra nữa.
“Đi đem bữa trưa đến đây, làm việc nhiều một chút, bớt nói đi.”
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Tô Mộ Bạch, sau đó đến Tiểu Hà “Vâng” một tiếng liền đi ra ngoài. Chăn ở trên đầu bị kéo xuống, lộ ra cái đầu tóc tai bù xù rối loạn của nàng, Tô Oản Oản ngẩng đầu lên, xoay mặt
nhăn nhó nhìn hắn.
Hắn nghiêng qua nàng liếc mắt một cái:
“Bây giờ đã biết xấu hổ?”
Nàng đột nhiên nhớ tới mục đích của chính mình, tối hôm qua thời điểm mấu
chốt nàng cư nhiên lại đem chuyện này cấp đã quên, chỉ mong bây giờ vẫn
còn kịp. Tô Oản Oản ghé vào ngực hắn vẽ vòng tròn, nịnh nọt nói:
“Sư phụ, về sau ta không mặc trang phục tiểu nhị có được không?”
Hắn chớp mắt, xoay người mang nàng đặt ở dưới thân đem nàng hôn thất điên
bát đảo, nhìn thân hình nàng kiều diễm, trên mặt tràn đầy thoả mãn vân
đạm phong khinh ném xuống hai chữ “Không được” sau đó đứng dậy mặc quần
áo.
Quá đáng…… Thật quá đáng! Nàng làm việc tốt như vậy, hắn thế mà
còn không chịu đáp ứng. Tô Oản Oản cắn cắn ngón tay, vẻ mặt oán hận
trừng mắt sau lưng Tô Mộ Bạch. Cái đầu nhỏ nhanh chóng hoạt động, tròng
mắt đảo quanh, bỗng nhiên mặt mày hớn hở nhảy xuống giường, hài cũng
không kịp mang cứ như vậy nhón chân trần lao đến trước người Tô Mộ Bạch, nhẹ nhàng nhảy lên liền giống như bạch tuộc bám chặt trên người hắn.
“Sư phụ, ngươi xem y phục Cẩm Tú Phường tốt như vậy đưa tới không mặc thật
đáng tiếc. Có câu lãng phí là đáng xấu hổ, tuy rằng nhà chúng ta cũng
không thiếu tiền, nhưng là cũng không thể lãng phí không đâu?”
“Nếu như thế, vậy thì đưa cho người khác mặc, cũng không uổng phí một phen tâm tư của Cẩm Tú Phường.”
Nàng hít một hơi, vội vàng nói tiếp:
“Ta không muốn mà, có người nào khác mặc đẹp hơn ta. Y phục Cẩm Tú phường
là nghìn vàng khó cầu, sư phụ ta chỉ mặc cho ngươi xem được không? Còn
nữa a, trước đó vài ngày ta dặn bọn họ làm hai bộ y phục đặc biệt đưa
lại đây, là một đôi đấy.”
Tô Oản Oản từ trên người Tô Mộ Bạch nhảy
xuống, trong rương lấy ra hai bộ xiêm y một lớn một nhỏ đặt ngay ngắn ở
trên giường. Cũng bởi vì là những đồ mặc lúc bình thường, hắn chủ yếu là chuộng đồ màu trắng, chỉ là dùng kim tuyến ở vạt áo cổ tay áo chỗ thêu
chút đa dạng. Hai kiện quần áo thượng còn dùng kim tuyến thêu một con
rồng một con phượng, cái chính là trải qua tay nghề tinh sảo của cẩm tú
phường, long phượng một lớn một nhỏ ở trên hai kiện y phục lại như ẩn
như hiện, tinh mỹ dị thường.
Miệng nàng giác mang ý cười nhìn về phía hắn, khóe miệng hắn cũng cầm ý cười theo , Tô Oản Oản nói:
“Sư phụ, chúng ta hôm nay sẽ mặc y phục này nhé?”
Hắn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Ngươi xác định?”
“Ta xác định!”
Đã là đầu thu, ánh mặt trời so với lúc trước ôn hòa hơn một chút, Tô Oản
Oản cùng Tô Mộ Bạch mặc y phục giống nhau cùng nhau nghênh ngang bước ra khỏi Tô phủ. Bởi vì đã quá trưa, Tô Mộ Bạch lại vội vàng đi làm việc,
mặc dù có Đại thiếu gia giúp đỡ một chút, nhưng là Nhị thiếu gia thì lại hoàn toàn bỏ bê, cho nên hắn vẫn bận đễn mức chân không chạm đất.
Nàng cúi đầu đi ở bên cạnh hắn, ngoắc ngoắc ngón tay út của hắn, nói:
“Sư phụ, ngươi chừng nào thì mới có thể không bận bịu như vậy nữa?”
Qua mấy ngày nay tình hình ổn định sẽ không bận rộn như bây giờ nữa.”
“Được rồi.” Nàng bắt đầu hoài niệm những ngày tháng trước kia du sơn ngoạn thủy, tiếu ngạo giang hồ .
“Hối hận sao?” hắn mở miệng châm chọc “Hối hận cũng vô ích , lúc trước là ngươi kiên quyết nói sẽ không hối hận.”
Hóa ra là bẫy nàng ở chỗ này. Tô Oản Oản chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
“Không có hối hận.”
Tô Oản Oản cảm thấy như mình tự rơi vào cạm bẫy của Tô Mộ Bạch, nhưng
hết lần này đến lần khác vẫn là bản thân cam tâm tình nguyện, một phen
nước mũi một phen lệ khóc cầu yếu rơi vào đi. Vì thế không muốn theo hắn công tác, thừa dịp hắn bận bịu không để ý, nàng hướng huyện nha nhảy
nhót đi tới, định bụng tìm Ôn Nam Thế chơi đùa một lát. Nàng một bên
nhảy nhót một bên còn đang mải suy nghĩ, nghĩ nghĩ,cảm thấy hắn hóa ra
là muốn giữ nàng ở bên cạnh hắn liền vui mừng hớn hở.
“Này, ngươi một mình ngây ngô cười cái gì vậy?”
Trước mắt xuất hiện một màu đỏ chói mắt, Ôn Nam Thế hòa mình trong đám người
huyên náo vẻ mặt mang ý cười nhìn nàng, bình thường chưng ra vẻ mặt bất
cần đời, lúc này lại hiện ra một vẻ hứng thú phong hoa tuyệt đại.
“Ôn công tử……”
Hay cho một tiếng e thẹn ngượng ngùng, thấm đẫm tình ý, tràn ngập tình yêu
cùng sùng bái “Ôn công tử”, theo miệng Tô Mộ Tuyết nói ra hiệu quả càng
thêm cao, miễn cưỡng thốt ra khiến cho Tô Oản Oản nổi hết cả da gà.
Quay đầu nhìn về phía Tô Mộ Tuyết không biết khi nào đã xuất hiện, nàng cũng mặc một thân màu đỏ, nước da trắng nõn tinh tế, phối hợp với đó là
chiếc hồng trâm mã não cùng đôi bông tai san hô màu hồng, xinh đẹp diễm
lệ.
Chỉ thấy nàng định nói tiếp nhưng còn ngừng lại nhìn Ôn Nam Thế,
lại chỉ thấy Ôn Nam Thế khóe mắt tùy ý hướng nàng liếc một cái, khiến Tô Mộ Tuyết sắc mặt hơi hơi phiếm hồng, cuối cùng Ôn Nam Thế vẻ mặt khinh
thường nói:
“Không có phong cách riêng của bản thân người chẳng có chút gì thú vị .”
“Ôn công tử, ngươi sao có thể nói như vậy!” tiểu thư Tô Mộ Tuyết nổi giận.
“Oản Oản, mẫu thân có nói không được cùng người lạ nói chuyện, chúng ta đi thôi.”
Hắn lôi kéo Tô Oản Oản cũng không thèm ngoảnh đầu lại cứ thế bước lên phía
trước, mặc cho Tô Mộ Tuyết khôi phục bản tính đại tiểu thư, vừa chửi vừa mắng .
“A thực ra,cũng có khuôn phép ……”
Nàng nhìn Tô Mộ Tuyết kia chưng ra khuôn mặt hổn hển không khỏi cười trộm.
“Vốn là vậy.” Hắn vẻ mặt đắc ý, tuy rằng không biết rốt cuộc là nàng nói cái ý tứ gì, tóm lại là lời hay là được rồi!
“Tô Oản Oản!”
Tô Mộ Tuyết tiến đến một phen túm chặt tô Oản Oản, đem nàng xoay người lại tức giận hướng nàng nói
“Ngươi nói, có phải ngươi nói với hắn cái gì bậy bạ về ta hay không? Tô Oản Oản, ngươi tại sao có thể làm loại chuyện này!”
Tô Oản Oản run run khóe miệng, nói:
“Kỳ thật, ta rất bề bộn nhiều việc .”
“Thế là có ý tứ gì?”
“Ý tứ là không nhàn rỗi đến mức ăn cơm no xong đi làm loại chuyện nhàm chán này……”
“Ngươi!”
“Tránh ra tránh ra tránh ra –” Cùng với tiếng bánh xe chuyển động nhanh chóng, một tiếng quát lớn kèm theo bay đến. Hóa ra là một chiếc xe chở đầy cá
muối không khống chế được lao tới, đằng sau là đại hán đẩy xe một bên
đuổi theo một bên hô to .
“Cẩn thận!”
Ôn Nam Thế kéo tô Oản Oản
qua một bên, nhân tiện đem nàng ôm vào trong lòng mình, ôn hương nhuyễn
ngọc (1) trong ngực, không khỏi khẽ nhếch khóe miệng.
(1) ôn hương nhuyễn ngọc: thân hình mềm mại hương thơm dễ chịu
Tô Mộ Tuyết nhìn chiếc xe phía trước đang đến gần nhất thời há hốc mồm,
còn chưa kịp phản ứng liền bị xe đâm vào.“Rầm” một tiếng, cả đống cá
muối từ trên xe trút xuống , nàng chỉ kịp phát ra một tiếng kinh hô ngắn ngủi đã bị cá muối bao phủ ……
Cả con phố bỗng nhiên im lặng, mọi
người đều nhìn đến cái đống tỏa ra hương vị nồng đậm kia, đem tiểu thư
Tô Mộ Tuyết bao phủ bên trong. Sau đó, đống cá kia hơi hơi động đậy, Tô
Mộ Tuyết bỗng chốc ngồi dậy, đống cá muối trên người nàng lại “Rầm ” rơi xuống.
“Phốc –” Mọi người không khỏi cười ra thành tiếng, nhìn nàng
trên đầu gắn đầy chu sai ngọc trâm, cao cao tại thượng nhìn xuống mọi
người từ …… Cái đống cá muối kia.
Tô Oản Oản nghĩ đến Tô Mộ Tuyết sẽ
nổi bão, mà nàng ta lại im lặng, trong chốc lát bỗng nhiên bật ra một
tiếng khóc “Oa”, gọi to “Nương –”
“Phốc –” Vì thế, Tô Oản Oản lại không màng tiểu thư khuê tú cười phun ra.
Vị đại hán đuổi theo xe cũng rốt cục cũng chạy tới, hắn vẻ mặt kinh sợ đối với Tô Mộ Tuyết xoay người cúi đầu, gật đầu nói xin lỗi. Tô Mộ Tuyết
ngồi ở bên trong đống cá muối, khóc đến nỗi nước mắt chảy thành sông.
Tô Oản Oản lấy khửu tay tay huých huých Ôn Nam Thế nói:“Ngươi không đi tới giúp nàng, dù sao cũng là người ái mộ của ngươi.”
“Thiết, nghĩ tới ta đường đường là Tri phủ đại nhân, sao có thể lây dính cái
loại hương vị này, còn mặt mũi gì, tôn nghiêm ở đâu?”
“A phi, ngươi định để cho ta đến chắc.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn đi cứu?”
“Không muốn.” Trả lời tương đối rõ ràng.
“Chạy lấy người?”
“Chạy lấy người.”
Một đỏ một trắng hai thân ảnh xoay người tiếp tục đi bộ, mà còn chưa đi
được xa liền nghe được cách đó không xa truyền đến một giọng nói
“Tô tiểu thư — đã lâu không gặp, ngươi có thể có nhớ ta không!”
Nghe giọng nói quen thuộc nàng không khỏi mắc ói, vì sao lại đụng phải Lục Nhân ……
Lục Nhân hưng phấn vọt tới trước mặt Tô Oản Oản mặt đầy hồng quang nói:“Tô
tiểu thư, ta đối với nàng một ngày không thấy như cách tam thu. Cho dù
nhắm mắt lại hay là mở mắt trong đầu của ta đều là của nụ cười của
nàng.”
“Cái này, Tri phủ đại nhân, ta có thể báo quan hay không, ta
muốn tố cáo hắn, ưm…… Cáo hắn quấy rầy?” Tô Oản Oản kéo góc áo Ôn Nam
Thế nói.
Lục Nhân liếc liếc mắt một cái nhìn Ôn Nam Thế, từ trong lỗ
mũi phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường nói: “Một tên Tri Phủ nho nhỏ tính cái gì, Lục Nhân ta không để ở trong mắt.”
“Thật không……” Nàng vẻ mặt sùng bái nhìn Lục Nhân, suy nghĩ rốt cuộc là ai đem hắn dạy dỗ thành loại đức hạnh này.
“Oản Oản, ngươi đi theo hắn làm cái gì? Nhanh đến bên cạnh ta, ta thấy làm
Tri Phủ phu nhân có cái gì tốt, làm phu nhân của ta đi, ta cam đoan với
nàng một tiếng ăn mặc suốt đời không bao giờ hết. Quan trọng là, Oản Oản , cả đời này ta chỉ yêu một mình nàng!”
Hắn dùng ánh mắt tràn ngập
yêu thương nhìn nàng, nhìn tới mức nàng tóc gáy dựng đứng, vẻ mặt phiền
muộn. Được được , hắn vì cái gì yếu kêu nàng Oản Oản? Hảo hảo , nàng như thế nào liền cảm thấy theo miệng hắn thảo luận ra Oản Oản hai chữ như
thế nào liền như vậy…… Như vậy……
Ôn Nam Thế tùy ý nhìn Lục Nhân liếc
mắt một cái, miễn cưỡng nói:“Bay đâu tới đây, ta nghi ngờ Lục Nhân đùa
giỡn dân nữ, đánh lộn đả thương người, cường mua cường bán, nhân tiện
tra xét vấn đề thuế má nhà hắn. Trước mang về tra vấn xét hỏi cho tốt,
nếu như không chịu thừa nhận, cho đóng cửa vài ngày.”
“Là!”
“Là!”
Tô Oản Oản há hốc mồm nhìn hai sai nha đột nhiên xuất hiện, bọn họ cung
kính hướng Ôn Nam Thế chắp tay hành lễ, sau đó mỗi người một bên thoắt
cái đã đem Lục Nhân đi mất.
Thần tiên, bọn họ là từ đâu chui ra vậy?
Nàng vẻ mặt phiền muộn nhìn Ôn Nam Thế:“Ta cảm thấy dân chúng Lạc thành thật đáng thương , nói cách khác ta thật đáng thương , hóa ra Tri Phủ có thể làm như vậy sao?”
“Có cái gì không đúng, ta nói mấy tội danh của hắn tám chín phần mười đều phạm phải. Dân chúng Lạc thành hẳn là may mắn có một vị quan anh minh thần võ lại phong lưu phóng khoáng như ta.”
“….. Được rồi.”
Hắn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói:“Cái gọi là tân quan thượng nhâm tam bả hỏa (2), thừa dịp cái đống lửa này còn chưa có đốt tới ngươi,
nhanh chóng lấy lòng ta đi.”
Nàng đầu đầy hắc tuyến,“Ngươi đây là lạm dụng tư quyền!”
Hắn cười đến mặt mày sáng lạn,“Hoan nghênh lúc nào cũng có thể tố cáo ta.”
Người xấu! Người xấu……
Một lúc lâu sau, nàng vẻ mặt nịnh nọt nhìn hắn cười nói:“Ôn đại nhân.”
“Nghĩ lấy lòng ta như thế nào xong rồi hả ?”
“Ah hắc hắc, chính là vừa mới tặng ngươi chút ít thứ này mà thôi……” Nàng cười gian nói.
Hắn xem nàng vẻ mặt gian xảo thấy nghi hoặc, vừa định mở miệng bỗng nhiên
cảm giác được mu bàn tay dâng lên cảm giác đau nhức nóng rát, đưa tay ra thì thấy hai tay mình rõ ràng biến thành màu đỏ, nóng bỏng chưa từng
có, màu sắc trên tay không ngừng biến đổi. Từ hồng đến cam rồi đến vàng
tiếp theo là đến lục…… ừm, tốt lắm, sắc mặt hắn cũng biến tái rồi.
“Ha ha ha, là vậy, ta dâng lễ vật ngươi thích chứ?” Tô Oản Oản ngồi xổm
xuống ôm bụng cười lớn, ngửa đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng,
trong mắt có tinh quang linh động.
Hắn cảm thấy chung quy nàng hôm
nay dường như có chút không giống với bình thường, xinh đẹp hơn rất
nhiều, cả người thoạt nhìn thần thái linh động hơn, tuy rằng ngày trước
cũng là như thế nhưng hôm nay hình như hơn một chút …… quyến rũ?
Hắn
kìm lòng không được vò vò mái tóc của nàng, làm bộ tức giận nói:“ Lá gan ngươi lớn thật, dám đối với Tri phủ đại nhân mà hạ độc thủ?!”
Nàng vỗ vỗ tay hắn, cười hì hì nói:“Hắc hắc, ta dâng cho ngươi lễ vật tốt như vậy, là biến bảy màu đó.”
Tô Oản Oản trong đầu xuất hiện một màn Ôn Nam Thế dùng đôi tay biết đổi
màu lúc ở trên công đường cầm lấy kinh đường mộc mà gõ, vì thế kinh ngã
bộ khoái, kinh ngã phạm nhân, cảnh tượng kinh ngã (3) một đống người.
(3) kinh ngã: khinh sợ mà té ngửa
Nàng xem tay hắn vẫn đang ở biến sắc cười đến rũ rượi, kiến cả những người
chung quanh cũng phải hướng hắn nhìn tới, rồi phát ra tiếng kinh hô bất
khả tư nghị , rồi sau đó cứ thế kháo nhau, vì vậy người đến xem càng lúc càng đông.
Ôn Nam Thế níu lấy nàng nhỏ giọng nói:
“Nhanh lên đem giải dược cho ta, bản quan tốt xấu cũng là Tri Phủ.”
“Hắc hắc, ngươi cảm thấy ta đem giải dược sao? Một canh giờ sau sẽ tự động giải.”
Hắn bất đắc dĩ nhìn tay mình, nói:
“Cái này tốt lắm, Tri Phủ mới nhận chức như ta chưa gì đã làm ra động tĩnh lớn như vậy .”
“Thật tốt nha, đề cao danh tiếng của ngươi.” Nàng cười.
“Cái này thật đúng là làm phiền ngươi.”
“Không dám không dám, vì Tri phủ đại nhân cống hiến sức lực là vinh hạnh của ta.”
Hắn lườm nàng, nàng lại cười đến hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết.