Sư Phụ Tường Rất Cao

Chương 14: Chương 14: Kiếm tiền




Tiền Sắt Sắt quan sát nam tử trước mắt, đối phương mặc một bộ cẩm bào màu xanh nhạt, vạt áo thêu hoa cỏ, khi người mặc cử động, đám hoa cỏ ấy như đong đưa theo, hiển nhiên là kỹ thuật thêu khéo léo vô cùng, cũng chứng minh lai lịch của chủ nhân bộ quần áo rất bất phàm.

Nam tử kia cho rằng người khác khi nhìn thấy quần áo y mặc trên người, chắc chắn sẽ không thể không cho mình mặt mũi.

Tiền Sắt Sắt là kẻ xuyên qua, tuy rằng yêu tiền, nhưng lại không biết bộ quần áo người kia đang mặc trên người là quý giá, cho nên khi nhìn thấy hắn ta, tuy rằng cũng khá xuất sắc, nhưng lại không bằng mỹ nhân sư phụ nhà mình, nên xoay đầu úp mặt vào ngực Chung Ly Tà không thèm nhìn nữa.

Chung Ly Tà thì biết nhìn hàng, nhưng cũng không để ý lắm. Trong mắt người thường, loại vải dệt người kia mặt trên người là quý giá, nhưng đó cũng chỉ là vật ngoài thân. Bản thân y khi mặc quần áo không quan trọng quý giá hay không, chỉ cần thoải mái là được.

Chiêm Nhàn Vân cho rằng vì xung quanh ồn ào, nên Chung Ly Tà không nghe thấy, lại bước thêm một bước chắp tay nói: “Tại hạ là Chiêm Nhàn Vân, không biết có thể làm quen với công tử không?”

Chung Ly Tà thấy Chiêm Nhàn Vân tới gần thì nhíu mày, hơi lùi về phía sau: “Cứ nói bình thường là được rồi, làm gì đứng gần như vậy, lỡ bị người khác cho rằng Tiêu Dao Vương là đoạn tụ thì sao?”

Tiền Sắt Sắt đang vùi đầu trong ngực Chung Ly Tà nghe thế thì lập tức ngẩng đầu nở nụ cười, nàng vẫn luôn cho rằng mỹ nhân sư phụ nhà mình là người phiêu dật xuất trần, chỉ thỉnh thoảng mỹ nhân sư phụ mới lộ chút ý xấu làm nàng hoài nghi sư phụ là kiểu người muộn tao (*) một chút mà thôi, kết quả những lời vừa rồi đã chứng minh nàng sai lầm hoàn toàn, mỹ nhân sư phụ nhà nàng chính xác là kiểu phúc hắc xấu xa mới đúng.

(*) Càfé: Muộn tao: nghĩa tương tự với câu “lù khù vác lu chạy” của Việt Nam mình, nhưng nếu cho cả cụm này vào thì câu văn không hay nên ta giữ nguyên.

Thật là “Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu” (**) nha!

(**) Xuất phát từ bài thơ “Giang Thượng Trị Thủy Như Hải Thế Liêu Đoản Thuật” của Đỗ Phủ:

“Vi nhân tính tịch đam giai cú

Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu”

Nghĩa là:

“Làm người tính thích câu thơ đẹp

Đọc chẳng kinh người chết chẳng thôi”

Càfé: Hai câu thơ trên đại khái có nghĩa là câu chữ lời thơ trau chuốt làm người nghe phải kinh ngạc. Tương tự như vậy, ý Tiền Sắt Sắt là câu nói của Chung Ly Tà khiến người ta phải bất ngờ kinh ngạc.

Chiêm Nhàn Vân thấy Chung Ly Tà khí độ bất phàm, cho rằng nếu như y không muốn làm quen với mình, thì nhiều lắm cũng chỉ xoay người bỏ đi mà thôi, làm sao ngờ được đối phương lại phun ra một câu như thế. Nhìn thấy con tiểu hồ ly trong lòng Chung Ly Tà đang cười vô cùng thoải mái, Chiêm Nhàn Vân cũng thoải mái cười lên: “Công tử biết bổn vương sao?”

“Ngay cả kẻ ngốc cũng biết họ Chiêm là họ Hoàng tộc, không lẽ ngài không biết điều này?” Chung Ly Tà vuốt đầu Tiền Sắt Sắt, trên mặt nở nụ cười xấu xa. Ngay cả kẻ ngốc cũng biết, nếu ngươi không biết, không phải ngươi còn không bằng kẻ ngốc hay sao?

Chung Ly Tà không thích người trước mặt, nguyên nhân rất đơn giản, ánh mắt tên nam nhân này nhìn con hồ ly háo sắc nhà mình quá mức nóng bỏng, lại nhớ đến lời nói ban ngày của hắn ta, ánh mắt lập tức lạnh đi mấy phần.

Tiền Sắt Sắt cũng không thích kẻ này, nói thế nào nhỉ…. Tiền Sắt Sắt cho rằng, đã là “nhàn vân nhã hạc” (***) thì phải là người thật tiêu dao (thong dong, ung dung tự tại), mà bản thân đối phương lại là Tiêu Dao Vương, hiển nhiên sẽ phải xem nhẹ danh lợi, nhưng nhìn người trước mắt này xem, quần áo là lụa thêu hoa, lại còn muốn lung lạc nhân tài. Thế này mà Tiêu Dao vương gia gì, rõ ràng là quyền thế Vương gia thì có!

(***) Nhàn Vân Dã Hạc: có nghĩa là mây trói con hạc giữa đồng, nói lên con người sống nếp sống Đạo gia, không bị câu thúc ràng buộc gì. (Nguồn: https://sathuy.wordpress.com)

Thật ra thì Tiền Sắt Sắt hiểu sai ý người ta rồi, người ta cũng chỉ muốn dụ dỗ con hồ ly biết nói là nàng mà thôi, cũng không có ý tưởng gì khác nữa.

Hai mắt Tiền Sắt Sắt xoay tròn, cảm thấy nếu đối phương đã là Vương gia, hẳn là có rất nhiều tiền, dù sao thì hắn ta cũng rất đáng ghét, không bằng trộm tiền của hắn, đến lúc đó không phải mình sẽ là một tiểu phú bà hay sao?

Tiền Sắt Sắt cảm thấy ý kiến của mình rất hay, vươn chân kéo kéo vạt áo của Chung Ly Tà, dùng ánh mắt ra hiệu Chung Ly Tà trộm tiền của hắn ta đi. Có tiền trong mắt nên Tiền Sắt Sắt hoàn toàn quên mất chuyện trước đó bản thân và Chung Ly Tà hoàn toàn thất bại trong việc trao đổi ánh mắt.

May mắn là lần trước Chung Ly Tà chỉ đùa với Tiền Sắt Sắt, nên mới giả vờ không hiểu ý nàng. Bây giờ nhìn thấy ánh mắt của nàng, tiểu hồ ly này là muốn chôm tiền của người khác rồi đây. Ngẫm nghĩ thấy ý này cũng không tệ, dù sao mình nhìn đối phương cũng không vừa mắt, không bằng thuận tiện lừa chút tiền vậy. Chính mình có tiền dùng, mà tiểu hồ ly nhà mình cũng vui vẻ, một công đôi việc, rất tốt.

Nghĩ như vậy xong, Chung Ly Tà lập tức thay đổi thái độ, nâng tay cười nói: “Tại hạ Chung Tà, đã nghe thấy đại danh của Tiêu Dao Vương gia từ lâu, hôm nay gặp được quả nhiên là danh bất hư truyền, hạnh ngộ, hạnh ngộ.”

Tiền Sắt Sắt nghe thấy, không phải mỹ nhân sư phụ bị choáng váng rồi chứ? Sao tự nhiên lại thân thiết với tên kia thế kia? Lại còn ra vẻ lôi kéo làm quen nữa, nàng không có nhìn lầm đúng không, mỹ nhân sư phụ mới vừa cười với đối phương thì phải.

Chiêm Nhàn Vân vẫn chưa kịp nghĩ hết về câu nói trước đó của Chung Ly Tà, giờ lại thấy Chung Ly Tà chủ động làm quen, vẻ mặt càng hớn hở hơn: “Công tử đến đây có việc gì vậy?”

Chung Ly Tà cũng dùng gương mặt tươi cười đáp lại: “Gia sư triền miên trên giường bệnh, nhưng chẳng may không có đủ tiền để mua thuốc men, thế nên tại hạ phụng mệnh gia sư mang miếng ngọc này tìm cửa hàng bán lại. Hi vọng có thể bán được giá tốt.”

Chiêm Nhàn Vân nghe thế thì hai mắt lập tức sáng lên, không có tiền xem bệnh sao? Đây là một cơ hội tốt đó nha! Chiêm Nhàn Vân đảo tròn tròng mắt một cái rồi nói: “Ban sáng bổn vương nhìn thấy con tiểu hồ ly trong lòng công tử có thể nói chuyện, mà tháng tới là sinh nhật của Phụ Hoàng bổn vương, bổn vương cảm thấy con vẹt biết nói chỉ là chuyện bình thường, nếu như con hồ ly biết nói, nhất định chính là kỳ vật (vật hiếm), nếu đem nó làm lễ vật tặng cho Phụ Hoàng, chắc chắn ngài ấy sẽ rất vui vẻ. Mà Chung Ly công tử hiện đang cần tiền….”

Tuy rằng lời Chiêm Nhàn Vân vẫn chưa nói hết, nhưng ý tứ cũng đã rất rõ ràng, chính là muốn mua lại Tiền Sắt Sắt. Ánh mắt Chung Ly Tà lóe lên, muốn mua con hồ ly háo sắc nhà hắn sao? Cũng phải xem ngươi có tiền mua không đã.

“Hồ ly này là hỏa hồ (hồ ly đỏ) trên núi Thiên Sơn, trời sinh đã có linh tính. Là vật hiếm có trên đời, nhưng tình cảm với gia sư lại sâu nặng. Tại hạ….” Chung Ly Tà khó xử liếc nhìn Chiêm Nhàn Vân một cái, lại ôm Tiền Sắt Sắt chặt hơn.

Lời Chung Ly Tà khiến Tiền Sắt Sắt muốn trợn trắng mắt, rõ là “bà Hoàng bán dưa, vừa bán vừa khoe” mà, nàng rõ ràng chỉ là một con hồ ly bình thường, ở đâu mà hỏa hồ núi Thiên Sơn chứ. Nhưng chuyện nàng có linh tính thì đúng thật, với lại không phải mỹ nhân sư phụ đã nói là sư phụ ngài ấy đã sớm về Tây rồi sao? Sao tự dưng ở đâu lại ra một ông sư phụ nữa vậy, chẳng lẽ mỹ nhân sư phụ hiểu sai ý mình rồi? Lý giải là thành lừa tiền? Vậy có phải bây giờ là định mang nàng đi bán không?

Vậy thì không được, tuy rằng kẻ này nhìn qua có tiền thật, nhưng diện mạo lại kém xa mỹ nhân sư phụ nhà nàng, hơn nữa nàng cũng rất tin tưởng rằng tiền của hắn ta sẽ nhanh chóng phiêu bạt sang túi của mỹ nhân sư phụ nhà nàng thôi. Với lại nhìn thấy tư thế khoa trương nàng thành độc nhất vô nhị, chỉ thử nhất gia (chỉ một nhà có), không hề ngập ngừng, hiển nhiên là muốn bán giá thật cao rồi.

Tiền Sắt Sắt vươn bàn chân nhỏ túm chặt lấy vạt áo Chung Ly Tà: “Mỹ nhân sư phụ, Sắt Sắt không muốn đi với lão già này đâu. Nếu mỹ nhân sư phụ thiếu tiền, Sắt Sắt sẽ đi làm xiếc, cũng có thể kiếm được tiền đó. Mỹ nhân sư phụ đừng bán Sắt Sắt được không?” Rồi quay đầu sang phía Chiêm Nhàn Vân, mở đôi mắt to rơm rớm nước, tuy rằng không đạt mức động lòng người, nhưng cũng khiến người khác phải đồng tình thương xót, “Vương gia, ta biết ngài là Vương gia, quyền lực trong tay nhất định cũng rất lớn, mỹ nhân sư phụ nhà ta chỉ là một thảo dân bình thường, nếu ngài ép mỹ nhân sư phụ ta bán ta, mỹ nhân sư phụ ta chắc chắn sẽ không còn cách nào khác. Sắt Sắt xin ngài, ngài đừng mua Sắt Sắt được không. Sắt Sắt không muốn rời khỏi mỹ nhân sư phụ đâu, nếu không có mỹ nhân sư phụ, Sắt Sắt sẽ chết đó.”

Tiền Sắt Sắt nói xong thì lập tức rớt nước mắt, thiếu chút nữa đã biến Chiêm Nhàn Vân thành tên Vương gia quần áo lụa là, cưỡng đoạt dân nữ, ức hiếp dân lành. Chiêm Nhàn Vân nhìn Tiền Sắt Sắt đang rơi nước mắt, cứng họng không nói nên lời, hắn cũng chỉ mới thương lượng mà thôi, nếu như Chung Ly Tà không đồng ý, hắn cũng sẽ không ép buộc. Sao tự dưng con hồ ly này lại nói hắn thành loại người xấu xa ác độc vậy nhỉ?

Hắn đưa tay gãi đầu, há mồm định giải thích, nhưng bị Tiền Sắt Sắt lên tiếng cắt ngang.

“Vương gia, tình hình sức khỏe sư phụ của sư phụ ta vô cùng kém, hiện tại đang rất cần tiền, nếu Vương gia mua miếng ngọc bội này, không phải sẽ giúp mỹ nhân sư phụ của Sắt Sắt có tiền rồi sao!” Lời nói của Tiền Sắt Sắt vô cùng sinh động, vừa nói vừa làm ra vẻ đáng thương khiến Chiêm Nhàn Vân động lòng, vì vậy cất tiếng hỏi Chung Ly Tà.

“Không biết ngọc bội của Chung Tà định bán bao nhiêu?” Chiêm Nhàn Vân cho rằng, Chung Ly Tà có con hồ ly quý giá như thế, chắc hẳn ngọc bội của y cũng không phải vật tầm thường.

Chung Ly Tà ngẫm nghĩ, tên Chiêm Nhàn Vân này tuy rằng đáng ghét, nhưng bản tính cũng không xấu, cho hắn một cái nhân tình cũng được đó, nhưng tiền thì vẫn phải thu. Vậy nên ra vẻ khó xử nói: “Ngọc bội này có khả năng kéo dài tuổi thọ, nên giá cả cũng không thể tầm thường.”

Vốn Chiêm Nhàn Vân là đang ra ngoài mua lễ vật tặng Phụ Hoàng của hắn, nên trên người mang khá nhiều tiền, vừa nghe thấy ngọc bội này là thứ tốt, vì vậy vô cùng khí phách nói: “Mặc kệ bao nhiêu, bổn vương đều muốn mua.”

Ánh mắt Chung Ly Tà lóe lên, há mồm nói: “Một trăm vạn lượng.”

Chiêm Nhàn Vân nghe vậy thì nở nụ cười, hắn còn tưởng đắt lắm chứ, thì ra cũng chỉ có một trăm vạn lượng mà thôi, vừa định nói thành giao, thì nghe Tiền Sắt Sắt xen vào, nói: “Là một trăm vạn lượng hoàng kim nha Vương gia.”

Chiêm Nhàn Vân lập tức quẫn bách, một trăm vạn lượng bạc trắng thì hắn có, nhưng mà hoàng kim….tỷ giá giữa hoàng kim và bạc trắng là một với hai trăm (tức một lượng hoàng kim sẽ ra hai trăm lượng bạc trắng), nói cách khác, một trăm vạn lượng hoàng kim sẽ là hai trăm triệu lượng bạc trắng. Sao hắn có thể mang nhiều tiền như vậy trên người được chứ.

Chung Ly Tà đại khái cũng hiểu được khó xử của Chiêm Nhàn Vân, nên cười nói: “Vương gia xuất môn ra ngoài, chắc cũng không thể mang nhiều tiền như vậy được, tại hạ tin tưởng Vương gia không phải là kẻ nói không giữ lời, không bằng bây giờ tại hạ đưa ngọc bội cho Vương gia trước, ngày mai Vương gia lại mang tiền đến cho tại hạ được không?”

Chiêm Nhàn Vân thấy Chung Ly Tà cho mình bậc thang để bước xuống, lại càng cho rằng Chung Ly Tà là người tốt. Vội vàng gật đầu.

Chung Ly Tà cũng không nuốt lời, thực sự mang một miếng ngọc bội tốt nhất ra. Tiền Sắt Sắt vừa thấy đã cảm thấy nhức nhối, mỹ nhân sư phụ rõ ràng là giao dịch công bằng, hàng thật giá thật rồi còn gì.

Chiêm Nhàn Vân nhìn thấy miếng ngọc màu trắng, trên mặt phủ một lớp sương mờ mông lung không nhìn thấy rõ, hắn vội vàng nhận lấy. Kết quả sau đó càng khiến Chiêm Nhàn Vân kinh ngạc hơn, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm cuồn cuộn không ngừng trên lòng bàn tay mình, cả người lập tức thư thả như tắm gió xuân.

“Ngày mai mang tiền đến Bách Hoa lâu, tự nhiên sẽ có người gặp ngài nhận tiền.” Rồi âm thanh ngày càng xa dần, Chiêm Nhàn Vân giương mắt, rốt cuộc không thấy bóng dáng Chung Ly Tà đâu, lại nhớ đến con hồ ly biết nói chuyện kia, cảm thán bản thân mình đã gặp được thần rồi.

Cách đó không xa, Tiền Sắt Sắt tức giận túm lấy vạt áo Chung Ly Tà nói: “Mỹ nhân sư phụ, đây rõ ràng là mua bán công bằng rồi còn gì?”

Chung Ly Tà cười cười, nâng Tiền Sắt Sắt lên rồi dịu dàng khuyên nhủ: “Tuy rằng vi sư cũng không thích người kia, nhưng hắn ta lại là người có tâm tính thiện lương, nếu không đã sớm ra tay cướp đoạt Sắt Sắt rồi, người như vậy xứng đáng để chúng ta công bằng trao đổi. Sắt Sắt không tức giận nhé?”

Tiền Sắt Sắt ngẫm nghĩ, từ đầu đến cuối, hình như người kia cũng chỉ vì muốn mua một món lễ vật đặc biệt cho phụ thân mình mà thôi, quả thật không xấu. Tiền Sắt Sắt gật đầu, quyết định tha thứ. Nhưng mà: “Mỹ nhân sư phụ, vậy tiền cho Sắt Sắt có được không?”

Tưởng tượng bản thân nằm trên một đống vàng, Tiền Sắt Sắt không nhịn được mà ứa cả nước miếng.

Chung Ly Tà ngẫm nghĩ, mình lấy tiền cũng có làm gì đâu, vậy nên gật đầu đáp ứng. Làm Tiền Sắt Sắt lập tức reo lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.