Tiền Sắt Sắt chun mũi, mỹ nhân sư phụ không thể là Chung Ly Tà? Lão đầu này nói chuyện thật kỳ quái, chẳng lẽ lão bị hồ đồ? Tiền Sắt Sắt quay đầu đi, quan sát lão đầu đang vác hòm thuốc, âm thầm gật đầu, xem ra đúng là một lão hồ đồ.
Lão đầu kinh ngạc nhìn Chung Ly Tà thật lâu, như đang tự lẩm bẩm, lại như đang chất vấn: "Là Chung Ly Tà sao, tướng mạo như vậy, khí chất như vậy, sao lại không phải là Chung Ly Tà, nhưng sao có thể là Chung Ly Tà? Từ biệt đã 32 năm, hắn sao có thể còn là bộ dáng của năm đó, không hề già đi?"
Thiếu niên bên cạnh lão nhân nghe lời của lão sư mình nói, có chút ngạc nhiên nhìn chằm chằm Chung Ly Tà, để ý tới con hồ ly màu đỏ hắn đang ôm trong tay, nhưng cũng chỉ liếc mắt nhìn rồi vội thu mắt, không muốn mở miệng, chỉ thành thật đứng bên người lão nhân, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Dĩ nhiên là Chung Ly Tà chú ý tới nhân vật đã hấp dẫn lực chú ý của tiểu hồ ly nhà mình, thiếu niên đó ngũ quan xuất chúng, vẻ mặt lại đang dại ra, chỉ có khóe môi là hơi cong lên, làm tăng thêm vài phần linh động. Chung Ly Tà gật đầu một cái, là một thiếu niên rất chững chạc, vì vậy hắn mở miệng cắt đứt lời lẩm bẩm của lão nhân: "Liên Kỳ thu được một đồ đệ tốt đấy."
Lão nhân sửng sốt, ngẩng đầu lên, đôi mắt vẩn đục nhìn thẳng vào dung mạo thanh lệ của Chung Ly Tà, nói: "Liên Kỳ... Liên Kỳ... Chung Ly, không ngờ thật sự là ngươi." Cái danh Liên Kỳ này của hắn, cả đời này cũng chỉ có một người gọi hắn như thế, người đó vẫn luôn xem hắn là tri kỷ, nhưng ba mươi năm qua, hắn đã phụ hắn (CLT).
"Liên Kỳ, từ lúc từ biệt ở Viên gia đến giờ đã qua 32 năm, không ngờ ngươi đã già đến vậy rồi." Chung Ly Tà nhìn lão nhân trước mặt với vẻ tang thương.
Tiền Sắt Sắt quay đầu lại, nhìn Chung Ly Tà, thấy trên mặt hắn hiện lên vẻ tang thương không hề hợp với độ tuổi, hai cái lỗ tai nhỏ giật giật, móng vuốt nhỏ sờ sờ lên khuôn mặt láng mịn của Chung Ly Tà, nhéo má Chung Ly Tà nói: "Mỹ nhân sư phụ, đừng có bày ra vẻ xúc động dào dạt với lão đầu này nữa, đặc biệt khó coi."
Nói xong nàng còn bày ra biểu cảm ghét bỏ, tỏ vẻ không muốn nhìn Chung Ly Tà. Nàng không biết bộ dạng này của mình có hữu dụng hay không, nhưng nhìn thì có vẻ mỹ nhân sư phụ nhà nàng rất thích nàng nhìn hắn. Cho nên, chắc là sẽ có tác dụng đúng không.
Lão nhân kinh ngạc nhìn Tiền Sắt Sắt, chủ yếu không phải bởi vì con hồ ly biết nói, mà bởi vì chẳng những con hồ ly này được Chung Ly Tà ôm trong ngực, hơn nữa nó còn không chút kiêng nể mà giày xéo mặt hắn. Những thứ này còn chưa tính, quan trọng hơn là, Chung Ly không tức giận? Đúng rồi, điều này vốn không phù hợp với tính tình của Chung Ly mà hắn biết, nếu hắn nhớ không lầm, Chung Ly rất mẫn cảm với lông động vật. Nhưng sao bây giờ con tiểu hồ ly này lại có thể nằm trong ngực hắn được chứ?
Chẳng lẽ chứng mẫn cảm có thể trị? Đây thật là một kỳ tích mà.
Lão nhân suy nghĩ xong liền thuận miệng hỏi ra: "Chung Ly, chứng mẫn cảm của ngươi đã khỏi rồi?"
Lúc đầu Chung Ly Tà có hơi không hiểu, sau đó lại thấy Liên Kỳ cứ nhìn chằm chằm vào Tiền Sắt Sắt trong ngực mình, mơ hồ nhớ lại hình như từng có một khoảng thời gian bởi vì phát hiện trên giường có một nhúm lông chuột, cho nên cứ mỗi lần thấy động vật lông dài là mình liền chán ghét né tránh. Xem ra là bị hắn hiểu lầm rồi.
Nhưng Chung Ly Tà cũng không định giải thích, vuốt cái đầu nhỏ của Sắt Sắt, cười nói: "Trước khi lâm chung sư phụ đã chữa khỏi rồi."
"Chữa khỏi thế nào vậy?" Cả đời hắn đều tận tâm với y thuật, nhưng trên đời này lại có quá nhiều bệnh nan y phức tạp mà mình không có cách nào trị khỏi, chứng mẫn cảm này cũng nằm trong số đó.
Lúc này, Tiền Sắt Sắt nằm trong ngực Chung Ly Tà cảm thấy nghi hoặc, nàng nhớ mỹ nhân sư phụ nhà mình hình như không có mẫn cảm với thứ gì mà, chẳng lẽ do hiểu biết của nàng còn quá ít. Tiền Sắt Sắt giơ móng vuốt ra đếm, hình như nàng thật sự không hiểu lắm về mỹ nhân sư phụ, ôi chao. Nhưng giờ, giờ chỉ mới hai ba ngày mà thôi, không biết cũng bình thường.
Nghĩ thế, Tiền Sắt Sắt cũng cảm thấy mình không biết gì về Chung Ly Tà là chuyện đương nhiên. Nhưng sau này nhất định phải hiểu rõ, Tiền Sắt Sắt gật đầu, âm thầm thề, vừa ngẩng đầu đã nhìn thẳng vào mắt Chung Ly Tà, nói với giọng kiên định: "Mỹ nhân sư phụ, Sắt Sắt nhất định sẽ hiểu hết toàn bộ về người."
Chung Ly Tà vừa nghe Tiền Sắt Sắt nói, khóe miệng liền cong lên đầy vui vẻ, Tiểu đồ đệ muốn hiểu hắn thế nào đây? Đây... là một hiện tượng tốt, nhưng hết toàn bộ sao? Mắt Chung Ly Tà tối lại, hiểu những thứ tốt được rồi, còn mặt đen tối, cứ để mình hắn gánh chịu là được.
Thiếu niên bên cạnh lão nhân mặc dù rất chững chạc, nhưng ở độ tuổi đó, thấy Sắt Sắt nói cũng không thể không tò mò. Rốt cuộc cũng không nhịn được, chỉ vào Tiền Sắt Sắt trong ngực Chung Ly Tà hỏi: "Sao con hồ ly này lại có thể nói được vậy?"
Liên Kỳ lão nhân đã từng xem Chung Ly Tà như tri kỷ, đương nhiên cũng có chút hiểu biết về hắn. Mặc dù Chung Ly Tà luôn mang bộ dáng xuất trần, nhưng nội tâm lại vô cùng bá đạo, vật của hắn chỉ có thể là của hắn, đừng nói là mơ ước, ngay cả tò mò cũng không được. Vừa nghe thấy đồ đệ mình hỏi, hắn đã vội quát lớn: "Liên Hoa!"
Sau đó, hắn quay sang cười nói với Chung Ly Tà: "Đồ đệ này ngoan thì có ngoan, nhưng vẫn thiếu chút chững chạc so với Chung Ly năm đó!"
Lạ là lần này Chung Ly Tà không hề tức giận, ngược lại còn cười nói: "Liên Kỳ quá khen, năm đó Chung Ly cũng chỉ là một tiểu tử đầu chưa mọc tóc mà thôi." Hắn dừng một chút rồi quay sang giải thích với Liên Hoa: "Vật nhỏ này là Hỏa Hồ trên Thiên Sơn, rất có linh tính, đương nhiên hiểu được tiếng người."
Liên Kỳ lão nhân nhìn Chung Ly Tà, sau khi chắc chắn là hắn không tức giận mới thở phào nhẹ nhõm, thở dài nói: "Hỏa Hồ trên Thiên Sơn cũng có thể bị Chung Ly bắt được, xem ra ta đã già thật rồi. Nếu để Tình Mạn thấy chắc sẽ vui mừng lắm."
Liên Kỳ lão nhân như có như không nhắc đến, có vẻ như muốn thử dò xét Chung Ly Tà chuyện gì đó. Nhưng lại thấy trên mặt Chung Ly Tà vẫn mang theo nụ cười, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve tiểu hồ ly trong ngực. Không khí nhất thời chìm vào tĩnh lặng. Lắc đầu một cái, Liên Kỳ lão nhân lại thở dài lần nữa, ba mươi năm, tâm ý của Chung Ly ngày càng khó đoán. Ngay cả Tình Mạn cũng chả thể làm hắn xao động được nữa.
Lúc này, Tiền Sắt Sắt trong ngực Chung Ly Tà nhảy mũi một cái thật vang dội, sau đó, lại nghe Tiền Sắt Sắt lầm bầm một câu: "Là mỹ nhân nào đang nhớ thương ta sao?"
Chung Ly Tà cười khẽ một trận, ngón tay nhẹ chọt lên trán Tiền Sắt Sắt, cười mắng: "Tiểu hồ ly sắc như vậy, ai mà thèm chứ?"
Tiền Sắt Sắt vẩy đầu, gật gù đắc ý nói: "Cũng vì là tiểu hồ ly sắc nên mới yêu chứ, vừa nãy chắc chắn có mỹ nhân đang nghĩ tới ta."
Sau đó, nó nghĩ đến cái gì lại tự đắc, đầu nhỏ không ngừng cọ cọ trước ngực Chung Ly Tà, nói: "Nhưng trong lòng Sắt Sắt chỉ nghĩ đến một mình mỹ nhân sư phụ thôi."
Bộ dáng này lại khiến Chung Ly Tà cười khẽ một trận, sau khi cười xong mới nói với Liên Kỳ lão nhân: "Liên Kỳ cứ ở lại chỗ này trước đi, lát nữa sẽ có người dẫn ngươi đi đến chỗ ở. Trong nhà còn có chút chuyện, Chung Ly cáo biệt lần nữa."
Nói xong, dường như hắn cũng chả quan tâm Liên Kỳ lão nhân có định giữ mình lại hay không, cất bước rời đi.
Mãi đến khi Liên Kỳ lão nhân nhớ ra có chuyện cần nói, đuổi theo ra cửa mới phát giác Chung Ly Tà đã biến mất. Liên Kỳ lão nhân hoảng hốt một trận, cứ như Chung Ly Tà hắn vừa gặp chỉ là ảo giác của hắn, nhưng tiếng cười nói lại quanh quẩn bên tai Liên Kỳ, chứng minh chuyện này là thật.