“Ngụy trưởng lão, chúng ta qua cửa.” Giọng nói của nàng nhàn nhạt, không phải hỏi, mà là giọng khẳng định, đây cũng là tự tin của nàng.
Ngụy trưởng lão thu tay, tiếng gió thổi trong phòng dừng lại, khôi phục
bình tĩnh, lão híp mắt nhìn Già Lam, âm thầm gật đầu: “Các ngươi qua
cửa.”
Tống Thiên Nhi từ dưới đất bò dậy, vài bước liền nhào tới: “Già Lam, trên người ngươi chảy máu!”
“Không cần gấp gáp, chút vết thương nhỏ thôi.” Thân thể Già Lam run lên, rũ toàn bộ vụn băng trên người xuống đất, vết máu loang lỗ rơi xuống.
Nếu đổi thành cô gái bình thường, đã sớm kêu gào khóc bù lu bù loa rồi,
nhưng nàng lại ung dung đến đầu lông mày cũng không nhăn lại.
Sở Viêm Chiêu nhìn nàng, đáy lòng khẽ trầm xuống, nhớ tình cảnh thuở xưa nàng ở Sở gia, có phải nàng thường bị thương, cho nên nàng mới ung dung như vậy sao? Nhìn quen nên không thể trách ư?
“Đều chảy máu như vậy rồi, còn bảo là vết thương nhỏ? Rõ ràng ngươi có
thể tránh khỏi, tại sao lại ngu ngốc như vậy, thay ta cản nó? Đáng lẽ ra người bị thương là ta mới đúng…” Hai mắt Tống Thiến Nhi đỏ au, cái
miệng nhỏ nhắn nói liên miên, quở trách Già Lam một trận, đột nhiên nàng ta trợn mắt trừng Ngụy trưởng lão: “Bọn ta đến đây để khảo hạch, vì để
trở thành học sinh của học viện Thiên Dực, chứ không phải đến làm kẻ
địch của ngài. Ngài có cần xuống tay nặng như vậy không? Còn thái độ đối nhân xử thế nữa, có ai đối xử như vậy với học sinh của mình hay không?
Có phải ngày thường ngài bị người ta đánh quen rồi, không có nơi xả
giận, cho nên ngài cố tình đem bực tức trút lên đầu bọn ta?”
Ngụy trưởng lão sửng sốt, có chút choáng váng. Rõ ràng là một nha đầu
hay xấu hổ, nhát gan, lúc chửi người lại đáng sợ như thế, thật sự là
điên rồi!
Nhưng ngẫm lại, bản thân ông xuống tay hơi nặng, ai kêu hai tiểu nha đầu này đem cổ thuật thất truyền từ lâu thi triển ra hết.
"Được rồi, tiểu nha đầu, các ngươi đã vượt qua khảo hạch. Hiện tại, ta công bố, từ giờ trở đi, các ngươi…”
Không đợi Ngụy trưởng lão tuyên bố xông, một âm thanh từ ngoài cửa chen
vào: “Ngụy trưởng lão! Chờ một chút! E là hai người này không có tư cách trở thành học sinh ưu tú của học viện Thiên Dực.”
Mọi người quay đầu, chỉ thấy một ả ung dung đi tới, phía sau còn có hai cô gái, trên người các ả đều mặc đồng phục của học viện Thiên Dực, bên
hông đeo huy chương học sinh ưu tú của Thiên Dực, tinh thần sáng lán,
cao ngạo vô cùng.
Những học sinh mới thấy cả ba đều là học sinh ưu tú, không nhịn được hâm mộ, tự động lui sang một bên nhường đường.
Cô gái đi đầu khi đi ngang qua Sở Chiêu Viêm, cúi đầu liếc huy chương
bên hông hắn, cười khẽ: “Sở Chiêu Viêm, chúc mừng ngươi, sau này chúng
ta chính thức trở thành bạn cùng trường.”
“Cám ơn Triệu sư tỷ.” Sở Viêm Chiêu gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Triệu
Nhã Nhi và hai cô gái kia bước vào phòng khảo hạch. Lông mày hắn khẽ
nhíu, không biết trong hồ lô của ả bán thuốc gì đây? Tại sao lại đánh
gãy lời tuyên bố của Ngụy trưởng lão.
“Ha ha, thì ra là Triệu nha đầu, sư phụ Hồng Phất Tiên Tử của ngươi gần
đây có khỏe không? Bà ấy bế quan tu luyện đến chừng nào mới xuất quan
đến chủ sự đây?” Ngụy trưởng lão quen thuộc tán gẫu với Triệu Nhã Nhi.
Hồng Phất Tiên Tử? Những học sinh nghe tên này, đều sợ hãi than.
“Thì ra là học sinh của Hồng Phất Tiên Tử, hèn chi đắc ý như thế.”
“Hồng Phất Tiên Tử là cao thủ hàng đầu của học viện Thiên Dực, một
trong số chín vị trưởng lão tài ba, nếu được bà thu làm đồ đệ, liền có
tương lai.”
Nghe được tiếng nghị luận ở chung quanh, hai ả đứng sau lưng Triệu Nhã
Nhi đắc ý nhướn mày, ngay cả ngực cũng ưỡn cao thêm mấy tấc. Các ả đều
là học sinh của Hồng Phất Tiên Tử, đương nhiên đáng kiêu ngạo.
Triệu Nhã Nhi vẫn cười dịu dàng, không quan tâm hơn thua, thoải mái nền
nã nói: “Ngụy trửng lão, ngài cũng nói, sư phụ một mực bế quan tĩnh tu.
Đã lâu ta cũng không có gặp được ngài ấy, nhưng trước khi ngài ấy bế
quan đã căn dặn, nhiều nhất không tới ba tháng sẽ xuất quan, bà còn muốn chủ trì chọn lựa học sinh mới của năm nay.”
“Trong tay Hồng Phất Tiên Tử đã có nhiều học sinh ưu tú rồi, bà ấy còn
tinh lực để dạy dỗ học sinh mới à? Cũng nên cho bọn ta nhặt vài mầm nón
tốt chứ, năm nào bà già kia cũng chọn hết nhân tài, cuộc thi đấu học
sinh ưu tú mỗi năm, bọn ta không bị đánh bại tả tơi mới lạ đó!” Ngụy
trưởng lão bất mãn.
Triệu Nhã Nhi cười thản nhiên: “Chuyện này ta không thể xử lý, nếu Ngụy
trưởng lão có bất mãn thì tìm sư phụ của ta nói chuyện đi.”
Ngụy trưởng lão tức giận liếc Triệu Nhã Nhi.
Triệu Nhã Nhi đảo mắt chuyển qua người Già Lam, lộ ra kinh ngạc: “Già
Lam, sao trên người ngươi có nhiều vết thương nghiêm trọng như vậy?”
Ả khẽ thở dài: “Nếu sớm biết ngươi muốn tham gia khảo hạch học sinh ưu
tú, ta đã sớm ngăn cản, ngươi sẽ không bị thương nặng như vậy.”
Ánh mắt nguội lạnh của Già Lam nhìn vào ả.
“Ngươi có thể còn chưa biết? Năm nay, đại công chúa muốn định mức tên
những học sinh ưu tú, toàn bộ đều là danh ngạch học sinh nữ. Năm rồi
tuyển nhận học sinh ưu tú, đều có tỉ lệ nam nữ, trên cơ bản bảo trì bốn – một. Nói cách khác, trong năm người, chỉ có một học sinh nữ được chọn.
Năm nay, học viện dự định tuyển nhận tổng cộng hai mươi lăm học sinh ưu
tú, cũng chính là, chọn có năm học sinh nữ, tiếc là ngươi tới không đúng lúc, năm học sinh này, đại công chúa đã chọn ra rồi.” Triệu Nhã Nhi
không nhanh không chậm nói.
Lại còn có quy định này? Chỉ cần đại công chúa nói một câu liền đem danh sách năm học sinh lũng đoạn, quyền lực của ả không khỏi quá lớn.
“Là đại công chúa! Khó trách! Đại công chúa là một trong số những học
sinh quan trọng của học viện Thiên Dực, nàng vì Thiên Dực là xuất chiến, mỗi lần đều đem thắng lợi trở về, vô số chiến tích thắng lợi, chính là
học sinh được viện trưởng xem trọng nhất, yêu cầu của nàng, viện trưởng
liền vui vẻ đáp ứng.”
“Có người nói, mẹ của đại công chúa có thân phận không nhỏ, dòng máu
chảy trong người đại công chúa càng vô cùng tôn quý, toàn bộ học viện
Thiên Dực, có ai dám đắc tội đại công chúa?”
“Nghe nói, hiện tại đại công chúa đang bế quan tu luyện, không ai biết tu vi của nàng rốt cuộc đạt trình độ nào!”
“…”
Già Lam nghe mọi người nghị luận, tâm trạng nặng nề: “Ngụy trưởng lão, thật sự có chuyện này sao?”
Ngụy trưởng lão nhíu mày, nói: “Đúng là viện trưởng đã cho đại công chúa có quyền đó, bởi vì đại công chúa có nhiều cống hiến to lớn cho học
viện Thiên Dực, hễ là yêu cầu của đại công chúa, viện trưởng sẽ không cự tuyệt. Hiện tại, các ngươi không có cơ hội trở thành học sinh ưu tú,
nhưng đừng tức giận, dựa vào năng lực của các ngươi, rất nhanh có thể từ học sinh ngoại viện tấn chức từng bước. Mỗi năm, học viện sẽ có cuộc so tài học sinh ưu tú, chỉ cần ngươi có thể biểu hiện thật xuất sắc trong
cuộc thi đó, ngươi liền có thể thăng cấp thành học sinh ưu tú…”
Ngụy trưởng lão vừa an ủi vừa cổ vũ nàng, Già Lam chỉ nghe rõ một câu,
đó chính là nói, dù các nàng có vượt qua khảo hạch, nhưng chỉ cần đại
công chúa nói một câu liền có thể tước đoạt tư cách của các nàng. Đây là tầm quan trọng của quyền lực nha!
Nàng không buồn, cũng không giận, sẽ có một ngày, nàng sẽ giỏi hơn ả
công chúa kia. Tiếp đó, nàng dùng quyền lực này đánh trả lại, để cho ả
nếm thử mùi vị bị người ta dùng quyền lực cướp đoạt tư cách của mình.
"Thiến Nhi, chúng ta đi!"
"Già Lam, vậy bây giờ chúng ta…” Tống Thiến Nhi mê mang.
“Đi xếp hàng, sau đó tham gia khảo hạch.” Vẻ mặt của nàng rất bình tĩnh, khi nàng đi ngang qua Triệu Nhã Nhi, bước chân hơi ngừng, sâu đậm liếc
Triệu Nhã Nhi một cái, nàng nhếch môi, cười như không cười.
Ánh mắt của Triệu Nhã Nhi căng thẳng, không khỏi giật mình trong lòng.
Mục Tư Viễn nhìn hai người Già Lam và Tống Thiến Nhi, hắn không khỏi tức giận bất bình: “Đây là cái quỷ quy củ gì? Có công bằng sao? Đại công
chúa tùy tiện nói một câu, liền có thể tước đoạt tư cách của họ. Nếu thế thì chúng ta liều mạng tham gia khảo hạch còn có ý nghĩa gì, còn không
bằng chạy về xum xoe đại công chúa, chỉ cần người ta vui vẻ, liền tùy
tiện ban thưởng cho một danh ngạch, cần gì tham gia khảo hạch!”
“To gan! Ngươi dám chửi bới đại công chúa!” Một ả đứng đằng sau Triệu Nhã Nhi hò hét ra oai.
“Chửi bới thì sao? Không lẽ ta chỉ nói ả một câu, ả liền lấy mạng ta?
Chẳng nhẽ ả là oai ma tà đạo, chuyện lấy mạng người làm niềm vui?” Mục
Tư Viễn không chút sợ hãi phản bác.
“Ngươi…”
Triệu Nhã Nhi giơ tay, ngăn cản đồng bạn, thanh âm ôn hòa: “Mục công tử, ngươi mới đến, e là không biết được lực ảnh hưởng của đại công chúa với học viện Thiên Dực, ta khuyên ngươi nên ăn nói cẩn thận, bớt gây sự,
cẩn thận họa từ miệng mà ra. Chờ khi ngươi dần thích ứng với cuộc sống ở học viện, ngươi sẽ biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Mục Tư Viễn buồn bực, còn muốn nói gì đó, lại bị Sở Chiêu Viêm giơ tay
ngăn cản: “Nếu học sinh ưu tú chỉ là CÁI RẮM! Vốn dĩ cũng không có ý
nghĩa gì, chúng ta đi ra ngoài, tham gia khảo hạch lần nữa.”
Không ngờ những lời thô tục lại tuôn ra từ miệng Sở Đại Thiếu, hắn cực
lạnh lùng lấy huy chương bên hông xuống, thuận tay nhét vào chỗ ghi danh khảo hạch, xoay người, sải bước đi ra cửa.
Mục Tư Viễn sửng sốt, sau đó cười ha ha một tiếng, cũng không do dự tháo huy chương bên hông xuống, tùy tiện vứt trên bàn ghi danh khảo hạch,
đuổi theo Sở Chiêu Viêm: “Viêm Chiêu, ngươi càng ngày càng người đàn ông đích thực, ta càng ngày càng thích ngươi rồi! Kệ ông nhà nó đi! Học
sinh ưu tú cái rắm gì, ai thích ngửi thì cứ việc ngửi đi!!”
Sắc mặt Triệu Nhã Nhi trầm xuống, môi hơi rung, rất nhanh liền khôi phục bộ dạng ung dung hào phóng.
Sở Viêm Chiêu, Mục Tư Viễn là do các ngươi tự buông tha, sau này, nếu muốn trở thành học sinh ưu tú, e rằng không có cơ hội này.
“Triệu sư tỷ, hai người kia thật khinh người quá đáng! Chỉ là hai học
sinh mới, lại dám nói chuyện như vậy trước mặt chúng ta, bọn họ rõ là
nhục mạ chúng ta, nhục mạ chúng ta chính là…” Một ả tức giận đến tái
mặt.
“Hai thằng nhóc này, sau này đừng để ta gặp phải, bằng không ta nhất
định cho bọn họ đẹp mặt! Còn có người quái dị và con quỷ khóc nhè kia,
bọn nó đừng hòng có ngày lành ở học viện này!” Một ả học sinh khác nói.
Đáng thương Già Lam và Tống Thiến Nhi nằm cũng trúng đạn, bị đám này nhớ thương.
Triệu Nhã Nhi cúi đầu cười, ngoài miệng lại khuyên nhủ: "Được rồi, đừng
tức giận. Hai người bọn họ đều là học sinh mới, không biết quy củ của
học viện. Tuổi trẻ giàu sức sống, khó tránh khỏi làm chuyện xúc động.
Chúng ta là học sinh cũ của học viện, nên chăm sóc học sinh mới mới
đúng. Ở đây có rất nhiều nhóm đàn em chờ tham gia khảo hạch, chúng ta
đừng ở đây quấy rầy lâu, tránh ảnh hưởng đến bọn họ.”
Triệu Nhã Nhi nói rất hợp tình hợp lý, lập tức chiếm được tình cảm tốt của mọi người, cả đám lại nịnh bợ, ton hót.
“Triệu sư tỷ, ngươi đúng là rất lương thiện, sớm muộn gì cũng chịu thua thiệt.
“Aiz, Triệu sư tỷ, đối xử với đám người không biết điều này, không cần
khách sáo với bọn họ, lúc nên dạy dỗ thì dạy dỗ, nên ra oai thì ra oai,
không thể nuông chiều bọn họ được.”
Trong vòng vây của hai sư muội, Triệu Nhã Nhi ung dung rời khỏi phòng
khảo hạch, khi đó sau lưng ả vẫn còn một mảnh khen ngợi ả. Môi ả khẽ
vểnh lên, ai nói con cọp phải phát uy mới khiến người ta sợ, vài ba lời
là thu phục được lòng người, cái đó mới là bản lĩnh!
Ngụy trưởng lão lắc đầu: “Đáng tiếc, mất đi bốn nhân tài, nhưng cũng
tốt, ta có thể nhặt được cái tiện nghi, thu bốn người bọn họ làm môn đệ
của ta, như vậy trận đấu học sinh ưu tú năm nay, hắc hắc…” Ông vuốt cằm, cười gian.
Tống Thiến Nhi và Già Lam rời khỏi cửa nhỏ không bao lâu, Sở Chiêu Viêm
và Mục Tư Viễn cũng đi theo ra ngoài. Quay đầu lại, Già Lam sắc bén phát hiện, huy hiệu đeo bên hông bọn họ không còn, không nhịn được kinh
ngạc.
“Khỏi nhìn nữa, bọn ta đem huy hiệu vứt rồi! Hiện tại, bọn ta đều như
các ngươi, đều là học sinh mới, chúng ta mau đi xếp hàng tham gia khảo
hạch đi.” Mục Tư Viễn vỗ vỗ hông của mình, cười ha hả nói.
"Vì sao?" Già Lam nhìn thẳng vào Sở Chiêu Viêm.
Sở Viêm Chiêu không có nhìn nàng, lạnh lùng đi lướt qua nàng, chờ đi vài bước mới nghe hắn nói: “Đãi ngộ không công bằng, có một sẽ có hai.”
Ý của hắn chính là, hôm nay, các nàng bị đối xử bất công, không dám đảm
bảo ngày nào đó sẽ không rơi lên người bọn họ. Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng nàng vẫn cảm thấy hắn căm giận thay các nàng, cho nên mới làm
thế.
Coi như bọn họ cũng có nghĩa khí!
Già Lam âm thầm nhận tấm lòng của bọn họ.
Trải qua xếp hàng nửa ngày, bốn người cũng thuận lợi đi vào khảo hạch, trở thành học sinh ngoại viện.
Mặc dù chỉ là học sinh ngoại viện, nhưng mỗi học sinh đều có quyền hưởng một căn phòng riêng, Già Lam và Tống Thiến Nhi trở thành hàng xóm, đi
lại tương đối thuận tiện. “Già Lam, lúc ta đi nhận đồng phục, ngươi đoán xem ta nghe được tin gì?” Tống Thiến Nhi thần bí hề hề nói.
Già Lam nhàn nhạt liếc nàng ta: “Tin gì?”
Tống Thiến Nhi cười càng thần bí hơn, thậm chí còn có mùi hèn mọn: “Mọi
người nói, sắp tới Phượng Thiếu sẽ đến học viện, hơn nữa cũng là học
sinh ngoại viện.”
Già Lam hơi dừng lại một chút, lấy thực lực của Phượng Thiên Sách, chưa
chắc Ngụy trưởng lão đuổi kịp hắn. Hắn chạy tới học viện Thiên Dực, lăn
lộn vào đám học sinh ngoại viện làm gì? Tin tức này đáng tin cậy chứ?
“Già Lam, có phải ngươi rất vui không? Miệng đều nhếch lên rồi.” Tống Thiến Nhi kề sát nàng, tặc hề hề nói.
Già Lam không nhịn được giơ tay lên hướng miệng, nàng cười sao? Không có chứ?
“Đừng nói bậy! Hắn có tới hay không mắc mớ gì ta?”
“Nhưng ta cảm thấy hắn đối xử với ngươi rất khác với mọi người, ngươi
nghĩ lại xem, lần trước lúc ngươi gặp nguy hiểm, không có ai đứng ra,
chỉ có hắn dám đứng ra bảo vệ ngươi, hơn nữa ta cảm thấy hắn không vô
dụng, hoang đường như trong lời đồn… Dù hắn có hoang đường, ngu ngốc
nhưng ít ra trái tim của hắn rất lương thiện. Vì chỉ có người mang tâm
địa hiền lành, mới nhìn thấy được lòng tốt của ngươi, ngươi nói, có phải hay không?” Tống Thiến Nhi nói.
Già Lam liếc nàng mỉm cười: “Có thể ngươi nói đúng.”
Tống Thiến Nhi lại gần thêm chút, cười hì hì: “Vậy ngươi nói, lần này
hắn tới, có phải vì ngươi không? Hắn là con nuôi của viện trưởng, nếu
hắn muốn gia nhập vào đám học sinh ưu tú, viện trưởng nói một câu liền
được. Trở thành học sinh ưu tú, được hưởng nhiều quyền lợi tốt hơn so
với học sinh ngoại viện á, vì sao hắn vô duyên vô cớ bỏ cơ hội làm học
sinh ưu tú, ngược lại chạy tới đây làm học sinh ngoại viện? Ha ha, ta
đoán, hắn nhất định, nhất định rất thích ngươi. Già Lam, nếu ngươi thật
sự trở thành vợ của Phượng Thiếu, về sau, ta phải gọi ngươi là Già Lam
hay Phượng phu nhân?”
Tiểu nha đầu cười híp mắt, suy nghĩ càng nghĩ càng xa, không thể dùng sợi dây kéo về được nữa.
Già Lam không khỏi liếc nhìn vẻ mặt xa vời của Tống Thiến Nhi: “Ngươi
đem mọi chuyện nghĩ quá đơn giản, đừng nói ta không có khả năng gả cho
Phượng Thiên Sách, cho dù muốn gả, cảnh cửa nhà họ Phượng cao như vậy,
một người không có bối cảnh như ta có thể bước vào sao? Cho nên, ngươi
đừng có suy nghĩ vớ vẩn, hiện tại ta muốn làm nhất chính là mau chóng
nâng cao thực lực, sau đó…”
Sau đó tìm tung tích của cô cô.
Vẻ mặt đang vui mừng của Tống Thiên Nhi lập tức ỉu xìu, vẻ mặt đồng tình nhìn Già Lam: “Già Lam, ngươi thật đáng thương, không ngờ đường tình
của ngươi nhấp nhô như vậy… Nhưng không sao, ta đọc rất nhiều sách,
trong sách nói, tình yêu có thể chiến thắng tất cả, chỉ cần ngươi và
Phượng Thiếu thật lòng yêu nhau, các ngươi nhất định có thể phá tan mọi
trở ngại, đánh bại đám yêu ma quỷ quái này. Sau cùng, người có tình sẽ
trở thành thân thuộc!”
Cầm lấy đôi bàn tay trắng nõn của nàng, Tống Thiến Nhi ra sức cổ vũ.
Già Lam trợn mắt, yếu ớt ngã xuống giường, đối với thiếu nữ bị những
quyển sách tình yêu máu chó độc hại, nàng thật lòng không cứu nổi.
Tống Thiến Nhi đuổi theo nàng, nói tiếp: “Ta nói thật đó. Ta có mang
theo hai quyển để trong bọc hành lí, có thời gian ta lấy cho ngươi xem.
Ngươi không nên buông tay, đời này hiếm khi gặp được người mình thích và hắn cũng thích mình. Ngàn vạn lần ngươi đừng bỏ cuộc…”
Đầu Già Lam đầy vạch đen, đưa tay kéo chăn bông, vùi đầu vào chăn bong.
Cứu mạng
Mau đem thiếu nữ ngu ngốc bị sách tình yêu máu chó độc hại nặng nề này đi đi!!!