Già Lam đưa mắt nhìn chăm chú nhìn Nạp Lan Tiêu Bạch đang bị bầy người bao
vây, hắn bình tĩnh đứng nơi đó, bản thân tự làm thành một thế giới
riêng, giống hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với bên ngoài.
Bầu không khí trở nên nghẹt thở.
Nạp Lan Tiêu Bạch như vậy, làm cho nàng cảm thấy xa không thể chạm được, nhưng lại không khỏi sinh ra một chút thương tiếc.
Bởi vì, hắn có thể tiếp thu ánh mắt của mọi người, còn hắn thì không thì gì hết.
“Già Lam, ở đây nè –“
Đột nhiên, Tống Thiến Nhi gào to về phía trước, Già Lam thấy rõ vẻ mặt
Nạp Lan Tiêu Bạch hơi biến hóa, nghiêng đầu về phía nàng. Đi xuyên qua
đám người đông đúc, hai mắt hắn nhìn thẳng tắp về phía nàng. Để nàng có
thoáng cảm giác, hắn đang nhìn chăm chú vào nàng!
“Chen cái gì mà chen, không thấy Lâm sư tỷ của chúng ta đang ở đây à?”
Có ba ả quay lại trừng mắt nhìn Già Lam và Tống Thiến Nhi, trong đó có
một ả béo phì giận dữ nói.
“Bộ dạng xấu như vậy còn dám ra ngoài gặp người, mau cút xa một chút cho ta, đừng làm bẩn mắt Nạp Lan công tử!” Một ả có vóc dáng yêu kiều nói,
hai mắt trợn ngược; trái lại ả còn lại trong số ba ả chỉ nở nụ cười ưu
nhã, không lên tiếng. Mặc dù ả không nói gì, nhưng ánh mắt khinh miệt
thì rất rõ ràng.
Tống Thiến Nhi bị ả béo đẩy, lập tức bị đẩy ra khỏi đám người, uất ức
mím môi, nói: “Các ngươi không được nói xấu Già Lam! Vả lại, Nạp Lan
công tử và Già Lam có quen biết, các ngươi có quen biết với Nạp Lan công tử sao?”
“Nạp Lan công tử quen biết nó ư? Đừng có đùa, sao không tự cầm cái gương mà soi mặt mình một cái, diện mạo thành cái dạng gì hả? Nạp Lan công tử coi trọng mới là lạ!” Ả béo khinh miệt đánh giá Già Lam, giọng nói
chanh chua.
Nghe lời ả nói, đám nữ sinh ở chung quanh cười ầm lên, tựa như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời.
“Ha ha.” Lâm sư tỷ cúi đầu cười, ánh mắt khinh miệt đảo trên người Già
Lam, rất nhanh liền đem tầm mắt chuyển lên người Nạp Lan Tiêu Bạch, ánh
mắt nóng cháy trong chớp mắt.
Nạp Lan Tiêu Bạch không những có thân thế bối cảnh làm người ta hâm mộ,
thiên phú và tài năng của hắn khiến thiên hạ phải kinh diễm. Đã từ lâu, ả được nghe rất nhiều lời đồn về Nạp Lan Tiêu Bạch, ngưỡng mộ hắn đã lâu. Hôm nay, chính mắt nhìn thấy Nạp Lan Tiêu Bạch bằng xương bằng thịt,
trái tim ả càng đập nhanh hơn.
Thật hoàn mỹ!
Trên đời này, không thể tìm ra người đàn ông nào có thể hoàn mỹ hơn hắn, ả phải gả cho người đàn ông như thế này!
Ánh sáng kiên định xẹt qua đáy mắt ả, bộ dạng nhất định quyết tâm.
“Bây giờ học sinh mới đúng là vô sỉ không biết xấu hổ, vì muốn người
khác để ý tới mà nói sạo không hề chớp mắt luôn nhỉ. Sao ngươi không
nói, ngươi cũng quen biết Phượng Thiếu luôn đi!” Cô ả nhỏ nhắn xinh xắn
ôm cánh tay Lâm sư tỷ, làm đỏm dáng lắc eo, cười nhạo nói: “Lâm sư tỷ,
chúng ta đừng để ý tới những người này, cùng người như thế học chung học viện, ta liền cảm thấy nhục nhã.”
Tống Thiến Nhi nghe vậy, không vui cãi lại: “Ta không có nói láo, Già
Lam và Nạp Lan công tử có quen biết nhau, Già Lam không chỉ quen Nạp Lan công tử, mà còn biết Phượng Thiếu!”
Nàng cãi cọ chẳng những không có tác dụng gì, trái lại người ở chung quanh càng cười dữ dội hơn.
“À, nếu nàng ấy thật sự quen biết với cả hai vị công tử, ta liền chặt
đầu của mình xuống, cho ngươi đá chơi!” Cô ả nhỏ nhắn xinh xắn hừ lạnh,
cười nhạo. Từ đầu tới đuôi, hoàn toàn không để hai nàng vào mắt.
“Được, vậy người chờ…” Chờ đầu của ngươi trở thành banh cho ta đá! Tống
Thiến Nhi tức giận vô cùng, đáng tiếc nàng ta còn chưa nói hết lời, Già
Lam đã tiến lên một bước, ngăn chặn lời nàng ta. Bởi vì nàng thấy Nạp
Lan Tiêu Bạch đang chuyển bước về phía các nàng.
Lúc này, đám đông đột nhiên xôn xao.
“A! Nạp Lan Tiêu Bạch đang đi về phía này ---“
Kèm theo tiếng thét chói tai, xung quanh liền có phản ứng dây chuyền,
các nữ sinh thét chói tai, nhấc lên một đoạn cao trào, tim mỗi người như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Đoàn người tách ra như nước biển.
Mặc dù thét chói tai, nhưng mấy nữ sinh này vẫn không quên tự chủ nhường đường.
Cuối đường, còn lại năm người, ả mập, ả có dáng người nhỏ nhắn, Lâm sư tỷ, Già Lam và Tống Thiến Nhi.
Mặt Nạp Lan Tiêu Bạch không hề biến đổi đi tới đám người, tốc độ bước đi của hắn rất chậm, rất nhẹ, giống như không đạp trên đất, khi giày đen
của hắn cách đám người ba bước, nhưng không ai dám tùy tiện bước lên
chào hỏi với hắn, bắt đầu gào thét trong ngực, không có nữ sinh dám…gọi
ra nữa.
Không khí dần đông lạnh, khiến người ta không thể hô hấp ~
Hai tay Lâm sư tỷ đặt trước ngực, đôi gò mà ửng hồng, vốn dĩ ả đã xinh đẹp, lúc này càng thêm xinh đẹp hơn.
Trong năm người, chỉ có ả là xinh đẹp như hoa thơm cỏ lạ.
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người ả, đều cho rằng Nạp Lan Tiêu
Bạch đi về hướng đó là vì ả. Bởi vì, trừ ả ra, những người còn lại có
mập, có lùn, có xấu, có ốm… Không ai có thể xứng với Nạp Lan Tiêu Bạch.
“Lâm sư tỷ, hắn hướng về ngươi, hắn thật sự đi về phía ngươi!” Ả vóc dáng thon nhỏ kích động kêu lên.
“Lâm sư tỷ! Ngươi thật hạnh phúc nha! Hắn là Nạp Lan Tiêu Bạch, không
ngờ hắn lại đi về phía ngươi. Ở đây có nhiều nữ sinh như vậy, hắn chỉ đi về phía ngươi, ngươi thật là có phúc!” Ả béo nắm chặt hai tay, lộ ra vẻ mặt mê trai.
Lâm sư tỷ nghe hai ả nói vậy, trong lòng càng lâng lâng. Ả xấu hổ liếc
Nạp Lan Tiêu Bạch, ánh mắt của trong suốt đẹp đẽ, giống như thu hút mọi
vật tốt đẹp nhất trong thiên địa vào đó. Mà lúc này, đôi mắt ấy đàng
nhìn chằm chằm về phía ả. Đúng vậy, mặc dù tầm nhìn hơi bị lệch, nhưng ả dám khẳng định, hắn đang nhìn chăm chú vào ả!
Hắn là Nạp Lan Tiêu Bạch, chàng trai duy nhất mà ả ngưỡng mộ, thật không ngờ hắn đi về phía ả.
Lẽ nào, mộng tưởng của ả sẽ thành hiện thực?
Hắn càng đi càng gần, chỉ còn cách ả năm bước, ba bước… Chỉ còn một bước nữa.
"Nạp Lan công tử, ta. . ." Ả nghẹn ngào, lớn mật ngẩng đầu lên, ánh mắt
ngượng ngùng nhìn về phía Nạp Lan Tiêu Bạch: “Ta thích chàng! Nếu chàng
muốn dẫn ta đi, ta nguyện cùng chàng đi đến chân trời góc bể!”
Bước chân Nạp Lan Tiêu Bạch hơi dừng lại, thân thể của hắn hơi nghiêng qua.
Trái tim Lâm sư tỷ càng kích đông, khẩn trương, thẹn thùng cúi đầu xuống, chờ câu trả lời của hắn.
Hiện trường ồ lên.
Không ngờ Lâm sư tỷ dám tỏ tình với Nạp Lan Tiêu Bạch ở trước mặt mọi người, thật là can đảm.
Người ở chung quanh đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn ả, tuy rằng các ả rất
muốn tỏ tình với Nạp Lan Tiêu Bạch, nhưng Nạp Lan Tiêu Bạch nhìn cũng
không thèm nhìn bọn họ một cái, nghe Lâm sư tỷ tỏ tình, các ả đều muốn
coi họ Lâm kia là hóa thân của mình, tưởng tượng ra cảnh tượng mình tỏ
tình với Nạp Lan Tiêu Bạch, không biết hắn sẽ đáp như thế nào?
Tất cả mọi người chờ đợi Nạp Lan Tiêu Bạch trả lời.
Già Lam đứng im ở đó, vẻ mặt bình tĩnh, mặc kệ nàng bị người ta cười
nhạo hay coi thường, nàng đều ung dung thản nhiên. Nàng lẳng lặng nhìn
Nạp Lan Tiêu Bạch, nàng cũng đang chờ câu trả lời của hắn, nàng nghĩ,
câu trả lời của Nạp Lan Tiêu Bạch chắc chắn rất thú vị.
Khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười tà ác.
Tống Thiến Nhi lúc nãy còn đang buồn bực, giờ phút này, cái miệng nhỏ của nàng ta cũng đang âm thầm cười trộm.
Cái vị Lâm sư tỷ này thật là tự luyến, mệt ả ngưỡng mộ Nạp Lan Tiêu Bạch như vậy, vì hắn si mê như vậy, cư nhiên không hề biết hai mắt hắn bị
mù, căn bản không nhìn thấy ả.
Đối với người mù mà nói, ả có diện mạo xinh đẹp cũng như không!
Lúc này, Nạp Lan Tiêu Bạch đi tới, rõ ràng không phải hướng về phía ả, mệt ả còn tự kỷ như vậy, tự cho là đúng.
Hơn nữa, dù Nạp Lan Tiêu Bạch thật sự đến vì ả, ả cũng thật không đủ dè
dặt, không chờ Nạp Lan Tiêu Bạch nói, ả đã giành tỏ tình trước mặt mọi
người, để xem ả sẽ thu dọn chuyện này như thế nào đây.
Đáy lòng âm thầm vui vẻ, nàng ta không quên kéo ống tay áo của Già Lam, muốn chia sẻ niềm vui trong lòng với nàng.
Già Lam buồn cười liếc nàng ta, tuy rằng vị Lâm sư tỷ này và đồng bạn
của ả rất đáng đánh đòn. Thế nhưng, chế nhạo người ta sớm như vậy là
không đúng, không phải là hành vi lương thiện! Lấy tư cách là người
lương thiện, hẳn là nên chờ người ta bị vỡ mộng rồi hãy chế nhạo mới
đúng…
Chân mày khẽ nâng lên, khóe miệng cười tà ác, càng sâu hơn.
Một hồi lâu, Nạp Lan Tiêu Bạch không nói gì, khiến lòng dạ Lâm sư tỷ
càng thêm rối loạn, khi nàng không nhịn được nữa, muốn ngẩng mặt lên thì có giọng nói truyền tới bên tai: “Xin lỗi, ta không thích những cô gái
quá chủ động!”
Dứt lời, người bên cạnh lướt qua như trận gió mát, bóng người màu lam lướt qua vai ả, tiếp tục đi về phía trước.
Lâm sư tỷ ngây người đứng ở nơi đó, hóa đá trong phút chốc, biến thành
pho tượng sống. Mọi người mơ hồ giống như thấy sét đánh xuống, chớp mắt
một cái bức tượng đá bị đánh đến thịt nát xương tan.
"Lâm sư tỷ, hắn. . . Hắn nói cái gì?" Ả vóc người nhỏ nhắn khẽ chép miệng, nói lắp, không thể tin.
Ả béo đầu óc đơn giản, không hề nghĩ ngợi, liền trả lời: “Hắn nói, hắn
không thích con gái chủ động… Ý của hắn là, là không thích Lâm sư tỷ…
Lâm sư tỷ, ngươi bị hắn cự tuyệt!”
Ầm ầm!
Kèm theo lời ả mập nói, mọi người giống như thấy được một đạo sấm sét
thứ hai đánh xuống, chỉ đánh vào người Lâm sư tỷ, thế là tượng đá bị sét đánh không còn tro bụi, vô cùng thê thảm!
Ánh mắt mọi người ở chung quanh đều kinh ngạc, Nạp Lan Tiêu Bạch tiếp
tục đi về phía trước. Sau đó, đứng trước mặt Già Lam, chính xác không hề lầm.
A?
Mọi ánh mắt kinh ngạc lập tức đều kinh hách.
Không thể nào!
Nạp Lan Tiêu Bạch dừng chân trước xấu nữ…
Đúng vậy! Chính là xấu nữ, cô gái xấu đến nỗi người ta liếc mắt một cái liền mơ thấy ác mộng.
Sau đó, bọn họ nghe Nạp Lan Tiêu Bạch nói ~
“Ta chỉ biết, nàng còn sống.” Thanh âm ôn nhuận mà từ tính, mang theo cảm giác mông lung khiến người ta không nhịn được si mê.
Già Lam hơi kinh ngạc, không ngờ câu đầu tiên hắn nói là câu này.
“Sao huynh biết?”
Ngón tay thon dài như ngọc của hắn chậm rãi vươn lên, chỉ về phía bên
hông nàng, chỗ nào? Chuông gió thạch anh nhẹ nhàng đong đưa tấu ra âm
sắc động lòng người. Trong phảng phất, thạch anh bên hông Già Lam chiết
xạ ra vố số ánh sáng mộng ảo.
Già Lam cúi đầu nhìn chuông gió bên hông mình, nhớ tới lời Phượng Thiên
Sách từng nói, có người có thính giác rất nhạy, dù ở xa mấy dặm (=1/2
km), cũng có thể nghe được tiếng chuông gió khẽ đong đưa.
“Ta đi ngang qua học viện Thiên Dực, nghe được tiếng chuông gió trên
người nàng, cho nên tới thăm một chút.” Bỗng nhiên, Nạp Lan Tiêu Bạch
mỉm cười, tựa như hoa nở trên cánh đông bát ngát, sáng rực như vậy, kinh diễm như vậy.
Học viện Thiên Dực lúc này, mọi tiêu điểm đều tập trung trên người Nạp
Lan Tiêu Bạch, ngay cả áng mây trên trời và ánh mặt trời rạng rỡ cũng tụ tập trên đỉnh đầu của hắn.
Hắn chính là đứa con cưng của trời cao.
Nhưng không ai chú ý tới, hắn là con cưng của ông trời. Song, ông trời cũng vô tình cướp đi đôi mắt sáng ngời của hắn.
Một dòng nước ấm chảy vào tim Già Lam, chút cảm động nho nhỏ, thì ra hắn đặc biệt vì nàng mà đến. Nàng còn tưởng rằng, hắn đến đây vì Sơn Hà
Thư…
“Ta…” Già Lam đang muốn nói gì đó, chợt phát hiện ánh mắt kì lạ của mọi
người ở xung quanh đang chăm chú nhìn nàng. Trong đó, phần lớn đều là
ánh mắt ghen tỵ, cũng có căm giận bất bình, cũng có kinh ngạc, căm giận
bất bình là chiếm đa số. Nàng có thể tưởng tượng được, một cô gái xấu xí lại đứng cùng người đàn ông đẹp như thần tiên – Nạp Lan Tiêu Bạch, có
bao nhiêu không hòa hợp.
“Ở đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta đi nơi khác nói chuyện đi. Đi đến phòng của ta được chứ?” Già Lam đề nghị.
Lời của nàng vừa dứt, ánh mắt của mọi người ở chung quanh giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, giống như đang nói, ngươi đem Nạp Lan Tiêu Bạch của bọn ta đến phòng ngươi, rốt cuộc để làm cái gì?
Mỗi một người đều xem nàng là nữ sắc lang, dường như biết nàng sẽ ăn Nạp Lan Tiêu Bạch vậy đó.
“Được, đến phòng của nàng.” Nạp Lan Tiêu Bạch tự nhiên đáp ứng.
Chung quanh phát ra tiếng than ôi rất khẽ.
Không được đi ~
Nạp Lan…
Tiêu Bạch…
Dưới ánh mắt nóng hừng hực của mọi người, Nạp Lan Tiêu Bạch đi theo Già Lam đến phòng của Già Lam.
Tống Thiến Nhi không có theo sát hai người phía trước, hai tay nàng ta
đan chéo vào nhau, lộ vẻ vui mừng, quay đầu nhìn đám người Lâm sư tỷ, le lưỡi: “Các ngươi tin chưa? Già Lam đúng là quen biết với Nạp Lan Tiêu
Bạch từ sớm mà, ta đã nói, các ngươi lại không chịu tin, hiện tại đã
hiểu rõ chưa?”
Nói xong, nàng ta đắc ý xoay người, cất bước rời đi.
Đi được nửa đường, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta bắt đầu rối rắm.
“Không phải Già Lam với Phượng Thiếu là một cặp à? Sao bây giờ lại xuất
hiện thêm một Nạp Lan Tiêu Bạch, Phượng Thiếu làm sao bây giờ?”
Nàng ta xoắn xuýt vặn vặn ngón tay, lẩm bẩm: “Bên trái là Phượng Thiếu,
bên phải là Nạp Lan Tiêu Bạch, Già Lam nên chọn bên nào? Mặc dù Phượng
Thiếu đối xử với Già Lam rất tốt, nhưng Nạp Lan Tiêu Bạch cũng đối xử
với nàng ấy rất tốt, Phượng Thiếu xuất thân danh mốn, là đại thiếu gia
của Phượng gia. Nạp Lan Tiêu Bạch cũng xuất thân danh môn, thân phận địa vị không hề kém Phượng Thiếu. Hơn nữa, tướng mạo và khí chất cũng xấp
xỉ nhau… Cuối cùng, nên chọn thế nào mới được? Ồ… Phượng Thiếu dù đối xử tốt với Già Lam, nhưng thanh danh của hắn… Tiếng tăm ôn hòa của Nạp Lan Tiêu Bạch tốt hơn Phượng Thiếu nhiều. Dựa theo lẽ thường, Già Lam nên
chọn Nạp Lan Tiêu Bạch mới phải, nhưng, nhưng, tại sao ta lại cảm thấy
Già Lam với Phượng Thiếu xứng đôi hơn?”
Tiểu nha đầu hết sức rầu rĩ, một đường đi không mục đích, lẩm ba lẩm bẩm.
Mãi tới khi bóng dáng Già Lam và Nạp Lan Tiêu Bạch hoàn toàn biến mất,
đám người Lâm sư tỷ hoàn toàn rơi vào khiếp sợ, thật lâu vẫn không thể
hoàn hồn.
Đám người dần tản ra, cuối cùng chỉ còn lại ba người các ả, ả mập và ả nhỏ con hoàn hồn.
“Lâm sư tỷ, ngươi không sao chứ? Cái này là làm sao vậy? Không ngờ Nạp
Lan Tiêu Bạch đến tìm con nhỏ xấu xí kia, bọn họ đã quen nhau từ sớm?!” Ả nhỏ con kêu lên, rất bất mãn.
"Ta đã thấy, ngươi không cần lặp lại lần nữa!” Lâm sư tỷ thở phì phò
nói, mặt ả dữ tợn, hết sức buồn cười. Từ khi ả được sinh ra đời đến nay, vỏn vẹn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên ả bị sỉ nhục như vậy. Ả không cam lòng! Tại sao lại như vậy? Con nhỏ xấu xí kia dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì nó được Nạp Lan Tiêu Bạch quan tâm?
Luận dung mạo, xấu nữa kia không bằng một sợi tóc của ả; luận thiên phú, ả là học sinh thiên tài đứng số một, số hai ở trong đám học sinh ngoại
viện.
Mặc kệ dung mạo hay thiên phú, ả đều không có khả năng bị xấu nữ đánh bại!
Ả không cam lòng!
“Lâm sư tỷ, ngươi đừng nóng giận, xấu nữ kia làm sao sánh bằng ngươi? Ta đoán, nhất định là do Nạp Lan công tử bị mù, nên mới không nhìn thấy
ngươi tốt, cư nhiên coi trọng xấu nữ!” Ả mập an ủi.
“Chờ chút, ngươi vừa nói cái gì?” Hai mắt Già Lam sáng lên, vẻ mặt liền biến đổi.
“Ngươi nói, Nạp Lan công tử bị mù? Đúng, tại sao ta lại quên chuyện quan trọng này chứ? Ta từng nghe nói, hai mắt Nạp Lan Tiêu Bạch bị mù, là
bẩm sinh nha. Không ngờ ta lại quên mất chuyện này, ngươi nói đúng, nhất định là do Nạp Lan công tử bị mù, cho nên không nhìn rõ xấu đẹp, nhất
định là thế.”
Ả lập tức khôi phục lòng tin của mình.
Già Lam và Nạp Lan Tiêu Bạch về phòng của nàng nói chuyện nửa ngày trời, sắc trời dần tối xuống, có một vị trưởng lão của học viện đến mời Nạp
Lan Tiêu Bạch đi dự tiệc, Già Lam liền đi ngủ sớm.
Không biết ngủ bao lâu, Già Lam bị gió lạnh thổi tỉnh.
Cửa sổ của phòng đột nhiên bị mở, một trận gió mát đánh tới, nàng liền tỉnh.
Gió đêm trong núi mang theo hơi lạnh, không giống như trong thành. Già
Lam thong thả bước xuống giường, đem cửa sổ đóng lại. Vừa xoay người,
nàng liền cảm thấy có điều không thích hợp.
“Ai?”
Đột nhiên, nàng quay đầu lại, ánh trăng nhàn nhạt sái vào, thình lình
trên giường của nàng xuất hiện thêm một người, hắn lười biếng nằm nơi
đó, không biết lấy từ đâu ra hai bộ sách, không coi ai ra gì lật xem.
Từng tầng ánh trăng rót vào, màu bạc phủ lên người hắn, hắn lười biếng
mà nằm mở ra, lông mi dày thật dài rũ xuống nhìn quyển sách, nhìn từ
sườn mặt, giống như con bướm tùy thời có thể vẫy cánh bay đi. Dưới lông
mi, là một đôi mắt khiến người ta hít thở không thông, rõ ràng là màu
sắc tuyệt đẹp, lại giống như trống rỗng, trong suốt mà thần bí, khiến
người ta bất tri bất giác bị lạc trong đôi mắt ấy.
Một màn chia tay ở bờ hàn trì, không thể nào xua đi được, đảo mắt một cái, hắn liền xuất hiện trước mặt nàng.
Già Lam hơi sửng sờ, trong lòng có cảm xúc khó nói thành lời, là vui vẻ, là buồn bực, hay là…
"Sao ngươi lại tới đây?" Nàng cố đè nén mọi cảm xúc trong lòng, cố tình dùng giọng điệu lạnh lùng nói chuyện.
Phượng Thiên Sách nhẹ nâng mí mắt, không có bỏ lỡ cảm xúc dâng trào
trong chớp mắt của Già Lam, khóe môi khẽ nhếch, hiện ra nụ cười như có
như không, đôi môi gợi cảm hé mở, chậm rãi nói từng chữ một: “Tình yêu
gian khổ của Tây Thi đậu hủ, cuộc tình đau thương của tiểu nha hoàn và
đại thiếu gia… Mấy ngày không gặp, Tiểu Lam Lam, phẩm vị của nàng càng
ngày càng đặc biệt ha!”
Thanh âm cực thấp, không chút che giấu ý cười, hắn còn cố tình đem từ ngữ nói rất trầm bỗng du dương, thật đáng ghét!!!
Đôi môi Già Lam không nhịn được run rẩy, cả người bắt đầu xốc xếch trong gió lạnh. Ai có thể nói cho nàng biết, rốt cuộc là ai đem sách này để ở đầu giường nàng, vì sao nàng không phát hiện? Điểm chết người nhất là,
tên của hai quyển sách này máu chó đến tận nhà! Không biết tác giả nào
nhàm chán như vậy, viết ra một bộ sách đẫm máu chó để lừa tiền và nước
mắt của thiếu nữ ngốc nghếch? Đúng là hại chết người! Thật tai hại!
Thiếu nữ ngu ngốc?
Phải rồi, nàng nhớ Thiến Nhi có nói, nàng ta để hai quyển sách lại đây
cho nàng, kêu nàng rãnh rỗi thì lấy ra đọc, còn cổ vũ cho nàng, kêu nàng phải kiên cường, không nên buông tha, Tình yêu thực TMD có thể chiến
thắng tất cả!!! >”<
A a a, phải nha, chắc chắn là chuyện tốt của nha đầu Thiến Nhi gây ra.
Cố tình còn để Phượng Thiên Sách nhìn thấy, hình tượng của nàng! Phẩm vị của nàng! Hoàn toàn bị hủy diệt…
Hình tượng xốc xếch trong gió và biểu tình sụp đỗ đáng yêu của nàng rơi
vào trong mắt Phượng Thiên Sách, nụ cười trên khóe môi hắn càng lúc càng sâu, tâm tình cũng vô cùng vui sướng: “Kể cho ta nghe một chút đi, rốt
cuộc ‘cuộc tình đau thương của tiểu nha hoàn và đại thiếu gia’, sau
cùng, người có tình sẽ trở thành thân thuộc hay không?”
Già Lam nhìn vẻ mặt vô lại, cười xấu xa của hắn, rất không đứng đắn,
nàng hết sức ảo não, Thiến Nhi chết tiệt, ngươi hại chết ta rồi… TT^TT
“Trả ta!” Nàng bước lên vài bước, bổ nhào về cuốn sách trong tay hắn,
muốn chém giết cướp đoạt. Ai dè, Phượng Thiên Sách rụt tay lại, Già Lam
không khống chế được sức lực của mình, thẳng tắp đụng vào ngực hắn, mà
môi nàng vừa khéo, vừa khóe hạ xuống…