Một câu nói của nàng khiến khu vực bên trong hình cánh quạt hoan hô lên, những linh sư có thực lực dưới cáp sáu và linh sư không có thiên phú đơn thuần tu luyện kiếm thuật như nhặt được đại xá, nhẹ nhàng rút lui khỏi khu vực hình cánh quạt. Triệu Nhã Nhi cùng hai ả sư muội cũng rút lui khỏi đó, vô tình được cởi bỏ hiềm nghi, nhưng trong lòng các ả lại buồn bực, không có một chút cảm giác vui sướng khi được cởi bỏ hiềm nghi.
Đến bây giờ, khu vực hình cánh quạt còn lại ba người.
Linh sư có thực lực trên cấp sáu, thực lực như vậy, cũng chỉ có học sinh ưu tú mới có. Cho nên, ba người còn lại, đều là học sinh ưu tú, không có ngoại lệ.
“Làm sao có thể, bọn họ đều là học sinh ưu tú, bọn họ làm sao có thể là hung thủ được? Đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng!” Trong đám trưởng lão, có người bạo phát kháng nghị. Trong đó có ba vị trưởng lão, là ân sư của ba vị học sinh ưu tú này, thấy học sinh ưu tú của mình bị người hãm hại, sao bọn họ không tức giận được?
Cuối cùng, ba vị học sinh ưu tú ở lại nhìn nhau, không có khẩn trương và phẫn nộ, ngược lại, bình thường ba người bọn họ đều cạnh tranh với nhau, giờ đây cả ba đều là đối tượng bị tình nghi. Bọn họ không nhịn được thầm thề, hai người kia là hung thủ thì tốt biết mấy, như vậy trong số học sinh ưu tú sẽ bớt đi một người, bớt một đối thủ để cạnh tranh!
Không khí quái dị tràn ngập ở hiện trường.
Đối mặt với nhóm trưởng lão mang lòng bất mãn, tay Phượng Thiên Sách đặt bên hông Già Lam khẽ động, một động tác an ủi như muốn nói, nàng không cần sợ bọn họ, chỉ cần quan tâm chuyện của nàng là được, những thứ khác cứ để hắn lo!
Động tác nhỏ nhưng Già Lam lại hiểu được, tiếp nhận sự an ủi chu đáo từ hắn, một giây ngắn ngủi, làm Già Lam có chút cảm động. Tuy rằng hành vi của hắn luôn khiến người ta đau đầu, nhưng vào thời khắc mấu chốt, hắn luôn là chỗ dựa tốt nhất.
“Các người có thể không tin, nhưng sự thật chính là như vậy. Phía của ta vừa suy đoán tất cả quá trình, mọi người đều thấy, nếu ai có thắc mắc cứ việc hỏi ta, nếu không có, như vậy hãy xem ta bắt hung thủ thật sự từ trong ba người này ra.”
Già Lam nhìn lướt qua toàn trường, mấy vị trưởng lão đang tức giận bất bình cũng yên tĩnh lại, suy ngẫm lại quá trình Già Lam suy đoán, không có bất kì sơ hở nào, bọn họ đồng nhận thức, cho nên mới đi theo tới bây giờ.
Khi xác định vị trí của hung thủ, cùng với thực lực của hung thủ, sau đó còn thừa lại ba người bị tình nghi.
Trong số bọn họ, đến tột cùng ai mới là hung thủ thật sự?
Vô số ánh mắt tập trung lên người ba kẻ tình nghi, ngừng thở, chờ công bố đáp án.
Phượng Thiên Sách đánh giá Già Lam, vẻ mặt nàng rất tự nhiên, xem ra đã nắm giữ mọi thứ trong tay, tràn đầy tự tin. Hắn khẽ cười một tiếng, biểu hiện của Già Lam đã vượt xa tưởng tượng của hắn. Vốn dĩ hắn còn dự định, nếu nàng không thể tự gột sạch tội danh cho mình, hắn có thể sử dụng lực lượng của chính mình, rửa sạch tội danh cho nàng. Nhưng từ đó về sau, e rằng nàng không có tư cách đặt chân ở học viện Thiên Dực.
Bây giờ xem ra, hắn lo lắng quá nhiều, nàng hoàn toàn có năng lực nắm giữ cục diện, căn bản không cần hắn giúp.
Già Lam như vậy…
Hắn lắc đầu cười khẽ, hắn nên cảm thấy mình may mắn, có thể thu được một đồ đệ thông minh có một không hai, còn là…
Hiện trường, không có người nhắc lại nghi vấn, Già Lam tiếp tục: “Nếu mọi người không có nghi vấn, vậy nghe ta nói tiếp.”
Nàng dừng lại, quay đầu nhìn về hướng quản gia Tần, nhìn tử thi trong tay hắn: “Hung thủ không có dùng thực lực thủy linh thuật chân chính để luyện thành băng mâu đâm bạn học Hàn, như vậy hắn phải mượn ngoại lực để thực hiện, muốn mô phỏng thủy linh thuật để công kích, hắn ta nhất định phải mượn một lượng nước, cái này chính là mấu chốt!”
Một lời của Già Lam khiến mọi người ở đây tỉnh mộng, rất nhiều người lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, đúng vậy, người không tu luyện thủy linh thuật, muốn mô phỏng theo thủy linh thuật để công kích người khác, không phải cần có nước hay sao?
Nhưng đây là trước cửa học viện, lấy đâu ra nước? Nơi có nước cũng cách xa hơn trăm bước, không có ai có thể lấy nước từ nơi xa như vậy để mô phỏng thủy linh thuật công kích được, động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn sẽ bị phát hiện, trừ phi…
“Cho nên, người đó nhất định có mang theo nước bên người, hơn nữa…” Già Lam nghiêng người, khẽ ngửi người cơ thể người chết, chậm rãi nói: “Sau khi băng mâu tan thành nước, có mùi rượu nhàn nhạt… Vậy nên, hung thủ thật sự, kỳ thực là…”
Già Lam ung dung xoay người lại, ngón tay thon trắng chỉ vào số ba học sinh ưu tú đứng ở xa xa, đột nhiên dừng lại, lạnh lùng phun một chữ: “Hắn!”
Trong ba học sinh ưu tú, có một người chấn động.
Vô số ánh mắt tập trung lên người hắn ta, tiếng nghị luận trùng trùng dâng lên.
“Đúng rồi, bên hông hắn ta có đeo hồ lô rượu, lẽ nào hắn ta dùng nó đựng nước?”
“Hai người khác không có mang theo hồ lô rượu, chỉ có mình hắn có, xem ra hắn ta là người có hiềm nghi nhất.”
Cũng có âm thanh bất đồng.
“Chó má! Ngậm máu phun người, sao Ngô sư huynh có thể là hung thủ được?!”
“Già Lam, rõ ràng là ngươi vu oán người khác! Lão phu tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!”
“…”
Phượng Thiên Sách nắm tay Già Lam, khẽ dừng lại, khóe môi nở nụ cười trong sạch, Tiểu Lam Lam của hắn thật thông minh, ngay cả hắn cũng không khỏi hơi bội phục nàng.
Đầu tiên, Tư Đồ Trường Thắng khẽ kinh ngạc, chợt gật đầu, tư duy của nha đầu kia thật mạnh mẽ, toàn bộ mọi chuyện đều bị con bé nắm trong tay, có tự tin chiến thắng. Lại cố tình làm người ta choáng váng, kéo dài một vòng lớn mới chịu nói ra trọng điểm. Toàn bộ quá trình, trật tự rõ ràng, ổn định không loạn, có thể nắm bắt trọng điểm.
Thật khủng, người như vậy nếu có tâm cơ, không biết sẽ có bao nhiêu người lần lượt rơi vào tay nàng. (#Ngữ: ko ghẹo bả là được -_-)
Thảo nào, Sách Nhi nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, nàng đúng là có chỗ hơn người.
Già Lam ung dung chờ âm thanh nghị luận của mọi người dần nhỏ xuống, bỗng nhiên cất giọng: “Muốn ngưng luyện thành băng mâu có phẩm chất như vậy, ít nhất cần có một bầu nước, mọi người không tin có thể kiểm tra hồ lô rượu của hắn ta, nhìn xem bên trong có phải trống rỗng hay không?”
Ánh mắt Ngô sư huynh lóe lên, tay sờ hồ lô rượu bên hông theo bản năng, lúc ngẩng đầu, chợt thấy Già Lam cừoi nhạt với mình, tay hắn ta khẽ run lên.
Già Lam ép sát từng bước: “Ban ngày ban mặt, bên hông ngươi có treo một hồ lô rượu, cũng đủ khả nghi rồi. Thậm chí, ta có thể dùng nước trong hồ lô rượu của ngươi, sau đó, dùng nước này ngưng luyện thành băng mâu, để xem phẩm chất của nó có giống băng mâu mà mọi người nhìn thấy hay không. Ngươi có thể tiếp tục phủ định, nhưng ta vẫn có biện pháp khác, cho đến khi chứng minh được ngươi là hung thủ mới thôi!”
“Ngươi…” Ngô sư huynh siết chặc hồ lô rượu bên hông theo bản năng, ánh mắt láo liên, nhìn về phía các trưởng lão, vừa muốn mở miệng nói gì đó, Già Lam đã lên tiếng trước, cắt ngang lời hắn: “Ngươi muốn xin sự giúp đỡ từ các trưởng lão cũng vô dụng! Sự thật vô cùng chính xác, nếu lúc này bọn họ còn che chở cho ngươi, vậy chứng minh ngươi cùng người đó là đồng lõa! Hừ! Ngươi đừng mơ tưởng tìm cơ hội giải vây cho mình, sự thật đánh bại biện luận, ngươi ngoan ngoan khai ra, vì sao ngươi làm như vậy? Đến tột cùng là ai sai khiến ngươi?
“Ngươi… ta….” Ngô sư huynh hoàn toàn rối loạn, trong hoảng loạn, đột nhiên hắn thả ngươi nhảy lên, đột phá ra ngoài khu vực cánh quạt, đúng là muốn chạy trốn!
Tám cô gái áo trắng đã có chuẩn bị từ sớm, Ngô sư huynh vừa có dấu hiệu bỏ trốn, lưới bạc lớn lập tức từ trên trời ụp xuống, thiên la địa võng phủ lên đầu Ngô sư huynh, dễ dàng nhốt hắn ta vào trong.
“Buông! Buông!” Ngô sư huynh ngọ nguậy trong lưới bạc, nhưng cuối cùng đều vô dụng, chỉ khiến lưới bạc càng buộc chặt thêm.
Già Lam thoát khỏi vòng tay của Phượng Thiên Sách, đi tới trước mặt Ngô sư huynh: “Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi làm như vậy? Rốt cuộc, ta có thù hằn gì với ngươi?”
Ngôn sư huynh quay đầu đi, không phản ứng.
Già Lam híp mắt, nở nụ cười lạnh: “Ta hiểu rồi! Ngươi và ta chẳng có thù hận gì, ngươi làm như vậy là do có ngươi sai khiến… Nói, hắn ta là ai?”
Xung quanh, âm thanh kinh ngạc liên tục vang lên.
Nói như vậy, hắn ta thừa nhận mình là hung thủ giết người?
Không ngờ lại là hắn ta!
Đường đường là học sinh ưu tú, không ngờ hắn ta lại làm chuyện không thể tha thứ, mọi người không nhịn được ôm hoài nghi đối với nhóm học sinh ưu tú, có lẽ Già Lam nói đúng, hơn nữa nhóm học sinh ưu tú tồn tại chuyện thiếu công bằng, càng làm kẻ khác hoài nghi nhân phẩm của học sinh ưu tú.
Nói như vậy, hung thủ giết hại đồng môn cũng có thể trở thành học sinh ưu tú, thế thì nhóm học sinh ưu tú còn uy vọng gì để nói nữa?
Căn bản đều là chó má!
Vị trưởng lão vốn muốn giải vây cho Ngô sư huynh, lúc này đột ngột tắt tiếng. Cái gì? Thật sự do hắn ta làm?
Hắn ta từng là học sinh khiến ông đắc ý nhất, không ngờ hắn ta lại là hung thủ giết người?
Ông khó mà tiếp nhận sự thật này!
“Nếu hung thủ đã thừa nhận, ngươi, đưa hắn ta áp giải vào Vô Vọng Nhai, giam giữ cả đời, không được phép để hắn ta rời khỏi Vô Vọng Nhai nửa bước!” Tư Đồ Trường Thắng nhíu mày, vô tình tuyên án.
Ông vừa tuyên án, chẳng khác nào hủy đi sự tự do cả đời của Ngô sư huynh, từ nay về sau, hắn ta chỉ có thể ở lại Vô Vọng Nhai cho đến chết.
Sao hắn cam tâm chứ?
“Ta không đi Vô Vọng Nhai! So với việc nhốt ta cả đời, ta tình nguyện chọn cái chết!” Hắn ta dùng sức ngọ nguậy.
“Muốn chết! Không dễ dàng như vậy đâu!” Già Lam lại tới gần một chút, hỏi: “Nói, rốt cuộc ai đứng ở phía sau sai khiến ngươi?”
“Không có! Người chủ mưu chính là ta!” Ngô sư huynh rống giận, hắn ta đã không còn gì, cùng lắm thì chết, so với việc ngày ngày sống một mình ở Vô Vọng Nhai tối tăm còn tốt hơn.
“Ngươi không chịu nói cũng không sao, ta biết một loại thôi miên đại pháp, có thể khiến ngươi ở trạng thái vô thức nói ra tất cả bí mật của mình, có muốn thử xem không?”
"Thôi miên đại pháp?" Ngô sư huynh bán tín bán nghi, nhưng con ngươi đã lộ ra vẻ hoang mang, đột nhiên, tiếng xé gió đánh tới, giống như sét đánh, không thể chống đối.
Bỗng dưng, thân thể Ngô sư huynh chấn động, hai mắt hắn ta trợn to, vẻ mặt co quắp vài cái, thẳng tắp ngã xuống.
“Không tốt! Hắn ta trúng ám khí!”
Một cô gái áo trắng đứng sau hắn ta, thấy phi tiêu cắm trên lưng hắn ta, không nhịn được kinh hô.
Hiện trường rối loạn, mọi người nhìn chung quanh, phi tiêu từ chỗ nào bắn tới?
Không chờ mọi người tìm ra manh mối, Tư Đồ Trường Thắng bay lên, bay ra hướng cửa học viện.
“Người nọ trốn rồi, viện trưởng đã đuổi theo. Cũng không biết đối phương là ai, đây chính là giết người bịt miệng hả?” Tiếng nghị luận lại dâng lên như thủy triều.
Già Lam đưa mắt nhìn về hướng viện trưởng đuổi theo, trong lòng thầm cầu khẩn, hi vọng viện trưởng có thể bắt được gã ta. Dựa vào quan sát, thực lực người này không tầm thường, không phải loại nàng có thể đối phó.
Rốt cuộc là ai? Là ai nhìn nàng không vừa mắt? Muốn đưa nàng vào chỗ chết?
Là người của Triệu gia sao?
Thế nhưng, lúc nãy nàng có để ý biểu tình của Triệu Nhã Nhi, khi biết hung thủ là Ngô sư huynh, mặt ả có toát ra vẻ kinh ngạc rất thật. Chứng tỏ, Ngô sư huynh giết người không phải ả giật dây, hay là cao thủ của Triệu gia không có thông báo cho ả biết trước là sẽ đến ám sát nàng?
Ngoại trừ Triệu gia, Già Lam không nghĩ ra ai có thù hận sâu sắc với mình, muốn đưa nàng vào chỗ chết.
Khi hồi hồn, nàng nhìn thi thể Ngô sư huynh trên mặt đất. Lúc này, Phượng Thiên Sách đã đứng bên cạnh xác Ngô sư huynh, như là lật xem vết thương trên lưng hắn ta, Già Lam vừa vặn thấy Phượng Thiên Sách đem phi tiêu giấu vào trong ngực.
Động tác cực nhanh, chỉ cần nàng chớp mắt liền bỏ lỡ màn này. Tiếc rằng, cố tình nàng đã thấy.
Hắn đang làm gì vậy? Sao lại đem phi tiêu giấu?
Nàng chau mày không hiểu, đi vào bước, chìa tay ra trước mặt hắn: “Đưa đây!”
“Cái gì?” Phượng Thiên Sách chớp mắt giả vô tội.
“Thứ ngươi giấu trong ngực.” Già Lam nhấn mạnh, càng ngày càng cảm thấy hắn kì quái, cây phi tiêu kia có cái gì đặc biệt, đáng để hắn giấu đi?
“Giấu cái gì trong lòng?” Phượng Thiên Sách làm động tác bừng tỉnh, đột nhiên dùng ánh mắt mập mờ nhìn Già Lam, ngượng ngùng mỉm cười nói: “Đáng ghét à! Không ngờ bị nàng phát hiện! Người ta định tối nay cùng nàng cộng chẩm sẽ tặng cho nàng, nếu bị người phát hiện, hiện tại ta đưa cho nàng!”
Nói xong, hắn đưa tay vào trong ngực lục lọi, chậm rãi móc một vật, vật này, đủ để Già Lam ngổn ngang trong gió.
Hết chương V12