Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 27: Chương 27: Xuất hiện một cặp thiên tài mới!




Người đáng thương nhất trong lôi đài không ai khác ngoài Mục Tư Viễn đang bay trên không trung, hắn sử dụng khinh công, không ngừng vòng qua lộn lại. Đằng sau hắn, là một con rồng nước giương nanh múa vuốt bất cứ lúc nào cũng có thể đem hắn nuốt vào bụng!

Không có Lý Hác che chở, một kiếm sư như hắn dưới sự công kích biến thái của linh sư bên tổ đối phương…nào có đủ tay mà đánh trả?

Chạy một vòng, hắn rốt cục cũng không chịu nổi nữa, vừa chạy vừa hô to: “Ta nhận thua! Đừng đánh nữa!”

Hiện trường xôn xao, hơi thở sùng sục rất lâu không dứt, kết quả như vậy đúng là ngoài dự đoán của mọi người, ai có thể nghĩ tới một phế vật xấu xí tự dưng lại nổi tiếng, vừa ra tay liền đánh bại tổ của kiếm sư cấp 4 và linh sư cấp 3?

Tỷ muội Triệu Thanh Tình dễ dàng vượt qua vòng thi thứ nhất, liếc mắt nhìn sang trận chiến bên cạnh, hai ả âm thầm kinh hãi, thực lực của Già Lam trở nên mạnh mẽ từ khi nào?

“Tỷ, chúng ta phải làm sao đây? Tại sao con tiện nhân kia lại trở nên lợi hại như vậy?”

“Sợ gì? Chúng ta còn có vũ khí bí mật chưa lấy ra, vốn đinh giữ lại nó để đánh vào trận chúng kết, hiện tại xem ra, rất có thể chúng ta sẽ đối đầu với các ả, vậy hãy để cho các ả nếm thử mùi vị của vũ khí bí mật đi!” Mặt Triệu Thanh Tình âm u, trên khuôn mặt tươi cười nhè nhẹ lan tràn hung ác, mấy ngày trước được bị Già Lam sỉ nhục trên lôi đài, ả nhất định sẽ đòi lại!

Mấy vòng đấu võ kế tiếp, thực lực của đối phương không bằng tổ Mục Tư Viễn, Già Lam và Tống Thiến Nhi dễ dàng vượt qua các vòng, xông vào trận chung kết. Đến tận đây, hai nàng cùng đối mặt với tỷ muội Triệu Thanh Tình cũng vừa lọt vào vòng chung kết.

“Ta chờ trận chiến này lâu lắm rồi!” Ánh mắt Triệu Thanh Tình lạnh lẽo, sát khí nổi lên.

Già Lam nhàn nhạt liếc ả một cái: “Ta lại không có mong chờ giao chiến với bại tướng của mình chút nào.”

“Tỷ! Nói chuyện dong dài với ả làm gì? Mau lấy bảo bối ra, để cho ả chết nhưng không biết vì sao đi!” Trong sự thúc giục của Triệu Thanh Lan, Triệu Thanh Tình đắc ý, tay phải run lên một cái, một ngọc chẩm xuất hiện trong tay ả, từ từ lớn dần. Ngọc chẩm này có hình dạng cổ xưa, bên trên nó có điêu khắc hoa văn phức tạp, hơi chấn động, từng đợt hơi thở viễn cổ thê lương đập vào mặt!

Mọi người có mặt tại hiện trường mở to mắt, phát ra tiếng thở dài: “Là bảo vật trấn gia của Triệu gia… Thiên Cân Như Ý Chẩm!”

“Có bảo khí thượng phẩm, các nàng không thắng mới là lạ! Đáng tiếc, vốn đang cho rằng hôm nay Già Lam sẽ trở thành một hắc mã!” (*ý nói là ngựa tốt, người tài giỏi gì gì đó, không hiểu lắm ==)

“Hắc mã cái rắm! Đầu năm nay, cuộc chiến chính là cha! Là gia tộc! Là bảo khí!

“Ha ha, lần này bá phụ đúng là bỏ ra số tiền lớn! Xem ra ba tỷ muội chúng ta có thể đoàn tụ trong học viện Thiên Dực…” Trên khán đài, Triệu Nhã Nhi mỉm cười, rất có phong phạm của học sinh ưu tú và khuê tú đại gia.

“Chưa chắc Già Lam sẽ thua!” Một âm thanh vang lên từ bên trái nàng, Triệu Nhã Nhi ngạc nhiên nhìn về Sở Chiêu Viêm: “Sở Đại Thiếu, từ khi nào thì ngươi biết quan tâm đến đầy tớ của Sở gia vậy?”

“Nàng ấy không phải đầy tớ của Sở gia.” Sở Chiêu Viêm bình tĩnh mà lại trả lời khách quan, không mang theo bất kì tình cảm nào, nhưng Triệu Nhã Nhi nhìn ra sự bất đồng trong ánh mắt và giọng nói của hắn.

“Ta thấy bộ dạng của nàng ta như vậy, ngay cả tư cách làm đầy tớ cho Sở gia các ngươi cũng không có. Nếu như Phượng gia chúng ta có một nha đầu không biết quy củ, ta không thể không đánh chết nàng.” Phượng Thiên Dục nghe hai người nói, cũng chõ mỏ góp vui, hừ lạnh một tiếng, vẫn chưa hết tức giận.

“Nhị đệ à, ngươi thật là bạo lực. Về sau, ngàn vạn lần đừng nói với người ngoài rằng ta là đại ca của ngươi, thật là làm tổn hại hình tượng cao to vĩ đại của ta!” Phượng Thiên Sách tấm tắc lắc đầu, thân thể cố gắng xê dịch về phía phó viện trưởng, tỏ vẻ tránh né.

Phượng Thiên Dục hít sâu một hơi, cố nén xúc động nhào tới đánh bẹp người nào đó. Những lời này phải do hắn nói mới đúng, hắn mới là người muốn phủi sạch quan hệ với Phượng Thiên Sách.

“Đều là do cùng một mẹ sinh ra, tại sao lại có khác biệt lớn đến như vậy? Sauk hi về nhà ta phải lại mẹ mới được, nhị đệ có phải là con ruột hay không?” Phượng Thiên Sách không coi ai ra gì suy xét vấn đề của mình, giả vờ thâm trầm.

Trong đầu Phượng Thiên Dục cảm thấy có một dòng khí lạnh chảy vào, trong đầu có chút trống rỗng, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi trên mu bàn tay, nhưng phó viện trưởng ở bên cạnh, hắn không có biện pháp ra tay, hắn thật sự rất muốn lấy hạ phạm thượng một lần, đem đại ca yêu nghiệt này hung hăng đánh một trận cho đã!!!

Ngươi mới không phải là con ruột! Ngươi mới là được nhặt về!

Phượng gia của ta đã tạo nghiệt gì, tại sao lại sinh ra con yêu nghiệt khiến người ta hận ngứa răng như vậy?

Phượng Thiên Sách không nhìn ánh mắt giết người của đệ đệ, cũng không muốn biết tại sao mọi người lại yên tĩnh như vậy, tay cầm quạt bạch ngọc đưa lên cạnh miệng làm loa, hướng về mọi người nhẹ giọng nói: “Mọi người đều im lặng, đừng dọa Tiểu Lam Lam, ảnh hưởng đến việc nàng phát huy!”

Mọi người ở chung quanh đều ngẩng đầu nhìn bầu trời, nếu ai nói chuyện nghiêm túc với hắn, người đó chính là kẻ ngốc!

Triệu Nhã Nhi nhìn Sở Chiêu Viêm và Phượng Thiên Sách, trong lòng buồn bực, trên người Già Lam có sức hấp dẫn gì? Tại sao lại có thể khiến cho hai người có thói quen cuồng vinh ủng hộ, bênh vực nàng?

Lúc này, thế chiến trên lôi đài đã được kéo ra.

Trong lúc Thiên Cân Như Ý Chẩm trên tay tỷ muội Triệu gia biến ảo, lớn dần. Thể tích chiếm hơn nửa lôi đài, từ xa nhìn lại, nó giống như một con dấu cực lớn bay lơ lửng trên khoảng không bầu trời, chờ con dấu rơi xuống.

Già Lam và Tống Thiến Nhi nhìn Thiên Cân Như Ý Chẩm lơ lửng không ngừng lớn dần trên đỉnh đầu mình, hai người cùng rút lui về sau, bị ép tới mép lôi đài. Nếu lại lùi tiếp, hai người sẽ ra khỏi lôi đài, tự động nhận thua!

“Già Lam, làm sao đây?” Tống Thiến Nhi không khỏi cuống cuồng, cảm thấy Thiên Cân Như Ý Chẩm bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống trên đầu nàng, đem các nàng đè thành bánh thịt người.

GIà Lam híp mắt, khóe miệng cười tà, đôi con ngươi của nàng mở to, hai mắt như điện, tinh quang bắn ra bốn phía.

“Bảo vật tự động đưa tới cửa, ta không nhận, chẳng phải rất xấu hổ hay sao? Vừa vặn, Thiên Táng Chi Quan của ta còn thiếu một ngọc chẩm!” Giọng điệu điên cuồng mà ngạo mạn, khiến người ta khó tin.

“Hả?” Tống Thiến Nhi hoàn toàn không có phản ứng gì nhiều.

“Thiến Nhi, đến lúc ngươi sử dụng vũ khí bí mật rồi, mặc kệ là trình độ gì chỉ cần có thể quấy rối các ả là được.” Ánh mắt Già Lam lại sáng ngời, chợt nhìn vào, phảng phất giống như đem hồn phách người ta hút vào đó.

Tống Thiên Nhi cười lớn, tiếp nhận qua rồi, cuối cùng nàng cũng có cơ hội thể hiện thực lực!

Bỗng nhiên, khí thế của Tống Thiến Nhi có biến hóa, tràn ngập tự tin, con ngươi phát sáng, còn sáng hơn cả mắt của Già Lam, người khác không kịp bắt giữ.

Khi một người tự tin, lúc đó mới là đẹp nhất, quả nhiên mấy lời này không có nói sai!

“Đi chết đi!” Triệu Thanh Tình yêu kiều thét lên một tiếng, khống chế Thiên Cân Như Ý Chẩm, bắt đầu công kích tổ Già Lam.

Ầm! Ầm! Ầm!

Giống như thái sơn đè lên đầu, từng chút từng chút một, Như Ý Chẩm nặng nề đánh xuống lôi đài, mỗi một cái rung động đều khiến lôi đài nứt ra vài phần, hoàn toàn chính là vua phá hoại!

Tỷ muội Triệu gia nhìn Già Lam và Tống Thiến Nhi bị ngọc chẩm công kích, chật vật chạy trốn, trên mặt hai người liền toát ra nụ cười đắc ý, thật hả giận, phảng phất giống như thấy thắng lợi trong tầm mắt, không chút lo lắng.

“Tỷ, nhìn bọn chúng chạy trốn chật vật như vậy thật hèn mọn! Chỉ dựa vào tư chất và thân phận của bọn họ, cũng muốn vào học viện Thiên Dực, đúng là người si nói chuyện mộng!”

“Con tiện nhân Già Lam, làm hại tỷ muội chúng ta mất mặt như vậy, hôm nay chúng ta mượn sức mạnh của ngọc chẩm đề chết các ả, để các ả chết không có nơi chôn thây!”

“Đúng vậy! Giữ lại các ả chính là tai họa… À! Tỷ, sao muội cảm thấy trên người có rất nhiều kiến đang bò? Á! Đau quá! Đau chết mất!”

“Ta cũng vậy! không biết cái gì chui vào người…A! Đau quá!”

Hai tỷ muội Triệu gia vừa rồi còn đắc ý, đột nhiên cuộn tròn thân thể, đau đến mức lăn lộn trên đất, biểu tình khó chịu lại thống khổ.

Trên khán đài lại xôn xao, chẳng biết trên lôi đài đang xảy ra chuyện gì, ban nãy rõ ràng tỷ muội Triệu gia đang ở thế có lợi, sau đột nhiên lại ngã xuống hết vậy? Cái này cũng thật kỳ quái!

“Là cổ thuật thất truyền đã lâu!” Ánh mắt phó viện trưởng trầm xuống, nhìn chằm chằm về phía Tống Thiến Nhi có vẻ ngoài nhu nhược, vô hại. Hai mắt ứa ra từng luồng hưng phấn!

Kinh ngạc, lại là một kinh ngạc! Không ngờ hôm nay ông có thể gặp được hai vị thiên tài, một người có linh lực bùng nổ xài không hết, có thể sử dụng chiến kĩ linh thuật hệ nước thuần thục như vậy, người kia lại có thể sử dụng cổ thuật thất truyền từ lâu… Đây chính là ý trời, ý trời muốn học viện Thiên Dực có thêm hai học sinh thiên tài?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.