Sự Quyến Rũ Của Sói

Chương 72: Chương 72: Bí mật của lão đại…






Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

211_13807724_f898c286a624700

Trên người Tiết Nhã rất không thoải mái, mềm nhũng, tê rần, không dùng sức nổi, lúc Ban Đại Đồng ném dao trả cho cô, cô suýt nữa bắt hụt.

“Nói với lão đại các người, phong ấn mất tác dụng rồi,” Ban Đại Đồng tháo một sợi dây chuyền xuống khỏi cổ, trên đó có một mặt dây hình cầu lóe lên ánh xanh lục, gã đeo dây chuyền lên cổ Tiết Nhã, “Nếu anh ta không bắt con sói điên lông tạp kia về, con mẹ nó không tìm được cách giải quyết, vậy thứ quan trọng nhất của anh ta sẽ bị hủy hoại.”

Tiết Nhã không nói gì, người này tuy thoạt nhìn cũng không quen cô, nhưng rất hiểu về thợ săn, gã biết Tiết Nhã là người có cơ hội gặp được lão đại, cho nên mới bắt cô chuyển lời.

Mà cô cũng không rõ ràng lắm về câu nói phải chuyển này, phong ấn? Phong ấn cái gì? Mà bây giờ lại mất tác dụng?

“Mẹ nó giữa đường đừng hòng chạy trốn, bằng không…” Ban Đại Đồng mở hé cửa xách Tiết Nhã ném ra ngoài, dùng tay vạch một cái lên cổ cô, “Cô sẽ chết rất thảm đấy.”

Tiết Nhã xuống tay với người đàn ông này, không phải chuyện khó khăn gì, người đàn ông này là người bình thường. Nhưng cô không tùy tiện ra tay, nếu người trong bể thật sự là Lâm Duệ, dù là sống hay chết, người đàn ông này nhất định có chút quan hệ với phía lão đại, hơn nữa quan hệ này còn không phải quan hệ bình thường.

Lâm Duệ đi tìm lão đại, chuyện này rất nhiều người đều biết, chuyện y bị Cố Hàng ra tay đánh trọng thương sống chết không rõ mọi người cũng rõ, mà dù tình hình thế nào, muốn đưa một người lão đại đã hạ lệnh giết ra khỏi lâu đài của hắn ta, dù có là xác chết, cũng là chuyện không thể.

Dù lời người này nói là thật hay giả, vì có một tầng suy đoán bên trong, Tiết Nhã quyết định cẩn trọng một chút, nếu cô bị người ta lừa, cùng lắm là bị lão đại mắng vài câu, nếu người này nói thật, mà cô lại không làm theo lời gã, vậy hậu quả…

Dọc đường Tiết Nhã đã nghĩ rất nhiều, nhưng đến khi cô chạy về đến trước khu vườn không biết được lão đại xây từ niên đại nào, nhìn thấy dây thường xuân bò đầy trước mắt, mới nghĩ đến một vấn đề trực tiếp hơn.

Nhưng cô đã không còn thời gian nghĩ nhiều nữa, chỉ có thể cắm đầu bước vào.

Cô đã để lạc Cố Hàng, nếu lão đại hỏi tới, cô còn không biết Cố Hàng ở đâu, chỉ biết gã đã bị thương, hai chỗ bị Lang Cửu cào, nói nặng không nặng, nói nhẹ, lại cũng không phải trong một lúc có thể lành lại được.

Vừa đi vào cổng lớn, mắt còn chưa hoàn toàn thích ứng với bóng tối của đại sảnh, một cơn gió lại thổi tới, Tiết Nhã chỉ cảm thấy trước ngực mình căng lên, tiếp đó đã bị cơn gió này hất tung lên không, nặng nề đập vào bức tường sau lưng.

Cô nén đau, ôm ngực ngọ ngoạy đứng dậy, dựa tường, nhìn thấy một bóng đen đứng trên cầu thang xoắn ốc khổng lồ.

“Lão đại,” Tiết Nhã nhìn thấy phản ứng này của lão đại, đã biết Cố Hàng không trở về, cô phải lập tức lấy ra thẻ bạc có thể giúp mình thoát được trận trừng phạt này, cô kéo sợi dây chuyền trước ngực ra, “Tôi gặp phải một người…”

Câu này với ra khỏi miệng, bóng đen trên cầu thang đã như một con dơi khổng lồ tung mình vụt tới, một ánh sáng kim loại lóe lên, lão đại giật lấy dây chuyền trên cổ cô.

Cùng lúc này, Tiết Nhã nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lục ẩn trong áo choàng đen dài của lão đại, mà thứ khiến tim cô đập loạn, là tay của lão đại, là một cánh tay máy.

Lúc cô còn rất nhỏ, ngày mới bắt đầu học cách làm một thợ săn chân chính, cô từng nghe được một lời đồn. Mọi người đều biết, tuổi thọ của thợ săn ngắn hơn sói nhiều, mà thợ săn như lão đại, lại sống rất lâu rồi, lâu đến mức không thể truy nguyên, không ai biết hắn ta đã sống bao lâu, cũng không biết hắn ta còn phải sống bao lâu nữa.

Nhưng bắt đầu từ mấy chục năm trước có một lời đồn bí mật, người nhắc đến chuyện này cũng không chịu nói nhiều, đặc biệt là thợ săn nhỏ tuy chính thống, lại vẫn mới vào nghề giống như cô, từ lời kể vụn vặt cô chỉ có thể khâu lại thành đôi chút nội dung.

Lão đại dường như không phải là người, cơ thể hắn ta… hoàn toàn bằng kim loại.

Có người nói, cơ thể lão đại vẫn luôn chuyển đổi giữa xác thịt và kim loại, mà lần nào cũng có thể nghe ra được qua giọng nói, nhưng mỗi lần biến hóa xong, lại cũng không giống trước kia, nghe qua giống như một người hoàn toàn mới.

“Gặp phải ai.” lão đại đã cầm lấy dây chuyền trở lại cầu thang, vẫn là giọng nói lạnh nhạt như máy móc.

“Một người đàn ông,” Tiết Nhã vội vàng thu lại suy nghĩ, “Tôi và Cố Hàng đụng phải sói tuyết, sói tuyết đã có nhẫn, Thẩm Đồ và sói tuyết, thêm một thợ săn, chúng tôi suýt…”

“Nói trọng điểm.” giọng lão đại vẫn như cũ, dây chuyền trên tay lắc một cái, trong động tác lộ ra một tia thiếu kiên nhẫn.

“Cố Hàng bị thương chạy mất, tôi hôn mê, lúc tỉnh lại… gặp được người đàn ông này, gã đưa dây chuyền cho tôi, bảo tôi chuyển lời cho anh.” Tiết Nhã không dám ngừng lại, nói liền một hơi.

“Nói.”

“Gã nói phong ấn mất tác dụng rồi, nếu anh không bắt con sói điên lông tạp kia về, không tìm được cách giải quyết, vậy thứ quan trọng nhất của anh sẽ bị hủy hoại…”

“Sói điên lông tạp?” lão đại giơ mặt dây trong tay lên, dưới ánh trăng yếu ớt chiếu lên cầu thang, quầng sáng màu xanh lục từ mặt dây lóe lên gần như giống hệt màu sắc đôi mắt hắn ta.

“Chắc là chỉ Cố Hàng.” Tiết Nhã cẩn thận đáp một câu.

“Đi tìm Cố Hàng về, cho dù dùng cách gì, đưa nó về đây.” lão đại nói xong câu này, xoay người chầm chậm đi lên lầu.

“Dạ, còn nữa, lão đại…”

“Nói.”

“Trong nhà người này, dùng một loại chất dịch gì đó ngâm một người, gã nói là Lâm Duệ.”

“Đi tìm Cố Hàng.”

“Dạ.”

Tiết Nhã vội vàng rời đi rồi, hắn ta từ từ bước lên cầu thang. Trong căn nhà khổng lồ, giống như lâu đài này, hắn ta nhắm mắt cũng có thể biết đi đến đây, từng căn phòng, từng tấc ván sàn, hắn ta đều quen thuộc như một phần cơ thể mình.

Thậm chí là, quen thuộc hơn cơ thể.

Hắn ta đã không nhớ rõ mình từng có bao nhiêu cái tên, từng dùng bao nhiêu cơ thể khác nhau, mà căn nhà này, trước sau lại chưa từng thay đổi.

Hắn ta đẩy một cánh cửa trên cùng cầu thang bước vào.

Trừ một chiếc giường, cùng một tấm gương cực lớn đối diện giường, trong căn phòng rộng lớn không còn thứ gì khác nữa, không có cả cửa sổ.

Đây là phòng ngủ của hắn ta, căn phòng ngủ hắn ta đã ở… mấy trăm năm, mấy ngàn năm, hoặc là lâu hơn nữa.

Hắn ta đứng trước gương, chậm rãi cởi áo choàng dài màu đen trên người mình, lộ ra cơ thể.

Cảnh tượng thế này, nếu là người khác nhìn, e rằng muốn không bật kêu sợ hãi, là chuyện rất khó khăn, giống như cảm giác chấn động trong lần đầu tiên hắn ta soi gương, sau khi bất đắc dĩ cải tạo lại bản thân.

Trừ cái đầu còn duy trì hình dạng trước kia, cơ thể hắn ta đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó, là một bộ giá kim loại tuôn chảy các loại chất dịch đủ màu, cung cấp dinh dưỡng thiết yếu cho đầu.

Có điều cái đầu này, cũng không phải cái ban đầu, hắn ta đã quên rốt cuộc mình trông thế nào rồi, trong những gương mặt muôn hình vạn trạng, hắn ta chỉ quên duy nhất gương mặt của chính mình.

Từ ngày đầu tiên hắn ta dùng cách này để duy trì ý thức và linh hồn mình, hắn ta đã không ngừng tìm kiếm cơ thể mới, phương pháp này không cầm cự được lâu, nếu không thể kịp thời tìm được cơ thể thích hợp, cái đầu này cuối cùng cũng sẽ biến mất triệt để giống như những bộ phận cơ thể khác.

Người từng nhìn thấy dáng vẻ này của cơ thể hắn ta, theo thời gian, cũng không còn nhiều, nhưng thời gian đã đằng đẵng đến mức không thấy điểm cuối.

Người gần nhất nhìn thấy dáng vẻ này của hắn ta, chỉ có Lâm Duệ.

Những chất dịch chảy trong cơ thể hắn ta khiến hắn ta có thể tiếp tục sống, chính là do Lâm Duệ điều chế ra sau khi cách tân công thức cũ.

Lúc này, hắn ta bị người khác uy hiếp, nếu không gọi Cố Hàng về, hắn ta sẽ mất đi cơ thể mới, một cơ thể thích hợp trước nay chưa từng có mà hắn ta đã chuẩn bị rất lâu, nhẫn nại rất lâu mới đợi được.

Cơ thể mới có chủ nhân của mình, có tất cả những gì thuộc về mình, chỉ có phong ấn hoặc phá hủy tất cả của chủ nhân trước, hắn ta mới có thể an tâm sử dụng.

Lâm Duệ đã phong ấn một vài ký ức mấu chốt của Ban Đại Đồng, lại vì mâu thuẫn giữa người sói và thợ săn đột nhiên tăng cao mà không phá hủy chúng. Hắn ta biết Lâm Duệ tán thành thợ săn không còn hoàn toàn khống chế được người sói, tuy cảm thấy suy nghĩ của Lâm Duệ rất ấu trĩ, nhưng hắn ta cũng chưa từng tỏ vẻ dị nghị hành động chỉ phong ấn không phá hủy của Lâm Duệ.

Lâm Duệ là một thợ săn tốt không thể tốt hơn, nếu có thể, hắn ta sẽ khiến Lâm Duệ giống như mình…

Nhưng hiện giờ, Ban Đại Đồng lại cho người chuyển lời, phong ấn mất tác dụng rồi.

Cũng có nghĩa Ban Đại Đồng đồng thời có được tất cả ký ức trước và sau phong ấn, có thể hủy hoại chính mình bất cứ lúc nào, nếu hắn ta không tìm cách khác để giải quyết phân tranh giữa thợ săn và người sói, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, sau khi sống một khoảng không biết là bao lâu nữa, hắn ta sẽ tan thành tro bụi.

Hắn ta cười cười với gương, đây là điều hắn ta không ngờ tới, phong ấn mất tác dụng chỉ có một con đường, đó chính là Lâm Duệ giải trừ, nếu không cho dù Lâm Duệ chết, phong ấn cũng sẽ không mất tác dụng.

Đây cũng là lý do ban đầu khi Cố Hàng muốn giết Lâm Duệ, hắn ta không ngăn cản, Lâm Duệ đã càng ngày càng rời xa hắn ta, năng lực có được cũng càng ngày càng mạnh, chỉ có trừ khử y, mới có thể khiến bản thân an tâm thật sự.

Hắn ta có phần bực bội, ngày Lâm Duệ bị Cố Hàng xuống tay, hắn ta có thể cảm ứng được rõ ràng, một đòn đó đã đâm xuyên tim Lâm Duệ, Lâm Duệ đã chết. Cho nên khi Ban Đại Đồng tới đưa thi thể đi, hắn ta không ngăn cản, hắn ta biết Ban Đại Đồng vẫn luôn đi theo Lâm Duệ, tình cảm sâu đậm, đây cũng xem như một chút ưu đãi nho nhỏ dành cho cơ thể tương lai của hắn ta.

Nhưng vì sao lúc này phong ấn lại mất tác dụng!

Ẩn ý của Ban Đại Đồng hắn ta hiểu được, mất tác dụng thì mất tác dụng, chỉ cần hắn ta có thể dừng hành động trước mắt, cơ thể này vẫn là của hắn ta, hắn ta không có thời gian nghĩ thêm về nguyên nhân mất tác dụng, hắn ta chỉ có thể ép buộc gọi Cố Hàng về.

“Lâm Duệ,” hắn ta nhìn gương nặn ra một nụ cười, âm thanh truyền tới từ bộ phát âm máy trong cổ họng, trống rỗng mà lạnh nhạt, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì…”

Giang Việt kiểm tra kỹ vết thương của Thẩm Đồ, nơi bị Cố Hàng đả thương trước đó, tình hình khá hơn một chút, nhưng tốc độ hồi phục chậm, đơn giản khiến Giang Việt khó mà tiếp nhận, tốc độ này chậm đến mức sắp bằng người thường rồi. Cũng may trên lưng bị Lang Cửu cắt một nhát, bởi vì Lang Cửu vẫn chưa nắm vững sức mạnh, lại thêm trong nháy mắt Thẩm Đồ bị cắt trúng hơi nghiêng đi một chút, cho nên bị thương cũng không quá nặng.

“Cửu ngoan, tôi giúp lấy cái chai kia qua đây.” Giang Việt vén áo Thẩm Đồ, chỉ chỉ một cái chai đặt bên cạnh giường.

Lang Cửu cầm chai lên nghiên cứu một lát, bước tới: “Dầu nóng? Mua trong nhà thuốc sao, hữu hiệu không?”

“Chỉ là cái chai, bên trong không phải, đây là công thức trước đây anh Lâm dạy tôi, tôi cũng không học đàng hoàng, không biết hữu dụng hay không nữa…” Giang Việt ngại ngùng cười cười, dốc nước thuốc bên trong ra bôi lên lưng cho Thẩm Đồ.

“Phế vật, thời gian theo Lâm Duệ không ngắn chứ,” Thẩm Đồ nằm xuống giường, dùng cánh tay chống người, “Vẫn là trình độ thú y.”

“Chú hai, không phải tôi cố tình móc họng chú,” động tác tay Giang Việt vẫn cực thành thạo, vừa xoa vừa cười, “Chú đúng là thú, tôi là thú y cũng rất bình thường, chú nói phải không.”

“Cậu cứ ngậm miệng lại đi.” Thẩm Đồ bất đắc dĩ.

Lang Cửu đứng bên cạnh rất chăm chú nhìn động tác của Giang Việt, cậu cảm thấy khứu giác của mình dường như nhạy hơn trước, cậu có thể ngửi ra được mùi của vài loại thực vật có trong thuốc.

Điện thoại Giang Việt để trên bàn vang lên, Lang Cửu bước tới cầm lên xem, cái tên hiển thị trên đó khiến cậu hơi giật mình, cậu giơ điện thoại lên trước mặt Giang Việt: “Tiết Nhã?”

“Nghe.” Thẩm Đồ hơi động đậy, sau khi Tiết Nhã mất tích đột nhiên gọi điện thoại cho Giang Việt, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

“Tiểu Nhã?” Giang Việt bắt điện thoại, xưng hô vẫn giống như trước đây.

“Các người có nhìn thấy Cố Hàng không?” giọng Tiết Nhã nghe qua rất sốt ruột, “Tôi không tìm thấy anh ta!”

“Ồ, chị hỏi tôi, tôi trả lời sao đây?” Giang Việt cười cười, trong lòng lại có hơi bất an, việc Cố Hàng mất tích bất lợi cho bọn họ, sẽ khiến bọn họ rơi vào thế bị động, gã đang trốn hay có nguyên nhân khác?

“Lão đại muốn gọi Cố Hàng về, có lẽ chuyện này sẽ có cơ xoay chuyển,” Tiết Nhã là người của lão đại, nhưng vẫn luôn quan hệ rất tốt với Giang Việt, bọn họ là bạn học vô cùng thân, cho nên nói chuyện cũng không quá che giấu, “Các người không phải cũng muốn giải quyết chuyện này sao!”

“Chúng tôi không có tin tức của Cố Hàng, thế này đi, tôi bảo người đi tìm, tìm được liên lạc chị,” Giang Việt nhìn Thẩm Đồ một cái, Thẩm Đồ gật gật đầu, cậu ta bổ sung một câu, “Nếu chị lừa tôi, tôi nói với người trên lớp, ngực trái chị có nốt ruồi.”

Giang Việt không đợi Tiết Nhã trả lời, đã cúp điện thoại, vẻ mặt nặng nề nhìn Thẩm Đồ, muốn hỏi y có dự định gì. Thẩm Đồ không lên tiếng, nén nửa ngày cuối cùng không nhịn được cười, vui vẻ vô cùng: “Sao cậu biết, chuyện trên ngực người ta sao cậu rõ ràng thế?”

“Bởi vậy nói đừng mặc áo cổ trễ thôi, tôi cũng đâu phải cố ý…” Giang Việt gãi gãi đầu, “Chú hai, bây giờ không phải lúc thảo luận vấn đề này đâu, vết thương của Cố Hàng không nhẹ, lúc này gã có thể đi đâu chứ?”

Thẩm Đồ thu lại nụ cười, ngồi dậy trên giường: “Với tính cách của gã, sẽ không trốn ở đâu đó dưỡng thương thời gian quá dài… gã nhất định sẽ còn tìm mục tiêu ra tay.”

“Vết thương như vậy, gã có thể tìm ai ra tay?” Giang Việt hơi sốt ruột, cậu thích sống cuộc sống bình lặng, cuộc sống không có quá nhiều tranh đấu như thế, nếu lão đại tìm Cố Hàng về, thật sự có thể đem tới cơ xoay chuyển cho chuyện trước mắt, là chuyện cậu mong mỏi nhất.

“Từ Bắc.” Lang Cửu đột nhiên buột miệng nói một câu.

“Cái gì?” Giang Việt ngây ra giây lát.

“Gã sẽ đi tìm Từ Bắc.” Lang Cửu đứng dậy.

Thẩm Đồ không nhiều lời, đứng dậy theo, phán đoán của Lang Cửu không sai, Cố Hàng là tên điên không giữ quy củ, gã sẽ dùng thủ đoạn tất cả người sói khinh thường, mà trước mắt chỉ có Từ Bắc, là thẻ bạc lợi ích lớn nhất mà gã có thể bỏ ra cái giá thấp nhất để đổi lấy.

Đồng thời, còn có một nguyên nhân khiến y tin tưởng phán đoán của Lang Cửu, Lang Cửu là anh em ruột của Cố Hàng, loại phán đoán trong tiềm thức này, thường thường vì huyết thống mà vô cùng chuẩn xác.

Tác giả: Lão đại là một sự tồn tại thần kỳ thế đó, he he he he

Chương sau không có gì bất ngờ, chuyện sẽ giải quyết gần xong, ừm, Từ Bắc, anh có nguy hiểm rồi…

Khai giảng rồi khai giảng rồi, các học sinh kiềm chế lại, chuẩn bị ngày ngày học tập đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.