Editor: Phi Phi
Đau quá.
Toàn thân trên dưới đại khái không có chỗ nào là không đau.
Chết rồi?
Hai chữ này đồng thời chợt lóe lên trong đầu Từ Bắc, cuộc đời hai mươi sáu năm hỗn loạn trong nháy mắt giống một thùng bia nổ tung, nhất thời trước mặt đầy mảnh vụn, đất đầy bọt.
Các thể loại mặt người giống như một quyển sách lật vèo vèo, từng trang từng trang đập vào mặt hắn, lại chậm rãi bay ra xa, cơn đau trên người càng lúc càng dữ dội.
Thật không ngờ, thanh niên chết sớm còn chưa nói, ngay cả chết cũng chết phải khổ cực như vậy, Từ Bắc rất bi thống bức xúc cho mình.
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, chuyện có vẻ không như hắn nghĩ.
“Có nên báo cảnh sát không?”
“Tỉnh rồi, không chết được…” bên cạnh có người đang nói chuyện, trả lời vấn đề bự nhất trong lòng hắn lúc này.
Từ Bắc có cảm giác nếu mình không phải là mình toàn thân đau không chịu nổi, khẳng định lúc này sẽ lại bật cười lần nữa, đệt mợ, lão tử còn chưa chết. Mẹ từng mắng hắn là rác rưởi, người như hắn, chết xuống Diêm vương cũng không chứa. Hắn vẫn cho rằng mẹ chỉ nhìn vào vô số mặt trái của mình mà phán trúng, bây giờ sự thật chứng minh, bà thật sự là nhà tiên tri.
Hắn chưa chết, Diêm vương không nhận hắn.
Trước mắt có bóng người lắc lư, Từ Bắc chớp mắt mấy cái, cố gắng nhìn rõ mặt người này.
Một cái khăn lông nóng hổi được đắp lên mặt hắn, cảm giác ấm áp chậm rãi lan ra toàn thân, có người cúi xuống nghiên cứu mặt hắn một hồi, hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
“… đói.” Từ Bắc mở miệng, câu trả lời hoàn toàn không thông qua đại não, hắn có chút bất đắc dĩ.
“Đem ít cháo tới cho cậu ta.” người này quay đầu ra sau lung nói một câu.
Mấy phút sau, Từ Bắc cuối cùng cũng nhìn rõ người trước mắt, cùng hoàn cảnh hiện tại của mình. Đây là một ngôi nhà trong núi thường thấy, hắn nằm trên giường sưởi, một đôi vợ chồng trung niên đang đứng bên mép giường nhìn hắn.
Người đàn ông đỡ hắn dậy, hắn hớp vài hớp cháo, cảm thấy dạ dày như thiêu đốt, kiểu gì cũng ăn không vô, chỉ muốn ói.
“Đưa cậu đi bệnh viện thôi, thương thế của cậu quá nặng, vừa nãy còn thổ huyết, ” người đàn ông chỉ chỉ những vết máu còn chưa lau sạch dính trên giường, “Tôi đây lấy xe kéo cậu đi bệnh viện huyện ngay.”
Hắn không thể đi bệnh viện, Ban Đại Đồng là con hồ ly già, kể cả khi mình nhảy xuống vực, chỉ cần không tìm thấy thi thể, tuyệt đối sẽ không bỏ qua, bệnh viện trăm phần trăm sẽ là điểm mai phục của y.
Nhưng Từ Bắc nhìn người đàn ông này, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, còn cố nặn ra một nụ cười, khàn giọng nói tiếng cám ơn.
Sơn dân rất chất phác, nhưng đồng thời cũng rất cảnh giác với người lạ, một bệnh nhân sảy chân té xuống núi trọng thương, nếu như không chịu đi bệnh viện, có lẽ sẽ bị bọn họ trực tiếp xách đến đồn công an…
“Đúng rồi…” người đàn ông kia hình như sực nhớ ra cái gì, bước tới cuối giường, khom lưng xốc từ dưới đất lên một cục trắng toát, “Đây là của cậu bắt được à?”
Từ Bắc ngây ngẩn cả người, con sói con hắn đụng phải trong tuyết đang liều mạng giãy giụa giãy dụa trên tay người đàn ông, thỉnh thoảng còn “oa oa” hai tiếng non nớt, tức giận nhe răng, Từ Bắc lúc này mới phát hiện nó vẫn có răng, bốn cái răng chó nhỏ xíu.
“Tôi bắt thứ này làm gì… tôi cũng không biết nó là cái gì.” hắn có chút buồn bực, thế nào mà đem luôn cả nhóc nhỏ này theo ra.
“Nó vẫn đi theo suốt từ lúc tôi kéo cậu về, là sói tuyết.” người đàn ông thả sói con lại trên đất, nhóc con nhanh chóng vọt đến bên cạnh hắn, chạy đến bên cạnh đầu giường, bám vào giường nhảy lên, cặp mắt chăm chăm nhìn Từ Bắc.
“A… sói tuyết.” Từ Bắc ra vẻ hoảng hốt nhưng chợt hiểu, thật ra trong lòng hoàn toàn không biết sói tuyết là thứ gì, không phải là sói, như báo tuyết là cùng loại với báo.
“Hồi nhỏ tôi có gặp một lần, giờ trong núi này cũng không thấy được nữa đâu, đều bị săn sạch rồi,” người đàn ông vừa nói vừa bước ra khỏi phòng, tiếng động từ bên ngoài truyền vào, “Con sói con này còn chưa dứt sữa, sói mẹ đoán chừng cũng bị người ta giết chết rồi…”
Từ Bắc không chú ý tới nửa câu sau của người đàn ông, sự chú ý của hắn hoàn toàn bị nửa câu đầu hấp dẫn, bị săn sạch, mấy thập niên cũng không ai nhìn thấy nữa, hiếm có, đáng tiền.
Hắn nhìn sói con ngồi chồm hổm trên giường, cảm thấy ông trời già cũng thực chiếu cố mình.
Từ Bắc thiếu tiền, vô cùng thiếu, mặc dù hắn sống đến bây giờ chưa lúc nào thiếu tiền, nhưng lần này hắn thiếu đến là lợi hại, thiếu đến cả mạng suýt nữa cũng vong luôn. Hắn vừa nghĩ tới Ban Đại Đồng kia giống như con ưng hói tham lam ánh mắt âm hiểm, lại thấy rét run, hắn không sợ Ban Đại Đồng, nhưng hắn rất sợ chết trong tay Ban Đại Đồng.
Con sói tuyết này cho dù bán không được số tiền Ban Đại Đồng muốn, ít nhất cũng có thể giúp hắn cầm cự trong quá trình trốn Ban Đại Đồng.
Nhưng sơn dân mặc dù là sơn dân, cũng không ngu ngốc, người đàn ông chuẩn bị xong xe kéo chuẩn bị đưa Từ Bắc đến bệnh viện huyện, vừa nghe nói hắn muốn dẫn theo con sói con này, ông ta lập tức nhìn chằm chằm hắn một lượt.
“Cậu cần con sói con này làm gì?”
“Ông xem, đây là động vật bảo vệ cấp quốc gia…” Từ Bắc vừa khó khăn thò tay vào túi áo mò mò, vừa há mồm chém gió, hắn cũng không biết sói tuyết rốt cuộc có phải là động vật cần bảo vệ hay không, hắn chẳng qua đoán chừng hai người trước mắt này cũng mù tịt như hắn thôi.
Tay sục sạo trong túi sờ tới một miếng nhỏ cứng cứng, rất tốt, vẫn còn đây.
Từ Bắc móc miếng nhỏ đó ra đưa cho người đàn ông kia. Đây là thẻ học sinh của một viện nghiên cứu thuộc một trường đại học nổi tiếng trong nước, phía trên dán một tấm ảnh nghiêm túc của Từ Bắc, hắn xoay mặt về phía người đàn ông, để ông đối chiếu, sau đó tiếp tục chém gió: “Tôi sẽ đưa nó đến trạm bảo vệ động vật hoang dã, ở đó nó sẽ nhận được sự chăm sóc tốt hơn…”
Sói con nằm trên đất rất ngoan ngãn, ngẩng đầu, đôi mắt màu nâu khói của lẳng lặng chăm chú nhìn Từ Bắc lưu loát nói hưu nói vượn, không vấp không đỏ mặt.
Chứng từ đương nhiên là giả, lúc Từ Bắc bị đuổi khỏi trường cấp hai, thầy chủ nhiệm từng lệ nóng giàn giụa nắm tay hắn, nói cậu rốt cục cũng bị đuổi rồi, giọng nói đầy mừng rỡ.
Tuy nói chứng từ là giả, người có thể làm ra chứng giả này cũng là nhân tài kiệt xuất trong nghề giả chứng, hai người trong núi cả đời dĩ nhiên bị cái dấu đỏ chạm nổi đến từ trường đại học danh tiếng thủ đô khiến cho kinh hãi.
Hai người tìm một cái bao bố, bên trong lót ít sợi bông, nhét con sói tuyết con đang điên cuồng giãy giụa, bốn cái răng con liều mạng cắn loạn vào, buộc chặt miệng túi. Sói con vẫn không chịu thôi, cứ kêu “oa oa”, ở bao bố trong xông ngang đánh thẳng.
“Mày đàng hoàng chút đi,” Từ Bắc có chút bất đắc dĩ, cố nén cơn đau nhức ở ngực, ho khan một tiếng, “Mày giằng co như thế sao tao dẫn mày đi được…”
Mấy lời này vừa nói xong, trong túi đột nhiên yên tĩnh lại, sói con không giãy giụa hay rên rẩm nữa.
Từ Bắc nằm trong thùng xe phía sau xe kéo, mặc dù hai vợ chồng đã lót cho hắn một lớp bông dày, nhưng quãng đường này vẫn lắc hắn đến hồn vía lên mây, mỗi lần thân lăn khỏi chỗ nằm sau đó lại lộn trở về, hắn đều cảm giác mình đang trải qua hai lần mưu sát.
Bao bố chứa sói con đang đặt cạnh tay hắn, nó nằm trong đó thỉnh thoảng hừ hừ một tiếng, tay Từ Bắc vừa sờ qua, nó liền ngừng, bỏ tay ra, nó lại bắt đầu rên hừ hừ bất an.
Vì vậy Từ Bắc dứt khoát đặt tay lên đầu nó cách một lớp bao, bắt đầu tính toán làm sao thoát thân. Sắp tới huyện thành rồi, hắn không thể cứ nằm trên xe như thế để bị đưa đến bệnh viện, Ban Đại Đồng sẽ chờ hắn ở bệnh viện…
Hắn sờ sờ túi quần, bên trong có một cái điện thoại di động, điện thoại này cũ nát vô cùng, là lúc người đàn ông kia dìu hắn lên xe, hắn chôm được bên hông người ta. Lúc lấy cái điện thoại này hắn cũng không suy nghĩ nhiều, là phản xạ có điều kiện, đây đơn giản như thể đặt ở đó để chờ hắn xỉa, hắn không thể không động thủ.
Hắn đúng là cần một cái điện thoại, điện thoại di động của mình lúc lăn xuống vách núi cũng không biết hy sinh ở cái vách đá nào rồi, mà lát nữa hắn lăn xuống xe rồi, cần liên lạc với bên ngoài ngay lập tức.
“Nhóc con,” Từ Bắc cố hết sức chống tay ngồi dây trong hoàn cảnh lắc lư, mở bao bố nhốt sói con ra, “Tao muốn xuống xe, mày cố chịu khổ chút…”
Từ Bắc ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang tập trung lái xe phía trước, cắn răng vận sức, liếc thấy đống tuyết ven đường, liền ném sói con xuống. Nhóc con đập một cái hố trên đống tuyết, sau đó theo đà lăn trượt dài vào trong rừng.
Xe kéo động cơ ầm ầm, người đàn ông cũng không nghe thấy động tĩnh sau lưng, Từ Bắc ôm ngực, vừa nãy dùng sức làm động thương thế, đau đến mồ hôi ròng ròng.
Hắn ngồi trên xe thở hổn hển một hồi, nhắm mắt lại nghiêng mình lăn xuống một bên xe.
Bả vai chạm đất trước, mặc dù hắn đã tính toán trước điểm rơi tốt nhất, chỉ có trên vai có vẻ không bị thương gì, những chỗ khác không được đáp xuống tuyết khiến hắn thiếu điều hét lên.
Hắn không có thời gian cù nhây, nén đau lăn mấy cái vào lề đường, cũng theo đà trượt vào trong rừng sau đó rất không tình nguyện đâm một cái vào thân cây, hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại trời đã hơi sẩm tối, Từ Bắc toàn thân ê ẩm, chỉ có tay phải có chút cảm giác, hắn giật giật ngón tay, cảm thấy có thứ gì đó ươn ướt chạm vào tay.
Sói con đang vừa hừ hừ vừa dùng đầu lưỡi liếm tay hắn, thỉnh thoảng còn dùng cái mũi lạnh băng dụi một cái. Từ Bắc lấy ngón tay sờ sờ chóp mũi nó, trứ cổ họng khô khốc cười hai tiếng: “Đừng có con mẹ nó xì mũi vào tay tao.”
Vừa nghe tiếng hắn tỉnh, sói con lắc lư đến bên cạnh cọ vào mặt hắn, liếm mặt hắn hai cái, lại rúm thành một cục gục xuống cổ hắn. Từ Bắc không ngờ sói con có thể tìm được tới đây, đoán chừng cảm thấy một mình sống trong rừng sẽ không được bao lâu, cho nên quyết đi theo hắn.
Từ Bắc lấy điện thoại di động trong túi ra, vận động đầu ngón tay một chút, nhấn một dãy số thuộc nằm lòng.
Trí nhớ hắn không phải dạng tốt, đối với số điện thoại, hắn chịu dùng não để nhớ trừ 10086(1) ra chỉ có hai người, một là Từ Lĩnh, một người nữa là Kiều Khiêm.
Trong tình huống này, điện thoại không thể gọi cho Từ Lĩnh.
Từ Lĩnh là em trai hắn, em trai cùng cha cùng mẹ, ưu tú quả thực không giống em hắn chút nào, đối với thằng anh không biết phấn đấu này, thái độ của nó là cự tuyệt ngàn dặm không nghe không hỏi, mà Từ Bắc cũng không muốn trước mặt Từ Lĩnh khiến hình tượng vốn đã rất thấp của mình nhảy xuống số âm.
Cho nên điện thoại chỉ có thể gọi cho Kiều Khiêm, Kiều Khiêm với hắn là anh em cùng phe với hắn, chủ yếu nhất là, Kiều Khiêm có thể giúp hắn tìm được bác sĩ.
Cái điện thoại cũ nát này tín hiệu thật tệ hại, vừa thông máy liền lẹt xẹt không ngừng, hắn nghe Kiều Khiêm ở bên kia alo alo, mình nói ba lần tôi là Từ Bắc Kiều Khiêm cũng không nghe được.
“Cái đệt con mẹ nó…” Từ Bắc có chút tuyệt vọng mắng một câu.
“Tiểu Bắc? Là mày à?” tiếng lẹt xẹt trong điện thoại rốt cục biến mất, tiếng Kiều Khiêm rõ ràng truyền tới.
“Đội ơn Ngọc hoàng Đại đế,” Từ Bắc vừa thả lỏng lại liền không nhịn được ho khù khụ, ngực lại đau một trận đau ná thở, “Bố đang ở Bắc Lĩnh, mày mau tới hốt bố về đi, chậm nữa là bố ngoẻo đấy.”
“Sao mày lại ở Bắc Lĩnh!” Kiều Khiêm gào lên, lại lập tức nén xuống, “Tao lái xe đi ngay cũng phải hơn 2 tiếng, mày ở chỗ nào của Bắc Lĩnh?”
“Đếch biết…” Từ Bắc nhìn xung quanh một chút, không có bất cái gì làm hiệu, hắn có chút hối hận, mình có phải nhảy xuống xe sớm quá không, “Trên con đường nhỏ lên thị trấn, cách huyện thành hẳn rất gần…”
“Nói thế sao tao tìm được mày! Mày bị thương à? Nghiêm trọng không? Đang ở bên ngoài sao?” Kiều Khiêm hỏi dồn dập một tràng khiến Từ Bắc phát ngất.
“Ở trong rừng, không biết kia gãy chỗ nào, mà có thể thể là gãy hết.”
“… tao tới liền, điện thoại còn pin không?”
“Còn một phần ba.”
“Chừng nào đến tao gọi cho mày, giữ cho tỉnh táo, không được thiếp đi!”
Cúp điện thoại, Từ Bắc nhét điện thoại vào áo, vật vã đổi tư thế, bên hông bị cây khô chỉa từ từ có tri giác, vô cùng khó chịu, nhưng vặn vẹo nửa ngày, thân mình của ở tại chỗ không xê dịch được đến một tấc.
“Mình cho dù có không chết, đoán chừng cũng phải bó bột khắp mình, ”Từ Bắc nghiêng đầu, nhìn sói con đang tập trung liếm cổ mình, nói một câu, lại duỗi tay sờ sờ nó, “Mày lạnh không?”
Sói con ư một tiếng, coi như là đáp lại. Từ Bắc cắn răng kéo khóa áo khoác lông, nắm chân sau của sói con nhét nó vào trong áo, lại kéo khóa lên: “Mày đừng chết nha, mày mà chết, tao biết đi đâu đổi tiền…”
————————————-
(1) 10086 là một dạng tin nhắn do robot tự động trả lời ở Trung Quốc, kiểu như simsimi nhưng nhắn theo dạng tổng đài