Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Lần đầu tiên Lang Cửu ở nhà một mình thời gian dài như vậy, cậu xem ti vi một hồi, cảm thấy không thú vị, vì thế có hai tiếng trong đó, cậu biến về dạng sói.
Cậu rất kiên nhẫn, có thể nằm im lìm trên sô pha, liên tục mấy tiếng không nhúc nhích, làm thế một là để bảo tồn thể lực, buổi tối dễ ứng đối huấn luyện càng ngày càng biến thái của Thẩm Đồ, tránh hơi bất cẩn sẽ bị y làm bị thương, hai là cậu cũng đang huấn luyện bản thân, lời của Thẩm Đồ cậu không hiểu lắm, đừng ỷ lại vào mắt tai và mũi cậu, đừng tin tưởng cảm giác của cậu.
Nhưng Từ Bắc không ở nhà, tuy Lang Cửu vừa nghe hắn mắng người đã buồn bực, nhưng những lúc thế này, lại vô cùng mong mỏi tiếng Từ Bắc sẽ đột nhiên vang lên từ nơi nào đó trong nhà, cho dù chỉ là câu, cái đồ ngu ngốc.
Cho nên vừa qua 1 giờ cậu quả thực không đợi tiếp được nữa, cậu muốn đến bên ngoài quán bar đợi Từ Bắc.
“Buông ra,” Từ Bắc đẩy Lang Cửu đang ôm chặt mình ra, nhìn ngó xung quanh, “Tao vẫn chưa gọi điện cho mày mà, mày chạy đến đây cái mốc! Ngoan ngoãn ở yên trong nhà không được sao?”
“Bố sẽ không gọi.” Lang Cửu nhìn hắn, nhíu nhíu mày.
“Ô, dựa vào đâu mày nói tao sẽ không gọi.” Từ Bắc vui vẻ, lời này vẫn đúng thật, hắn chỉ tiện miệng đáp một tiếng, cũng không định để Lang Cửu đến đón hắn thật, nửa đêm một mình Lang Cửu chạy ra đây hắn không yên tâm.
“Lúc tôi lên xe bố khẩn trương như vậy,” Lang Cửu tựa vào cây, biểu cảm trên mặt rất rầu rĩ, “Cứ như tôi ra ngoài sẽ lạc đường.”
“Không phải tao lo lắng sao… mày vào trong quán bar đợi tao lát đi, nửa giờ nữa tao xong việc,” Từ Bắc dẫn cậu đi vào quán bar, “Mày cứ ngồi bên cạnh, không được đi đâu hết, nghe chưa.”
“Ừm, phiền chết được.”
“Mày nói cái gì?” Từ Bắc quay đầu lại, phiền chết được? Lang Cửu mà lại biết nói phiền chết được?
“Tôi nói biết rồi.” Lang Cửu rầu rĩ theo sát.
“Mẹ nói mày nói phiền chết được? Ai phiền mày chết?” Từ Bắc có chút buồn cười.
“Bố phiền tôi chết, tôi sẽ không chạy loạn,” Lang Cửu cắn cắn môi, “Lần nào cũng nói.”
“Đệt, lão tử không phải lo cho mày sao!”
“Vậy bố cùng đừng chạy loạn, tôi cũng lo cho bố.”
“Cút!”
Người nhoài trên quầy bar ngắm Từ Bắc từ mỹ nữ Baileys trước đó biến thành Lang Cửu vẻ mặt chăm chú, Từ Bắc rất bất đắc dĩ giới thiệu với Tiểu Chí đây là em trai mình.
“Tôi còn tưởng vệ sĩ của anh,” Tiểu Chí cười cười, cầm cái ly nhìn Lang Cửu, “Em trai thành niên chưa?”
“Chưa, tuyệt đối đừng cho nó uống rượu.” Từ Bắc vội vàng giải thích, vừa nghĩ đến uống rượu hắn đã đau trứng.
Lang Cửu cầm lấy sô đa Tiểu Chí đưa cho cậu, uống một hớp liền nhíu mày: “Mùi lạ.”
“Mùi lạ cái lồng, không uống thì đợi đi.”
“Tôi muốn uống nước thật.” Lang Cửu bổ sung một câu.
“Mày lắm chuyện thật!” Từ Bắc rót ly nước cho cậu.
“Em anh thú vị quá, nước thật.” Tiểu Chí cười cười.
Từ Bắc vừa tan ca đã kéo Lang Cửu xông ra ngoài như chạy trốn, hắn thật sự sợ Lang Cửu lại mở miệng nói câu gì khiến Tiểu Chí nghi ngờ, Lang Cửu nói chuyện tiến bộ rất nhanh, nhưng đôi lúc vẫn sẽ có hơi biểu đạt không rõ.
Trên phố đã hoàn toàn không còn ai, chỉ có hai chiếc taxi còn đậu ngoài cửa quán bar, Từ Bắc đi đến trạm xe bus, hắn nhớ có xe bus chuyến cuối đến 5 giờ sáng.
Sau lưng có xe chạy tới, Từ Bắc nép nép vào lề đường, chiếc xe đó lại không vượt qua, mà dừng lại bên cạnh bọn họ.
“Anh đẹp trai,” cửa sổ xe hạ xuống, mỹ nữ Baileys ngồi trong xe chống tay vào lưng tựa ghế phó lái đang cười với hắn, “Hết xe rồi, tôi cho anh giang một đoạn nhé?”
“Ô, muộn quá rồi nên…” Từ Bắc cười vỗ vỗ nhè nhẹ lên nóc xe, vừa từ chối vừa nghĩ trong lòng con mẹ nó nếu không có Lang Cửu bên cạnh thì tốt biết bao.
“Ở đâu, dù sao tôi cũng mất ngủ.” cô em cũng không bỏ cuộc.
“Tôi…” Từ Bắc còn chưa nói xong đã bị Lang Cửu đứng một bên túm mạnh cánh tay kéo ra sau lưng.
“Anh ấy không cần.” Lang Cửu lạnh lẽo nói một câu vào trong xe.
Mỹ nữ trong xe sững người, trên mặt có chút khó chịu, nghiêng đầu khỏi Lang Cửu nhìn Từ Bắc sau lưng cậu, mang vẻ khiêu khích: “Thế nào, ai quyết định? Đây là ai vậy, gia trưởng anh sao? Còn phải nghe cậu ta?”
“Lang Cửu mày yên tĩnh chút,” Từ Bắc kéo kéo Lang Cửu, hắn không định ngồi xe cô em này, nhưng cũng không muốn để Lang Cửu đối xử với một cô gái hung hăng như vậy, hắn cười cười với trong xe, “Tôi tản bộ.”
“Không nể mặt vậy à?” cô em đó rõ ràng không vui, nhướn nhướn mày, “Anh mới đến hả?”
Từ Bắc vốn còn nghĩ phải hòa khí với cô gái này, không thể để một người đẹp như vậy bị bẽ mặt, nhưng câu này của người đẹp quả thực khiến hắn hơi nghẹn, đệt, mới đến thì sao? Cũng không phải ngôi sao, còn phải người người đều biết cô là ai sao?
“Ừm, mới đến, sao, mỹ nữ muốn dạy dỗ người mới?” khóe miệng Từ Bắc mang nét cười, kéo kéo Lang Cửu, chuẩn bị đi.
Cô em nhíu nhíu mày, đập một cái lên phái trước vô lăng, còi vang một tiếng: “Anh đứng đó!”
Lang Cửu đã theo Từ Bắc đi được hai bước, vừa nghe tiếng động, lập tức cảm thấy rất buồn bực, cậu ghét phụ nữ, đặc biệt là ghét phụ nữ đến gần Từ Bắc, bây giờ người phụ nữ này lại còn nổi giận với Từ Bắc.
Cậu quay phắt người lại, cũng đập một cái lên nóc xe, tiếp đó tay dùng sức, xe bị cậu đẩy lắc lư mấy cái, cô em ngồi trong xe sắc mặt cũng hơi biến đổi: “Cậu làm gì?”
“Đi mau!” Lang Cửu vịn nóc xe khom lưng nhìn cô ta, giọng nén giận nghe qua có vài phần hung tợn.
Mỹ nữ này gần như nhất thời không phản ứng được, có người lại dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô ta, nhìn Lang Cửu nửa ngày: “Khí phách lắm.”
Nhìn chiếc xe ầm ầm một trận dứt khoát bỏ đi, Từ Bắc mới đẩy đẩy Lang Cửu: “Mày hung dữ thế, thế không phải gây phiền toái cho tao sao…”
“Phụ nữ như vậy bố cũng thích?” lửa giận của Lang Cửu còn chưa tan, chỉ vào đuôi xe nhìn Từ Bắc, “Lại không chịu thích tôi?”
Từ Bắc trừng cậu đến một lúc cũng không biết nên nói gì mới phải, mẹ nó đây là thế nào, hắn cũng không phải gặp một người phụ nữ thì thích ngay, sao Lang Cửu cứ không chịu cua khỏi khúc quanh này chứ!
“Mẹ nó sao lại nói vậy! Cũng không phải tất cả phụ nữ tính tình đều thế, lão tử cứ là thích phụ nữ, thế nào, mẹ nó mày còn không cho sao!” Từ Bắc cũng phát hỏa, đứng sau quầy bar cả đêm, lại gặp phải chuyện thế này, vốn đã nén giận, Lang Cửu còn không hiểu sao lôi hắn vào chuyện này.
“Cứ không cho đấy!” Lang Cửu cắn cắn răng, cũng trừng lại hắn.
Lúc này Từ Bắc đúng là nói không nổi nữa, đến tức giận hắn cũng tức không nổi, chỉ Lang Cửu ít nhất một phút, mới đút tay vào túi, cúi gằm mặt nói câu về nhà.
Lang Cửu cũng không thua gì hắn, cắm đầu cũng không nói không rằng, hai người im lặng đi gần một tiếng về đến nhà.
“Ngu ngốc,” lúc vào cửa Từ Bắc đã cóng đến run cầm cập, vào nhà liền nhào đến ôm máy sưởi, “Sao không ngồi xe? Mày cũng không nhắc tao chuyện ngồi xe…”
“Không phải bố nói muốn tản bộ sao.” Lang Cửu cởi áo khoác, nghĩ nghĩ lại cởi luôn cả quần, ngồi xổm bên cạnh Từ Bắc.
“Tao bảo này bạn học Lang, rốt cuộc mày thích tao cỡ nào?” Từ Bắc theo thói quen mò thuốc, nhớ ra chưa mua bật lửa, chỉ đành thở dài, ịch mông ngồi xuống sàn nhà, “Tao đẹp trai đến vậy sao, mấy ông già cũng yêu tao thắm thiết.”
“Giang Việt nói tôi cũng rất tuấn tú,” Lang Cửu cũng ngồi xuống sàn nhà, ngón tay quẹt tới quẹt lui trên mu bàn tay Từ Bắc, “Tại sao bố không thích tôi?”
“Không phải tao nói rồi sao, tao thích mày và mày thích tao không cùng một loại thích, còn phải xoắn thêm một lần không…”
“Không xoắn,” Lang Cửu bóp bóp tay hắn, “Vậy khi nào mới biến thành một loại thích?”
“… mày chỉnh tao chết luôn đi,” Từ Bắc than thở một tiếng, ngã vật ra đất, “Mày làm người khác sầu quá.”
Thẩm Đồ phát hiện có người đang đi theo y, thậm chí có thể xác định một người trong số đó là Cố Hàng, cho dù y không cảm giác được hơi thở của Cố Hàng, nhưng ở An Hà người cố chấp theo dõi y không buông như vậy, chỉ có Cố Hàng.
Thẩm Đồ vốn định quay đầu lại tìm Cố Hàng, nhưng lại thay đổi ý định, Cố Hàng không đến một mình.
Y cũng không hoàn toàn hiểu rõ thực lực của Cố Hàng, Lang Cửu có thể tiến bộ vùn vụt như vậy, Cố Hàng có lẽ sẽ càng thăng tiến hơn trong thời gian ngắn hơn, trước khi Lang Cửu có thể tự mình đối diện nguy hiểm, y không thể mạo hiểm giao thủ chính diện với Cố Hàng nữa, đặc biệt là khi gã có trợ thủ không rõ thân phận.
Thẩm Đồ không trực tiếp đi về phía rừng cây, y đảo một vòng trong thành phố, muốn cắt đuôi người sau lưng.
Nhưng mười phút sau y đã biết, hôm nay có phiền phức rồi, y không chỉ không cắt đuôi được người theo đuôi mình, ngược lại bị một trước một sau chặn trong hẻm nhỏ tối đen.
Người đang đứng trước mặt y là Cố Hàng, người sau lưng y chưa từng gặp, cũng không nhìn rõ mặt.
“Hối hận lần trước đã thả tao đi sao,” Cố Hàng từ từ cong lưng, đây là tư thế gã chuẩn bị tấn công, “Lần này tao sẽ không thả mày đi.”
Thẩm Đồ không nói gì, khe khẽ nghiêng người, y vẫn phải đề phòng người phía sau đột nhiên xông tới.
Lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, y biết đối diện hai người cùng lúc mình rất khó có cơ hội thoát thân, y không cách nào thông báo với Lang Cửu, giờ này Lang Cửu đã ở rừng cây đợi y rồi.
Hai người đồng thời xông tới, không ngoài dự liệu của Thẩm Đồ, mục đích bọn họ tới chính là giết y.
Giáp công một trên một dưới khiến Thẩm Đồ gần như không có đường lui, y chỉ có thể ra sức lùi về phía sau.
Tốc độ của Cố Hàng kinh người, lòng Thẩm Đồ trầm xuống, quá nhanh rồi. Lúc Thẩm Đồ vừa bắt đầu di chuyển gã đã lướt qua, móng vuốt hung hăng quét qua ngực y, cơn đau cơ bắp bị toạc ra rất nhanh đã truyền tới, tiếp theo đã là móng vuốt kẻ còn lại chuẩn xác cắm vào sườn trái y.
Chân Thẩm Đồ không thả lỏng, cắn răng nhảy ra, hơn nữa vươn tay đỡ móng vuốt của tên còn lại đang vung về phía cổ mình.
Người này ép đến trước mắt y, cuối cùng y cũng nhìn rõ mặt người này, lòng trầm xuống mạnh hơn.
Thế mà lại là một kẻ phản bội.
“Mày đi chết đi.” trên mặt người này cong ra một nụ cười, nhấc tay lên.
Vẫn là quá tự đại rồi. Thẩm Đồ cười lạnh trong lòng, lúc này còn nói chuyện.
Bất cứ tấn công nào không dùng hết toàn lực thì đều có thể tránh được, không có ngoại lệ.
Thân hình Thẩm Đồ đột nhiên đổ xuống, tránh khỏi tay người này đang nhắm thẳng cổ mình, cùng lúc chạm đất, móng vuốt của Thẩm Đồ hung hăng cắt qua làn da gã ta.
Máu theo đầu ngón tay y tóe ra ngoài.
Người này bị ép phải lùi lại mấy bước.
“Rác rưởi.” Cố Hàng mắng một câu, kẻ phản bội đều là rác rưởi!
Thẩm Đồ đã ngã dưới đất, tuy ép lui được một người, nhưng máu rịn ra từ ngực và eo y đã bắt đầu nhỏ giọt. Y không lập tức đứng dậy, thay vì trong lúc ngọ nguậy đứng dậy phân tâm bị công kích lần nữa, chẳng bằng cứ nằm dưới đất.
Cố Hàng không lập tức xông tới, theo gã thấy, Thẩm Đồ đã không xong rồi, nhưng cứ thế mà giết y thì quá vô vị.
“Con sói tuyết đó có phải vẫn đang đợi mày không,” Cố Hàng ôm cánh tay ở vị trí cách Thẩm Đồ hai mét, “Nếu mày còn chịu nổi, tao đi dẫn nó tới đây, gặp mày lần cuối, thế nào?”
“Phế vật.” Thẩm Đồ nhẹ nhàng nhả ra hai chữ.
“Mày nói ai.” trên mặt Cố Hàng biến sắc, một kẻ phản bội đã không còn phần thắng nằm dưới đất lại dám nói ra lời như vậy.
“Tao nói mày là đồ phế vật,” Thẩm Đồ cười cười, “Đáng tiếc…”
Cố Hàng không đợi y nói hết câu sau, đã bật dậy, hung hăng lao xuống từ không trung, đầu gối nện xuống bụng nhỏ của Thẩm Đồ, tay cùng lúc giơ lên, đâm về phía tim Thẩm Đồ.
Đi chết đi, kẻ phản bội!
Cùng lúc tay Cố Hàng đâm vào ngực Thẩm Đồ, một vệt sáng bạc mảnh xẹt qua từ bên phải gã, tốc độ không nhanh lắm, nhưng lại khiến Cố Hàng giật mình, gã vẫn luôn không chú ý xung quanh còn có người thứ tư.
Tay gã nhè nhẹ run lên, nhưng vẫn không ngừng lại đâm vào cơ thể Thẩm Đồ.
Lúc tay rút ra khỏi cơ thể Thẩm Đồ, đầu mút của vệt sáng chạm đến cổ tay gã, là một móc câu màu bạc khéo léo. Móc câu nhẹ nhàng giật cổ tay gã một cái, chỉ cắt ra một vết thương nhỏ mảnh.
Cố Hàng nhảy sang một bên, trong lòng có phần khinh thường, lại là một tên rác rưởi!
“Là Lâm Duệ…” giọng kẻ phản bội đứng một bên lộ ra kinh hoảng, nhìn ra xung quanh.
“Thế thì đã sao!” Cố Hàng nhìn nhìn vết thương trên tay, sức công kích thế này, thêm mười tên nữa gã cũng không để vào mắt, vừa nãy chỉ là gã quá sơ ý, không chú ý tình hình xung quanh.
Lão đại từ lâu đã nói với gã, chuyện đối phó với Thẩm Đổ và sói tuyết không được để Lâm Duệ biết, bây giờ xem ra, Lâm Duệ quả nhiên có vấn đề.
“Trên móc câu có độc,” kẻ phản bội vội vàng đến bên cạnh Cố Hàng, “Phải đi ngay…”
Cố Hàng có chút cáu gắt, vừa định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy vết thương trên cổ tay hơi tê dại, loại cảm giác tê cứng rất nhỏ này nhanh chóng tràn khắp cánh tay gã.
Khốn kiếp!
Tay phải Cố Hàng đã nhấc không nổi, kẻ phản bội không đợi gã nói gì, kéo gã nhảy lên đầu tường bên hông hẻm.
Sau khi hai người biến mất, một bóng đen từ một đầu hẻm chạy tới.
“Chú hai!” người này dùng tay vỗ mặt Thẩm Đồ một cái.
Mắt Thẩm Đồ nhắm lại, nơi bị Cố Hàng đâm trên ngực máu đang không ngừng trào ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Người này đợi mấy giây, thấy Thẩm Đồ hoàn toàn không có phản ứng, móc trong túi ra một cái bình, đổ ra một viên thuốc nhỏ màu trắng, cạy miệng Thẩm Đồ định nhét vào.
Đầu Thẩm Đồ đột nhiên nghiêng nghiêng, mắt hé ra một đường: “Chưa chết…”
“Chú dọa ai vậy trời ơi,” người này do dự giây lát, tiếp tục nhét thuốc vào miệng y, “Mau uống đi, chết rồi lại chẳng cho chú uống đâu!”
“Không chết được,” giọng Thẩm Đồ rất yếu ớt, nhưng mắt vẫn còn thần thái, “Không uống thứ rẻ rách này… cậu lập tức đến rừng cây.”
“Biết rồi,” người đó thả thuốc vào tay Thẩm Đồ, “Không ổn thì uống.”
Thẩm Đồ nhìn người này nhảy lên bờ tường, nhíu nhíu mày, động tác vẫn ngốc như vậy, quá không đáng tin mà, y nhắm mắt lại: “Giang Việt.”
“Hửm?”
“Không ngờ cậu là người của Lâm Duệ.”