Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Từ nhà thuốc ra quẹo mấy cửa hàng chính là cửa hàng lâu đời bán gà nướng, Từ Bắc gọi điện xong thì đi mua hai con gà nướng, hắn không ngờ Từ Lĩnh không chỉ gọi điện thoại cho hắn, còn muốn cùng hắn ăn cơm, có điều gà nướng thì vẫn phải mua, hắn không ăn, sói con cũng phải ăn.
Do dù toàn thân Từ Bắc vô cùng muốn lôi nó xuống giường tẩn cho một trận, nhưng người ta bây giờ là người bệnh, là quần thể yếu thế, là động vật nhỏ cần nghỉ ngơi lấy sức…
Về đến nhà vừa mở cửa ra, đã thấy sói con ngồi ngay ngắn ở cửa đón hắn, bộ dạng rất thành khẩn, trong ánh mắt toàn là chờ đợi, Từ Bắc biết nó đang đợi mình vươn tay xoa xoa đầu tóm tóm lông gì đó. Hắn nhìn sói con một cái, tuy nói bộ dạng sói con bây giờ hoàn toàn không có chút liên quan gì đến trạng thái tối qua, nhưng Từ Bắc vẫn khó mà chấp nhận được, hắn cũng không động đến sói con, đi ngang qua bên người nó, đặt túi đựng gà nướng lên bàn.
Sói con rất thất vọng, nhưng vẫn đi theo sau lưng hắn, Từ Bắc đi vào nhà bếp lấy mâm, nó cũng theo vào, Từ Bắc trở ra, nó lại theo ra, lúc Từ Bắc đổ gà nướng vào mâm, nó đến ngồi một bên.
“Mày đang đói, hay đang lấy lòng tao đây.” Từ Bắc cầm miếng gà nướng cho vào miệng, liếc mắt nhìn sói con.
Sói con nghe thấy lời này rất nản lòng, cúi đầu nằm xuống đất, lỗ tai cũng cụp xuống.
Nó quả thực rất đói, từ tối qua đến giờ nó vẫn chưa ăn thứ gì, còn chạy điên cuồng cả đêm. Trước đó đến nước Thẩm Đồ cũng không cho nó uống ngụm nào, nói là trên người có độc không được uống nước, còn nói đưa nó về nhà rồi mới được ăn.
Cho nên lúc này nó quả thực đói đến mắt cũng tái đi, ngay khi Từ Bắc còn ở cổng tiểu khu nó đã ngửi thấy mùi gà nướng, đang ngủ mê cũng thơm đến tỉnh giấc.
Nhưng nếu nói nó theo Từ Bắc vòng tới vòng lui, thì thật không phải vì ăn, nó cũng không phải chó, chó mới vây quanh lấy lòng chủ… nó chỉ muốn để Từ Bắc biết nó đang xin lỗi, đang xin hắn đừng tức giận.
Từ Bắc đặt mâm đến bên bàn, vỗ vỗ ghế, ý bảo sói con lên đây: “Ăn đi, của mày hết đấy, không đủ tối tao về lại mang thứ khác cho mày.”
Sói con ngây ra một lúc, tối về? Từ Bắc muốn ra ngoài ăn cơm, không ăn cùng với mình… hắn không muốn cùng ăn cơm với mình sao?
“Lên đây đi,” Từ Bắc thấy nó không nhúc nhích, lại vỗ vỗ ghế, từ ánh mắt sói con nhìn ra được gì đó, hắn thở dài, “Hầy, lát nữa tao đi ăn cơm với em tao, không phải nói nó đến An Hà sao.”
Nghe lời này, tuy nói không thể cùng ăn cơm có hơi phiền muộn, nhưng tốt xấu gì cũng không phải Từ Bắc không muốn, sói con nhảy lên ghế, chân trước vịn bên bàn, ngoạm lấy một miếng gà nướng.
Thực sự là đói quá, ăn cái đã.
Lúc ra ngoài Từ Bắc nhìn sói con một lúc, lại dùng tay chỉ vào nó: “Bây giờ tao ra ngoài, không chắc mấy giờ mới về, mày ăn xong thì lên giường ngủ, còn chạy loạn, gây rối nữa, tao quay về đun nồi nước luộc mày luôn.
Sói con vừa liếm mép vừa chạy tới, ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi trước mặt hắn, cực lực muốn bày tỏ ý nguyện mình đảm bảo sẽ ngoan ngoãn ở nhà, Từ Bắc căn bản coi như xem hiểu, định trực tiếp đóng cửa đi, nhưng do dự một lúc lại vươn tay vuốt một cái lên mũi sói con: “Đi ăn đi.”
Giang Việt có phải đã dạy nó giả đáng thương không?
Về mặt ăn uống thì An Hà mạnh hơn Định Xuyên, ít nhất vào tối mùa đông hàng quán đều mở cửa.
Từ Lĩnh không quen thuộc An Hà, báo một địa danh cho Từ Bắc đi qua, Từ Bắc thực ra cũng không quen, vẫy xe đến nơi tìm không được người, lại gọi điện thoại cho Từ Lĩnh, hai người vật vã trong điện thoại nửa ngày mới coi như thông được não.
Gọi điện thoại hơn ba phút, đây là lần Từ Bắc nói chuyện với Từ Lĩnh lâu nhất mấy năm nay.
Gặp mặt rồi lại rất lúng túng, Từ Lĩnh trừng hắn một lúc, dường như không biết nên nói gì, chỉ đành quay đầu đi về phía trước: “Cóng chết rồi, tìm đại một chỗ ăn đi.”
“Được.” Từ Bắc theo sau anh, hắn cũng không biết nên nói gì, từ bé Từ Lĩnh đã kiệm lời, bình thường đều là hắn nói, Từ Lĩnh nghe, nhưng bây giờ hắn nên nói gì? Lâu quá không gặp? Hey chào em?
Trầm mặc giữa hai người mãi đến khi vào quán ăn gọi món mới có phần thuyên giảm, Từ Lĩnh đặt thực đơn trước mặt hắn: “Anh chọn đi.”
“Em chọn.” Từ Bắc lại đấy thực đơn đến trước mặt anh.
Phục vụ vừa thấy tình trạng này, cũng coi như có chút nhãn lực, lập tức đưa thêm một tờ thực đơn tới.
Từ Bắc cắn răng nhìn thực đơn, hắn không thể không cắn răng, tư thế ngồi ngay ngay thẳng thẳng thế này hiện tại đối với hắn mà nói rất hành hạ, chỉ đành một tay chống xuống bàn, dời trọng tâm cơ thể sang bên cạnh.
“Thịt thái xào tương.”
“Thịt thái xào tương.”
Hai người cùng lúc mở miệng, đây là món bọn họ thích ăn nhất lúc nhỏ. Từ Bắc ngước mắt nhìn nhìn Từ Lĩnh, Từ Lĩnh cúi đầu xem thực đơn, lại một hơi gọi mấy món đều là hai người thích ăn.
“Khẩu vị của em không thay đổi gì,” Từ Bắc một tay chống bàn một tay thò vào túi móc thuốc lá, “Vẫn thích ăn những thứ này sao?”
“Hửm?” Từ Lĩnh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, đây đại khái là lần đầu tiên Từ Lĩnh chính thức nhìn hắn sau khi hai người gặp mặt hôm nay, “Anh không thích ăn sao?”
“Không có, những món này ăn hoài không ngán.”
“Gọi cho anh đấy,” Từ Lĩnh ngước cằm, thấy Từ Bắc châm thuốc, trên mặt không có biểu cảm gì, “Bớt hút lại đi, muốn đoản mệnh à, anh vốn đã phiền toái đầy mình rồi.”
Từ Bắc sặc một cái, kẹp điếu thuốc vui vẻ: “Không biết nói gì tốt đẹp.”
Từ Lĩnh từ nhỏ nói chuyện đã rất thẳng thắn, trước nay không vòng vo, thân thích đều nói thằng bé này bị chiều hư rồi, nói chuyện không màng cảm nhận của người khác, Từ Bắc lại không cho là vậy, hắn lại thích em trai hắn nói thẳng, không vòng vo.
“Anh có thương à?” Từ Lĩnh đột nhiên đổi chủ đề.
“Hửm?” Từ Bắc bất giác ngồi thẳng người, lại hít một hơi tiếp tục nghiêng qua một bên.
“Bị thương ở mông sao?” Từ Lĩnh nhíu nhíu mày.
Chủ đề này khiến Từ Bắc bi thương trong lòng, hắn điều chỉnh lại thế ngồi một chút: “À, hôm qua té xuống cầu thang, mông lết trên đất tới tầng trệt, bây giờ vẫn đau dữ dội, thật đấy, ôi đệt đau chết đi được.”
“Thế còn tay?”
“Tay?” Từ Bắc nhìn qua tay mình, đã không cần treo trên cổ như cái bánh bao nữa rồi, nhưng vẫn quấn băng rất dày, hắn xoa xoa mũi, “Thì là hôm qua té đó, tay chống đất lết tới tầng trệt…”
Đầu mày Từ Lĩnh vẫn nhíu lại, giọng điệu nói chuyện này của Từ Bắc, dù là nói gì, nghe qua đều giống gạt người: “Bỏ đi, chẳng câu nào thật, em cũng chỉ tiện miệng hỏi thôi.”
Lời này khiến Từ Bắc có phần ảm đạm, tuy rằng hắn quả thực không nói thật, nhưng nhiều năm như vậy, hắn chưa từng muốn lừa Từ Lĩnh, chính vì không muốn lừa anh, cho nên mới dứt khoát không nói với anh.
Hắn cười khổ một cái: “Anh mày cũng không phải luôn xấu…”
“Hồi Tết anh về nhà,” Từ Lĩnh cắt lời hắn, “Là vì chuyện gì?”
“Em tìm anh ra ăn cơm…” Từ Bắc hút một hơi thuốc nhả ra, nheo mắt tránh đằng sau làn khói thuốc có hơi thất vọng, “Chính là muốn hỏi cái này sao?”
“Không phải, tiện miệng hỏi, anh không muốn nói thì thôi vậy,” Từ Lĩnh uống một ngụm nước, nhìn ánh mắt Từ Bắc, “Em chỉ là nghĩ loại chuyện như dùng dao chĩa vào cổ ba mình anh sẽ giải thích với em tại sao.”
Chuyện này không thể nói, đến bịa một lý do cũng không thể, đến bây giờ Từ Bắc cũng không biết thứ lão khốn kiếp bán cho Liên Quân là cái gì, nhưng nhìn từ thái độ của Ban Đại Đồng, đây không phải thứ bình thường, hơn nữa… Liên Quân đã chết rồi.
Liên Quân có phải vì thứ này mà chết không, không ai biết, chỉ là Từ Bắc hiểu rõ trong này tuyệt đối không phải chuyện nhỏ gì, chuyện này hắn không thể để Từ Lĩnh biết, đánh chết cũng không thể cho anh biết, hắn sợ nhất chính là Từ Lĩnh sẽ bị cuốn vào những chuyện thối nát này.
Từ Lĩnh không giống mình, nó nên sống một cuộc sống khác.
“Chuyện gì cũng có thể giải thích, chỉ chuyện này không giải thích được.” Từ Bắc dụi thuốc, tránh khỏi ánh mắt Từ Lĩnh.
“Bỏ đi,” Từ Lĩnh không nói gì nữa, anh nhìn ra được Từ Bắc không định nói, thực ra anh quả thực chỉ là tiện miệng hỏi thử, từ thái độ của Từ Bắc hôm về nhà anh có thể nhìn ra, chuyện này hắn thà mang tiếng xấu, cũng sẽ không lơi lỏng gì, “Em vốn không định liên lạc anh, cũng không biết liên lạc rồi có ý nghĩa gì, Kiều Khiêm bảo em nhất định phải gọi điện cho anh…”
Từ Bắc cúi đầu rất chuyên tâm hút thuốc, ngón tay hơi run rẩy khe khẽ, lời như “Không biết liên lạc rồi có ý nghĩa gì” nói ra từ miệng em trai mình, khiến người ta rất đau lòng, dù rằng hắn quả thực hy vọng Từ Lĩnh đừng qua lại với hắn…
“Anh ấy nói anh là anh ruột của em, em không thể như vậy, em không nói gì,” Từ Lĩnh cầm lấy chai rượu, rót rượu cho Từ Bắc, “Nhưng anh không phải cũng vậy sao, em là em ruột anh.”
“Từ Lĩnh, anh…” Từ Bắc bưng cốc lên liền không nói được gì, mũi cũng hơi cay.
“Uống rượu đi.” Từ Lĩnh cầm cốc cụng cụng với hắn.
Tiếp đó hai người đều có phần trầm mặc, Từ Bắc uống một hớp rượu liền cảm thấy bao tử nóng đến khó chịu, vội vàng ăn đồ ăn: “Có phải em cùng bạn gái đến đây không?”
“Bạn gái?” Từ Lĩnh hơi sững ra, “À, cho là vậy đi…”
“Cho là vậy đi? Kiều Khiêm hiểu lầm ư?” Từ Bắc thấy phản ứng này của Từ Lĩnh có vẻ không giống nói đến bạn gái mình, hơn nữa còn là bạn gái xinh đẹp đến mức Kiều Khiêm không làm nổi chính sự.
“Không, thực ra chưa quen bao lâu,” Từ Lĩnh gắp một miếng thịt bò xào tương, do dự một lát, thả vào chén Từ Bắc, “Chưa xác định nữa.”
Nhìn thịt bò xào tương trong chén, Từ Bắc suýt nữa nước mắt cũng rơi xuống, hắn vội vàng gắp lên nhét vào miệng, tiện miệng nói một câu: “Trường sinh bất lão rồi.”
Câu này nói ra, tay Từ Lĩnh đang gắp đồ ăn ngừng lại giữa khoảng không trên mâm, đến chính Từ Bắc cũng sững sờ.
Lúc nhỏ Từ Lĩnh luôn thích bắt chước người lớn chia thức ăn cho người khác, sở thích lớn nhất chính là gắp vào chén của Từ Bắc. Lần nào Từ Bắc cũng thích thú nhìn, sau đó chọc Từ Lĩnh, nói đồ ăn anh gắp ăn vào có thể trường sinh bất lão, Từ Lĩnh sẽ ra sức gắp cho hắn, bản thân cũng không màng ăn cơm. Chuyện này vẫn luôn bị xem là một trong những bằng chứng Từ Bắc ăn hiếp em trai truyền miệng giữa họ hàng.
“Trường sinh bất lão rồi.” lần nào Từ Bắc cũng sẽ nói như vậy.
“Còn nhớ sao.” Từ Lĩnh ngây ra một lúc, quên mất mình cầm đũa lên định gắp cái gì, vì thế tùy ý gắp một đũa đậu que cho vào miệng.
“Quên mà được ư, cứ Tết đến là bị lôi ra lấy chuyện này làm chứng cứ giảng dạy phản diện cho bọn anh chị…” Từ Bắc cười cười, uống hớp rượu, từ cổ họng cháy thẳng vào dạ dày.
“Khi đó anh tốt hơn bọn họ nhiều rồi.”
“Khi đó…” Từ Bắc thở dài, khi đó mình là anh trai tốt.
Thời gian ăn bữa cơm này dài hơn trong dự tính của Từ Bắc, có lẽ vì uống rượu, có lẽ vì nhắc đến hồi nhỏ, lời Từ Lĩnh nói rõ ràng nhiều hơn trước lắm, tuy rằng trên mặt anh trước sau cũng chưa từng lộ ra nụ cười.
Từ Bắc đã rất mãn nguyện rồi, từ nhỏ Từ Lĩnh đã không thích nói không thích cười, chọc em cười từng một thời là nhiệm vụ Từ Bắc tự đặt, Từ Lĩnh giống như hôm nay, Từ Bắc thật sự đã rất mãn nguyện rồi.
“Em ở đâu? Ký túc đơn vị?” ra khỏi quán cơm Từ Bắc đã vội tìm taxi, “Anh đưa em về.”
“Ở ký túc,” Từ Lĩnh rúc vào khăn choàng nhìn hắn, đột nhiên vươn tay vỗ một cái lên vai hắn, “Tối nay đến ở chỗ anh nhé.”
Từ Bắc quay đầu lại nhìn Từ Lĩnh, nửa ngày cũng không có phản ứng: “Ở chỗ anh?”
“Ký túc bẩn quá, em định ra ngoài thuê phòng ở, không kịp tìm,” Từ Lĩnh nhíu mày, “Anh không tiện sao?”
“Không, tiện, phải nói tiện vô cùng, anh ở một mình,” Từ Bắc cản chiếc xe, “Đi, nếu em thích, ở bao lâu cũng được.”
Tiện cái *** ấy, thằng ngu Từ Bắc này… Từ Bắc ngồi lên xe, trong lòng liền bồn chồn, nếu nói Từ Lĩnh đề xuất đến chỗ hắn ở, là chuyện hắn nên vui mừng như điên, dù sao Từ Lĩnh cũng gần như đang cố gắng xoa dịu quan hệ giữa hai người. Nhưng nói đến tiện, vẫn đúng là không tiện, hắn nên giải thích thế nào việc trong nhà có con chó lớn như vậy đây?
Từ Lĩnh không nhận ra thì thôi vậy, cứ lừa nó là chó, nhưng nếu nó nhận ra thì sao?
Tóm lại cho dù không nhận ra, với tính cách ngáo đá của sói con, nhỡ gây ra chuyện gì, hắn làm sao giải thích với Từ Lĩnh?
Sói con ăn hết gà nướng rồi nằm trên sô pha trong phòng khác, trên người hơi nhũng, bụng vẫn hơi đói. Thẩm Đồ và Từ Bắc đều nói thời gian này không được biến thành người nữa, nhưng nó không biến thành người, ăn càng nhiều hơn, hai con gà nào có đủ, sói con phiền muộn phì một hơi từ trong mũi, bốn con cũng không đủ đâu.
Tiếng Từ Bắc từ xa truyền vào lỗ tai nó, nó liền hưng phấn lên, không thèm đau buồn chuyện ăn không no nữa, thoắt cái nhảy xuống khỏi sô pha, chạy đến cửa.
Nhưng rất nhanh nó đã phát hiện, Từ Bắc không về một mình, có người đi cùng hắn.
Là em trai Từ Bắc, sói con còn nhớ mùi này, tuy chỉ từng ngửi thấy một lần, lại ấn tượng sâu sắc, bởi vì mùi này có phần tương tự mùi trên người Từ Bắc.
Lúc Từ Bắc mở cửa nơm nớp lo sợ, hắn không biết sói con có đột phát ý tưởng lại biến thành người lõa lồ chạy quanh phòng không.
Từ Lĩnh hơi khó hiểu nhìn hắn mở cửa ra trước, thò đầu vào nhìn một cái, mới như hạ quyết tâm đẩy cửa ra: “Vào đây đi.”
Từ Lĩnh vừa đặt một bước vào phòng liền sững người.
Một con… sói màu trắng, cực lớn, đang ngồi ngay ngắn ở cửa nhìn bọn họ.
Tác giả: “Uh-huh, Từ Lĩnh nhận ra rồi, đây là một con sói…