Sự Quyến Rũ Của Sói

Chương 4: Chương 4: Sữa tươi và thức ăn cho chó…






Editor: Phi Phi

Su-Me-Hoac-Cua-Soi-Chapter-6-P-8

Nhà Kiều Khiêm tìm cho Từ Bắc ở ngoại thành, nghe nói đi bộ 20 phút là có thể thấy đồng ruộng, có điều Từ Bắc cũng không có dịp đi thử, suốt nửa tháng hắn đều nằm bẹp trên giường, đói thì uống sữa, đến tắm cũng không thèm tắm, nếu không phải nhịn không được, hắn thật ngay cả đại tiện cũng lười đi.

Kiều Khiêm vốn định mỗi ngày đem chút cháo hay gì đó tới, nhưng bị Từ Bắc cự tuyệt.

Ban Đại Đồng sớm đã biết tất tần tận mấy người bạn đếm trên đầu ngón tay của hắn, hắn cũng không sợ Ban Đại Đồng đi theo Kiều Khiêm tìm ra mình, mạng hắn rẻ, kiểu gì có thể tìm cách thoát thân, chạy không được cũng sao, cùng lắm bị Ban Đại Đồng giết xong chôn đại đâu đó, như cách nói của mẹ hắn thì chính là sớm chết sớm siêu thoát, hắn chỉ sợ Ban Đại Đồng sẽ giở trò gì đó với Kiều Khiêm.

Từ Bắc tự nhận mình đúng là không phải hạng tốt lành gì, hắn thật ra thì có thể máu lạnh đến mức không quan tâm có người sẽ vì hắn mà xảy ra chuyện, nhưng có vài người thủy chung sẽ là điểm yếu của hắn, ví dụ như Kiều Khiêm và Diệp Mẫn Mẫn.

Vì vậy sau khi Kiều Khiêm vứt đến hai thùng sữa tươi cùng một đống thức ăn cho chó, cũng không xuất hiện gần căn nhà một tầng nhỏ bé tầm thường ở ngoại ô này nữa, nhưng lại bắt Từ Bắc giữ một cái điện thoại di động, yêu cầu mỗi ngày phải nhận được tin nhắn của Từ Bắc.

“Ngày nào không nhận được tin nhắn tao sẽ tới đây, không thấy mày tao sẽ báo cảnh sát.”

Sói con được xếp cho ở khoảng trống chưa tới hai mét vuông tạm gọi là sân phía sau nhà, mỗi ngày giống hệt Từ Bắc, chỉ uống sữa tươi.

Từ Bắc ngày nào cũng uống sữa tươi đến phát ói, ợ lên toàn mùi sữa, nhìn ra cửa sổ thỉnh thoảng có trâu bò đi ngang qua cũng có thể ngửi thấy mùi tanh của sữa trong cứt trâu.

Sói con lại uống nhàn nhã, úp mặt xuống là có thể uống sạch một hộp lớn. Hồi mới mang về trông còn chưa đến hai mươi cân, qua một tuần lễ, không biết là do tay Từ Bắc yếu hay do nó béo ra, Từ Bắc nắm phần thịt sau cổ cũng không kéo được nó nữa.

“Lại đây cho bố mày xem răng nào.” Từ Bắc cạy miệng nó, phát hiện ngoài bốn cái răng nanh, những răng khác cũng bắt đầu nhú lên, hẳn là có thể ăn thức ăn cho chó rồi.

Hắn vào nhà lấy túi thức ăn cho chó, sói con đi theo phía sau. Trừ việc không vẫy đuôi và đến nay không hề mở miệng kêu, sói con khiến Từ Bắc có cảm giác nó là một con chó nhỏ, hắn có lúc cũng hoài nghi lúc đầu ông già kia có phải nhìn nhầm rồi không.

Nhóc con này vô cùng quấn người, Từ Bắc mỗi sáng sớm vừa mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy lúc nào cũng là cặp mắt màu nâu khói của sói con.

Trời rất lạnh, trong nhà này không có máy sưởi, cũng không có giường sưởi, chỉ dùng thảm điện, cộng thêm thân thể còn hơi yếu, cho nên có lúc Từ Bắc không muốn ra khỏi chăn, sói con có thể cứ như vậy nhìn hắn chằm chằm, nhìn đến chừng nào hắn không nhịn được rời giường mới thôi.

“Ăn đi,” Từ Bắc đem thức ăn chó ngâm sữa tươi thả đến trước mặt sói con, ngồi chồm hổm dưới đất nhìn nó, ngồi được mấy giây liền thấy không chịu nổi, chân không có sức, vết thương bị băng giống như muốn nứt ra, đành phải lại đứng lên, cảm giác mình giống như lão già bảy tám chục tuổi sắp vô hòm, “Cái đệt!”

Sói con ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Từ Bắc nhìn một hồi, tựa hồ đang nhận định xem hắn có thể đột nhiên ngã xuống hay không.

“Lo ăn của mày đi, nhìn cái đéo.” Từ Bắc giơ chân khẽ đá mông nó, trở lại nằm xuống mép giường, nhìn trần nhà đã bong tróc đến độ cứ như ngay từ đầu không hề có trần nhà vậy.

Sói con cúi đầu bắt đầu ăn bữa đầu tiên trong đời người, không, đời sói, cần dùng đến răng.

Từ Bắc ngơ ngẩn một hồi, lấy điện thoại nhét dưới gối ra, nhắn tin báo bình an cho Kiều Khiêm, tao còn sống.

Kiều Khiêm trả lời, sống tiếp đi.

Từ Bắc cười cười, cầm điện thoại có hơi ngẩn người, ngón tay nhấn mấy con số trên bàn phím, suy nghĩ một chút lại xóa đi. Không lâu sau lại không nhịn được lấy điện thoại ra, nhấn dãy số y vậy, nghe tiếng chuông vạn năm không đổi trong điện thoại, suy đoán thời gian này Từ Lĩnh sẽ đang làm gì.

“Alo.” tiếng Từ Lĩnh uể oải truyền tới.

“Lại thức suốt đêm?” Từ Bắc hỏi.

“Từ Bắc?” Từ Lĩnh từ hồi cấp ba đến giờ vẫn chưa từng gọi hắn là anh, vẫn luôn kêu tên, lý do là Từ Bắc không giống một người anh.

“Ừ.”

“Có gì không?”

“Không có gì, dạo này thế nào?”

“Sao anh lại đổi số rồi.”

“Chán số cũ.” Từ Bắc cười cười.

“Chừng nào thì anh có thể nhìn bộ dạng của mình mà thấy chán?” tiếng Từ Lĩnh hơi lạnh.

“Cái này hơi khó, anh…”

Mấy lời này vẫn chưa nói hết, Từ Lĩnh đã cúp điện thoại.

Từ Bắc nghe tiếng máy bận trong điện thoại, bất đắc dĩ cười cười. Hắn không phải là không muốn nói chuyện đàng hoàng Từ Lĩnh, nhưng mỗi lần đối mặt với Từ Lĩnh, hắn lại luôn cảm thấy trong lòng mình có thứ gì đó cần giấu đi, vì vậy mỗi lần nói chuyện đều kết thúc như vậy.

Có điều cũng không sao, hắn gọi điện thoại mục đích chỉ là muốn nghe giọng Từ Lĩnh một chút thôi.

“Bố nói này, con trai, lại đây.” Từ Bắc ngơ ngẩn một hồi, cảm thấy khóe mắt có hơi khô, vỗ vỗ mép giường.

Sói con là đực rựa, đây là hắn mấy ngày trước ngồi không rảnh rỗi lật bụng nó lên chọc ghẹo chơi mới phát hiện, lúc ấy hắn còn rất vô lương nhéo gà con của nó một cái.

Sói con đang ăn đến thích thú, nghe tiếng Từ Bắc lập tức ngừng mồm, chạy đến mép giường ngước đầu nhìn hắn.

“Lên tới không? Biểu diễn cho bố mày xem sức bật của mày nào.” Từ Bắc lại vỗ vỗ giường.

Giường này không tính là cao, nhưng sói con đứng bằng chân sau cũng chỉ vừa với tới mép giường, Từ Bắc cố tình đùa ác muốn trêu nó một chút.

Sói con do dự một chút, tựa hồ đang phán đoán độ cao giường, Từ Bắc nhìn bộ dạng nó như vậy, vui vẻ: “Nhảy lên được bố thưởng mày cái hôn.”

Lời còn chưa dứt, liền thấy sói con lui hai bước, chân sau đạp một cái, cũng không cần chạy đà, tại chỗ giẫm một cái đã phóng lên giường.

“Cái đuệch,” Từ Bắc nhìn sói con đã lên giường đang sáp vào mặt mình, kinh ngạc quên cả tránh, để nó liếm mặt hai cái, “Mỗi ngày mày uống có chút sữa mà có thể uống ra chừng này sức à…”

Sói con nằm xuống bên cạnh hắn, lè lưỡi liếm liếm khóe miệng mình vài vòng, có vẻ vẫn còn thèm thuồng.

Từ Bắc tùy tiện nắm góc chăn lau mặt mình mấy cái: “Cái thằng lưu manh.”

Sói con lại chồm tới liếm tay hắn một cái mới ngoan ngoãn trở về nằm phục xuống, mí mắt rũ, dáng vẻ thoạt nhìn rất hiền.

Từ Bắc sờ lông nó, phát hiện hơn một tuần ở đây, những nhúm lông xám tro lẫn trong màu lông trắng của sói con đều đã rụng sạch, đổi lại một thân lông trắng như tuyết.

“Mày là sói đực dậy thì à…” Từ Bắc lật người, kéo sói con bên cạnh vào ôm ôm, “Con trai, bố đặt cho mày cái tên nhé?”

Sói con nhướng mi mắt lên nhìn hắn, con ngươi lấp lánh, tựa hồ có thể nghe hiểu hắn đang nói cái gì, hơn nữa còn có chút mong đợi.

“Mày biết tên là cái gì không, ví như người ngày đó bỏ quên mày trên xe gọi là Kiều Khiêm, bà cô xấu xa đó gọi là Diệp Mẫn Mẫn…” Từ Bắc nắm tai sói con, cảm giác mình thực rảnh háng, nhìn sói con lúc này cái rắm cũng không hiểu bắt đầu lải nhải, nhưng hết lần này tới lần khác cũng bởi vì nhàm chán, hắn lại không dừng được, “Bố tên là Từ Bắc, người lúc nãy bố nói điện thoại là em trai bố, nó tên Từ Lĩnh…”

Nhắc tới Từ Lĩnh, cho dù đang nói chuyện với sói, Từ Bắc cũng sẽ trở nên thích tào lao: “Chắc mày đang nghĩ, bố tên là Từ Bắc, sao em bố lại không tên Từ Nam, hoặc là Từ Đông Từ Tây gì đó… mày không biết đâu, cha bố, chính là ông nội mày, lão khốn kiếp đó không có văn hóa gì, lúc lão đặt tên vốn không nghĩ nhiều như vậy, lão sinh ra ở Bắc Lĩnh, cho nên sinh con trai một người tên Bắc một người tên Lĩnh, đỡ phải xoắn.”

“Đúng rồi, mày cũng ở ra đời Bắc Lĩnh nhỉ, hai ta coi như là đồng hương…”

Từ Bắc còn chưa dứt lời, sói con đã giơ móng vuốt nhẹ nhàng khều một cái lên ngực hắn, hắn lúc này mới phát hiện mình lạc đề.

“Được rồi, nghĩ tên cho mày, tên gì hay đây,” Từ Bắc suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra cái duyên cớ, “Sói tuyết… bằng không gọi mày là Tuyết Tuyết? Không được… mày giống đực, Lang Lang?… nghe hãm tài vãi ra…”

Ngón tay Từ Bắc thò vào lớp lông tơ trên lưng sói con vê tới vê lui suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vỗ mép giường một cái: “Mày biết《 Tuyết Lang Hồ 》không, đằng ấy là thần tượng của bố đấy… gọi mày là Tiểu Hồ đi. ”

Sói con ngơ ngác nhìn Từ Bắc, cũng không hưng phấn như Từ Bắc nghĩ, giống như không hiểu được rằng mình đã có một cái tên.

Từ Bắc tự mình hưng phấn một hồi lại cảm thấy cái tên này nghe ra cũng ngu vãi, vì vậy ghẹo sói con một chút: “Không thích à? Thế gọi là gì bây giờ? Hồ Hồ?”

Sói con không đáp lại, há mồm ngáp một phát rõ to, đầu gác lên cánh tay Từ Bắc vừa đặt xuống, nhắm hai mắt lại.

“Ơ cái thằng láo toét này,” Từ Bắc đưa tay búng một cái lên mũi sói con một cái, “Đặt tên cho mày mà mày làm cái điệu đó à… Tiểu Hồ, Hồ Hồ, Lang Tiểu Hồ, Lang Hồ Hồ.”

Gọi nửa ngày, sói con trực tiếp xoay người đứng lên nhảy xuống giường, trở lại cái ổ tồi tàn ở sân sau nằm ngủ.

Từ Bắc từ trên giường ngồi dậy, cực kỳ bực mình với phản ứng của sói con đối với tên mới, hắn xuống giường chuẩn bị ra ổ quấy rầy nó.

Vừa mới mang giày xong, đã nghe ngoài hàng rào ngoài sân trước vang lên một tiếng.

Tiếng động này rất nhỏ, nhưng ngay từ tiếng thứ nhất Từ Bắc đã nghe thấy. Thần kinh của hắn liền trở nên căng thẳng, cơ hồ giật nảy, cắn răng chịu đau, rút một cây gậy sắt từ trên đầu giường cầm trên tay, cong người vọt đến sau cửa.

Chuyện Từ Bắc ở đây dưỡng thương, chỉ có một mình Kiều Khiêm biết, chỉ bằng chuyện hai người bọn đồng sinh cộng tử trong hố phân, đánh chết Kiều Khiêm, anh ta cũng sẽ không nói ra chỗ mình ẩn thân, mà căn nhà này vốn do nhà nông xây trong vườn quả cạnh nhà, vườn quả khô héo rồi cũng chẳng ai lui tới làm gì.

Lúc này lại có người vào sân, Từ Bắc không thể không thầm mắng đệt con mịa thần số mệnh, cầm gậy sắt đứng sau cửa, sẵn sàng phang cho người tiến vào một gậy.

Sói con từ sân sau ló đầu ra, tò mò nhìn Từ Bắc đột nhiên trở nên thân thủ nhạy bén, còn hừ một tiếng tỏ vẻ không hiểu.

Từ Bắc lấy tay chỉ chỉ nó, không biết trong tình huống không thể gây tiếng động này làm sao để biểu đạt ý muốn cho nó hiểu, chỉ biết giơ tay lên chỉ trỏ như thế.

May mắn là, sói con bị hắn chỉ xong một cái, tựa như bị phù phép đứng hình, nửa cái đầu ló ra cạnh cửa, không động đậy nữa, chỉ giương mắt nhìn Từ Bắc.

Có người băng qua sân bước tới, Từ Bắc có thể nghe được, tiếng bước chân này có phần cẩn trọng dè dặt, hắn nắm chặt cây gậy trong tay, từ từ giơ lên, tiến vào chỉ cần không phải Kiều Khiêm, liền mẹ nó đập bể đầu.

Tiếng bước chân đến ngoài cửa liền ngừng, Từ Bắc giơ gậy thủ sau cửa. Ngoài cửa nửa ngày cũng không có động tĩnh, tay hắn tưởng sắp phát run, ngực cũng vì trụ quá lâu một tư thế mà đau nhức từng cơn.

Lúc Từ Bắc sắp cho rằng người nọ đang chuẩn bị cắm rễ ngoài cửa để sinh sôi nảy nở, cửa gõ.

Thần kinh hắn đang căng thẳng đến cực độ, tiếng gõ cửa bất thình lình lại vang lên nghe như tiếng nổ, thiếu điều nổ cho tay hắn mềm nhũn trực tiếp đem cây gậy nện lên đầu mình.

Đây là cục diện hắn không ngờ tới, một người lén lén lút lút lẻn vào trong sân, cù nhây ngoài cửa nửa ngày, cuối cùng chọn gõ cửa, chuyện này quả là mẹ nó vãi chưởng.

Để cẩn thận, Từ Bắc vẫn không lên tiếng.

Người ngoài cửa lại gõ hai cái, sau đó mở miệng: “Từ Bắc, anh có đây không?”

Vừa nghe đến giọng nói này, tay Từ Bắc đang cầm gậy sắt liền nhũn ra, dựa vào tường thở phào nhẹ nhõm. Đấy là phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ hắn vô cùng quen thuộc.

“Từ Bắc?” cô ta tiếp tục gõ cửa, còn cao giọng, “Không mở cửa em tự vào đấy.”

Từ Bắc liếc mắt nhìn khóa cửa, nghĩ thầm nếu thật không mở cửa, Chu Tiểu Lôi sẽ đạp cửa vào đây, hay chuyển qua leo cửa sổ?

Hắn vẫn như cũ không lên tiếng, từ từ áp sát khe cửa, nhìn lướt qua phía ngoài, rất nhanh trông thấy Chu Tiểu Lôi qua khe cửa hẹp, mà ngoài cửa là một khoảng đất trống, không nhìn thấy những người khác.

Mặc dù hắn nghi ngờ việc Chu Tiểu Lôi đột nhiên xuất hiện ở nơi này, nhưng vẫn đưa tay gạt khóa cửa một cái, mở cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.