Edit: Michellevn
Hướng Nghị định đến đưa cô đi ăn sáng, lo cô ở đây không được tự nhiên, sáng sớm đã tìm đến.
Bộ ngực cô mềm mại, cứ ôm anh như vậy, yên tĩnh lại an tâm, sự mệt mỏi rất nhanh liền kéo đến. Hai người hình như cũng không nói chuyện mấy, cũng không nhớ rõ là nằm xuống lúc nào, lúc mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng tỏ, ngoài cửa sổ là thanh âm cả xóm làng đều đã thức tỉnh.
trên cánh tay trĩu nặng, Chu Lăng gối đầu lên anh, cơ thể hơi cuộn lại, hai chân chui vào giữa hai chân anh.
Mấy phút nữa là bảy giờ rưỡi, Hướng Nghị nghiêng người, vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô, vuốt ve an ủi một lát, cuối cùng không thể không rón rén gỡ người đang rúc trên người mình xuống, động tác cực nhẹ nhàng mà xuống giường, khoác áo đi ra cửa.
Giấc ngủ này của Chu Lăng một mạch đến giữa trưa.
Những ngày này mà như vậy thì phải nói là lười biếng, không thích hợp lắm, nhưng lại cũng chẳng có ai nói gì cả.
cô vừa ra khỏi cửa đã hắt xì hai cái, xem ra muốn bị cảm rồi.
Người trong thôn hình như đều đã đi đến nhà nhị thái gia hỗ trợ, trong khu nhà vườn chỉ còn lại một bé gái ngoan ngoãn đang nằm bò giữa nhà làm bài tập về nhà, và cả một bà cố già thính giác hình như có vấn đề, vui vẻ hòa thuận nhìn Chu Lăng cười, dùng động tác tay mà cô nhìn hoàn toàn không hiểu.
“ Bà nội cháu hỏi cô có ăn chè không .” Bé gái làm phiên dịch cho trở ngại giao lưu giữa hai người.
Chu Lăng cười:“ không cần phiền đâu ạ.”
cô bé con len lén nhìn cô, hình như sợ người lạ, cúi thấp đầu xuống tiếp tục làm bài tập, không nóichuyện cùng cô nữa.
Chu Lăng tìm một vòng, không thấy bình nước nóng, cũng không tiện gây phiền để một già một trẻ đun nước nóng cho mình, liền trực tiếp dùng vòi nước lạnh trong sân, qua loa rửa mặt.
Nước trên núi mùa đông, chỉ có thể hình dung bằng từ lạnh thấu xương.
Nhà Nhị thái gia ở phía trên nhà vườn, lúc Chu Lăng lên đó, Hướng Nghị đang bưng một cái bát, ngồi trên băng ghế nhỏ ngay cửa, miệng to mà ăn uống.
một bạn nhỏ mặc áo bông đứng phía trước anh, trong tay không biết cầm cục đá gì, chớp chớp mắt đáng thương nhìn anh chăm chú, nuốt nuốt ngụm nước miếng thèm thuồng.
“anh cho người ta ăn chút chứ.” Chu Lăng thấy buồn cười, đi tới muốn trêu chọc cậu bé, nhưng vừa nhìn thấy nước mắt nước mũi tèm lem trên gương mặt cậu bé, lại còn có cả những thứ dơ bẩn khôngbiết là gì bám trên chiếc yếm, tức thì rụt lại tay đang vươn ra.
Hướng Nghị liếc liếc mắt:“ Cháu đi rửa sạch nước mũi đi .”
Bạn nhỏ lập tức vươn đầu lưỡi ra liếm, Chu Lăng suýt nữa thì ngất luôn, vội vàng quay đầu sang hướng khác, trong dạ dày có chút quặn lên.
Lúc thấy ổn rồi quay lại, bạn nhỏ kia đã bị đuổi đi, Hướng Nghị đứng lên, nhấn cô ngồi xuống ghế, đưa bát tới trước mặt cô:“ Ăn cái này không ?”
Đồ hầm các loại của nhà nông: Cải trắng, miến, rong biển, đậu hũ, có tất tần tật.
Chu Lăng cúi đầu, thế nhưng vừa nhìn thấy nửa miếng thịt mỡ nổi lên trong nước canh, lập tức xoay lưng lại, nôn khan hai cái.
Hướng Nghị hết hồn, chồng cái bát trên mặt đất, quỳ một chân xuống, dùng tay vuốt xuôi lưng cô, cau mày hỏi:“ Viêm dạ dày lại tái phát sao?”
Cơn buồn nôn kia đến nhanh mà đi cũng nhanh, Chu Lăng bình tĩnh trở lại, lắc lắc đầu:“ không biết nữa, bụng không đau mà.” cô nở nụ cười,“ Có thể là vừa rồi bị bạn nhỏ kia hù dọa thôi.”
Hướng Nghị lại không có tâm tình đùa giỡn, có hơi áy náy. Đối với cô mà nói điều kiện nơi này quá cực khổ rồi.
“không ăn cái này nữa.” anh kéo cô đứng dậy, “ Muốn ăn gì, anh làm cho em.”
“ Cháo đi,“ Chu Lăng nói.” Những cái khác ăn không vô.”
Ngày tết trong nhà trữ không ít nguyên liệu nấu ăn, Hướng Nghị nấu một nồi nhỏ cháo bí đỏ, rồi làm hai món thức ăn nhẹ, gạo nhà nông hình như không giống thành thị, chỉ có một loại bí đỏ già thôi mà ngọt vô cùng, mùi vị rất ngon.
Ờ đây ăn cháo ba ngày liên tiếp, vậy mà Chu Lăng lại cũng không ngán, Hướng Nghị bận bịu nhiều như vậy mà vẫn thay đổi đa dạng làm cho cô ăn.
Bà con chòm xóm đều nhìn thấy hết, thường xuyên xì xào trêu ghẹo về điều này, tất cả mọi người đều nói, thằng cháu tham gia quân ngũ nhà họ Hướng kia, thương vợ vô cùng.
Ba ngày sau, Chu Lăng và Hướng Nghị khởi hành quay về thành phố, trước khi đi được bà con nhiệt tình nhét lên xe bao nhiêu là đặc sản nhà nông, Chu Lăng ngăn chặn cũng không được.
Hướng Nghị bị bà cụ kéo sang một bên, thì thầm mấy câu, lúc này mới qua.
Chu Lăng đang định ngồi vào ghế lái, bị Hướng Nghị túm lại, đẩy bả vai nhét vào ghế phụ, còn chu đáo phục vụ cài dây đai an toàn.
“ anh ba ngày không ngủ rồi, vẫn ổn chứ?” Chu Lăng rất không yên tâm. Túc trực đã ba đêm, ban ngày thì lúc chợp mắt được nhiều nhất là ba tiếng, người có làm bằng sắt cũng chống đỡ không nổi.” Lái hơn hai tiếng được rồi, đừng để một chút anh ngủ rồi chở em chạy luôn vào trong ruộng.”
Hướng Nghị thắt dây an toàn xong, nổ máy xe, khẽ cười:“ Em ở đây, anh sao mà dám ngủ.”
Gàn bướng hơn cả lừa, Chu Lăng cũng không tranh cãi với anh nữa, ngoan ngoãn ngồi trên ghế phụ lái, truyện trò cùng anh, tránh cho anh buồn ngủ.
Chỉ có điều, không bao lâu, chính cô lại chống đỡ không nổi, cái cằm cắm lên cắm xuống, cuối cùng thìnghẹo đầu lên cửa kính, mơ mơ màng màng rồi thiếp đi.
Mấy ngày nay cô cũng không ngủ ngon, buổi tối Hướng Nghị không ở bên cạnh, trải hai cái chăn vẫn thấy lạnh, không ấm áp thì không thể ngủ nổi.
Hướng Nghị lái chậm lại, đưa tay sang kéo cái đầu sắp vẹo thành vuông góc chín mươi độ cô ngay ngắn lại.
trên đường thì vẫn có mở mắt ra mấy lần, nhưng cứ nhắm mắt lại cái là mê man luôn. Cuối cùng xe cũng dừng lại, Chu Lăng bị đánh thức bởi tiếng đóng cửa, ngóc đầu lên phát hiện Hướng Nghị đã xuống xe, đi vào bên trong một hiệu thuốc.
Sắp đến nhà rồi, cô vươn vai duỗi người, với tay lên lấy nước Hướng Nghị uống còn lại một nửa, uống ừng ực mấy ngụm.
Cuối cùng cũng được về nhà rồi. cô thở dài khoan khoái, xoa xoa cải cổ mỏi nhừ.
Cơ mà Hướng Nghị đi hiệu thuốc mua gì thế nhỉ?
Chỉ chốc lát sau người đã trở ra, còn xách theo một ly trà sữa nóng và bánh ngọt nhỏ vừa nướng xong, mở sẵn ra đưa tới bên miệng cô.
Quả thật Chu Lăng thèm lắm rồi, giữ lấy ăn một cách thỏa mãn, uống gần hết trà sữa mới nhớ ra hỏi:“ anh mua thuốc gì vậy? Khó chịu ở đâu hả?”
“ Tự em xem đi.” Hướng Nghị cong cong khóe miệng, để lộ ra chút cợt nhả khó hiểu.
Nụ cười này rất chi là sâu xa đó nha........ Chu Lăng nheo nheo mắt, thò tay vào cái túi nhỏ trước mặt kia, lấy cái hộp bên trong ra.
- -- Dụng cụ thử thai.
“......” Chu Lăng suýt chút nữa thì sặc trà sữa.
Trong sự yên lặng quỷ dị, cô mới hốt hoảng nhớ ra, quả thực tháng này dì cả không thấy đến, Hướng Nghị đương nhiên biết điều này vì ngày nào cũng cùng cô gặp nhau trực tiếp, hôm qua cũng đặc biệt xác nhận với cô một lần nữa.
Kể từ sau khi có quyết định,cô thực sự buông lỏng các biện pháp bảo vệ.
“Em sẽ không có thai thật chứ.....” Chu Lăng nhìn chằm chằm cái dụng cụ kia cả buổi, tâm tình hơi có chút phức tạp.
Trước đây cô không muốn sinh con, sau khi cùng Hướng Nghị lĩnh chứng thì ngược lại có từng nghĩ tới, có điều chỉ là nghĩ nghĩ một chút mà thôi.
Mới lĩnh chứng còn chưa đến nửa tháng đâu đấy, còn chưa cử hành hôn lễ nữa kìa.
“ Trở về thử một chút không phải sẽ biết liền sao.” Hướng Nghị nói .
Chu Lăng hừ một tiếng:“ Xem ra anh vui thế nhỉ?”
Hướng Nghị liền bật cười, không nói gì cả, nhưng độ cong cong nơi khóe mắt đầu mày, cho thấy niềm vui của anh lúc này.
Vốn anh cũng không nghĩ đến chuyện này, là bà cụ nhìn Chu Lăng mỗi ngày đều ăn cháo, không ăn miếng thịt nào, liền thuận miệng hỏi một câu. anh nói Chu Lăng ăn không ngon, thường hay buồn nôn, nguyện cầu sinh nhật mong mỏi chắt trai khiến hai mắt bà cụ phát sáng lên, hỏi anh có phải là có rồi hay không
Lúc đi còn dặn dò riêng anh, đưa cháu dâu bảo bối của bà đi bệnh viện kiểm tra.
Kết quả kiểm tra hoàn toàn phù hợp vói mong đợi của Hướng Nghị, Chu Lăng xị mặt, cầm que thử thai hai vạch bước ra từ phòng tắm.
Vừa mở cửa đã thấy Hướng Nghị trấn thủ ở cửa, mặt cũng muốn dán lên cửa luôn rồi, giống như hận không thể trang bị một cặp mắt nhìn xuyên tường.
“ Sao hả?” anh chặn cửa lại, không nhịn được hỏi luôn. Còn chưa có được đáp án, mà mặt mày đã giãn hết ra rồi, mỗi một lỗ chân lông cũng đã sẵn sàng chuẩn bị cho sự vui mừng như điên.
Chu Lăng bị dáng vẻ của anh làm cho buồn cười, cũng không làm bộ nổi nữa, nện một cái lên ngực anhmà cười.
“ Như anh mong muốn!”
Lời còn chưa nói hết, cả người đột nhiên bay lên. Hướng Nghị ôm lấy cô, vội vã chạy về phòng giống như bị ai đuổi sau lưng, ấn cô xuống giường, phủ xuống nụ hôn nồng nhiệt.
Hướng Nghị cũng không có chấp niệm gì với chuyện con cái, thậm chí nhìn thấy bọn trẻ con trong thôn dơ bẩn, cũng sẽ cảm thấy phiền muộn thay cha mẹ chúng.
anh không nghĩ sẽ có con nhanh như vậy, trên thực tế anh cũng chỉ quen biết Chu Lăng nửa năm mà thôi, trong khi đó thế giới hai người trải qua mấy năm cũng còn thấy ít nữa là. Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới, trong bụng Chu Lăng có cốt nhục của anh, trái tim tức thì giống như sắp tan chảy luôn rồi, mềm mại rối tinh lên.
Người phụ nữ của anh, mang thai con của anh.
thì ra thực sự là một chuyện tuyệt vời như vậy.