Edit: Michellevn
Nhóm bà cụ đã trở về, láng giềng xung quanh nhiều như vậy, trăm người ngàn ý, tốt xấu lẫn lộn, sự tình không giấu giếm được nữa.
Tiền Gia Tô bị Chu Lăng phái về làm công tác trấn an, không dám nói anh họ đã bị tạm giam, chỉ nói là phối hợp với điều tra của cảnh sát, tìm ra được hung thủ là có thể được thả ra liền, tránh cho bà cụ bị kích thích xảy ra chuyện gì đó.
Chu Lăng nhận được tin tức cậu báo lại lúc đang trên đường chạy về hướng trại tạm giam, trả lời qua quýt,“ Buổi tối không cần đợi chị”, rồi thì cất đi động đi .
Xe thương vụ màu đen chạy vững vàng, suốt quá trình Thời Tuấn không nói một lời, mặt mày âm trầm, giống như căn bản không nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh.
Tới trại tạm giam, vẫn phải mất khá nhiều công sức, Chu Lăng mới có thể dùng lo lót đi vào thăm. Thời Tuấn đang giao tiếp cùng với sở trưởng, đuôi mắt nhìn thấy bóng người kia theo quản giáo viên đi vào, mà không hề quay đầu nhìn lại.
Phòng thăm hỏi, chỉ có một cái bàn, hai người.
trên ghế ngồi có còng tay, nhưng Hướng Nghị được đặc cách, không bị còng lại. Bên ngoài có người tuần tra, anh canh me thừa dịp người ta đi đến chỗ tủ hồ sơ trống, nhanh như chớp kéo Chu Lăng qua hôn một cái.
“ Lo cho anh rồi có phải không ?”
anh vậy mà vẫn còn tâm trạng cười đùa.
Chu Lăng nâng tay cho một quyền vào ngực anh :“anh còn cười được à?”
“ Thấy em thì vui vẻ.” Hướng Nghị cười vuốt vuốt tóc cô.
“Em không vui vẻ...........”
Chu Lăng vùi mặt lên vai anh, trong nháy mắt cơ thể dược bao bọc trong hơi thở quen thuộc, thần kinh vẫn luôn căng thẳng mới buông lỏng được chút ít.
Cửa bị mở ra từ bên ngoài, quản giáo viên khó xử nói :“ Bà chị ạ, đừng làm chúng tôi quá khó xử, như vậy là không hợp quy củ.”
Hai người đang ôm nhau lúc này mới buông ra.
Sau đó ngồi xuống, nói về việc chính.
“Nhị Ngốc lại lập công,“ Chu Lăng nói,“ Bên dưới gốc cây trong sân kia đào được một viên gạch, dính máu. Chắc là mới chôn thôi, không thì Nhị Ngốc sẽ không đột nhiên nổi điên.”
Hướng Nghị vừa thu lại nét mặt thảnh thơi, một bên mày nhíu lại.
“ Em vẫn luôn cảm thấy có mối quan hệ với cái chết của Hoa ca, phải xử lý thế nào?”
“ Giao cho cảnh sát đi.” Hướng Nghị nói .
Cuộc đời quân nhân đã phó thác cho anh, ngoài thân thể khỏe mạnh khí phách kiên cường, còn có một tinh thần trọng nghĩa, luôn mang sự tín nhiệm lớn nhất đối với quốc gia, với công - kiểm - pháp( công an, Kiểm sát, tư pháp).
Chu Lăng gật đầu, rồi hỏi lại:“ Có thể nghĩ đến giấu trong tiệm của chúng ta, khẳng định là người quen. anh nghi ngờ ai?”
“ Những cái này để cho cảnh sát điều tra đi,“ Hướng Nghị không trả lời câu hỏi của cô,“ Em cứ ở nhà dưỡng sức cho tốt, không cần nghĩ về những chuyện này nữa.”
Suy nghĩ của hai người đã hoàn toàn không ở cùng một tần số, Chu Lăng hỏi dò:“ Trần Hỷ à?”
Có động cơ muốn mạng Hoa ca, lại có quen biết với Hướng Nghị, cô chỉ có thể nghĩ đến Trần Hỷ mà thôi. Hơn nữa vào ngày tìm thấy hung khí, cô gọi điện thoại ngay cho Trần Hỷ, đã tắt máy, không thể liên hệ được. Căn cứ vào điểm mấu chốt này, không thể không nghi ngờ.
Hướng Nghị nhìn cô sâu xa, qua một lúc lúc nở nụ cười có chút bất đắc dĩ:“ Vì sao nhất định phải thông minh như vậy, ngốc một chút không phải tốt hơn sao?”
Tâm tư của anh, thật ra không hề muốn Chu Lăng vì anh mà bôn ba tìm quan hệ nhờ vả.
Về vấn đề có bị ngồi tù hay không, từ lúc bắt đầu quyết định tự thú, anh không lúc nào là không tự hỏi.
Về lương tâm, anh đánh người ta trọng thương, hơn nữa rất có khả năng gián tiếp dẫn đến vụ mưu sát sau đó, bất luận đối phương có biết bao tội ác tày trời, thì anh vẫn phải có trách nhiệm pháp lý.
Về trách nhiệm, trên thì có bà nội già yếu, dưới thì có vợ và đứa con chưa ra đời, anh không thể bỏ rơi họ được.
Thời điểm dạy dỗ Hoa ca kia, không bao giờ mong muốn đặt mình vào tình huống như vậy.
Mà Chu Lăng có thể phá lệ đi vào được nơi này thăm anh, sau lưng nhất định cầu cạnh rất nhiều ân tình, gian khổ vất vả, nhìn nét mặt người.
anh đau lòng áy náy cũng không kịp.
không đành lòng để cố gắng của cô biến thành phí công, càng không đành lòng để cô một mình mang thai vất vả.
Nếu nhất thiết phải chọn lựa, có lẽ anh chỉ có thể buông tha lương tâm của chính mình.
“không thông minh một chút thì sinh con ra đã mất cha rồi.” Chu Lăng hừ một tiếng, nói đùa.
Hướng Nghị lại không có tâm tư vui đùa, chầm chậm thở ra một luồng khí ngột ngạt, vươn bàn tay qua nắm lấy tay Chu Lăng.
“ Xin lỗi em.”
đã để em chịu khổ rồi......
Chu Lăng lại nở nụ cười:“ Xàm vừa thôi, anh không yêu cầu giam thêm mấy năm để thể hiện sám hối là em đã tạ trời tạ đất rồi.”
cô thật sự hiểu Hướng Nghị, cũng biết điều quan trọng nhất trong trái tim anh, buông bỏ không được cuối cùng vẫn là họ, bởi vậy cũng không rối rắm nhiều ở vấn đề này.
“ không yêu cầu anh dối trá, cũng không cần anh làm trái lương tâm của mình. anh nên nói thế nào thì nói thế đó, em nhất định sẽ để anh phóng thích vô tội. “
“ Nếu như anh không bước qua được cửa ải trong lòng kia, chỉ cần suy nghĩ một chút, em và cục cưng, còn có cả bà nội,“ cô vươn tay qua, nắm lấy ngón tay Hướng Nghị,“ Mọi người sẽ không rời xa anh.”
Sau khi Chu Lăng rời đi không bao lâu, Hướng Nghị lại nghênh đón người đến thăm hỏi ---- Luật sư biện hộ của anh.
Từ phía anh luật sư Lạc đã hiểu rõ toàn bộ chuyện xảy ra đêm đó, cũng phân tích chuyên nghiệp về tình huống này.
Việc cấp bách vẫn là phải tìm ra được kẻ giết người thực sự, nhưng trước khi xảy ra vụ án, Hướng Nghị đã gây thương tổn đối với người bị hại, dẫn đến người bị hại đánh mất năng lực hành động, gián tiếp tạo điều kiện cho hung thủ giết người, rất có thể hình phạt sẽ bị tăng nặng.
Tình hình không hề lạc quan.
“Ý của vợ anh là căn cứ vào đánh nhau vì phòng vệ chính đáng, kiểu gì cũng phải để anh thoát tội, rất là khó khăn. Tôi đây bất tài, không dám khoe khoang khoác lác.”
Luật sư Lạc nói chuyện vì mình lưu lại mấy phần đường sống,“ Nếu không thể thoát tội “ phòng vệ quá mức gây tổn thương người “, thì vẫn còn đường khác. Tôi sẽ cố gắng hết sức để anh chỉ bị tãm giam đến dưới sáu tháng, kéo dài thời hạn chấp hành, tương đương với không phải ngồi tù. Hi vọng anh có chuẩn bị tâm lý.”
Hướng Nghị gật đầu:“ Vất vả cho anh rồi..”
nói xong chuyện chính, thái độ nghiêm túc của luật sư Lạc có hơi dịu đi, cười:“ Vợ anh nói anh là người thẳng tính, nói không chừng còn có thể chủ động yêu cầu phán nhiều thêm vài năm, hiện tại xem ra lại không phải.”
“Tôi không sợ ngồi tù,“ Hướng Nghị cũng cười, khóe môi khẽ cong lên, trong mắt có dịu dàng thoáng qua,“ Nhưng cô ấy sợ.”
..............
Từ trại giam đi ra, chuyện đầu tiên Chu Lăng làm là lại gọi điện thoại cho Trần Hỷ, vẫn tắt máy như cũ.
Ngay sau đó cô gọi cho Tống Phỉ, vậy mà lại có tín hiệu, vừa nghe là cô lập tức nói bằng giọng không vui:“ Có chuyện gì nói đi, tôi đang bận đấy.”
“Trần Hỷ đâu.” Chu Lăng nói thẳng luôn
“Sao tôi biết được, tôi cũng không phải mẹ anh ta!” Trần Phỉ phát cáu,“ cô tìm anh ta thì gọi điện thoại cho anh ta chứ, gọi tôi làm gì?”
Chu Lăng cười hừ một tiếng:“ Đây không phải tìm không được sao. Hai người cả ngày dính chùm với nhau, tôi đương nhiên tìm cô thôi.”
“ cô đừng có mà nói lung tung! Tôi không có quan hệ gì với anh ta hết, cũng không liên hệ, anh ta thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó, liên quan rắm gì đến tôi!”
Sao lại nghe ra có mùi oán giận nhỉ!
Nhưng gút mắc của hai người này Chu Lăng thèm vào mà để tâm, biết Tống Phỉ cũng không có tin tức của Trần Hỷ, lập tức ngắt điện thoại không lưu luyến.
Ngay sau đó cô liên hệ thám tử tư lúc trước cô đã yêu cầu.
Nếu không phải vừa nãy Hướng Nghị nhắc nhở, cô đã quên mất điều này.
Có điều ngày đó xảy ra chuyện đúng lúc đã xác nhận người theo dõi là do Bùi Hi Mạn phái tới, hợp tác của cô và thám tử tư kết thúc, lúc đó đã thanh toán hết số tiền còn lại, đối phương rất có thể đã đi rồi, hi vọng cũng không nhiều.
Dãy số liên hệ lúc trước vậy mà đã không gọi được nữa, Chu Lăng không thể không gọi đến công ty của đối phương, không ngờ vị này làm xong vụ làm ăn với cô đã đi nghỉ phép, phòng thám tử nhất thời cũng không tìm thấy người.
Chu Lăng về nhà trước, bà nội và Tiền Gia Tô đều đang chờ đợi, không có tâm trạng nghỉ ngơi.
Chỉ lựa ra những lời dễ nghe, Chu Lăng với dáng vẻ trong lòng đã có dự tính, cam đoan với bà nội Hướng Nghị sẽ sớm trở lại, bà cụ mới bán tín bán nghi về phòng nghỉ ngơi.
Giữa trưa hôm sau phòng thám tử tư bên kia mới có tin tức, cuối cùng Chu Lăng cũng đã liên hệ được người kia, nhưng kết quả lại rất đáng tiếc.
- -- Cùng ngày anh ta nhận được tiền và rời công việc lúc tám giờ, cách lúc xảy ra chuyện vẫn rất sớm, cũng không hề nắm bắt được thông tin có giá trị nào.
Đối phương cũng không biết Chu Lăng xảy ra chuyện gì, chỉ là nghe cô muốn biết tình huống sau mười giờ, thì cho cô một lời nhắc nhở:“ Lúc đó người của bên kia vẫn còn đang theo mà......”
thật ra Chu Lăng cũng đã nghĩ đến bước đó.
Người của Bùi Hi Mạn vẫn luôn đi theo cô, mấy ngày nay cô bận trong bận ngoài không để ý, chỉ e là đến giờ vẫn còn nguyên đó.
Bọn họ ngược lại là có khả năng, đã chụp được cái gì rồi.
Nhưng, nếu như chụp được, với tính cách của Bùi Hi Mạn, hẳn là kìm nén không được đã sớm tìm đến cô bàn điều kiện rồi chứ nhỉ?
Song, cho dù chỉ có một chút hy vọng nhỏ bé, cũng không thể từ bỏ.
Di động cầm trong tay, chầm chậm xoay mấy vòng. đang tự hỏi trả lời thế nào vời Bùi Hi Mạn, thì tiếng chuông vang lên.
- --- thật là đúng lúc quá, chính là cô con gái riêng mà cô đang thương nhớ.