Cuộc sống của Noah cứ tiếp diễn.
Mái tóc đen của anh cứ dài ra nên mẹ anh thường chải chúng cho anh.
Lily tiếp tục ở tầng một của tòa nhà dành cho khách, thỉnh thoảng gặp Rhys trong đêm khuya.
Cô thường cầu xin ông làm nhiều hơn cho con trai mình, giải thích sở thích tu luyện và võ thuật của Noah nhưng Rhys luôn từ chối, trốn tránh sau các quy tắc của gia đình chính.
“Ta không thể làm gì cho thằng bé, Lily. Quy tắc đã nêu rõ: vị trí của Noah chỉ cho phép nó tiếp xúc với các kỹ thuật cấp thấp và điều đó chỉ được phép nếu nó thể hiện một số công công lao trong việc bảo vệ gia đình và hoàn thành một vài nhiệm vụ. Có thể gửi nó đến đó và xem nó thể hiện thế nào.”
Mặt Lily tối sầm lại sau khi nghe những lời đó.
Sự thật là Noah đã không dành thời gian ở thư viện nữa sau khi anh ấy lên tám tuổi, thay vào đó anh ấy sẽ đến tòa nhà bảo vệ làm việc để đổi lấy một số mẹo chiến đấu.
Với giọng van nài nhất mà Lily có thể nói ra được, cô hỏi Rhys:
“Con trai chúng ta thông minh, nó đã đoán ra không thể tìm thấy bất cứ điều gì liên quan đến tu luyện trong thư viện và chuyển sự chú ý sang các vệ binh với hy vọng kiếm được thứ gì đó có giá trị với nó. Nó mới mười tuổi, cần phải mười ba tuổi để gia nhập vệ binh chính thức, nhưng nó đã làm việc cho họ từ hai năm trước. Ngài đã không cho nó bất cứ điều gì như hai người con trai của mình.”
“Im mồm.“. ngôn tình hoàn
Một cái tát giáng xuống má trái Lily.
Cô ấy hét nhẹ, và thu mình lại trong tư thế nửa quỳ, cúi đầu xuống và mùi máu bao quanh miệng.
“Hãy nhớ vị trí của mình. Hãy nhớ rằng chính ta cho ngươi sinh đứa con hoang đó, chỉ vì ngươi có thể xoa dịu nỗi đau về người vợ đã chết của ta. Sao ngươi dám so sánh con ngươi và những đứa con mà Rebecca đã sinh cho ta với con trai của một con điếm. Đừng bao giờ quên rằng ta là người cho phép các ngươi được sống.”
Run rẩy một chút, Lily trả lời:
“Tôi xin lỗi, thưa ngài!”
Và sau đó cô hoàn toàn quỳ gối và đầu chạm đất.
“Chà chà, ngươi tốt hơn nên đứng lên và đừng làm ta tức giận thêm.”
Cùng lúc đó, trong tòa nhà bảo vệ, một đứa trẻ mười tuổi đang xách hai xô nước lớn đến một nhóm lính canh đang đổ mồ hôi dưới ánh mặt trời.
Tất nhiên đứa trẻ này chính là Noah đang làm việc cho các vệ sĩ.
Vì anh ấy hiểu rằng mình không thể đạt được bất cứ điều gì khi chỉ đọc sách, anh ấy đã bắt đầu tìm kiếm những cách khác để đến gần các kỹ thuật tu luyện.
Ngoài việc đột nhập vào tòa nhà bên trong và lấy cấp sách, điều này là không thể xảy ra, anh chỉ có lựa chọn duy nhất là gia nhập đội hộ vệ gia đình và đạt đủ điều kiện để vào nhà trong.
Ông thầy mắng anh cả nửa ngày trời, rồi bỏ anh về nhà, trong khi mẹ anh chỉ ôm anh và nói:
“Hãy cẩn thận.”
Mặc dù Noah có thể nhìn thấy một chút thất vọng trong mắt Lily, anh vẫn không thể không làm theo quyết định của mình.
Anh không muốn từ bỏ và sống một cuộc sống vô nghĩa và anh hy vọng sẽ làm được nhiều hơn là một người đàn ông bình thường.
'Tuy nhiên mẹ tôi thực sự yêu tôi. Sau ngần ấy thời gian, mẹ tôi vẫn không ngừng gặp cha tôi, có lẽ vì lợi ích của tôi mà mẹ phải chịu đựng tính cách của người cha ấy.'
Gần đây, bất cứ khi nào anh trở về phòng của mình, anh đều phát hiện ra vài vết bầm tím mới trên cơ thể mẹ mình, tuy nhiên, anh chưa bao giờ thấy mẹ mình không nở một nụ cười khi gặp anh.
'Tôi nghĩ rằng mình nên cố gắng hơn một chút trong cuộc sống này. Tôi không nghĩ mình sẽ sống hạnh phúc nếu không cố gắng hết sức để chăm sóc mẹ mình được tốt hơn.'
Một nụ cười nở nhẹ trên khuôn mặt anh sau dòng suy nghĩ ấy.
Đáng buồn thay, điều đó bị cắt ngang bởi một người bảo vệ đã hét lên với anh ấy:
“Này, cậu kia, cậu đang làm cái quái gì vậy, cười như một tên ngốc trong khi vẫn xách nước cho chúng ta à?”
Anh quay trở lại thực tại và nhanh chóng đến nhóm bảo vệ để giao nước.
“Tôi xin lỗi các ngài, tôi hy vọng buổi tập của các ngài diễn ra tốt đẹp. Có lẽ ngài cần xoa dịu tâm trí về việc luyện tập của mình khó đến mức nào, đâu là những vị trí khó duy trì hơn, làm thế nào để...”
“Câm miệng đi, tên cuối cùng mà cậu lừa được đã được đội trưởng cử đi dọn nhà tiêu trong ba tháng. Sẽ không có ai nói với cậu về điều gì nữa đâu, nếu cần cậu giúp chúng tôi theo cách thông thường, tôi cá rằng sẽ có nhiều hơn một ứng cử viên như cậu.”
Người bảo vệ đã cắt ngang lời của Noah trước khi anh bắt đầu.
Tuy nhiên, anh ấy đã đúng, trong hai năm trước, Noah đã có được một số kỹ năng bằng cách giả vờ ngay thơ trước một người bảo vệ cô đơn và mệt mỏi.
Anh thường chọn những người có vẻ bị loại trừ hoặc bị bắt nạt để anh có thể làm thân với họ, và sau đó anh sẽ yêu cầu họ thực hiện các kỹ thuật của mình để tạo ấn tượng và nâng cao tinh thần cho họ.
Tuy nhiên, vào năm ngoái, những người có chức vụ cao hơn của tòa nhà bảo vệ đã nhìn ra ý định của anh và trừng phạt những người bảo vệ đã tiết lộ những thông tin quan trọng.
Họ không dám trừng phạt anh vì anh vẫn còn là một đứa trẻ, ngay cả khi anh vi phạm quy tắc, anh vẫn có dòng máu của gia đình chính trong huyết quản của mình.
Đối với “cách giúp đỡ thông thường”, về cơ bản chỉ như việc các lính canh đánh Noah vài lần cho đến khi anh nằm bẹp trên đất như một hình thức huấn luyện chiến đấu.
Phải nói việc huấn luyện chiến đấu vẫn là ý tưởng của Noah sau khi anh không thể lừa thêm được bất kỳ tên lính canh nào.
Rốt cuộc, kiếp trước anh căn bản không có kinh nghiệm chiến đấu, nên cần phải bù lại.
“Tôi đoán không còn lựa chọn nào khác. Đi một vòng thôi, chắc cho vui.”
Nhóm lính canh đã reo hò khi nghe câu trả lời của Noah và bắt đầu chơi một số trò chơi tay để quyết định xem ai sẽ là người dạy cho đứa trẻ vô liêm sỉ này một bài học.
Trong lúc đó, Noah đến kho kiếm luyện để chọn một thanh kiếm ngắn theo thói quen.
Tòa nhà của lính canh có một sân lớn ở trung tâm để tạo cho lính canh một nơi rộng rãi và riêng tư huấn luyện.
Noah chỉ vào được nhờ sự ngây thơ giả tạo ban đầu và sự siêng năng làm việc nhà cho họ.
Tiền cọc ở bên sân, nên vài phút sau, anh quay trở lại với nhóm vệ binh cùng một thanh kiếm ngắn cùn bằng thép.
Lúc đó lính canh đã quen với việc cậu bé này có thể sử dụng thanh kiếm bằng tay trái khá khéo léo.
“Hahaha! Nhóc con, hôm nay đến lượt tôi, tôi vẫn còn tức điên về lần trước.”
Người bảo vệ cao gần hai mét và vạm vỡ, anh ta bị hói và có bộ râu dài xoăn, ngực đầy lông và cơ bắp cuồn cuộn.
Từ cơ thể của anh ta, có thể nói anh ta là một người lính hoàn hảo.
“Thôi nào, Micky, nó chỉ có một thanh kiếm cùn thôi mà.”
Nghe thầy điều này, Micky càng giận giữ hơn khi bị Noah lừa.
“Sử dụng vũ khí sẽ không công bằng với cậu vì cậu chỉ là một đứa bé, tôi sẽ dùng tay không bọc giáp bảo vệ. Tôi biết cậu đang luyện kỹ thuật quay vòng Bằng - Lửa, vì thế đừng mong tôi nhẹ tay.”
Micky phóng nhanh về phía Noah trong khi dùng hai cánh tay che đầu và ngực.
Noah đã vào tư thế mà anh học được cách sử dụng kiếm và chờ cơ hội thích hợp, chuyển trọng lượng của mình lên chân trước, sẵn sàng chạy nước rút bất cứ lúc nào.
Khi người lính canh còn cách anh một mét rưỡi, Noah chạy nhanh, hạ thấp người để né tránh sự tấn công của lính canh và trốn khỏi tầm mắt của anh ta.
Noah chỉ bằng một nửa chiều cao người lính canh.
Trong khi chạy nước rút, anh đã chém chéo thanh kiếm của mình vào chân phải tên lính canh.
“Toang!”
Tiếng va chạm của kim loại vang lên, người lính canh đã dùng tay bọc giáp đỡ được kiếm của Noah.
Không đợi thêm, lính canh nhằm vào vai của Noah. Trái với dự đoán của anh ta, Noah không tránh mà anh vặn cổ tay trái cầm thanh kiếm một cách kỳ lạ. Thanh kiếm biến mất trong một giây và xuất hiện trở lại trên cổ Micky trong khi anh ta còn chưa nhận ra.
'Cuối cùng thì tôi cũng đã làm được trong thực chiến, đến lúc phải giả vờ thua rồi.'
Nghĩ vậy, Noah buông thanh kiếm ra và để tên lính canh đánh trúng ngực mình. Noah bay xa hai mét, chạm đất, anh khuỵu gối và ho ra một chút máu.
“Cậu thật may mắn vì tôi đã dễ dàng với cậu. Nếu tôi dùng toàn bộ sức lực có thể cậu sẽ phải nằm liệt giường sáu tháng.”
Sau đó, Micky được cổ vũ, vui mừng vì đã chiến thắng một đứa trẻ mười tuổi.
“Anh siêu mạnh, Micky, bây giờ tôi nên về nhà và nghỉ ngơi thôi. Sức mạnh siêu phàm của anh thật khó tiêu hóa.”
Noah nói, đứng dậy và đi nhanh về phía tòa nhà của mình.
Khi anh đang trên đường đi ra, anh nghe thấy nhóm lính canh đang cười với một tiếng hét giận dữ ở giữa những tiếng cười đó như gọi tên anh...
Trong một căn phòng trong tòa nhà bảo vệ, hai bóng người đang nhìn chằm chằm vào nhóm lính canh, khi bọn họ chế giễu người lính chọc đầu.
“Anh nghĩ gì về nó?”
Một trong hai người hỏi.
“Rõ ràng nó đã thắng nhưng vẫn giả vờ thua cuộc. Nó ý thức về vị trí của mình trong gia đình, nó cố gắng hạ thấp càng nhiều càng tốt, nhưng nó không hề từ bỏ việc tìm kiếm quyền lực của mình. Nó chắc chắn là một thiên tài, những tin đồn không phải là giả. Tôi không nghĩ nó sẽ học được kỹ thuật cổ tay rắn trong vòng chưa đầy hai năm...”