Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 579: Chương 579: Bóng tối, triệt để hay là ánh sáng?






Diệp Trùng vẫn luôn hiếm khi nổi giận lần này lại có chút phẫn nộ, nhà họ Úc! Thần tình trên mặt hắn vẫn là sự hững hờ vạn năm không đổi đó, nhưng hàn ý lập lòe trong mắt lại sục sôi dữ dội. Hắn bỗng ngước đầu lên, ánh mắt rơi vào góc không xa.

- Không ngờ được, một đòn trước lúc chết của Úc Tắc lại có thể dữ dội thế này. Không hổ là cao thủ số một của nhà họ Úc, đáng tiếc… Một giọng nói già nua thong thả vang lên. Trong góc đi ra một lão già tóc bạc trắng phau, trên mặt đầy những nếp nhăn, tương mạo tiều tụy, chỉ duy cặp mắt cực kỳ có thần.

Diệp Trùng lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, ánh sáng trong mắt lấp lánh. Hắn ở trên người lão già trước mắt này, phát giác được vài phần khí chất của Hoàng Bạch Y. Khí chất của Hoàng Bạch Y cực kỳ đặc biệt, để lại cho Diệp Trùng ấn tượng sâu sắc phi thường.

Lão già sâu sắc nhìn Diệp Trùng một cái, nghiêm túc nói: “Diệp đại sư đừng có khẩn trương, lão già cổ hủ Nghiêm Trung Lý, đại biểu nhà họ Nghiêm ở Xích Ô tới bàn với Diệp đại sư một vụ giao dịch.”

Diệp Trùng nhìn Kim Duy Đông một cái, Kim Duy Đông vội vàng sấn tới bên tai Diệp Trùng: “Nhà họ Nghiêm là thế gia lớn thứ hai của Xích Ô, chỉ sau nhà họ Úc, chỉ là trước giờ thấp giọng. Nghiêm Trung Lý là danh nhân trong lớp già của nhà họ Nghiêm, thực lực không rõ.” Kim Duy Đông lần này là sống sót từ trong cái chết, nếu như không phải Diệp Trùng thay hắn cản mảnh vụn thần niệm trí mạng đó, hắn đã đi đời rồi. Nhưng hắn vẫn bị thương, vai trái bị xuyên thủng, sắc mặt hiện giờ trông tệ vô cùng.

Ánh mắt Diệp Trùng lại một lần nữa rơi trên người lão già, thực lực lão già hắn ngược lại không sợ, tuy trên người lão có vài phần khí chất của Hoàng Bạch Y nhưng so với Hoàng Bạch Y, vẫn còn kém vài phần.

- Thứ tệ gia muốn bàn, chính là là năm mươi ngàn khối đá nặng Diệp đại sư bàn với nhà họ Úc. Ngoài ra, tệ gia hy vọng có thể đạt được quan hệ hợp tác lâu dài với đại sư. Lão già không tự ti không kiêu ngạo, khí độ bất phàm.

- Đối với điều kiện, Diệp đại sư cứ việc yên tâm. Cứ theo điều kiện đại sư đạt được với nhà họ Úc, thế nào?

Diệp Trùng nhìn lão già chăm chú, bỗng hỏi: “Các người đã bắt đầu tấn công nhà họ Úc?”

Lão già mặt không đổi sắc, thần tình tự nhiên: “Đại sư quả nhiên mắt sáng tỏ tường. Nhà họ Úc tuy giàu, thật ra căn cơ hơi nông. Mà bọn họ lần này vì có được đại sư, người điều tới gần như là tất cả tinh nhuệ của bọn họ. Chúng tôi tuy nghĩ tới đại sư có hậu chước, nhưng cũng không ngờ hỏa lực của đại sư lại có thể mãnh liệt như vầy. Kế hoạch của chúng tôi cũng không thể không thay đổi, tin rằng lúc này nhà họ Úc đã bị đánh hạ.” Trong lời của lão già tràn đầy tự tin.

Trong lòng Diệp Trùng lại rét lạnh. Giao dịch của hắn và nhà họ Úc, người biết cực ít. Với lại, nhà họ Nghiêm đối với mỗi hành động của nhà họ Úc đều rõ như lòng bàn tay, từ đây có thể thấy, nhà họ Nghiêm tất phải có nội ứng ở nhà họ Úc, nội ứng này chỉ e nằm vùng cực sâu. Có kế hoạch, có dự mưu, có kiên nhẫn, gặp phải tình huống đột phá không hề lo trước lo sau, theo thế mà làm, nhà họ Nghiêm xác thực lợi hại! Lửa giận của Diệp Trùng bỗng cái tiên tan, hắn biết, với thủ đoạn của nhà họ Nghiêm thế này, tự nhiên sẽ không cho nhà họ Úc cơ hội trở mình.

Diệp Trùng nhìn lão già này thật sâu một cái, hờ hững nói: “Được, giao dịch ở thành phố Cám Minh.” Diệp Trùng nói xong, liền ôm lấy mấy xạ thủ bị thương nặng, dẫn mọi người rời khỏi.

- Tới giờ nhất định tới. Giọng nói lão già từ xa truyền tới.

Diệp Trùng không dừng lại, bọn họ mau chóng rời khỏi thành phố Xích Ô. Thành phố Xích Ô đã rơi vào trong hỗn loạn, nhưng nhà họ Nghiêm đã bắt đầu giữ gìn trật tự. Kết thúc rồi. nhà họ Úc xong rồi, Diệp Trùng thầm nghĩ trong lòng. Hắn không do sự thêm, dẫn mọi người ra khỏi thành.

Sau khi tới khu hoang dã, quang giáp vẫn luôn bảo vệ Diệp Trùng ở trên không đáp xuống mặt đất. Đoàn người Diệp Trùng ngồi quang giáp bay trở về doanh trại tạm thời ngoài thành phố Cám Minh.

Sự kinh hiểm lần này làm mọi người vẫn chưa bình tĩnh sau cơn sợ hãi, mấy vị xạ thủ ai nấy đều sụt sịt không thôi. Do được trị liệu kịp thời, tình hình mọi người có chuyển biến rất tốt, chỉ mình Sa Á làm sao cũng không tỉnh lại. Nhưng có kinh nghiệm của Tuyên Ninh, Diệp Trùng không hề lo lắng, biết đây là tình huống bình thường.

Thuốc men của căn cứ căn bản toàn bộ đều ra từ tay Diệp Trùng. Thuốc men hắn điều bồi ra hiệu quả cực tốt, mặc kệ là đám học viên hay là xạ thủ, đều vô cùng yêu thích.

Hiệu suất của nhà họ Nghiêm cực cao, ba ngày sau, bọn họ liền mang theo lượng lớn hàng hóa tới thành phố Cám Minh.

Nhà họ Nghiêm vì biểu thị thành ý, đặc biệt cố ý tặng thêm hai mươi phần trăm hàng hóa. Nhìn vật tư chất đống như núi, Diệp Trùng cuối cùng cũng thở phào. Lần này cùng theo tới còn có một người trẻ tuổi tương mạo đường đường.

Nghiêm Trung Lý cười giới thiệu: “Đây là Nghiêm Hoan của tệ gia, ta tuổi tác đã cao, chạy đi chạy lại thế này, chịu không nổi. Giao dịch của hai bên chúng ta sau này sẽ giao vào tay hắn, Diệp đại sư vẫn xin quan tâm nhiều mới được.”

Nghiêm Hoan vẻ mặt cung khiêm hành lễ với Diệp Trùng, trước khi hắn tới thì đã nhận được dặn dò chuyện môn của gia chủ, vị Diệp đại sư này không thể đắc tội.

Hai bên rất mau liền hoàn thành giao dịch, nhưng do số lượng quá lớn, Diệp Trùng không thể nào chuyển hết một lần. Nghiêm Hoan lập tức thuê gần như phần lớn nhà kho ở thành phố Cám Minh, dùng để mấy người Diệp Trùng chất vật tư. Mà mấy nhà kho này thuê trường kỳ tới ba năm, từ đây có thể thấy sự cơ trí của Nghiêm Hoan.

Mà người phụ trách bên phía Diệp Trùng là Kim Duy Đông, hắn làm việc cực kỳ cẩn thận, có thể vì lợi ích tập thể mà hy sinh lợi ích cá nhân, với lại, hắn đối với Nam Châu cũng quen thuộc nhất.

Nghiêm Hoan thông qua Kim Duy Đông đưa ra một giao dịch mới với Diệp Trùng, bọn họ muốn mua pháo trận, hoặc là kỹ thuật liên quan.

Diệp Trùng đồng ý không chút do dự, sức sản xuất trên tay hắn hiện giờ mạnh mẽ vô cùng, nếu như không dùng để chế tạo gì đó, vậy thì chỉ có thể lãng phí thôi. Ngoài ra, dùng hợp kim chế tạo pháo trận, với Diệp Trùng mà nói, so với dùng vật liệu gỗ chế tạo thì đơn giản, dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng lần này điều kiện Diệp Trùng đưa ra lại không hề chỉ có vật tư, mà còn bao hàm xạ thủ, xạ thủ cấp sáu! Điều này làm mấy người Kim Duy Đông cảm thấy rất kỳ quái, đại nhân cần xạ thủ làm gì? Ở Darkness, tác dụng sư sĩ có thể phát huy lớn hơn, chính mấy xạ thủ cấp bảy, tám bọn họ, tác dụng có thể phát huy đều khá có hạn. Với lại, từ số lượng giao dịch lần trước mà xét, xạ thủ cấp sáu đại nhân cần lại không dưới mấy trăm người. Bọn họ hiện giờ đối với tính khí của đại nhân đều có hiểu biết ở mức độ nhất định, đại nhân mặc kệ làm việc gì, đều có tính mục đích cực mạnh. Chỉ là bọn họ tới tận bây giờ, vẫn đoán không ra.

Nhà họ Nghiêm đích xác cũng không hổ là gia tộc lớn căn cơ thâm hậu, rất mau liền đồng ý.

Lúc trở về, toàn bộ tất cả mấy con nhện đều chứa đầy vật tư, chính ngay trong công tắc không gian của Diệp Trùng, vật tư cũng chất đống như núi. Công tắc không gian trước giờ chưa từng chứa đầy cũng lần đầu tiên bị chất đầy. Cho dù là vậy, kho vẫn chất một nửa vật tư chưa chuyển đi hết.

Xử lý xong việc chỗ này, Diệp Trùng để mấy người Kim Duy Đông ở lại chỗ này phụ trách trông coi mấy vật tư này. Hắn liền dẫn đội ngũ trở về căn cứ ở Darkness.

Đường trở về vô cùng thuận lợi. Đối với thu hoạch lần này, Diệp Trùng cực kỳ vừa ý, không chỉ có được vật tư muốn, với lại còn có được một đồng bạn hợp tác lâu dài. Điều này có thể làm bọn họ trong một khoảng thời gian khá dài, có thể tích trữ ổn định vật tư với số lượng kha khá, đặc biệt là tinh thể năng lượng cần gấp.

Ngày về tới Darkness, Sa Á đã tỉnh lại. Nàng đã đột phá cấp chín, tin tức này không hề làm Diệp Trùng bất ngờ, bất quá, hắn vẫn nói câu chúc mừng.

Ba người Nhuế Băng lại bắt đầu hành trình của bọn họ. Bệnh tình của A Lý Ước Đức cuối cùng đã tốt, điều này cũng làm hai người Nhuế Băng và Tang Khảm thở phào triệt để.

Bọn họ đã không biết đi bao lâu, núi non liên miên không dứt giống như vĩnh viễn đi không tới tận cùng. Ngoài ra, càng đi tới trước, bầu trời bắt đầu trở nên càng tối, thời gian mặt trời chiếu cũng càng ngắn, bóng tối càng lúc càng dài.

Hôm nay, bọn họ đã tiến vào khu vực tối đen. Tối đen thường là làm người ta hoảng sợ, nhưng đây chỉ là đối với A Lý Ước Đức mà nói. Mặc kệ là Nhuế Băng hay là Tang Khảm, đều là người ý chí kiên định, hoàn toàn không vì vậy mà dao động trong lòng.

Bọn họ không ngừng tiến tới, vì hy vọng một phần ngàn tỷ đó. Bọn họ không hề biết phía trước là cái gì, nhưng có một điểm có thể khẳng định, chỗ bọn họ từng đi qua, đều không hề thích hợp con người sinh tồn.

A Lý Ước Đức vẫn luôn đang suy nghĩ làm sao mới có thể trở về.

- Chúng ta cần tìm được một cửa sổ không gian. Không gian nơi này không hề ổn định, chắc có sự tồn tại của cửa sổ không gian khác. Chỉ cần chúng ta tìm thấy mấy cửa sổ không gian đó, khả năng chúng ta trở về lớn hơn một chút. A Lý Ước Đức dè dặt nói.

- Lớn bao nhiêu? Tang Khảm hỏi.

Đối với học sinh của lão, A Lý Ước Đức không khách khí như là đối với Nhuế Băng, trực tiếp trừng hắn một cái: “Chính là khác biệt của một phần ngàn tỉ và một phần mười triệu.”

Chính người như Nhuế Băng, đối với đáp án này cũng không khỏi có chút thất vọng.

A Lý Ước Đức nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt Nhuế Băng. Ngập ngừng một lát, tiếp đó nói: “Ta rất hoài nghi, nơi này là một khu vực đa thông hướng.”

Hai người đồng loạt nhìn A Lý Ước Đức.

A Lý Ước Đức vẫn vô cùng dè dặt: “Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của ta. Ừ, là suy đoán, vẫn chưa kiểm chứng. Hệ số không ổn định của không gian khu vực này so với chỗ khác cao hơn, cho nên mới dễ xuất hiện cửa sổ không gian.”

A Lý Ước Đức đột nhiên hỏi một vấn đề không chút liên quan: “Chúng ta ở chỗ này đã phát hiện Xích vĩ thú, đúng không?”

Tang Khảm buồn bực gật đầu: “Đúng vậy. Có quan hệ gì với điều này?”

- Các người chắc vẫn nhớ phương thức xuất hiện của Xích vĩ thú, chúng chính là thông qua cửa sổ không gian. Cho nên, ta đoán chỗ này rất có khả năng là cố hương của Xích vĩ thú, chúng là thông qua cửa sổ không gian tới thiên hà Hà Việt. Ta không biết rốt cuộc Xích vĩ thú có bao nhiêu đội ngũ, à, chúng ta tạm thời gọi nó là bộ lạc đi. Nhưng ở thiên hà Hà Việt, có mấy bộ lạc Xích vĩ thú tới?

- Bảy. Hiện giờ là sáu. Tang Khảm tiếp lời cực nhanh, hắn đối với mấy tình huống này vẫn luôn rất để bụng.

- Đúng, hiện giờ là sáu. A Lý Ước Đức tiếp lời nói: “Cũng tức là nói, ít nhất vẫn còn sáu cửa sổ không gian có thể thông tới thiên hà Hà Việt. Với lại, nếu như là cửa sổ không gian thiên nhiên hình thành, nếu như chịu quấy nhiễu đột nhiên biến mất, vậy sau khi trải qua chu kỳ nhất định, chúng sẽ khôi phục như thường.”

Nhuế Băng vẫn luôn không nói gì đột nhiên mở miệng: “Chu kỳ này là bao lâu?”

- Mười năm, hai mươi năm, đều có khả năng. A Lý Ước Đức rất không chịu trách nhiệm nói.

Lời của A Lý Ước Đức cũng làm tinh thần của Nhuế Băng và Tang Khảm mấy ngày nay đã có chút mệt mỏi vì vậy mà phấn chấn. Sáu chỗ. Chỉ cửa sổ không gian thông tới thiên hà Hà Việt thì đã có sáu cái, đây quả thật là một tin tức tốt.

Tiến vào khu vực tối đen này, địa thế bắt đầu trở nên bằng phẳng lại. Mà bóng tối cũng trở nên càng lúc càng nồng nặc, nhưng Tang Khảm lại phảng phất như cá gặp nước, nơi này và Tang gia thôn quả thật quá giống nhau. Trừ không có mấy trọng lực trì ám tàng sát cơ đó, chỗ khác, quá giống với Tang gia thôn. Trên tay Tang Khảm cuối cùng cũng xuất hiện vũ khí phong cách Tang gia thôn, mấy vũ khí nguyên thủy đó ở trên tay tên mà sức mạnh thân thể đã có thể sánh ngang giới giả Tang Khảm này, tràn đầy sức sát thương.

Phía trước, là bóng tối triệt để, hay là sẽ nhìn thấy ánh sáng?

Căn cứ vẫn trật tự, ngay ngắn, chỉ là chiến tuyến tiến hành thực chiến của mấy học viên không ngừng vào sâu. Cửa lối vào thông tới Tây Hàn cuối cùng cũng bị tìm thấy, nhưng Diệp Trùng hiện giờ đã không rảnh rỗi có chủ ý với nó, vật tư trên tay hắn hiện giờ đầy đủ trước giờ chưa từng có.

Pháo trận hợp kim rất mau liền được sản xuất ra, mấy trò chơi này quá không có hàm lượng kỹ thuật. Mấy pháo trận hợp kim này liên tục không ngừng đổi về cho bọn họ lượng lớn vật tư, nhà kho căn cứ hiện giờ gần như đầy hết. Công tác mở rộng nhà kho mỗi ngày đều đang tiến hành.

Trừ vật tư, còn có xạ thủ. Mấy xạ thủ cấp sáu này cũng không biết nhà họ Nghiêm lôi ra từ chỗ nào. Diệp Trùng biết, trong này nhất định có không ít người của nhà họ Nghiêm thâm nhập vào . Nhưng điều này có quan hệ gì chứ? Chí hướng của hắn, mấy người này làm sao mà hiểu được.

Tố chất đám xạ thủ nào cực kỳ cao, toàn bộ đều từ cấp sáu trở lên, trên người có phong cách quân nhân rõ ràng. Đây chính là điều Diệp Trùng muốn.

Diệp Trùng lại xây hai căn cứ ở hai cửa lối vào thông với Tây Hàn và Nam Châu, mỗi căn cứ có năm trăm sư sĩ bảo vệ. An toàn của mình, phải nắm trong tay của mình.

Sau khi hoàn thành hai căn cứ này, Diệp Trùng liền thay đổi phong cách trầm ổn thường ngày, đẩy mạnh vào trong Darkness. Mấy chỗ phân bố khoáng vật hiếm có hắn đã sớm đánh dấu cũng bị hắn bỏ vào trong tay. Hắn còn thuận tiện đi một chuyến tới chỗ ở của Mi Ngột, nhưng không ngờ, Mi Ngột lại không ở đó, Diệp Trùng chỉ đành mang nhện trở về căn cứ.

Diệp Trùng không ngờ, hành vi của bọn họ đã triệt để làm loạn sự phân bố sinh vật của Darkness. Lượng lớn động vật bắt đầu di tản vào chỗ sâu của Darkness, sức chiến đấu của chúng tuy so với dã thú ở chỗ sâu nhỏ hơn, nhưng chúng lại chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt số lượng. Trật tự trăm ngàn năm của Darkness đã bị đánh vỡ, nó sẽ đón một thời đại hỗn loạn.

Diệp Trùng lại không có thời gian đi quan tâm động thái của mấy dã thú này. Nguồn lực có thể lợi dụng trên tay hắn hiện giờ tăng mạnh, trừ mấy chỗ hồ khoáng vật hiếm có mà Mi Ngột lần trước dẫn hắn tới ra, hắn còn phát hiện vài nguồn tài nguyên có lượng tồn trữ cực lớn.

Điều này cũng có nghĩa, ý tưởng đó trong đầu hắn, cuối cùng có thể bắt đầu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.