Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 587: Chương 587: Đường về (1)






Dưới sự chỉ huy của Diệp Trùng, toàn bộ tất cả học viên và xạ thủ đều trật tự trở về căn cứ chờ lệnh. Ngay cả Kim Duy Đông cũng nhận được mệnh lệnh trở về căn cứ, trước đó, hắn đã nhận được chỉ lệnh yêu cầu thu mua lượng lớn các loại vật tư của Diệp Trùng.

Trong căn cứ, nhà kho đã thành kiến trúc chiếm diện tích rộng nhất, trong tất cả nhà kho, vật tư chất cao như núi, nhét chật kín. Lần này xuất hành, trong thời gian ngắn chỉ e không thể nào trở về căn cứ. Vì để mang theo nhiều thứ bổ sung hơn, Diệp Trùng mang toàn bộ thức ăn chế thành viên thức ăn. Tuy mùi vị của chúng không hề tốt lắm, nhưng thể tích nhỏ, có thể mang theo nhiều hơn. Với lại, trừ mùi vị ra, nó có thể bổ sung năng lượng và một số chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể con người.

Vì đề phòng chuyện bất ngờ, Diệp Trùng đã chế tạo viên thức ăn ước chừng có thể cung cấp cho thành viên của cả chiến hạm sống ba năm. Từng khoang, từng khoang viên thức ăn đóng gói hoàn chỉnh được xếp chỉnh tề. Trừ viên thức ăn ra, các loại vật tư khác chất đầy tất cả các khoang. Ai cũng không biết phía trước là cái gì, chuẩn bị cần đầy đủ, vậy khả năng sống sót cũng càng lớn. Đối với Diệp Trùng mà nói, hắn trước giờ không ghét công tác chuẩn bị quá phức tạp.

Vì đề phòng năng lượng của tàu Darkness không đủ, hắn còn mang theo lượng lớn tinh thể năng lượng chất lượng cao nhất, vì cung cấp số tinh thể năng lượng này, ngay cả địa đầu xà như là nhà họ Nghiêm cũng đã hao phí nhân lực, vật lực tương đối mới gom đủ. Tương ứng, Diệp Trùng cũng vì chúng mà đã trả ra một cái giá tương đương. Nhưng chuẩn bị thế này với cái nhìn của Diệp Trùng dường như vẫn chưa đủ, hắn còn lấy một viên Lệ thạch trên tay làm năng lượng dự bị cho tàu Darkness.

Hắn không thể mang toàn bộ Lệ thạch làm năng lượng để dùng, bởi vì giả dụ bọn họ thật sự có thể tìm được một cửa sổ không gian thông tới thiên hà Hà Việt, vậy vẫn cần Lệ thạch để mở rộng bán kính của nó.

Tất cả học viên đều đã nhận được mệnh lệnh, bọn họ đều biết sẽ có một chuyến đi xa. Điều này làm mấy người trẻ tuổi này ai nấy đều hưng phấn dị thường. Mạo hiểm, đi chỗ chưa từng đi qua là mộng tưởng trong lòng rất nhiều người trẻ tuổi. Nhưng đích đến của chuyến đi xa rốt cuộc là chỗ nào, bọn họ cũng không biết. Đối với mấy xạ thủ đó, càng quen như thường hơn, xạ thủ có thể tới cấp sáu, ai lại chưa từng trải qua thứ đại loại như mạo hiểm chứ?

Mấy người Kim Duy Đông cũng từng thử moi ra chút tin tức từ trong miệng Diệp Trùng, nhưng điều làm bọn họ buồn bực là, chẳng thu được gì.

Bọn họ kỳ thật chỉ lo lắng một việc, giả dụ Diệp Trùng muốn công đánh quốc gia nào, vô luận là nước Đông Vân hiện đang nổi trội hay là Nam Châu đầy đủ sung túc, không ai có thể chống cự. Bọn họ rất rõ ràng sức chiến đấu trên tay Diệp Trùng hiện nay có bao lớn. Dưới tay Diệp Trùng, người của ba nước đều có cả, nhưng người của Tây Hàn ít nhất.

Mặc kệ Diệp Trùng tiến đánh nước nào, đều là điều bọn họ không muốn thấy. Chỉ cần không đánh tổ quốc của bọn họ, còn Diệp Trùng muốn đi đâu, bọn họ đều giơ hai tay tán thành. Cho nên mấy người Kim Duy Đông sợ Diệp Trùng đánh nước Tây Hàn nhất. Với cái nhìn của bọn họ, có sức mạnh khổng lồ thế này, làm sao lại không có dã tâm xưng bá thế giới chứ?

Sau khi tất cả công tác chuẩn bị đều đã hoàn thành, Diệp Trùng cuối cùng ra lệnh xuất phát.

Bọn họ bỏ đi ba căn cứ, trong căn cứ trừ một số máy móc có độ chính xác cao ra, thứ còn lại đều giữ nguyên dạng. Diệp Trùng đi chuyến này, thì cũng không trở lại căn cứ. Mà ba căn cứ đã đóng này, vẫn luôn bị người đến sau coi là kỳ tích của thần. Mấy xạ thủ tới Darkness mạo hiểm, đều cực kỳ kính sợ ba căn cứ hùng vĩ này. Bất cứ sinh vật nào có ý đồ tới gần căn cứ đều sẽ bị giết chết. Lưới hỏa lực dày đặc đó làm người ta sợ hãi, dao động. Ai cũng không ngờ trong mấy căn cứ này lại không có một ai. Diệp Trùng mang một số vật tư còn dư tặng hết cho Mi Ngột. Diệp Trùng từng muốn mời Mi Ngột tham gia lần mạo hiểm này, nhưng Mi Ngột vẫn uyển chuyển từ chối.

Mãi tới bốn trăm năm sau, khi mà Darkness cũng không còn là khu vực chỉ có xạ thủ cấp cao mới có thể đạp chân, tấm lụa che mặt thần bí của ba di tích căn cứ này mới được vén lên từng chút một. Nhưng đây lại là một đoạn cố sự mới, không có quan hệ gì với Diệp Trùng.

Nhưng mệnh lệnh này của Diệp Trùng ra ngoài ý liệu của tất cả học viên. Bọn họ không rõ đại nhân tại sao bỏ đi ba căn cứ này. Căn cứ tốt thế này, bên trong còn có nhiều thứ như thế, với lại bọn họ cũng ở bên trong thời gian dài như vậy, ít nhiều trong lòng có chút không nỡ.

Mệnh lệnh của đại nhân không thể vi phạm. Dù sao đại nhân muốn lại xây một căn cứ cũng không phải việc khó khăn gì. Bọn họ chỉ đành an ủi mình như vậy. Nhưng rất nhanh, mọi người đã bắt đầu quen với cuộc sống trên tàu Darkness.

Khi mấy người Kim Duy Đông nhìn thấy phương hướng bay của tàu Darkness là Biển cỏ tơ, lập tức thở phào một hơi. Darkness hiện giờ đã sớm thành thiên hạ của mấy người Diệp Trùng. Đám học viên mỗi ngày ra ngoài săn bắt, kết quả mà điều này trực tiếp dẫn tới chính là, số lượng dã thú của Darkness giảm mạnh. Nhưng bọn chúng lại không dám di trú vào trong, Biển cỏ tơ là một vách chắn thiên nhiên.

Tàu Darkness bay ở tầng thấp, làm bầu trời tối đen của cả Darkness trở nên càng thêm đè nén. Dã thú phía dưới rõ ràng không cách nào hiểu được cái tên khổng lồ này rốt cuộc là gì. Chúng mọp trên đất, run bần bật, sợ hãi vùi đầu vào trong cỏ.

Biển cỏ tơ vẫn rộng lớn như thế, không có bến bờ. Cỏ tơ chậm rãi lay động, dâng lên từng đợt sóng một. Khai thác đối với nấm chất keo của bọn họ không hề tạo thành ảnh hưởng gì đối với Biển cỏ tơ rộng lớn.

- Mở chế độ quang học. Biển cỏ tơ rộng lớn tráng lệ hiện ra trước mặt mọi người.

Trong chiến hạm, vang lên một loạt tiếng kêu kinh ngạc, bọn họ chưa từng thâm nhập Biển cỏ tơ. Cho dù là khai thác nấm chất keo chẳng qua cũng chỉ ở rìa Biển cỏ tơ.

Trong khoảnh khắc tiến vào Biển cỏ tơ, bọn họ liền mất đi liên hệ với căn cứ, Biển cỏ tơ có thể cắt đứt mọi tín hiệu.

Biển cỏ tơ là một mảng đất tĩnh mịch, trừ tơ mảnh màu lam vô bờ vô bến ra, không có bất cứ thứ gì khác. Thời gian một khi kéo dài, cảnh tượng trước mắt đối với bọn họ mà nói thì đã sớm không có sự tân kỳ ban đầu, mà là đơn điệu, khô khan.

Trừ nhân viên phòng điều khiển chính vẫn giữ khẩn trương ra, cuộc sống của thuyền viên khác lại khôi phục như thường. Các thiết bị của tàu Darkness vô cùng đầy đủ, mấy thuyền viên có thể tiến hành học tập, huấn luyện giống như bình thường ở bên trong.

Đương nhiên, với phong cách của Diệp Trùng, trong này tự nhiên sẽ không có thiết bị giải trí.

Tàu Darkness vẫn luôn duy trì bay với tốc độ cao, địa hình Biển cỏ tơ rộng rãi, bằng phẳng, không có bất cứ chướng ngại vật nào, điều này vô cùng có lợi để bay, với lại, dọc đường cũng không có dã thú quấy rối. Bay vô cùng thuận lợi, chỉ dùng ba ngày, bọn họ liền bay qua Biển cỏ tơ. Biển cỏ tơ trừ cắt đứt tín hiệu, đối với việc bay của chiến hạm không có bất cứ ảnh hưởng nào. Nhưng đối với dã thú, đặc biệt là dã thú trong Darkness đều là sinh vật có nhận thức, nhanh nhạy, vùng đất có thể ngăn cách tất cả cảm giác này, thường có thể gây nên sự sợ hãi nguyên thủy nhất, sâu nhất trong lòng chúng.

Không có một con dã thú thử xuyên qua Biển cỏ tơ, chính ngay cả con Xích vĩ thú sáu ngón đó cũng nguyện ý mạo hiểm xuyên qua từ kẽ nứt nguy hiểm đó mà không phải đi Biển cỏ tơ.

Khi tin tức bay ra khỏi Biển cỏ tơ truyền vào trong tai của mấy học viên đó, trên tàu lập tức sôi sục. Bọn họ ai nấy nhìn chằm chằm mành hình trong phòng mình, tò mò quan sát hình ảnh trên màn hình.

Trước khi mấy người chủ mẫu Nhuế Băng tới, nơi này chưa từng có dấu chân của con người. Sa Á cũng chưa từng nghe nói chỗ này, cho dù là vị xạ thủ vĩ đại nhất trong lịch sử, nghe nói chỗ sâu nhất của Darkness đã thâm nhập cũng chỉ đạt tới như Ruschel mà thôi, có lẽ cũng chưa từng tới chỗ này. Sa Á nhìn rặng núi liên miên bất tuyệt trên màn hình, tâm thần bay đi tận đâu đâu.

Theo như phương hướng chỉ dẫn của Tang Khảm, Diệp Trùng bay men theo con đường mấy người Nhuế Băng tới.

Trên không trung, một chiến hạm đầu đuôi dài quá mười km đang bay với độ cao cách mặt đất không quá ba ngàn mét, từ mặt đất nhìn lên, chấn động thứ đó mang lại không gì sánh được. Bóng râm từ từ lướt qua mặt đất, dã thú phía dưới tranh nhau bỏ chạy, sợ hãi trốn đi. Ngay cả dã thú cường đại như Dạ tuyết báo cũng hốt hoảng bỏ chạy. Điều này làm mấy học viên đó tràn đầy kiêu ngạo.

Tốc độ tàu Darkness không nhanh, khu vực này bon họ không hề quen thuộc, vì an toàn, Diệp Trùng không chọn phương thức mạo hiểm tiến vào này.

- Đại nhân, chúng ta có phát hiện mới. Giọng nói hưng phấn của thuyền viên truyền vào tai Diệp Trùng.

Diệp Trùng tinh thần phấn chấn, bay liên tục nhiều ngày, không hề phát hiện tình huống đặc biệt gì, hắn mau lẹ hỏi: “Tình huống gì?”

- Chúng tôi đã tiến hành quét khu vực này, phát hiện trong khu vực này, không có bất cứ kim loại hoặc tinh thể năng lượng nào. Bọn họ đã học được từ kim loại này, biết nó và đá nặng không có gì khác biệt.

Không có kim loại và tinh thể năng lượng? Diệp Trùng không khỏi nhíu mày. Tuy có Biển cỏ tơ ngăn cách, nhưng thật ra khoảng cách hai bên không hề coi là quá xa, thế nào khác biệt lại to lớn như vậy. Loại khác biệt này không hề về mặt số lượng, mà là về mặt bản chất.

Chính ngay lúc Diệp Trùng suy nghĩ, thuyền viên đó tiếp tục bổ sung: “Chúng tôi đã phát hiện dấu vết khai thác trên mặt đất chỗ này.”

- Dấu vết khai thác? Diệp Trùng lập tức mở bừng mắt, đốm sáng bùng lên, suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn chính là, nơi này chẳng lẽ còn có người khác?

- Truyền hình ảnh tới đây. Diệp Trùng bình tĩnh ra lệnh.

Ánh mắt Diệp Trùng nhìn dán vào màn hình, trên màn hình, mặt đất ẩn ước có dấu vết từng lật lên, có vài chỗ còn lộ ra từng hố đất một. Diệp Trùng tỉ mỉ phân biệt một hồi, hắn liền phủ định khả năng con người khai thác, hắn nghĩ không ra bất cứ loại công cụ khai thác nào lại để lại vết tích thế này. Mấy hố này lớn nhỏ, nông sâu khác nhau, với lại có một số chắc đã có thời gian kha khá.

Rất mau, một cái quang giáp bay ra từ trong tàu Darkness, lấy một số đất đai trong mấy cái hố này trở về. Kết quả trắc định rất nhanh liền đưa tới tay Diệp Trùng, thành phần kim loại trong mấy miếng đất này rõ ràng cao hơn so với hàm lượng chỗ khác. Trong hố ban đầu chắc chôn giấu quặng kim loại trong đó.

Nhưng kết quả hệ thống quét hình trên tàu Darkness hiện giờ thu được lại là, nơi này gần như đã không có bất cứ kim loại gì.

Có lẽ vấn đề này đối với người khác mà nói chỉ là một vấn đề nhỏ không đáng để mắt, bởi vì bọn họ đã không cần bất cứ kim loại nào rồi. Nhưng Diệp Trùng lại nghĩ tới một vấn đề khác. Bởi vì hắn biết, đối với loại sinh vật như Dạ tuyết báo và Xích vĩ thú mà nói, kim loại là thứ bắt buộc không thể thiếu. Mà nơi này hiện giờ đã không còn kim loại, vậy cũng có nghĩa là, chúng cần tìm chỗ cư trú mới.

Đây có phải là nguyên nhân Xích vĩ thú xâm nhập?

Diệp Trùng hiện giờ vẫn không dám khẳng định, nhưng hắn lại cảm thấy nguyên nhân này rất có khả năng chính là nhân tố cực kỳ quan trọng trong này. Không có kim loại, không có tinh thể năng lượng, đối với sinh vật nơi này mà nói, khu vực này kỳ thật đã thành chỗ không thích hợp sinh tồn, phát triển.

Giả dụ mình là Xích vĩ thú, cũng nhất định sẽ đi tìm chỗ cư trú mới.

Diệp Trùng chỉ nghĩ không thông, Xích vĩ thú làm sao nắm bắt loại kỹ thuật vô cùng phức tạp cửa sổ không gian này. Chúng đối với việc vận dụng cửa sổ không gian vượt xa con người. Nhưng hắn hồi tưởng tỉ mỉ lại một lát, lại cảm thấy dường không hề là như thế. Trong ấn tượng của hắn, Xích vĩ thú trừ lần đầu tiên tiến vào thiên hà Hà Việt, sử dụng cửa sổ không gian, trong chiến đấu lại chưa từng thấy chúng sử dụng qua.

Lại nhớ tới con Xích vĩ thú tám ngón gặp được trong hang động dưới đấu đó, còn có cửa sổ không gian đó, cũng là lần đó, Diệp Trùng đã thu được không ít Lệ thạch, và lần đầu tiên gặp được loại sinh vật cường đại, máu lạnh Xích vĩ thú này. Mà cửa sổ không gian lần đó, chắc là một cửa sổ không gian thiên nhiên.

Chẳng lẽ thật sự giống như A Lý Ước Đức nói, trong khu vực này, có rất nhiều cửa sổ không gian thiên nhiên?

Suy đoán này của Diệp Trùng làm hắn vô cùng phấn chấn, giả dụ thật sự có thể tìm được một cửa sổ không gian thông tới thiên hà Hà Việt, vậy hắn có thể đi tìm mấy người Mục Thương lần nữa rồi.

Trên thế giới này, trừ chỉ có mấy người Mục Thương, Nhuế Băng ra, cũng không còn có ai có thể mang lại cho Diệp Trùng sức hấp dẫn to lớn như vậy.

Tàu Darkness vẫn đang từ từ tiến đều tới trước, bọn họ đã nhìn thấy Dạ tuyết báo, đã nhìn thấy Hoàng kim điểu, đã nhìn thấy nhiều sinh vật cường đại hơn, nhưng lại bất ngờ không nhìn thấy Xích vĩ thú. Rất rõ ràng, hoàn cảnh cư trú của Xích vĩ thú và sinh vật khác có khác biệt hoàn toàn.

Cảm giác phương hướng của Tang Khảm tuyệt tới không ngờ, nghĩ cũng bình thường, chính trong Biển sương đỏ, hắn cũng không lạc mất phương hướng, càng huống chi nơi này hắn đã từng đi qua một lần chứ?

- Khu vực này rất khó tìm thấy nguồn nước. Tang Khảm mang theo vài phần hồi ức nói. Hắn lúc đầu vì tìm thấy nguồn nước có thể uống được ở chỗ này, đã tốn thời gian khá dài, có rất nhiều chỗ cho dù có nước cũng đều là nguồn nước có độc, không thể uống được.

Trong phòng điều khiển chính, Diệp Trùng đứng thẳng trước màn hình, Nhuế Băng vẫn mặc một bộ đồ luyện công trắng như tuyết, yên lặng đứng bên cạnh Diệp Trùng. Gần như tất cả học viên đều rõ tính cách của chủ mẫu, nhã nhặn, trầm tĩnh, rất ít nói chuyện, nhưng bọn họ vẫn cực kỳ tôn kính. Một mặt, nàng là vợ của đại nhân. Bọn họ nghe thấy Tang Khảm gọi Nhuế Băng là sư mẫu liền rất tự nhiên cho rằng Nhuế Băng là vợ của đại nhân. Mà Diệp Trùng đối với xưng hô của bọn họ hoàn toàn không có chút sửa chữa nào, điều này làm cho địa vị của Nhuế Băng trong lòng bọn họ lập tức cố định lại.

Mà sự cường đại của chủ mẫu cũng là một nguyên nhân khác nàng có thể nhận được sự tôn kính của học viên. Thực lực của chủ mẫu rốt cuộc thế nào, người biết cực ít. Nhưng thực lực của phần tử hiếu chiến Tang Khảm này rốt cuộc là thế nào, muốn biết lại cực kỳ dễ dàng. Mà cho dù là mạnh như Tang Khảm, khi nói tới thực lực của sư mẫu, cũng mặt đầy kính phục.

Ngoài ra, đại nhân mỗi lần gặp phải hành động quan trọng, trước giờ đều chỉ dẫn một mình chủ mẫu, điều này cũng làm cho thực lực của Nhuế Băng ở trong lòng bọn họ trở nên càng thêm cao thâm khó dò.

- Đại nhân, ngài xem! Đột nhiên một thuyền viên chỉ phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.