Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 194: Chương 194: Gió nổi sóng dâng (10)






Thân thể của sâu tròn màu đen cực kỳ mềm mại, linh hoạt làm người ta kinh ngạc, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh. Rất rõ ràng, động tác sau khi xuyên qua cánh cửa màu đen của hắn càng trở nên to gan, yên tâm hơn. Hắn có lẽ không sao ngờ được rằng nhất cử nhất động của mình đều nằm dưới sự giám sát của người khác. Mọi thứ ở trong này hắn vô cùng quen thuộc, hắn tin rằng, trên đời này, hôi vực lĩnh giả có thể im hơi lặng tiếng xuyên qua mấy cạm bẫy này tuyệt không quá 3 người.

- Hì hì, cũng may có hắn dẫn đường, nếu không, muốn an toàn xuyên qua mấy chỗ này, trừ Mục, người khác, ta không dám tưởng tượng. Ngàn phòng vạn phòng, tặc nhà khó phòng a. Tên này có 8, 9 phần là từng tham gia thiết kế mấy cạm bẫy này, hì hì, lần này lại thuận tiện cho chúng ta. Thương đắc ý nói.

Đủ hình đủ dạng thuật toán cơ quan ở trong này làm Diệp Trùng nhìn hoa cả mắt, chỉ riêng hình thái của mấy thứ này, không cái nào không mỹ lệ vạn phần, thêm vào đó, bọn chúng được tổ hợp lại đầy sáng tạo, không chỉ uy lực tăng mạnh, mà phong cách điều hòa thống nhất, khả năng làm khó kẻ địch cũng tăng mạnh, ai cũng không ngờ mấy phong cảnh như tranh vẽ này lại ẩn tàng sát cơ như vậy.

- Nơi này là nơi nào? Lại bảo vệ nghiêm mật như vậy! Lời của Thương rõ ràng lộ ra sự tò mò mãnh liệt của hắn đối với nơi thần bí này. Ngay cả Diệp Trùng là người vẫn luôn cho rằng tìm hiểu bí mật của người khác là 1 việc vô cùng nhàm chán lúc này cũng không khỏi muốn xem xem bên trong này rốt cuộc có cái gì.

Xuyên qua khu rừng rậm mỹ lệ này, cảnh tượng trước mắt lập tức biến thành thoáng đãng hơn hẳn. Một dòng sông uốn lượn hiện ra trước mắt 2 người, chỉ là thứ lưu động trong dòng sông này không hề là nước trong suốt, mà là chất lỏng đặc quánh màu bạc, trong đó xen lẫn từng điểm từng điểm tinh quang, lúc ẩn lúc hiện, yên tĩnh chảy từ từ, làm người ta mê say.

- Địch thị vi mạch xung lưu (Dòng vi xung mạch của họ Địch)? Thương lúc này nhịn không được hô lên.

Đây là cái gì? Không biết tí gì về quang não, Diệp Trùng nghe thấy mà vô cùng mờ mịt. Lại thấy con sâu tròn màu đen này không chút do dự tiến vào trong dòng sông này.

Biết Diệp Trùng không hiểu mấy thứ này, Thương nhẫn nại giải thích: "Địch thị vi mạch xung lưu là 1 loại dòng xung mạch cực kỳ nhu hòa. Thương nhịn không được lại khen ngợi 1 câu: "Địch thị vi mạch xung lưu là 1 loại đặc tính mà lại bị họ dùng ở chỗ này, thật là lợi hại a! Trên mạng mô phỏng, hầu hết thuật toán của thiết bị theo dấu đều thông qua không ngừng phóng thích dòng xung mạch cực kỳ nhỏ để mà xác định vị trí của đối phương, mà Địch thị vi mạch xung lưu không chỉ có thể đồng hóa xung mạch do mấy thiết bị theo dấu này phát ra, mà còn có thể gây ra phá hoại trí mạng đối với kết cấu thuật toán của chúng. Nó tương đương với 1 thiết bị sát trùng, chẳng qua không phải là giết vi khuẩn, mà là máy theo dấu."

- Ừ, hiểu rồi! Diệp Trùng lúc này mới bừng tỉnh ngộ.

- Đáng tiếc ngươi không hiểu mấy thứ này, ài, để loại người như ngươi thưởng thức thứ tốt thế này, thật là không phải với người thiết kế. Thương sau khi chế giễu Diệp Trùng 2 câu thì nhịn không được khen ngợi nói: "Người thiết kế cái này thật là 1 thiên tài! Lại nghĩ tới dùng Địch thị vị mạch xung lưu như thế này. Thật là quá tài ba rồi!"

Nhưng Thương lập tức cười âm hiểm: "Hì hì, đáng tiếc a, đáng tiếc a, sâu theo dấu của Mục cũng không phải là hàng thường a! Con sông này muốn tẩy sâu, vậy khả năng quá nhỏ rồi!"

Đúng như Thương dự liệu, khi sâu tròn màu đen vừa tiến vào con sông, màn hình dao động kịch liệt. Mãi tới 3 giây sau mới khôi phục như thường.

Thuông thốt ra 1 câu: "Xem ra hàng của lão Mục, chắc chắn là hàng xịn!"

Hình ảnh trong con sông hoàn toàn không giống nhìn từ bên ngoài, từ bề ngoài mà xem, thí dụ là màu bạc thực chất, từ bên trong mà xem lại là màu bạc bán trong suốt, trong sáng long lanh. Mấy điểm tinh quang lúc ẩn lúc hiện, giống như có linh tính, theo đuổi, vui đùa lẫn nhau, sinh ra, biến mất, lúc tập trung, lúc phân tán, mang lại cho dòng sông bạc yên tĩnh này vài phần sinh khí khó mà có được.

Sâu tròn màu đen di chuyển trong dòng sông cũng không hề chút cảm giác trở ngại nào, tốc độ vẫn cực nhanh.

Sâu tròn màu đen không hề lên bờ, mà lại men theo bờ sông đi về phía trước. Không biết bơi đã bao lâu, sâu tròn màu đen đột nhiên dừng lại, đổi hướng lặn xuống dưới. Không ngờ con sông này xem ra không rộng nhưng lại cực sâu, bơi rất lâu mà vẫn không tới đáy. Cảnh tưởng trong sông lại ít nhiều có chút thay đổi, từng điểm từng điểm tinh quang vừa rồi vẫn còn to như hạt cát, giờ lại to như ngón tay cái, hơn nữa hình như không hoạt bát giống như mấy điểm tinh quang bên trên đó, ngay cả di động cũng chậm rì rì.

Sâu tròn màu đen rốt cuộc lại dùng lại 1 lần nữa. Hắn hơi dùng lại 1 chút, rồi bơi về phía tường trong của sông. Đợi bơi tới gần, Diệp Trùng mới phát hiện trên bức tường bên trong của dòng sông này có 1 vết nứt cực nhỏ. Sâu tròn màu đen nghĩ cũng không nghĩ, liền chui vào vết nứt này.

- Ài, trên đời này quả nhiên không có thứ hoàn mỹ! Nhìn vết nứt trước mặt này, Thương giống như đang xúc động.

Vết nứt này không quá dài, rất mau liền tới chỗ cuối cùng, phía trước lộ ra chút ánh sáng.

Cảnh tượng trong màn hình nổi rộng rãi sáng sủa, đã ở trong 1 căn phòng. Xem ra vết nứt này nối thông căn phòng này tới con sông vừa rồi.

Vừa bước vào phòng, thể hình con sâu tròn màu đen này liền đột nhiên xảy ra biến hóa, mau chóng giãn nở, trong nháy mắt, từ chỗ nhỏ như sợi tóc giãn nỡ thành cỡ 1 người thành niên. Giống như 1 ống nhỏ cực kỳ dẻo dai, đột nhiên được cho vào rất nhiều khí vậy, chỉ là hình dáng này ít nhiều có chút cảm giác quái dị.

Chính ngay lúc này, 1 số bộ phận của vật thể màu đen này đột nhiên vặn vẹo thay đổi, màu sắc biến đổi. Đợi khi Diệp Trùng nhìn rõ ràng, trong màn hình đã là 1 gã đàn ông mặc bộ đồ màu đen.

Một lượt biến đổi này làm cho Diệp Trùng nhìn tới trợn mắt, há hốc mồm.

- Loại thuật toán phóng thích này, chỉ là trò mèo, chẳng ra gì, so với mấy thuật toán vừa rồi đó, thứ này rõ ràng chẳng là gì! Ngữ khí của Thương rất coi thường.

Gã đàn ông này nhìn xung quanh, tự lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ mình vừa rồi cảm giác sai? Không ai theo dấu? Ài, sẽ không phải là mình quá cẩn thận chứ."

Sâu của Mục quả nhiên lợi hại vô cùng, ngay cả giọng nói cũng thu được vô cùng rõ ràng.

Gã mặc đồ đen nói xong liền đi về phía cái bàn trong phòng.

- Ài, tên này lại có thể cảm giác được có người theo dấu hắn, vẫn có chút bản lĩnh a! Thương dường như có chút kinh ngạc với tính cảnh giác của gã đàn ông mặc đồ đen này.

- Khớp với những gì ta nghĩ, quả nhiên là ngoài chặt trong lỏng. So với bên ngoài, trong này căn bản giống như không hề phòng bị, ài, tâm lý con người chính là như vậy a! Thương lắc đầu nói.

- Không lẽ nên trong chặt ngoài lỏng? Diệp Trùng hỏi.

Thương giải thích nói: "Điều này kỳ thật rất dễ lý giải, bố trí vòng ngoài của họ đã không khác gì đạt tới trình độ cực hạn. Thông thường mà nói, nếu như có người có thể đột phá bố trí vòng ngoài, vậy bố trí bên trong đương nhiên cũng không có đất sống. Phải biết rằng, xác suất tiến vào như chúng ta thế này, quả thật là quá nhỏ. Hơn nữa, người làm việc trong này chắc là không ít, triệt tiêu mấy thuật toán cơ quan đó, cũng có thể làm cho mấy người làm việc này cảm giác càng thêm thuận tiện, càng thêm tự nhiên. Diệp tử à, trên đời này, vô luận là thứ gì, chỉ cần điểm mạnh nhất của nó bị ngươi đột phá rồi, vậy nói đối với ngươi mà nói chính là mở rộng vòng tay!"

- Ừ! Diệp Trùng như có lĩnh ngộ, gật gật đầu.

- Ây da, để chúng ta tới xem trong này rốt cuộc là có cái gì! Vừa rồi vẫn còn bộ dáng của thế ngoại cao nhân, Thương lập tức bị đánh về nguyên hình, sự hưng phấn trong lời nói làm Diệp Trùng không khỏi muốn bật cười.

Im hơi lặng tiếng, con sâu đó liền rời khỏi người gã đàn ông mặc đồ đen. Hứng thú của Thương hiện giờ đối với nơi này vượt xa hứng thú đối với gã đàn ông này.

- Trong này rất có khả năng là 1 trung tâm thông tin mạng mô phỏng bí mật, đại khác là kho tư liệu của 1 tổ chức nào đó. Từ bố trí vừa rồi mà xem, mấy chướng ngại này không chỉ có tác dụng với người ngoài, mà còn có thể ngăn ngừa tín hiệu bên trong truyền ra ngoài. Nếu như không phải tên kia tìm được 1 khe hở như vậy, xác suất nơi này bị người khác phát hiện là cực nhỏ. Thông thường mà nói, nơi như thế này, nhất định sẽ có chút tư liệu cơ mật! Thương lúc này bình tĩnh tới mức làm Diệp Trùng dường như có cảm giác trước mặt là Mục đang đĩnh đạc nói chuyện.

Diệp Trùng đột nhiên nghĩ tới 1 vấn đề: "Vậy bọn họ tại sao phải kết nối mạng mô phỏng?"

Thương giải thích: "Thí dụ đầu não đối phương không muốn để mấy người thủ hạ này của mình biết thân phận của mình, nhưng hắn lại phải tới thực hiện công việc điều hành. Đây chính là 1 loại lựa chọn không tồi."

Cảnh vật trong màn hình mau chóng biến ảo. Hệ thống này đối với Thương đã xâm nhập mà nói, thì giống như thành phố không phòng bị vậy. Rất mau, hắn lấy được quyền hạn cao nhất ở trong này.

- Thì ra là vậy! Thương tự nói.

Vẫn luôn chú ý tới sự phát triển của vụ việc, Diệp Trùng vội mở miệng hỏi: "Thế nào?"

- Bọn họ đang ngầm sản xuất chiến hạm! Thương nói ngắn gọn.

- Ừm, thì ra là chiến hạm, chẳng trách bọn họ làm bí mật như vậy. Diệp Trùng cũng lạnh nhạt nói.

Có lẽ đối với người bình thường mà nói, đây vô nghi là 1 tin tức cực lớn. Nhưng đối với mấy người đã nhìn thấy chiến hạm bọn họ, hơn nữa đã từng chính mình thấy qua chiến hạm chiến đấu, tin tức thế này đã không thể làm bọn họ thay đổi nét mặt rồi.

- Bọn họ ngoài sáng là 1 tập đoàn cỡ lớn sản xuất quang giáp, chính là tập đoàn Prime sản xuất chuỗi quang giáp Matt. Diệp tử, chuỗi quang giáp này chắc ngươi rất quen thuộc phải không. Tác dụng chủ yếu của nơi này là 1 kho tư liệu thông tin, người trong này chủ yếu phụ trách bảo vệ an toàn mạng mô phỏng. Hắc hắc, thiết kế của mấy chiến hạm này quả thật là tệ nha, so với Song nguyệt hộ vệ hạm của Hiệp hội sư sĩ quả thực là thua kém quá xa. À, trong này còn có vài văn kiện cơ mật. Xì, quả nhiên, ta nói mà, chủ quản nơi này quả thật là thủ đoạn quá tệ rồi, ngay cả cốt cán chủ yếu nhất của bọn họ cũng hại chết, chẳng trách lực lượng kỹ thuật của bọn họ bây giờ tệ như vậy. Tên gọi là Cao Thế Xương này cũng thật là đáng thương, lại bị hại chết như vậy! Thương lắc đầu chửi mắng.

- Cao Thế Xương? Diệp Trùng giống như bị sét đánh trúng, lập tức giật mình 1 cái, máu toàn thân bỗng dồn lên đầu, trước mặt đỏ hồng: "Ngươi nói cái gì? Thương, nói lại lần nữa!" Giọng nói của Diệp Trùng run rẩy, trầm thấp, đầy sự kích động không thể tự kiềm chế.

Thương rõ ràng bị dọa nhảy dựng lên: "Diệp tử, ngươi sao thế này? Không thoải mái chỗ nào? Có phải quái bệnh lại bị không?"

- Thương, nói lại lần nữa! Thương thấp giọng gầm lên, giống dã thú gầm gừ trong cổ họng.

Thương chả hiểu ất giáp gì, nhưng vẫn nghe theo nói: "Ngụy trang của bọn họ là Prime..."

- Không phải cái này, phía sau kia! Diệp Trùng thô bạo cắt ngang lời Thương.

- Là tên Cao Thế Xương đó bị hãm hại? Thương nghi hoặc hỏi Diệp Trùng.

- Cao Thế Xương... Cao Thế Xương... Cao Thế Xương... Diệp Trùng thấp giọng tự nói với mình, trong mắt lộ ra vẻ tưởng nhớ và hồi ức, tình cảnh sinh hoạt ở hành tinh rác lúc trước từng chút từng chút trở nên rõ ràng trong đầu hắn. Mà thứ rõ ràng nhất chính là bóng dáng gầy gò nhìn mình cười một cách ôn hòa, yêu thương đó.

- Ngươi biết Cao Thế Xương? Mục vô cùng kinh ngạc hỏi.

- Cao Thế Xương... Cao Thế Xương... Diệp Trùng lẩm bẩm nói: "Cha chính là Cao Thế Xương a..."

- A! Lần này đến lượt Thương thất thanh kêu lên. Khi hắn và Mục biết Diệp Trùng, Diệp Trùng đã sống 1 mình, bọn họ chỉ biết Diệp Trùng có 1 người cha, lại không biết cha hắn là Cao Thế Xương.

Cha là bị người ta hại chết! Cha là bị người ta hại chết!

Câu nói này không ngừng xoay chuyển trong đầu Diệp Trùng, trái tim bình thường cứng cỏi như sắt đá lúc này lại có cơn đau khắc khoải.

- Nè, Diệp tử, mau ra ngoài, có người đi về phía này! Thương vội nói.

Cặp mắt Diệp Trùng đỏ ké, giống như không nghe thấy.

Thương không khỏi quýnh lên: "Diệp tử, còn không mau đi ra! Bị người phát hiện thì ngươi thảm lắm!" Thấy Diệp Trùng vẫn không nghe không nói, Thương chậm rãi nói: "Diệp tử, ngươi đừng nghĩ nhiều, cha không phải sống cùng ngươi nhiều năm sao? Ông ta chết chắc là ngươi tự mắt nhìn thấy mà. Nói không chừng chỉ là cùng họ cùng tên thôi!"

Lời của Thương làm Diệp Trùng bỗng hồi thần lại, đúng a, cha và mình cùng sống nhiều năm mà, cha chết vẫn là do mình chôn cất, nói không chừng thật sự là cùng họ cùng tên mà thôi.

Thương vội vàng nói: "Diệp tử, mau đi ra đi, bị người ta phát hiện, chúng ta sẽ công cốc đó. Việc của cha, ta sẽ giúp ngươi tra cho ra nguồn ra cội, yên tâm đi, Mục cũng sẽ giúp đỡ. Với lại, cho dù báo thù cho cha cũng phải lo cho xong việc trước mắt rồi nói!"

Diệp Trùng đã từ sự chấn động lúc ban đầu hồi thần lại, khôi phục sự bình tĩnh, đầu óc mau chóng vận chuyển. Thương nói không sai, vô luận thế nào, trước tiên phải xong chuyện trước mắt rồi nói.

Một khi nghĩ thông, Diệp Trùng không do dự thêm, hai tay vỗ lên ghế, giống như vượn biến dị bật lên khỏi ghế, mà đồng thời, buồng lái cũng mở ra, phối hợp giữa Mục và Thương tuyệt vô cùng. Trần nhà mau chóng phóng lớn trong mắt Diệp Trùng, mắt thấy sắp đụng trúng, 2 tay của hắn nhẹ nhàng vỗ lên trần nhà, từ bàn tay tới vai, 2 cánh tay cong lại giống như lò xo, lại đột nhiên bung ra!

Mượn sức mạnh này, Diệp Trùng với tốc độ nhanh nhất rơi xuống mặt đất. Người ở trên không, Thương đã bị hắn thu lại. Ngay khoảnh khắc trước khi tiếp đất, eo bụng Diệp Trùng phát lực, thân hình biến đổi, eo như bị gãy ngang, cả cơ thể như con mèo, 4 chi tiếp đất, không phát ra tiếng động nào.

Diệp Trùng vừa đứng lên, cửa phòng liền bị đẩy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.