Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 137: Chương 137: Học tập






Mấy thứ tạp nham chất cao như núi này không hề gây quá nhiều khó khăn cho Diệp Trùng, dù sao đối với 1 người từ nhỏ lớn lên ở hành tinh rác mà nói, xử lý mấy thứ này, có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Cho dù là Thương, cũng không kiềm được cảm thấy chút kinh ngạc trước hiệu suất của Diệp Trùng: "Diệp tử, không ngờ ngươi còn có thiên phú này! Xem ra sau này cho dù chúng ta đi ra, ngươi đi làm bảo mẫu, chắc cũng có thể kiếm được sinh hoạt phí cho ngươi và phí năng lương cho chúng ta! Ừ, xem ra bảo mẫu cũng là một công việc có hàm lượng kỹ thuật cao !"

Diệp Trùng không để ý tới Thương, mà quét mắt nhìn trong phòng, trong phòng vốn lộn xộn hiện giờ đã sạch sẽ, gọn gàng. Những thứ Diệp Trùng cho rằng không dùng được toàn bộ quăng hết, trong đó quần áo chiếm đại đa số. Diệp Trùng quả thực không sao tưởng tượng được, lại có người nguyện ý thay nhiều y phục như vậy? Chẳng lẽ nàng ta không sợ phiền phức sao?

Diệp Trùng không chút do dự quăng mấy thứ quần áo dơ này đi!

Nhìn thấy trong phòng gọn gàng ngăn nắp, ngay ngắn rõ ràng, mọi thứ đều được phân loại, sắp xếp thật tốt, Diệp Trùng không khỏi cảm thấy vừa ý. Chỉ là do sàn nhà quá dơ, Diệp Trùng khi lau rửa không cẩn thận "rửa" hư mấy tấm thảm.

Quản phong tử mỗi ngày chỉ uống rượu, không nghe không hỏi Diệp Trùng.

Diệp Trùng cũng không gấp, những thứ hắn có thể làm cho qua thời gian thực sự quá nhiều, chỉ riêng 1 mục minh tức cũng đã chiếm phần lớn thời gian. Tố chất của Diệp Trùng về mặt tôi luyện tinh thần so với người thường thua sút không ít, nhưng dưới sự cố gắng kiên trì của hắn, mấy hôm trước cuối cùng cũng có đột phá. Diệp Trùng có thể cảm nhận rõ ràng được 1 tia dao động dường như lúc có lúc không.

Điều này làm Diệp Trùng vui mừng khôn xiết. Sau khi thấy được phương thức chiến đấu đặc biệt của mấy sư sĩ Tông sở đó, Diệp Trùng vẫn luôn cho rằng, tôi luyện tinh thần mới là căn bản của họ.

Có thể nói, cách nghĩ của Diệp Trùng hoàn toàn không sai, chẳng qua tình hình thực tế thật sự lại phức tạp hơn xa hắn nghĩ. Mấy người này từ nhỏ đã được tuyển chọn ra, bọn họ đều có thiên chất hơn người về mặt tôi luyện tinh thần, với lại điều kiện thân thể cũng đồng dạng cũng đòi hỏi vô cùng xuất sắc. Sau đó, cứ 10 người làm thành 1 tổ, từ nhỏ đã sinh sống, huấn luyện và chiến đấu cùng nhau, bồi dưỡng sự ăn ý giữa bọn họ. Mấy người này tinh anh chiến đấu thật sự!

Diệp Trùng không dám tham vọng có thể hỗ trợ ít nhiều cho chiến đấu của mình, nếu như có thể có chút tác dụng khi căn quái bệnh phát tác, Diệp Trùng đã cám ơn trời đất rồi!

Ngoại trừ minh tức, Diệp Trùng vẫn còn rất nhiều việc phải làm, thí dụ làm quen với Thủ hộ. Mấy ngày này, Diệp Trùng vẫn luôn không bỏ qua việc làm quen với Thủ hộ, hắn biết, chỉ có sư sĩ và quang giáp không ngừng kết hợp, mới có thể phát huy thực lực của 2 bên tới mức lớn nhất. Thủ hộ giống như một bảo tàng vô cùng vô tận, thường có thể làm Diệp Trùng kinh hỷ ra ngoài ý liệu.

Trủy thủ của Số 2, cái tên không thể lười hơn được nữa này lại đại biểu cho 1 cặp trủy thủ vượt xa trình độ đương đại. Diệp Trùng và Mục thảo luận rất nhiều lần, nhưng vẫn không cách nào biết được nguyên lý chế tạo thanh trủy thủ này. Điều này làm Diệp Trùng nhiều lần khen ngợi Cố Thiếu Trạch là thiên tài! Mức độ sắc bén của Trủy thủ của Số 2 thậm chí vượt qua trường thương Lam Sương có pha Đa côn thạch. Điểm tiếc nuối duy nhất chính là cặp trủy thủ này đối với quang giáp mà nói quả thật là quá nhỏ, trừ phi đánh trúng chỗ yếu hại, nếu không căn bản sẽ không gây ra chút ảnh hưởng nào tới đối phương. Ngoài ra, Diệp Trùng còn phải cố gắng thích ứng tầm nhìn 2 màu trắng đen đặc hữu của Thủ hộ.

Ngoài ra, Diệp Trùng còn lấy được một lượng lớn vật liệu xương từ chỗ ông lão. Mỗi ngày kiên trì luyện tập, để tránh trình độ giảm xuống.

Hiện giờ thời gian mỗi ngày đều sắp xếp đầy hết. Diệp Trùng cũng hoài nghi mình vẫn còn thời gian học điều bồi sao. Cho nên Quản phong tử mỗi ngày không đến, Diệp Trùng ngược lại cũng không gấp, bởi vì hắn quả thực là không có thời gian nghĩ mấy chuyện này! Đột nhiên, cuộc sống bỗng giống như phong phú lên hẳn. Còn có 1 việc đáng để Diệp Trùng may mắn là thời gian làm người ta đau đầu của Thương đã tới rồi, tới lượt Mục đi ra! Thế giới của Diệp Trùng cuối cùng cũng thanh tịnh rồi!

Mấy ngày này, Diệp Trùng vẫn luôn bị sự quấy nhiễu của Thương. Từ sau khi thấy Quản phong tử lần đầu, Thương liền giống như uống xuân dược vậy. Xuân dược, theo Thương nói, là 1 loại thuốc có tính kích thích dữ dội, trong thời gian rất ngắn sẽ làm tiết ra một lượng lớn loại hooc-môn nào đó trong cơ thể con người.

Nói cho Diệp trùng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, trong lòng buồn bực, Thương lúc nào lại bắt đầu nghiên cứu dược lý chứ? Chẳng qua chân chính làm Diệp Trùng có ấn tượng cực kỳ sâu sắc đối với loại thuốc được gọi là xuân dược này là trạng thái mà Thương mỗi ngày biểu hiện ra. Thương mỗi ngày thao thao bất tuyệt khen ngợi Quản phong tử. Nói đi rồi nói lại, dùng từ không hề lặp lại, sau đó liều mạng dụ dỗ Diệp Trùng tiếp cận Quản phong tử. Tuy Diệp Trùng tâm chí kiên định, đối diện với sự giày vò của tên không phải con người này, gần như suýt chút nữa buông vũ khí đầu hàng!

Thật là quá đáng sợ! Nếu như người sử dụng xuân dược đều giống như Thương, vậy loại thuốc này quả thật là quá đáng sợ!

Cũng may quan niệm thời gian của Thương cực kỳ chính xác, tuy rằng lưu luyến không nỡ, nhưng vẫn đúng giờ nhường lại vị trí. Mục tới cũng làm cho Diệp Trùng thở phào một hơi.

Thương vừa đi, Quản phong tử lại đến.

Tay phải Quản phong tử cầm chân ly rượu, nửa dựa vào cửa, sắc mặt bởi vì hơi say mà có chút ửng hồng. Diệp Trùng dừng công việc trên tay, hờ hững nhìn Quản phong tử.

Lời nói của Quản phong tử có chút hàm hồ không rõ: "Tiểu Diệp tử kiên nhẫn không tồi a, có thể nhẫn nhịn được, chẳng trách kỳ vọng của sư phụ với ngươi lại lớn như vậy. Ừ... tỷ tỷ sẽ thành toàn cho ngươi..." Quản phong tử lúc lắc đầu óc có chút choáng váng, liền dứt khoát ngồi ngay trên mặt đất bên cạnh cửa.

Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Diệp Trùng, Quản phong tử không khỏi trừng mắt nhìn Diệp Trùng: "Tiểu Diệp tử... chẳng lẽ ngươi cho rằng tỷ tỷ say rồi... Này, ta cho ngươi biết... Ta không say... Ta hôm nay chính là muốn dạy ngươi một buổi?"

Ngừng lại chút, Quản phong tử trầm tư một hồi, gương mặt hơi say lộ ra dáng vẻ có chút thận trọng hiếm thấy, giọng nói cũng từ từ trở nên rõ ràng hơn: "Công nghệ sinh học (Điều bồi sư) lúc khởi đầu là một số nhà thực vật học, bọn họ nghiên cứu thực vật, phát hiện rất nhiều đặc tính của thực vật. Nhớ nhé, đây là một môn học vấn rất lý thú. Chẳng qua, chu kỳ sinh trưởng của thực vật dài đăng đẳng, điều này làm cho nghiên cứu của họ rất nhiều khó khăn. Do đó, mấy nhà thực vật học này liền thử dùng các loại phương pháp để làm ngắn chu kỳ sinh trưởng của thực vật. Đây chính là xuất xứ ban đầu của Công nghệ sinh học. Cho dù tới hiện nay, thực vật vẫn là lĩnh vực ứng dụng rộng rãi nhất của công nghệ sinh học."

Diệp Trùng nghe tới nhập thần, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt bình thường say khướt của Quản phong tử lúc này đã không còn chút vẻ say nào, một cặp mắt trong trẻo lấp loáng ánh sáng trí tuệ, vẻ mặt xinh đẹp có chút trắng nhợt lộ ra vẻ đẹp kinh tâm động phách!

- Sau này, con người phát hiện ngoại trừ thực vật còn có rất nhiều sinh vật khác có thể thông qua điều bồi mà rút ngắn chu kỳ sinh trưởng. Với lại, tùy theo sự thâm sâu của con người nghiên cứu về công nghệ sinh học, những thứ khác như khám phá ra công năng đặc biệt mới, dần dần được con người phát hiện. Công nghệ sinh học bắt đầu trở nên đa dạng hóa và chuyên môn hóa! Điều bồi sư cũng từ lúc đó bắt đầu bước vào tầm mắt của mọi người!

Trong ngữ khí của Quản phong tử ngầm có chút kiêu ngạo, điều này ngược lại làm Diệp Trùng hơi cảm thấy ngạc nhiên, rất khó mà tưởng tượng Quản phong tử lại cũng có loại tình cảm này. Có lẽ, Quản phong tử trước giờ cũng không phải đơn giản như vậy! Chẳng qua rất nhanh Diệp Trùng liền bật cười, có thể bước vào Quỹ hình khuyên, có người nào lúc trước lại đơn giản như thế đâu?

- Công nghệ sinh học cũng có rất nhiều lĩnh vực và phân nhánh, dù sao tinh lực của mỗi một con người đều là có hạn, không thể dấn thân vào tất cả lĩnh vực. Ngoại trừ lĩnh vực chuyên môn của mỗi người không giống nhau, giữa các điều bồi sư cũng còn có rất nhiều cách phân chia không cho người ta biết. Dù sao ngươi cũng coi như là học sinh của ta, mấy thứ đó đương nhiên phải biết. Ừ, tư liệu về phương diện này ở trong quang não của căn phòng số 5, mật mã là 37254, ngươi nếu như cảm thấy hứng thú thì tự mình đi xem. Là một ngành nghề có lịch sử lâu đời, bên trong nó có những quy tắc ngầm và một số quy củ bất thành văn, mấy thứ này đều là những thứ ngươi phải nhớ kỹ. Nếu không, phạm vào cố kỵ của người khác, hắc hắc! Quản phong tử lạnh lùng nói.

Diệp Trùng gật gật đầu, ra dấu hiểu rõ.

- Là người nhập môn, trước tiên phải từ thực vật học lên, nghiên cứu của lĩnh vực này là hoàn thiện nhất! Quản phong tử mò mẫm trên người một hồi, cái gì cũng mò không ra, dừng lại nghiêng đầu nghĩ cả nửa ngày, lúc này mới từ trước ngực lấy ra một con chip to bằng móng tay, tiện tay quăng cho Diệp Trùng.

Quản phong tử dùng sức quá ít, con chip quá nhẹ, mắt thấy sắp rơi xuống đất, mũi chân Diệp Trùng vừa phát lực, thân hình lướt tới, kịp thời chụp lấy con chip trước khi rớt xuống đất.

Trong mắt Quản phong tử lóe lên 1 tia dị sắc, đánh giá Diệp Trùng từ trên xuống dưới một phen: "Ý, tiểu Diệp tử không tồi a, nhìn không ra đó, cái dáng người thế này lại có chút năng lực à nha! Ừ được, như vậy ngươi sau này ra ngoài một mình, tỷ tỷ cũng yên tâm rồi! Hì hì, tiểu Diệp tử, ngày nào đó tới bầu bạn với tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng kiểm tra thể lực của ngươi một phen coi thế nào! Quản phong tử che miệng cười trộm, vẻ mặt ám muội.

- Thể lực? Diệp Trùng lắc lắc đầu, tưởng thật nói: "Thể lực của ta rất tốt, không cần kiểm tra!"

Quản phong tử không nhịn thêm được nữa, ngồi trên đất cười to thả cửa, âm thanh như chuông bạc vang vọng trong cả căn phòng. Diệp Trùng không hiểu tí nào, chẳng qua cũng biết không thích hợp mở miệng hỏi. Diệp Trùng trong lòng hỏi Mục: "Mục, thể lực của ta không tốt sao?"

Mục trầm tư một hồi, nói: "Khả năng đối phương ở phương diện này càng mạnh hơn, tuy nhiên loại xác suất này không tới 1%!"

Lát sau, Quản phong tử mới dừng lại, vỗ ngực hít thở, tới tận 3 phút, mới thật sự thở bình thường lại.

- Ừ, trong con chip này là sưu tầm hình thực vật thường gặp, mặc dù tuyệt đại đa số trường học đều không yêu cầu nhớ kỹ, nhưng ngươi là học sinh của ta, đương nhiên không thể như vậy, mấy thứ này phải nhớ hết toàn bộ, mấy ngày nữa ta phải kiểm tra ngươi, nếu như sai, hì hì, đương nhiên phải chịu trừng phạt, nhất định sẽ làm ngươi ghi nhớ thật sâu đó!

- Ừ, đây chỉ là nhiệm vụ phụ, nhiệm vụ mấy ngày gần đây của ngươi là đi hái thực vật. Căn cứ hình thực vật trong con chip, đi thu thập mẫu vật. Ừ, máy tìm kiếm thực vật là cái thứ 5 hàng thứ 3 bên trái trong phòng số 2, bên trên có thuyết minh chi tiết, thứ đơn giản như vậy, xem một lượt là biết! Không cần phải lại tới lấy nữa đâu! Ừ, vậy đi, 5 ngày sau ta phải thấy tất cả thực vật có trong hình. Được rồi, được rồi, như vậy đi nha! Quản phong tử phẩy phẩy tay, đột nhiên không còn nhẫn nại.

Nói xong cũng mặc kệ Diệp Trùng, dựa vào cửa, khò khò ngủ đi!

PS: Một số thành tựu của công nghệ sinh học hiện nay: về thực vật thì có nhiều nhất, như sầu riêng không mùi của Thái Lan, nho không hạt, các loại lúa mới...; Về động vật thì có cừu Dolly (2/1997), tế bào gốc...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.