Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 326: Chương 326: Kết quả phân tích






Đầu óc Tây Gia hoàn toàn đoản mạch, Thạch gia, lại là Thạch gia! Đám sư sĩ xung quanh không có ai dám động đậy, bọn họ cũng hoàn toàn bị tình trạng trước mắt dọa ngây người. Ngoại trừ ba đại thế gia, trong tất cả thế gia, lực chiến đấu thuộc Thạch gia là mạnh nhất, cũng là dũng mãnh nhất. Mọi người đều biết, không được dễ dàng trêu người của Thạch gia.

Cô gái ốm yếu giống như có thể té ngã bất cứ lúc nào này lại là nhị tiểu thư của Thạch gia! Hai người Mễ Đức và tên mập mở to miệng, không thể khép lại được. Trong số mấy công tử, tiểu thư của Thạch gia, chỉ có Thạch Hinh lộ diện nhiều nhất, mấy người còn lại hiếm có người biết.

Chính ngay lúc này, trên trời đột nhiên bay tới một đám lớn quang giáp. Đen nghìn nghịt, số lượng chỉ e không dưới một, hai ngàn cái. Mọi người đều ngẩng đầu, nhìn chăm chú đám quang giáp này. Vào giờ phút này, một, hai ngàn cái quang giáp là một lực lượng chiến đấu khá lớn.

Trong lòng Tây Gia dâng lên vài phần hy vọng, chẳng lẽ là cha mình phái tới cứu viện cho mình?

Nhưng chút hy vọng này của hắn lập tức bị đánh tan thành bột phấn.

- Tổng lãnh đạo hành tinh Chu Gian của Mễ Gia, Mễ Mạc Tâm nhận lệnh tới bảo vệ A Đức công tử!

- Thác Cách nhà Bibic bái kiến công tử, cứu viện tới trễ, xin công tử tha thứ!

Trước mắt Tây Gia tối sầm, mềm oặt ngã ra trên đất.

Tên đầy đủ của Tây Gia gọi là Hàn Môn Tây Gia, Hàn Môn gia cũng là đại thế gia, nhưng cha hắn đã nói rõ rất nhiều lần, không được trêu chọc người Thạch gia, không ngờ vận khí của mình lại tệ hại thế này, ngay cả nhị tiểu thư Thạch gia trước giờ hiếm khi lộ diện trước mặt người ngoài cũng có thể gặp được. Mặt Tây Gia tím ngắt, trong lòng biết mình lần này tiêu rồi.

Mễ Đức và tên mập cười trên nỗi đau người khác nhìn Tây Gia. Giữa thế gia có rất nhiều quy tắc ngầm, sỉ nhục trần trụi giống thế này là một trong những điều kiêng kỵ lớn nhất. Mặc kệ là cố ý hay vô tình, đây đều là điều tuyệt đối làm người ta không thể tha thứ. Bọn họ không cần làm gì, Thạch gia căn bản sẽ không bỏ qua cho Tây Gia.

Tây Gia tiêu rồi! Cha hắn chẳng qua chỉ là một trưởng lão trong thế gia Hàn Môn, với tình huống hiện giờ, cho dù là con trai của gia trưởng thế gia Hàn Môn, hắn cũng sẽ giao cho Thạch gia. Nếu không, phải đối mặt không chỉ là Thạch gia. Cũng sẽ không có thế gia khác ở dưới loại tình huống này mà kết minh với Hàn Môn gia, chiến tranh sẽ thành phương pháp cuối cùng để giải quyết vấn đề.

Tây Gia và năm trăm thủ hạ của hắn lập tức bị giải giới, ánh mắt mấy sư sĩ của Thạch gia đó nhìn mấy tù nhân này đều bất thiện. Xấu hổ hành lễ với Thạch Phù Âm rồi lui xuống, xách Tây Gia và năm trăm thủ hạ của hắn, bọn họ mặt không chút biểu tình mang năm trăm linh một người sang một bên. Có thể tưởng tượng, chờ đợi bọn chúng tự nhiên không thiếu nỗi đau thể xác.

Hoa Bách vẫn luôn lạnh lùng bàng quang nhìn rõ mồn một. Từ đầu tới cuối, trong mắt vị thiếu niên này không lộ ra chút thần sắc khẩn trương nào. Hắn vĩnh viễn đều không biết sợ sao?

Thạch Sùng Minh rất mau liền bình tĩnh lại, đầu tiên mang tình huống ở đây báo cáo cho gia chủ Thạch Thiên Thành. Thạch Thiên Thành nghe thấy tin tức này bừng bừng tức giận, bộ máy to lớn này của Thạch gia cũng bắt đầu vận chuyển. Một mặt điều động khẩn cấp tất cả lực lượng chiến đấu xung quanh hành tinh Chu Gian tập trung về phía hành tinh Chu Gian để bảo vệ an toàn của Thạch Phù Âm. Một phương diện khác, bắt đầu tiến hành giao thiệp với thế gia Hàn Môn.

Mà lúc này, ước hẹn ngầm giữa ba đại thế gia trước giờ vẫn luôn bảo trì tốc độ giống nhau bay về phía hành tinh Chu Gian đột nhiên bị Tuyết Lai tộc tăng tốc phá vỡ, mọi nhân viên chiến đấu của Tuyết Lai tộc đột nhiên dùng một loại tốc độ khá kinh người lao tới hành tinh Chu Gian. Không có ai biết bọn họ tại sao đột nhiên tăng tốc. Diệp gia và Hy Phượng bộ lạc không chịu lạc hậu, lập tức tăng nhanh tốc độ, đi theo.

- Vị này là? Ánh mắt Thạch Sùng Minh rơi trên người Diệp Trùng, khá lịch sự hỏi.

Nhuế Băng nói: "Anh ấy là chồng ta." Thần sắc tự nhiên, bình tĩnh cùng cực. Nhưng Thạch Phù Âm tinh mắt nhìn thấy rõ một áng hồng từ cái cổ phấn của Nhuế Băng yên lặng bò lên trên.

Diệp Trùng liếc nhìn Nhuế Băng, thấy dáng vẻ nàng tự nhiên liền quay mặt về phía Thạch Sùng Minh, gật đầu ra hiệu, tự mình giới thiệu nói: "Ta tên là Trần Mộc, rất vui mừng quen biết ông." Hắn vẫn không ngốc tới mức vào giờ phút này lại phản bác Nhuế Băng.

Trần Mộc, Mễ Đức, tên mập, còn có Hoa Bách đều cẩn thận tìm tòi trong đầu có hay không đã từng nghe qua một cao thủ tên gọi Trần Mộc, nhưng rất hiển nhiên là bọn họ đã thất bại.

Nhuế Băng yên lặng đứng bên cạnh Diệp Trùng, không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại không tự chủ được mà lộ ra chút vui mừng. Griffiths ở một bên không biết tại sao trong lòng cực kỳ khó chịu. Cảm giác có gì đó buồn bực tới mức phát hoảng, làm nàng muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Chồng của Nhuế Băng, kết quả này ra ngoài ý liệu của Thạch Sùng Minh. Dung mạo Nhuế Băng xinh đẹp, lại không có sự yếu đuối của phụ nữ bình thường, vô luận làm việc, nói chuyện đều cực kỳ dứt khoát, lưu loát. Thêm vào đó một thân kỹ xảo võ thuật xuất thần nhập hóa, quả thật là kỳ nữ thần bí nhất mà hắn từng thấy qua trong nhiều năm như vậy.

So với nàng, gã xấu xí trước mặt này quả thật xem ra chẳng có chỗ xuất sắc nào, hoàn toàn không xứng với Nhuế Băng. Tướng mạo xấu xí, thể hình yếu ớt, trừ ánh mắt trấn định như thường làm trước mắt người ta sáng lên, ngoài ra căn bản là không có bất cứ chỗ xuất sắc nào.

Nhưng đã là chồng của Nhuế Băng, vậy Thạch Sùng Minh tự nhiên không dám lãnh đạm, phải biết lần trước chính là Nhuế Băng cứu hai cái mạng của hắn và tiểu thư, loại ân tình này vô luận thế nào cũng không sao báo đáp được.

Máy phân tích siêu vi ở tầng sâu nhất của phòng ngầm dưới đất của tòa nhà điều bồi của học viện Ân Cách Lạc Đế. Tòa nhà điều bồi này có hơn tám trăm tầng, chiếm diện tích cực lớn, từ chỗ này cũng có thể nhìn thấy được tài lực hùng hậu của học viện Ân Cách Lạc Đế.

Chủ nhiệm giảng dạy cẩn thận từng li giới thiệu: "Nơi này chính là chỗ đặt máy phân tích siêu vi, vị này chính là Từ lão, người phụ trách giữ gìn cái máy này. Tất cả sự sử dụng cái máy này đều phải thực hiện dưới sự hướng dẫn và giám sát của lão." Chủ nhiệm giảng dạy lập tức bị lay tỉnh, đương nhiên, tự nhiên sẽ không phải là phương pháp khá nhẹ nhàng.

Từ lão xem ra tinh thần không tồi, vô cùng hòa nhã, thấy mọi người tiến vào vội vàng đến đón. Làn da của lão bảo dưỡng cực kỳ tốt, tuy tuổi tác đã rất lớn nhưng làn da vẫn trắng vô cùng, hơn nữa cực ít nếp nhăn. Một đôi tay mập mạp, quả thật khó mà tưởng tượng một đôi tay như vậy lại có thể điều khiển một cái máy phức tạp thế này.

Nhìn thấy thao tác của Từ lão, cho dù là Diệp Trùng cũng không thể không khâm phục. Đôi tay mập mạp đó linh xảo tới mức vượt qua tưởng tượng của mọi người, thêm vào lão đối với các loại thao tác của cái máy này thuộc lòng như cháo, động tác trên tay càng làm người ta hoa cả mắt.

Trong tất cả mọi người, chỉ có một mình Griffiths có thể nhìn rõ mỗi thao tác của Từ lão là có nghĩa gì.

Dường như cảm giác được ánh mắt chuyên nghiệp của Griffiths, thao tác của Từ lão trở nên càng thêm không chút qua loa.

Cả nửa giờ, kết quả kiểm nghiệm cuối cùng rốt cuộc cũng ra.

Cầm kết quả phân tích, vẻ mặt Griffiths lập tức trở nên ngưng trọng. Mọi người, bao gồm cả Từ lão đều nhìn chằm chằm Griffiths.

- Loại dị hợp tử này chắc là lấy BD loại H (HBD) làm gốc, sử dụng phương pháp đặc biệt nuôi cấy ra, đây tuyệt đối là sản phẩm nhân tạo. Trong lời nói của Griffiths tràn đầy tự tin.

Sản phẩm nhân tạo, từ này làm vẻ mặt mọi người trở nên khó coi. Điều này cũng tức là nói mọi thứ trước mắt này nhất định là kết quả điều khiển trong bóng tối của một số người nào đó. Đây không phải là thiên tai, mà là nhân họa.

Từ lão nhìn Griffiths, ngón tay trắng bóc vuốt sống mũi.

- Loại BD này cực dễ truyền nhiễm giữa động vật, con người cũng sẽ bị nhiễm, chủ yếu là thông qua đường máu. Thứ nó sử dụng là biến dị thể HBD số 890. Tính dị hợp của loại BD này cực tốt, cực kỳ dễ tiến hành kết hợp với loại khác, là một loại thể gốc cực kỳ tốt, thầy tôi cũng từng phát hiện loại biến dị thể này, nhưng vẫn chưa tới giai đoạn ứng dụng, không ngờ lại có người đã bắt đầu tiến hành ứng dụng nó.

Lời của Griffiths làm trong lòng mọi người nặng trĩu.

Ngón tay miết sống mũi ngừng lại, trong mắt Từ lão lóe lên một đốm sáng, chi tiết này đã bị Nhuế Băng ở một bên bắt gặp.

- Người bị nhiễm chữa trị thế nào? Diệp Trùng hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất.

Liếc nhìn Diệp Trùng một cách sâu sắc, Griffiths mặt không cảm xúc quay đầu đi, tiếp tục nói: "Tôi hiện giờ không cách nào tìm được phương pháp trị dứt triệt để, nhưng có thể dùng Bách Đông dịch làm thuốc ức chế, chắc là có thể có hiệu quả không tồi."

Ngón tay trên sống mũi Từ lão hơi run.

- Chỗ này của chúng ta có Bách Đông dịch hay không? Chủ nhiệm giảng dạy vội vàng hỏi Từ lão, Từ lão gật gật đầu: "Có, có rất nhiều."

- Vậy mau thử xem, có vài học sinh tình trạng hiện giờ cực kỳ không ổn! Chủ nhiệm giảng dạy khẩn thiết nói.

Tình hình của học viện Ân Cách Lạc Đế tuy tốt hơn của học viện Jersey rất nhiều, nhưng cũng có rất nhiều người bị thương, bệnh tình của mấy học viên này đang không ngừng trở nặng.

Nghiên cứu của Griffiths đối với HBD quả nhiên không tầm thường, sau khi dùng Bách Đông dịch, bệnh tình của mấy học viên có vết thương bị nhiễm đó lập tức thuyên giảm. Chủ nhiệm giảng dạy đang mặt đá mày chau lập tức tha thiết mời mọc Griffiths tới giảng dạy tại học viện Ân Cách Lạc Đế, kèm theo vô số điều kiện ưu việt, nhưng đều bị Griffiths cự tuyệt.

Đã tìm được phương pháp giải quyết, tuy về cơ bản không thể giải quyết vấn đề nhưng có thể làm cho tình huống được xoa diệu một cách hữu hiệu, mấy người Diệp Trùng phải lập tức trở về học viện Jersey.

Nhuế Băng rất tự nhiên đứng sau lưng Diệp Trùng. Biết Nhuế Băng sắp phải chia tay mình, Thạch Phù Âm cười rúc rích với Nhuế Băng: "Băng tỷ tỷ phải cẩn thận nha. Minh thúc, điều ba trăm người cho Băng tỷ, bảo vệ an toàn cho Băng tỷ. Nói với bọn họ, vô luận Băng tỷ có mệnh lệnh gì, bọn họ đều phải phục tùng." Câu cuối cùng, Thạch Phù Âm nói như chém đinh chặt sắt, cô gái yếu ớt thế này lại lộ ra vài phần khí thế hào hùng.

Thạch Sùng Minh gật đầu, quay người đi ra ngoài.

- Mạc Tâm, điều ba trăm người cho vị tiên sinh này, mọi người phải nghe theo mệnh lệnh của vị tiên sinh này. Mễ Đức nói với thủ hạ.

Tên mập cũng hạ lệnh: "Thác Cách, điều ba trăm người đi cùng vị tiên sinh này, bảo vệ sự an toàn cho vị tiên sinh này, nếu như có kẻ dám không nghe mệnh lệnh của y, sau này không cần về gia tộc nữa."

Mễ Mạc Tâm và Thác Cách hồ nghi nhìn thiếu gia của mình, rồi lại nhìn lẫn nhau, sau đó mới nhận lệnh của mình mà chạy ra ngoài.

Chủ nhiệm giảng dạy đi cùng phát run trong lòng, thiếu niên này rốt cuộc có lai lịch gì, Mễ Đức và tên mập vào lúc mà lực lượng trên tay quý giá vô bì này vẫn nguyện ý mỗi người đưa ra ba trăm người. Mà vợ của hắn hình như lai lịch cũng không nhỏ a, Thạch gia nguyện ý bỏ ra ba trăm người bảo vệ an toàn cho nàng ta.

Trời ạ, cứ thế này mà tính, lực lượng chiến đấu trên tay hai người này hiện giờ lại cao tới chín trăm người!

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.