Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 360: Chương 360: Khu rừng nguy hiểm (2)






Đây là ngày thứ ba Diệp Trùng tiến vào khu rừng rậm này. Ba ngày này, phạm vi hoạt động của hắn không quá một trăm mét. Trên mặt hắn dính đầy bùn, diện mạo đã khó mà nhìn rõ, chỉ có đôi mắt đó là vẫn tỉnh táo như thường.

Trong ba ngày, thời gian ngủ mỗi ngày của hắn không quá năm giờ (1). Điều này đối với hắn mà nói, đủ để bảo đảm thể lực của hắn. Vết thương đã khép miệng, dược hiệu của viên thuốc trị thương cực phẩm đó kinh người. Dược hiệu rõ rệt thế này, cho dù là thuốc dùng trị ngoại thương chuyên dùng của mấy tổng hội y học ở năm thiên hà lớn đó cũng chẳng qua chỉ thế này.

Đáng tiếc, trên người hắn hiện giờ cái gì cũng không có, ngay cả Dạ Mê cũng đã dùng hết toàn bộ trong quá trình hắn bỏ chạy.

Thời gian ba ngày này, hắn tốn toàn bộ trên mỗi một cây xung quanh. Hắn không dám bỏ qua bất cứ một cọng cỏ xem ra bình thường vô cùng nào. Ai biết nó có nguy hiểm gì hay không? Mỗi một cây, hắn đều cố lấy được tin tức tương ứng từ trong đầu. Trong ghi chép của Quản phong tử, điều bồi sư là thoát thai từ thực vật học gia mà ra. Càng là trường phái điều bồi cổ xưa, tích lũy của nó ở phương diện này cũng càng thâm hậu.

Tới tận bây giờ, mỗi một cây, lá mà Diệp Trùng phát hiện, hắn đều có được tin tức tương ứng. Đây mới là chỗ làm Diệp Trùng kinh ngạc thật sự, xem ra trường phái này của Quản phong tử nhất định là có lịch sử khá lâu đời, hắn thầm nghiền ngẫm trong lòng. Nhưng trong con chip Quản phong tử cho hắn lại luôn luôn không có bất cứ giới thiệu nào liên quan tới xuất xứ của bản thân nàng, bình thường cũng chưa từng nghe nàng nói qua.

Đối với việc sở học của mình là trường phái nào, Diệp Trùng ngược lại cũng không để ý lắm. Nhưng sở học của hắn khá hỗn tạp, bản thân cũng không có bất cứ khái niệm trường phái nào, trong mắt hắn, chỉ cần là thứ có ích, vậy thì chính là có giá trị tồn tại của nó.

Cẩn thận phân biệt mỗi một loại thực vật có nguy hiểm hay không, nếu như có nguy hiểm, thì lại là loại nguy hiểm nào. Đây là tất cả công việc hiện giờ Diệp Trùng có thể làm. Trên tay không có bất cứ công cụ gì, hắn cũng không cách nào thực hiện bất cứ thực nghiệm nào với mấy thực vật này, hắn chỉ có thể cường hóa hình tượng cụ thể liên quan tới mấy thực vật này trong đầu. Điều hắn cần phải làm được chính là mang mấy thực vật này nhớ nát trong lòng, quen thuộc tới mức chỉ cần vừa liếc liền có thể nhận ra chúng. Làm như vậy có thể làm cho an toàn của hắn tăng lên với mức độ lớn, từ đó tăng cao khả năng sống sốt của hắn.

Hoàn vĩ thảo, Bà la tâm hoa, Tam sơn điệp diệp lan…

Tên gọi của từng loại thực vật thoáng qua trong lòng hắn, cùng với nó, vô số số liệu khổng lồ cũng không ngừng thoáng qua trong đầu hắn một cách mau chóng. Mấy thực vật có hệ số nguy hiểm cực cao đó là đối tượng chiếu cố trọng điểm của hắn. Mỗi khi gặp được mấy thực vật này, hắn đều phải dừng thời gian khá dài.

Nhưng may mà chủng loại thực vật hung hãn giống như Thù võng tông cũng không hề nhiều. Với lại, thể hình chúng to lớn, dễ dàng phân biệt. Ngược lại, loại thực vật nguy hiểm cỡ nhỏ giống như Tiễn xỉ diệp mới càng trí mạng hơn, chúng cực dễ ẩn giấu trong đám cỏ hỗn tạp, rất khó phân biệt, một khi không cẩn thận thì sẽ biết. Mỗi bước tiến tới của Diệp Trùng đều cẩn thận vạn phần.

May mà ánh mắt hắn tinh tường, thêm vào đủ cẩn thận, ngược lại cũng không có điều ngoài ý muốn.

Trải qua khoảng thời gian tích lũy ban đầu này, tốc độ tiến tới khúc sau của Diệp Trùng nhanh hơn nhiều. Nhưng hắn vẫn không cách nào phân biệt phương hướng. Cây cối ở chỗ này quả thật quá rậm rạp, có vài chỗ thậm chí làm người ta sinh ra cảm giác dày đặc gió không qua lọt.

Ngày thứ bảy, Diệp Trùng đã bắt đầu có thể sinh sống khá tự nhiên trong khu rừng rậm này. Đương nhiên, tiền đề là hắn trước sau bảo trì đủ thận trọng. Ở trong khu rừng rậm đáng sợ nguy cơ tứ bề này, bất cứ một sai lầm cực kỳ nhỏ bé nào đều đủ làm hắn mất mạng.

Hình tượng của Diệp Trùng hiện giờ quái dị nói không ra lời. Toàn thân hắn treo đầy túi lá màu xanh sẫm. Trước ngực, trên lung, bắp đùi, trên eo, chỉ cần là chỗ có thể đeo mà không ảnh hưởng hoạt động đều không ngoại lệ mà treo đầy túi lá, hắn xem ra giống như bị mấy mươi cái túi lá bao lấy. Mỗi cái túi lá đều bị dây leo nhỏ mà bền kết lại với nhau. Tay nghề thêu thùa của Diệp Trùng quả thật là tệ không nỡ nhìn, xấu xí cùng cực. Nhưng hắn đối với điều này hoàn toàn không để ý, trong mắt hắn, chỉ cần mấy dây leo này đủ bền bỉ, hắn liền vừa ý vô cùng rồi.

Trong mỗi túi lá đều chứa thứ khác nhau, mấy thứ này đều là chiến quả mấy ngày này của hắn.

Đã tới lúc phải ăn thứ gì đó rồi, tiếng réo nhè nhẹ trong bụng nhắc nhở hắn. Diệp Trùng dừng chân, đánh giá xung quanh, cây cối chỗ này không dày đặc như thế, hơn nữa không có thực vật nguy hiểm nào, là một chỗ khá lý tưởng để nghỉ ngơi. Diệp Trùng rút trủy thủ ra, múa may vài cái, dọn ra một mảng đất trống.

Ngồi xuống, Diệp Trùng lấy ra một trái cây màu vàng từ trong một cái túi lá. Đây là Hoàng lựu quả, chứa dinh dưỡng cực kỳ phong phú, là một loại nguyên liệu điều bồi cực kỳ quý hiếm. Cắn mạnh một cái, Diệp Trùng không lập tức nuốt xuống, mà lại từ từ nhai kỹ. Thứ có thể ăn ở chỗ này không hề thiếu, nhưng Diệp Trùng vẫn không có thói quen lãng phí.

Mùi vị của Hoàng lựu quả, nói thật, bình thường vô cùng, nhưng nó có thể cung cấp đủ năng lượng cho Diệp Trùng. Nếu như biết Diệp Trùng dùng Hoàng lựu quả làm vật chống đối, không biết Quản phong tử nếu như còn sống có tức giận tới mức phát điên lên không. Phỏng chừng mỗi điều bồi sư nhìn thấy cảnh tượng Diệp Trùng nhai kỹ Hoàng lựu quả, cảm giác đầu tiên nhất định là đau đớn vô bì, đây quả thật là quá phung phí của trời.

Ăn xong toàn bộ trái Hoàng lựu quả, Diệp Trùng lấy ra một đoạn Thủy trúc xanh mướt vô cùng. Thủy trúc có thể hấp thu nước trong đất rồi tồn trữ trong khoang của nó. Nước trong Thủy trúc hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn uống được. Sự thật, nước của Thủy trúc cũng là một loại thuốc thử điều bồi khá quý hiếm. Hoàn cảnh sinh trưởng của Thủy trúc cực kỳ hà khắc, điều này dẫn tới số lượng của nó vẫn luôn rất ít ỏi. Nhưng trong khu rừng rậm này, số lượng Thủy trúc đủ làm người ta cả kinh.

Đoạn Thủy trúc trên tay Diệp Trùng này tổng cộng có năm đốt, cẩn thận rút trủy thủ ra, vót một đoạn đốt trúc, chất lỏng hơi xanh bên trong tỏa ra mùi thơm thoang thoảng đặc hữu của Thủy trúc, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Diệp Trùng lập tức trút tất cả vào miệng.

Vẫn chưa đã sướng, chép chép miệng, mùi vị này so với thức uống của mấy tiệm nước đó còn tốt hơn nhiều, mát lạnh thơm dịu, như uống cam lộ. Đối với loại người thích đồ ăn ngon như Diệp Trùng mà nói, nước của Thủy trúc chính là trân phẩm khó có được. Nhưng hắn không tiếp tục thưởng thức nước của Thủy trúc, mà cẩn thận treo bốn đoạn còn lại lên eo.

Vô luận là lúc nào, điều độ đều rất quan trọng.

Nhắm mắt, Diệp Trùng chợp mắt một chút. Điều tốt lớn nhất ở trong khu rừng rậm này chính là ngươi không cần lo lắng có bất cứ thứ đại loại như côn trùng, động vật nào sẽ tập kích trong khi ngươi đang ngủ. Nơi này là mảnh đất tử vong của động vật.

Hai tiếng sau, Diệp Trùng mở mắt, đứng dậy hoạt động một lượt. Mệt mỏi toàn thân biến mất sạch, hắn hiện giờ tràn đầy tinh lực.

Ngày thứ mười lăm, Diệp Trùng đã thích ứng vô cùng. Hắn hiện giờ có thể vừa nhìn thì phân biệt được loại thực vật nào có nguy hiểm hay không, chỗ nào nguy hiểm. Mà túi lá trên người hắn gần như đầy hết, bên trong toàn bộ là một số thứ mà hắn cho là trước mắt có ích cho mình, hắn không hề thu thập mấy thực vật điều bồi hiếm có mà quý giá đó.

Trong mắt hắn, có quý giá hơn mà nếu không thể có trợ giúp cho mình, vậy không cần phải vì nó mà lãng phí một vị trí có hạn.

Thu hoạch lớn nhất của Diệp Trùng là ngày thứ mười tám.

Hắn cẩn thận tiến tới trước, không dám có bất cứ sơ suất nào. Đột nhiên, dưới chân giống như đạp phải vật cứng gì đó. Diệp Trùng hơi kinh ngạc. Mặt đất của khu rừng rậm này có một lớp lá mục dày cộm, mềm mại vô bì, đạp trên mặt đất giống như đạp lên trên bọt biển vậy. Trước lúc này, hắn chưa từng đạp được bất cứ vật cứng nào, cho dù là một khối nham thạch.

Xác định xung quanh không có nguy hiểm trước. Diệp Trùng cẩn thận ngồi chồm hổm xuống, rút trủy thủ ra, cẩn thận lật lá mục, cành khô dưới chân ra.

Một góc của một vật hơi lộ ra trong đám lá mục làm đầu óc Diệp Trùng bị đoản mạch trong nháy mắt, rồi lập tức bị sự mừng rỡ như thủy triều nuốt chửng. Động tác trên tay càng lúc càng nhẹ nhàng. Dáng vẻ Diệp Trùng hiện giờ giống như sợ dọa cái gì đó. Bình điều bồi! Nơi này lại có bình điều bồi. Cẩn thận lấy ra cái bình điều bồi xinh xắn này, đây chắc là bình điều bồi điều bồi sư mang theo bên mình, công năng cực kỳ có hạn. Nhưng phát hiện kinh người này đã làm Diệp Trùng mừng phát điên lên rồi.

Bình điều bồi kiểu xách tay, Diệp Trùng máy động trong lòng, tiếp tục đào phía dưới. Nhưng hắn đã thu trủy thủ lại, mà dùng một cành cây để đào. Trủy thủ quá sắc bén, nếu như một khi không cẩn thận làm hư thứ gì đó, vậy hắn hối hận cũng không kịp.

Phía dưới quả nhiên có đồ!

Một bộ hài cốt người. Y phục và thi thể đã hoàn toàn không còn nhìn thấy, chắc là đã mục rữa sạch rồi, xem ra người này đã chết rất nhiều năm. Bên cạnh xương trắng, rơi vãi vài món vật đựng điều bồi mà điều bồi sư thường mang theo bên người, còn có vài món trang sức kim loại.

Đây chắc là một điều bồi sư, Diệp Trùng thầm suy đoán trong lòng. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm mấy vật đựng điều bồi đó, mà không hề chú ý tới mấy món trang sức kim loại đó.

Nếu như một người hiểu hang có ở đây, nhìn thấy mấy món trang sức này nhất định sẽ phát cuồng. Dây chuyền bạc phi tuyến có khảm Thiên Diệu thạch, nhẫn do trọn một khối Hắc Phách ngọc chạm trổ mà thành, v.v… Mỗi món đều là bảo vật vô giá, từ chỗ này có thể thấy được địa vị lúc còn sống của người chết nhất định khá cao quý. Nhưng trong mắt Diệp Trùng, mấy thứ này cộng lại vẫn chưa giá trị bằng mấy món đồ đựng điều bồi đó.

Nhìn mấy đồ đựng điều bồi được đóng kín, Diệp Trùng lại có chút do dự.

Ai cũng không biết bên trong rốt cuộc là cái gì. Diệp Trùng biết, ở cổ đại, điều bồi sư căn bản đều mang theo mình một vài lợi khí phòng thân, mấy vật phẩm phòng thân này, cái nào cũng cực kỳ lợi hại, giống như Lam dịch hỏa, chỉ cần dính một chút, vậy thì không chết không ngưng.

Lỡ như trong này là thứ như vậy, không biết nông sâu mà tùy tiện mở ra, hậu quả khó mà dự liệu.

Chỉ lưỡng lự vài giây, Diệp Trùng liền quyết định mở ra. Hắn quá cần mấy món đồ đựng điều bồi này.

Hắn cầm lấy đồ đựng đầu tiên, đồ đựng niêm phong cực kỳ tốt. Nhưng niêm phong có tốt hơn, trải qua mấy trăm năm, xác suất thứ bên trong vẫn còn hữu hiệu cực kỳ nhỏ.

Cẩn thận mở nắp bình, bên trong chứa bột phấn màu đỏ sậm non nửa bình, trong không khí bốc lên mùi chua cay nhàn nhạt.

Đây là cái gì? Diệp Trùng có chút nghi hoặc, hắn không cách nào đưa ra được phán đoán. Nghĩ một lát, Diệp Trùng cẩn thận trút một chút bột phấn màu đỏ lên phiến lá to dày của một cây Hậu lệ trà.

Vài tiếng đồm độp nhẹ tới mức không thể nghe thấy.

Trong nháy mắt, một làn khói nhẹ gắt mũi, cây Hậu lệ trà này lập tức dùng tốc độ kinh người mau chóng khô quắt lại. Không tới một giây, một cây Hậu lệ trà vừa rồi hãy còn sinh trưởng cực kỳ tươi tốt đã không còn thấy chút nước nào. Rắc, thân cây khô quắt không sao chịu nổi trọng lượng của thân cây, nứt vỡ ra. Từ chỗ nứt vỡ, Diệp Trùng nhìn thấy cả thân cây giống như từng bị sưởi qua trong sa mạc vậy, mất đi tất cả nước.

Thuốc khử nước cực mạnh! Thoát thủy xích sa (cát đỏ khử nước), cái tên này giống như một tia chớp, đột ngột chiếu sáng đầu óc Diệp Trùng.

Diệp Trùng lập tức cẩn thận đóng bình lại. Dáng vẻ đó giống như trong cái bình này chứa bảo vật vô giá vậy, chỉ sợ rớt ra một hạt. Nuốt nước miếng ừng ực, với sự trấn định của Diệp Trùng cũng không khỏi co thắt trong lòng.

Thuốc khử nước thật bá đạo!

Thoát thủy xích sa, có thể làm ra thuốc khử nước, có mùi chua cay, thuộc vào bí phương độc môn của Yên Lưu hệ.

Đây chính là Thoát thủy xích sa có ghi chép trong con chip, nhưng phương pháp chế tạo nó lại không có giới thiệu. Một loại thuốc khử nước mà Quản phong tử miêu tả sơ sài lại là một thứ khủng bố thế này. Diệp Trùng tin rằng, chỉ cần Thoát thủy xích sa lượng cực nhỏ thì đủ biến một người thành xác khô.

Trong con chip còn ghi chép phương pháp sử dụng Thoát thủy xích sa. Trước khi sử dụng nó cần trét lên bàn tay của người sử dụng một lớp keo dày cộm. Phương pháp chế tạo loại keo này rất đơn giản, nó cần chất dịch của Thấp Hòe Thụ, thêm vào phấn hoa của Mi Lan Quế, rồi lại thêm Cúc Hương Chi, trộn lẫn lại thì có thể chế thành. Loại keo này trong suốt không màu, hơi mang theo chút mùi thơm, trét lên tay, có thể hình thành một lớp màng, cách ly tay với Thoát thủy xích sa, từ đó đạt được mục đích bảo vệ người sử dụng.

Phạm vi sử dụng của loại keo này rất rộng, việc sử dụng rất nhiều loại vật phẩm điều bồi có sức sát thương mạnh mẽ đều cần dùng tới nó. Vô luận là Thấp Hòe Thụ hay là Mi Lan Quế, Cúc Hương Chi, Diệp Trùng đều từng thấy trong khu rừng rậm này.

Chẳng lẽ tên này là người của Yên Lưu hệ? Nhìn đống xương trắng trên đất này, Diệp Trùng thầm đoán, ánh mắt lại không khỏi liếc mấy bình đựng khác.

Cẩn thận mỏ mấy bình đựng khác, thứ bên trong đều đã biến chất, mất hiệu lực. Chỉ có Thoát thủy xích sa do nguyên nhân niêm phong tốt mà bảo tồn được. Nhưng Diệp Trùng đã không để ý mấy thứ này, thứ hắn để ý là mấy đồ đựng điều bồi này. Có mấy đồ đựng điều bồi này, hắn hoàn toàn có thể chế tạo một vài vật phẩm điều bồi đơn giản.

Dù rằng công năng của đồ đựng cực kỳ có hạn, nhưng tài nguyên phong phú ở chỗ này đủ làm cho trong đầu Diệp Trùng hiện lên vô số phương án. Ở địa phương khác, thực vật quý hiếm của nơi này nhiều tới mức đếm không xuể.

Diệp Trùng thậm chí dùng nước của Thủy trúc một cách xa xỉ để rửa mấy đồ đựng điều bồi này. Đối với bình Thoát thủy xích sa đó, Diệp Trùng lại mang nó niêm phong trở lại, đây chính là đồ tốt.

Liếc nhìn xương trắng trên đất, do dự một lát, Diệp Trùng vẫn sửa sang nó lại.

Lúc này, Diệp Trùng mới chú ý tới mấy món trang sức kim loại đó.

Chú thích: (1) Nguyên văn là 50 giờ, bỏ bớt số 0.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.