Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 55: Chương 55: Lần đầu tới Hành tinh Lam Hải




Hành tinh Lam Hải, Diệp Trùng đi trên con đại lộ, mặt nạ đã được gỡ xuống từ lâu, mấy ngày này không bị ánh nắng chiếu vào, mặt Diệp Trùng xem ra lại có vài phần cảm giác trắng trẻo, áo gió màu đen, Diệp Trùng không nỡ quăng đi, đây chính là đồ tốt a, tuyệt đối có thể so với áo phòng hộ loại cao cấp. Áo gió màu đen, gương mặt trắng trẻo, thân hình cân xứng mà không mập mạp, vẻ mặt thờ ơ, thản nhiên, làm Diệp Trùng có một bộ dáng đặc biệt, làm cho mỹ nữ trên đường không ngừng chăm chú nhìn.

Diệp Trùng với vẻ mặt thờ ơ đi trên đường, thật ra trong lòng đang thảo luận sôi nổi với Mục.

Những tòa nhà cao ngất, kiến trúc đầy cảm giác hiện đại, các loại, các kiểu máy móc bay được vù vù qua lại trên không không ngớt, làm Diệp Trùng nhìn đến đầu váng, mắt hoa. Điều làm Diệp Trùng cảm thấy mới lạ nhất là người rất đông, lúc trước, vô luận là Diệp Trùng ở trên hành tinh rác hay là ở Renault, Hắc giác, Diệp Trùng vẫn chưa từng gặp nhiều người như vậy.

Nhưng, vấn đề mà Diệp Trùng và Mục đang thảo luận sôi nổi lại không phải là vấn đề này!

- Mục, bụng của ta đói quá! Nơi này thế nào mà ngay cả sinh vật biến dị cũng không có, thứ nhỏ như thế mà cũng gọi là chuột ư? Rõ ràng là bôi nhọ hình ảnh của loài chuột, không đủ cho ta nhét kẽ răng! Bách Phệ Thử trên hành tinh rác nếu mà nhìn thấy họ hàng gần của nó thua kém như vậy, không biết nó có tiêu diệt hết bọn chúng không!” Diệp Trùng phẫn nộ nói.

Mục cũng bó tay nói: “Diệp tử, ta cũng không có cách nào, ai bảo người nhiều kim cương vàng như vậy lại không mang theo! Nhiều kim cương vàng như vậy, đủ cho người ăn mấy năm đó!” Khi Mục nhắc tới kim cương vàng đó, hai mắt cứ như phát ra ánh vàng.

Diệp Trùng nhìn đôi tay trống trơn của mình, mấy quang giáp cao cấp đó cũng để lại trong phòng, vành đai toái thạch quá nguy hiểm, những công tắc không gian đó mang lên tay thực sự sẽ làm Diệp Trùng cảm thấy chút ảnh hưởng tới cảm giác của tay, nên bỏ toàn bộ chúng trong phòng. Nếu bây giờ vẫn còn một cái thì hay, ít nhất bán đi cũng đủ để bản thân chống đỡ một khoảng thời gian.

- Ài, ta tại sao lại để tất cả chúng lại trong phòng chứ?” Diệp Trùng vô cùng ảo não!

Mục cũng không khỏi thất vọng không thôi: “Chẳng bao lâu nữa, chỉ e rằng ngay cả năng lượng của ta cũng dùng hết!”

Diệp Trùng tận lực suy nghĩ: “Với trình độ của ta, đi tới cái nơi gọi là bảo trì, cải tiến gì đó chắc là không có vấn đề gì nhỉ?”

Trước mắt Mục phát sáng: “Đây quả là một đề nghị không tồi, có ta bên cạnh ngươi, chắc sẽ không có vấn đề gì!” Một quang giáp nào đó đã rơi vào trong viễn cảnh tốt đẹp, hai mắt chớp chớp liên hồi.

- Nhưng, mấy cái nơi bảo trì đó ở đâu chứ?” Diệp Trùng rất hiện thực, lôi Mục từ trong vô tận YY trở về, Mục trầm ngâm nói: “Đây thật sự là một vấn đề, nhưng có thể hỏi người ta mà!”

- Hỏi người? Diệp Trùng không khỏi tán đồng nói: “Một đề nghị không tồi!”

Sau khi 5 người được hỏi đường bị dáng vẻ không có cảm tình của Diệp Trùng hù chạy mất, mặc dù Diệp Trùng thần kinh vững vàng cũng không khỏi vô cùng nản lòng: “Tướng ta thật sự là dọa người như vậy sao?” Mục vẫn không quên ở bên cạnh cười trên sự đau khổ của người khác: “Tướng xấu không phải là lỗi của ngươi, nhưng tướng xấu mà còn đi ra ngoài dọa người chính là người không đúng rồi!” Nói toạc móng heo không thèm nhìn ánh mắt hung hăng của Diệp Trùng.

Phía trước có một ông lão đang từ từ đi tới.

Diệp Trùng trước mắt như sáng lên, chạy tới cười mỉm hỏi: “Lão gia gia, cháu muốn hỏi thăm người một chuyện?”

Nếu như mấy người bị hỏi đường lúc trước mà nhìn thấy vẻ mặt Diệp Trùng bây giờ, hai mắt chỉ e rằng đều sẽ nhảy từ trong tròng mắt ra ngoài. Mục đã sớm nhìn chuyện lạ thành quen rồi, Diệp Trùng đối với người già giống như có một loại lực thu hút trời sinh, bản thân hắn cũng có một loại tình cảm chân thật đặc biệt với người già, hắn gặp người già, không kiềm chế được sẽ trở nên vô cùng lễ phép, gương mặt bình thường không chút cảm tình đó sẽ trở nên tươi cười thẹn thùng. Lần đầu tiên Mục nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Trùng cũng từng bị hù dọa không ít.

Sau này nhìn thấy nhiều rồi cũng thành quen.

Ông lão cảm thấy khá hứng thú nhìn Diệp Trùng: “Bây giờ bạn trẻ mà lễ phép như vậy không còn mấy đâu a, ừm, hỏi thăm? Có thể a, không biết anh bạn trẻ muốn hỏi thăm chuyện gì?”

Lễ phép? Mục cũng nhịn không nỗi phải khinh bỉ.

(NV: 白眼: mắt trắng: khinh bỉ; bằng nửa con mắt (trái ngược với mắt xanh青眼, tỏ ý kính trọng))

Diệp Trùng dằn nén ý muốn đập Mục, thẹn thùng nói: “Lão gia gia, cháu muốn hỏi gần đây có có nơi nào sửa chữa hoặc cải tiến quang giáp không?”

- Sửa chữa, cải tiến quang giáp? Ông lão suy nghĩ một lúc, chỉ một con đường bên trái nói: “Đi bên này, không tới 2 phút thì có một cái, phía trước còn có vài cái, nhưng cậu phải từ từ tìm!”

Sau khi chào tạm biệt với ông lão, Diệp Trùng vội chạy về phía mà ông lão đã chỉ!

Diệp Trùng đi ra từ mấy cửa hàng khác nhau, mỗi ông chủ vừa biết tuổi của Diệp Trùng, liền lắc đầu, có thợ tu sửa trẻ vậy sao? Đừng giỡn chứ! Trẻ tuổi như vậy, hắn có thể hiểu rõ tên gọi của tất cả các bộ phận của quang giáp đãn là rất không tồi rồi! Tuyển người? À không, tiệm chúng tôi đã không cần tuyển người rồi!

Diệp Trùng đã không nhớ bị từ chối bao nhiêu lần, vẻ mặt thờ ơ nhìn không thấy vui buồn, nhưng trong lòng thì vô cùng chán nản. Mục cũng vô cùng uể oải, ủ rũ đến nói chuyện cũng không có sức nữa!

Diệp Trùng không biết bây giờ đang ở chỗ nào, nhưng mặc kệ chỗ nào, đối với Diệp Trùng mà nói, dường như đâu có gì phân biệt.

- Này, Mục, ta nói này, tuân thủ cái quy tắc giao dịch gì đó? Chẳng lẽ chúng ta bây giờ chết đói ở đây? Trước giờ chưa từng nghe nói Thiết Mãng Tích kiếm thức ăn mà cần giao dịch!” Diệp Trùng nhịn không nổi kêu ca với Mục.

- Đó là hành vi của đám dã thú! Ngươi là con người, không phải dã thú! Mục có khí vô lực nói.

- Không hề gì, ta thực sự không cảm thấy con người và dã thú có gì khác nhau, ta vẫn là quen với dã thú hơn! Diệp Trùng nhún nhún vai, không cho là đúng nói, đối với sự kiên trì của Mục, hắn tuy rằng có chút không biết sự ảo diệu bên trong, khó có thể hiểu được, nhưng vẫn cố hết sức chống chọi!

Mục trầm mặc một lúc mới nói, giọng nói nghiêm túc khó tả: “Diệp tử, bây giờ người bước vào xã hội, ngươi phải tuân thủ quy tắc, nếu không ngươi sẽ bị đào thải ra khỏi xã hội, ngươi vẫn còn muốn trở về hành tinh rác ư? Diệp tử, từ từ làm quen đi!”

Diệp Trùng có chút bị đánh động, suy ngẫm lời của Mục, hoàn toàn không chú ý tới hắn bây giờ đang ở đâu, đi về đâu!

Đột nhiên, phía trước truyền lại vài âm thanh hỗn loạn, còn có tiếng kêu thảm của người già.

Diệp Trùng không khỏi giật mình tỉnh lại, ngước mắt nhìn, không phải chính là lão gia gia vừa mới chỉ đường cho mình sao? Ông bây giờ đang ngã trên đất, vài tên thanh niên ăn mặc cực kỳ quái dị liên tục dùng chân đạp vài cái, miệng còn ngang ngược nói: “Mẹ nó, lão tử cần tiền mà dám không đưa, bắt ta phải ra tay! Lão già khốn kiếp, lần này khổ rồi!”

Nói xong liếc nhìn một tên thanh niên tóc vàng, tên tóc vàng liền vội ngồi xổm xuống mò trên người ông lão, ông lão co người lại, cố sống cố chết ôm chặt trước ngực!

Tên tóc vàng mấy lần ra tay đều không kéo hai tay ông lão ra được, không khỏi tức giận chửi: “Lão già đáng chết, mẹ nó, cần tiền không cần mạng à, vậy lão tử tiễn ngươi một đoạn! Nói xong liền rút ra một thanh trủy thủ, hướng ông lão đâm xuống.

Diệp Trùng tức giận, lửa giận trong lòng bừng lên dữ dội, không khống chế được nữa, giận dữ quát lên một tiếng, thân hình lóe lên một cái, liền chui vào giữa đám thanh niên lưu manh, tốc độ Diệp Trùng nhanh tới cỡ nào, mấy tên lưu manh chỉ thấy trước mắt hoa lên, rồi thì cảm thấy cổ họng sít chặt, sau đó trước mắt tối đen, không biết gì nữa.

Diệp Trùng ra tay quá nhanh, tiếng vỡ của cổ họng của mấy tên đó gần như đồng thời vang lên.

Cũng may, chỗ này đã là một khu vực vắng vẻ, chỉ có lèo tèo vài người đi đường, nhìn thấy cảnh này, không ai không sợ hãi biến sắc, vội vàng bước nhanh đi, hận không thể bay khỏi nơi này.

Mục vậy mà còn hưng phấn nói: “Chao ôi, giữa đường gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ thì ra là như vậy!”

Lửa giận được phát tiết, sát khí trong lòng Diệp Trùng giảm mạnh, không khỏi mù mờ thầm nói trong lòng: “Ta không có rút đao nha!”

Mục đột nhiên nhớ tới gì đó: “Diệp tử, mau mang ông lão đó rời khỏi chỗ này, nếu như tư liệu lấy được từ mạng mô phỏng không sai, vài phút nữa sẽ có người gọi là cảnh sát tới! Mấy tên này dường như rất khó đối phó!”

- Cảnh sát? Rất khó đối phó? Diệp Trùng hỏi ngược lại, Mục vội vàng hối thúc: “Nhanh, nhanh, nếu không trốn ở chỗ nào xung quanh cũng được, chúng ta coi thử cảnh sát rốt cuộc là như thế nào?” Đề nghị này lập tức được Diệp Trùng đồng ý. Diệp Trùng bế ông lão trên đất lên, lúc này mới phát hiện ông lão đang trong tình trạng bán hôn mê. Trên mặt có vài chỗ bầm xanh, còn có không ít chỗ biến thành tím, khá là thê thảm!

Diệp Trùng không khỏi lo lắng hỏi: “Ông lão không sao chứ?”

Mục nói: "Không sao, chỉ là bị chấn thương một chút, còn lại đều là bị thương ngoài da! Không bị nặng đâu!"

Diệp Trùng lúc này mới "ừm" rồi yên tâm chạy ra xa, sau đó nhảy lên ngồi trên một cây đại thụ, xuyên qua khe hở giữa lá cây quan sát nơi mấy tên lưu manh nằm.

Quả nhiên chẳng bao lâu sau, một vật thể bay 3 màu lam, trắng, đen gầm rú bay tới nơi xảy ra chuyện, từ trên đó đi xuống 3 người đàn ông mặc đồng phục, Diệp Trùng tò mò nhìn mấy người này, chỉ thấy bọn họ cẩn thận kiểm tra từng thi thể, Mục thì nhanh chóng ghi lại những tin tức có được, kết hợp với tư liệu lấy được từ mạng mô phỏng để chỉnh sửa lại.

Diệp Trùng đột nhiên nghĩ tới một việc, ảo não nói: "Mục, chúng ta vừa rồi quên lấy chiến lợi phẩm rồi, nói không chừng trên người bọn chúng có tiền a!"

Mục an ủi Diệp Trùng nói: "Ta nghĩ bọn chúng cũng không có bao nhiều đâu, nếu không, tại sao lại đi cướp của người khác chứ?"

Diệp Trùng nghĩ lại thấy cũng có lý, ảo não trong lòng bớt đi hơn nửa!

Ba người cảnh sát thành thạo kiểm tra thi thể trên mặt đất, tất cả đều không khỏi hít một hơi khí lạnh! Mấy thi thể này đều mở mắt trừng trừng, giống như đối với cái chết của mình vẫn không thể tin được, cổ thì mềm oặt, thấy rõ một nơi lõm vào trong.

Người trẻ nhất trong đó nói: "Phi Ca, mấy người này đều bị vỡ nát đốt sống cổ, xem ra mới chết không lâu!"

Người cảnh sát còn lại bổ sung: "Phi Ca, mấy người này tôi đều biết, bọn chúng là thủ hạ của Lãnh Tam, đại ca vùng lân cận, bình thường đều vô cùng hung hăng càn quấy!"

Người được gọi là Phi Ca nhìn thấy bên mấy dấu tay cạnh nơi lõm vào, nói: "Ừm, bọn họ đều bị người ta dùng tay bóp nát cổ họng mà chết."

Hai người kinh hãi nói: "Phi Ca, tay không? Không khoa trương vậy chứ!"

Phi Ca châm một điếu xì gà, từ từ nhả ra một ngụm khói, khói thuốc lượn lờ, hắn tự nói với mình: "Hy vọng là tên dã man này chỉ là đi ngang qua thì tốt! Nếu không..." Trầm mặc hồi lâu, hắn đột nhiên nói với cảnh sát trung niên: "A Tín, đưa tin tức này cho Lãnh Tam, thay ta nói với hắn, kêu hắn tốt nhất kiềm chế một chút cho ta, nếu như dám làm loạn, hắc hắc..." Vẻ mặt của Phi Ca trong khói thuốc làm người ta rất khó đoán, cảnh sát trung niên vội vàng làm theo.

Phi Ca lại nói với người trẻ tuổi: "A Tử, kiểm tra cho ta xem khu vực xung quanh đây có gương mặt nào lạ tới không, có nhân vật nào khả nghi không, nhưng nhớ là, trước khi có lệnh của ta, ngàn vạn lần không được manh động, không được để hắn biết chúng ta để ý tới hắn!"

A Tử trẻ tuồi hưng phấn nói: "Phi Ca, tôi nhớ rồi! Yên tâm! Tôi nhất định tóm tên đó ra!"

Khói xì gà biến ảo bất định trước mặt Phi Ca, trong lòng Phi Ca biết, hình như phiền toái làm người ta đau đầu đến rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.