Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 466: Chương 466: Phản ứng không tốt






Nhìn quảng cáo trên màn hình, Diệp Trùng có chút xuất thần.

Hắn vẫn nhớ lúc mình chạy thoát khỏi hành tinh rác, lúc đó hắn vẫn vừa mới tiếp xúc với quang giáp không lâu. Lúc đó, quang giáp viễn chiến là dòng chính của năm thiên hà lớn, người dùng quang giáp cận chiến cực ít, bây giờ vậy mà lại gặp phải quảng cáo tuyển dụng quang giáp cận chiến.

Hắn rất mau liền thu hồi tâm tình, quyết định đi thử.

Việc hỏi đường này đối với Diệp Trùng mà nói, tiền lệ thành công lúc trước đếm trên đầu ngón tay. Bất quá, dưới sự chỉ điểm của Thương, Diệp Trùng lại phát hiện mọi thứ tiến hành thuận lợi dị thường. Thái độ, ngữ khí lịch sự, giọng nói nhu hòa, cơ nhục toàn thân thả lỏng, vân vân. Người bị hỏi đường rất sảng khoái chỉ phương hướng, không chỉ như vậy, còn nhiệt tình đề nghị có cần dẫn đường không.

Hoàn thành mọi việc này, Thương đắc ý nói: “Diệp tử, đây chính là sức mạnh của xã giao, rất nhiều lúc, nó có ích hơn vũ lực rất nhiều.”

Diệp Trùng yên lặng, Thương nói không sai, so với việc hắn nắm cổ người khác hỏi đường, thứ trước mắt tiện lợi mà hữu hiệu hơn nhiều.

Huấn luyện của Diệp Trùng cũng càng lúc càng nghiêm túc hơn, điều này trực tiếp làm cho khi hắn tới địa điểm chiêu mộ thì đã mệt tới mức sắp ngủ luôn rồi.

Quá lãng phí tinh thần! Tất cả ngụy trang, Thương đều có một yêu cầu, đó chính là tự nhiên. Điều này đối với người bình thường mà nói, không hề là vấn đề lớn lao gì, đối với Diệp Trùng mà nói, lại là vấn đề lớn nhất! Hắn đã quen chính xác và tính toán, hắn có thể làm cho sai sót mỗi lần hô hấp chính xác không vượt quá 0,01 giây, nhưng lại không sao làm được tự nhiên như Thương nói. Nhịp tim tự nhiên, hô hấp tự nhiên, bước đi tự nhiên, trạng thái cơ nhục tự nhiên, tư thế tự nhiên, ánh mắt tự nhiên…

Biên độ mấy động tác huấn luyện này có thể nhỏ tới mức không kể tới, lại cực kỳ hao tổn tinh thần! Diệp Trùng cố hết sức làm đi làm lại, phản ứng không hay rất mau liền xuất hiện.

Branham đánh giá thiếu niên không chút tinh thần ở trước mặt này, lông mày lập tức nhíu lại.

Loại người này lại cũng tới ứng tuyển huấn luyện viên cận chiến? Hắn cười lạnh trong lòng. Chiêu mộ xưa nay của tổ nghiên cứu khoa học vẫn chưa từng có người tới làm loạn, tên này gan cũng không nhỏ. Tình hình gần đây vô cùng cấp bách, sư sĩ cận chiến chính là một trong những nghề nghiệp thiếu hụt nhất ở trong này. Chiến đấu ở tiền tuyến đánh như dầu sôi lửa bỏng, nhwng dưới loại tình huống này, bọn họ vẫn nhận được cấp trên yêu cầu bọn họ lập tức chiêu mộ một đống sư sĩ cận chiến.

Gần như lập tức, Branham đã xếp Diệp Trùng vào hạng thanh niên lưu manh làm loạn. Trẻ thế này, trừ vài thiên tài danh tiếng vang dội đó ra, hắn vẫn chưa từng nghe nói có ai có thể có bản lĩnh làm huấn luyện viên. Đối với người trước mắt này, thân thể yếu ớt, tư thế đứng liêu xiêu, hai mắt vô thần, biểu tình đờ đẫn, nếu như nói loại người này có thể làm huấn luyện viên, Branham cảm thấy mình cũng có thể làm quân đoàn trưởng rồi.

Giọng nói Branham cực kỳ nghiêm khắc: “Nơi này đang tuyển huấn luyện viên cận chiến. Nhân viên không liên quan mời ra ngoài.”

Thiếu niên trước mắt đó vẫn không chút động đậy, không hề có ý đi ra ngoài, vẫn dáng vẻ uể oải như thế.

Diệp Trùng cảm thấy quả thật quá mệt rồi! Loại mệt này không giống mệt mỏi của thân thể lúc trước, mà là mệt mỏi trên tinh thần. Hắn từng cho rằng có một mình khác đang hủy diệt mình. Chẳng trách Thương nói, mệt mỏi của thân thể không hề coi là gì, mệt mỏi tinh thần mới làm người ta muốn sống không được, muốn chết không xong. Thương còn lấy ra một loạt dẫn chứng, thí dụ tra khảo, chỉ có tìm thấy lỗ thủng về mặt tâm lý và tinh thần của đối phương mới càng dễ dàng có được thứ ngươi muốn.

Quả nhiên là như vậy a! Diệp Trùng hiện giờ cảm thấy trong đầu mình có chút ngấm ngầm đau đớn, toàn thân cũng mềm nhũn, không có chút sức lực, trạng thái càng lúc càng tệ.

Trong đại sảnh chỉ có sáu người.

Tuy trạng thái hiện giờ của Diệp Trùng không hề tốt, nhưng hắn vẫn lập tức nhìn thấu vị trí của mình. Hắn nghe thấy lời của nhân viên chiêu mộ cao nhất đó, nhưng hắn căn bản không ngờ đó là lời nói với mình. Diệp Trùng phát hiện sự chú ý của mình bắt đầu càng lúc càng tản mạn.

Nhân viên không liên quan? Mình là tới để dự tuyển, đương nhiên không phải nhân viên không liên quan. Diệp Trùng lập tức liền để ngoài tai lời của Branham.

- Ngươi tới tham gia tuyển mộ ư?

Nhân viên tuyển mộ ngầm mang theo ngữ khí bất thiện làm Diệp Trùng hơi khó hiểu, hắn ngược lại không tức giận, bất quá hắn hiện giờ cũng quả thật không có sức để mà tức giận.

- Đúng. Diệp Trùng ỉu xìu thốt ra một chữ, rồi lập tức ngậm miệng không nói. Yêu cầu đối với tinh thần của mấy huấn luyện này rất cao a, ngay cả đầu của mình cũng ngấm ngầm đau đớn. Trạng thái tinh thần của mình không ngừng tệ hại, tư duy cũng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.

Thấy thiếu niên này nhìn cũng không nhìn mình, sắc mặt Branham tái mét. Tiếp đó cũng không phí lời, mà đưa cho Diệp Trùng một tấm thẻ có số 231.

- Đây là số của ngươi, ngươi chỉ cần nhận kiểm tra thực chiến, thông qua rồi, người liền có thể được tuyển chọn. Branham lạnh nhạt nói.

- Ừ. Thiếu niên ừ một tiếng, rồi nhận lấy tấm thẻ trên tay hắn, xoay người đi vào trong.

Đi vào khu thực chiến, nhìn thấy nhiều người xếp thành đội đông như thế ở trước mắt, Diệp Trùng liền tùy tiện tìm một góc, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn quả thật quá mệt rồi, cấp bách cần nghỉ ngơi. Thương cũng không ngờ kế hoạch huấn luyện mình vạch ra lại tiêu hao thể lực to lớn như vậy, hiện giờ đang bận rộn thực hiện chỉnh sửa kế hoạch huấn luyện.

Đối mặt khảo hạch lập tức sẽ tiến hành, chạy tới một bên ngủ, tính chất tồi tệ của việc này, nhưng phàm là nhân viên chiêu mộ nhìn thấy hành vi của Diệp Trùng ở hiện trường, ai nấy đều phẫn nộ vạn phần. Lúc nào tổ nghiên cứu khoa học tuyển người lại bị người ta coi nhẹ như vậy?

Ở Hôi cốc, thế lực lớn nhỏ không đều nhiều không kể xiết, nhưng chỉ có tổ nghiên cứu khoa học mới là chủ nhân thật sự. Bọn họ gần như nắm tất cả kỹ thuật tiên tiến, lần này nếu như không phải tổ nghiên cứu khoa học đứng ra, liên minh đang chiến đấu với Xích vĩ thú hiện giờ hoàn toàn không cách nào hình thành. Trước giờ, mỗi lần tuyển mộ của tổ nghiên cứu khoa học đều là phong vân hội tụ, vô luận người có cuồng vọng vào tài năng hơn cũng tuyệt không dám khiêu chiến quyền uy của tổ nghiên cứu khoa học.

Hành động giống hôm nay của người thanh niên này, nếu như bất cứ người nào của hộ vệ đoàn dưới quyền tổ nghiên cứu khoa học có mặt, bọn họ dám khẳng định, người này nhất định sẽ bị quăng ra bên ngoài. Người có thể tiến vào tổ nghiên cứu khoa học, không ai không phải là hạng kiệt xuất, ai nấy mắt cao trên đỉnh đầu. Mấy năm trở lại đây, thế mạnh của tổ nghiên cứu khoa học ở Hôi cốc càng làm bọn họ ngang tàng như mặt trời giữa trưa.

Lần chiêu mộ này, trong tổ nghiên cứu khoa học có rất nhiều người phản đối, nhưng bởi vì tình hình chiến sự của tiền tuyến cấp bách, cho nên mới không thể không hạ thấp mà yêu cầu, chiêu mộ lượng lớn cao thủ cận chiến. Nhân viên cận chiến đã thiếu hụt tới mức ngay cả người làm giáo quan cũng rất khó lấy ra, bọn họ hiện giờ cần chiêu mộ gấp một đống huấn luyện viên, sau đó bắt đầu huấn luyện sư sĩ mới, để chuẩn bị cho tác chiến về sau.

Lý luận trường kỳ kháng chiến, vô luận là bên trong tổ nghiên cứu khoa học hay là bên trong liên minh, đều vẫn luôn tồn tại, hơn nữa hiện giờ có xu thế càng lúc càng mạnh mẽ. Chính là xuất phát từ suy nghĩ này, tổ nghiên cứu khoa học mới quyết định, lập tức tổ chức huấn luyện cận chiến. Hôi cốc không hề thiếu người, nhưng không giống nơi khác, sư sĩ loại hình viễn chiến chiếm ưu thế tuyệt đối. Bất quá may mà nơi này cho dù là người bình thường, thông thường đều có cơ sở không tệ, chỉ cần tiến hành huấn luyện thời gian thích hợp thì có thể là lực lượng chiến đấu bổ sung liên miên không ngừng cho chiến đấu sau này. Nhưng quang giáp cận chiến ở tiền tuyến đều giống như bảo bối, bị mỗi một thế lực cất giấu, muốn từ chỗ bọn họ rút ra nhân viên điều tới làm huấn luyện viên, căn bản không cần nghĩ rồi.

Chính vì như vậy nên mới có lần chiêu mộ này.

Trong lòng hắn đã định chủ ý. Tuy bọn họ không thể quăng hắn ra ngoài, nhưng bọn họ vẫn có thủ đoạn khác, có thể giáo huấn tên không biết trời cao đất dày này thật tốt.

Diệp Trùng không ngờ, hắn trong lúc vô ý đã đắc tội mấy nhân viên chiêu mộ này.

Nhưng cho dù hắn biết, hắn hiện giờ cũng tuyệt không vì vấn đề này mà buồn bực. Trạng thái của hắn hiện giờ cực kỳ tệ hại, chưa từng trải qua luyện tập ở phương diện này như hắn, cường độ huấn luyện lần này rõ ràng có chút quá mức rồi. Điều này cũng trực tiếp gây ra một loạt tác dụng phụ.

Diệp Trùng buồn bực phát hiện, hắn hiện giờ vô luận thế nào cũng rất khó tập trung tinh thần. Trong đầu giống như có sâu bọ đang chui bên trong vậy. Cho dù hắn đã nhắm mắt, nhưng làm sao cũng không sao tiến vào trạng thái nghỉ ngơi. Tinh thần mệt mỏi cực độ, nhưng không sao tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, đây là việc rất đầy đọa người ta.

Nếu như lúc này có người tập kích hắn, Diệp Trùng có thể tránh hay không, hắn không nắm bắt chút nào.

Không ngờ huấn luyện ngụy trang này còn có mấy tác dụng phụ phiền phức này, Diệp Trùng chỉ có cười khổ trong lòng. May mà vẫn còn có Thương, nếu không, mình lúc này không có chút năng lực phản kháng nào.

Ánh mắt tản mát, cơ nhục phần mặt cứng nhắc, Diệp Trùng lúc này xem ra giống như xác khô ngàn năm. Mỗi một người đi qua bên cạnh hắn, ai nấy đều lộ ra ánh mắt coi rẻ, khinh thường.

- Số 231! Số 231! Mời lập tức tới khu khảo hạch thực chiến tiến hành khảo hạch thực chiến! Nhân viên tuyển mộ lớn giọng quát.

Thương nhắc nhở nói: “Diệp tử, tới lượt ngươi rồi.”

- Ừm. Diệp Trùng uể oải ừ một tiếng, lảo đảo đứng dậy.

Nhân viên chiêu mộ lại lần nữa quát lớn: “Số 231 đâu rồi? Ở chỗ nào?”

- Ở đây. Một giọng nói đầy mệt mỏi vang lên trong góc.

Soạt, tất cả ánh mắt ở hiện trường đều quét về phía giọng nói. Một thanh niên lười biếng, lộ vẻ mệt mỏi nửa dựa vào tường, đuối sức giơ tay phải nửa vời.

- Quá tuyệt rồi, Diệp tử, quá tuyệt rồi! Trong giọng nói của Thương đầy sự hưng phấn: “Khí chất hiện giờ của ngươi tuyệt đối có thể nhòm ngó ngôi vị thanh niên sầu muộn nhất của năm nay!”

Thanh niên sầu muộn nhất? Đây là trò đáng chết gì đây? Trong lòng Diệp Trùng cười khổ cũng không kịp, hắn chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, người và vật nhìn thấy trước mắt dường như đều có một phần không chân thật như thế. Hậu di chứng do bộ não sử dụng quá độ quả nhiên rất nghiêm trọng!

Vô luận ở đâu, vô luận lúc nào, sát khí của Diệp Trùng đều rất khó bị che lấp, nhưng lúc này lại trong lúc vô ý hoàn thành ngụy trang hoàn mỹ nhất.

Thương hưng phấn không giảm: “Diệp tử, ngụy trang hiện giờ của ngươi quá tuyệt rồi! Chậc chậc, không ngờ sức lĩnh ngộ của ngươi lại cao như vậy, ngụy trang khí chất chính là một trong những kỹ xảo cao cấp nhất trong ngụy trang a! Hì hì, Diệp tử, nếu như bây giờ có một người đẹp nhìn thấy ngươi, tuyệt đối sẽ mặc kệ mọi thứ mà lao bổ vào ngươi…”

Diệp Trùng đã dẹp bỏ ý định trả lời Thương, hắn hiện giờ ngay cả động tác đơn giản vô cùng là mở mắt ra này cũng cảm thấy tốn sức.

Ánh mắt nóng rực xung quanh toàn bộ đều tập trung trên người hắn, khinh thường, coi rẻ, kỳ quái…

- Còn lề mề gì đó? Mau chút! Sắc mặt nhân viên chiêu mộ phụ trách gọi số trở nên có chút khó coi.

Bóng người xung quanh lắc lư, Diệp Trùng cảm thấy mình giống như đang ở trong một cảnh mộng không chân thật, dưới chân mềm mại giống như đạp lên mây, mỗi một bước, hắn đều cảm thấy mình giống như có thể té ngã bất cứ lúc nào.

Trong mắt người khác, bước chân thanh niên đầy vẻ sầu muộn, mệt mỏi lộ rõ này bồng bềnh, không có tinh thần, cặp mắt dường như khó mở ra được. Những người tham gia chiêu mộ có mặt khác, ai nấy đều nhao nhao thầm lắc đầu, người thế này tới tham gia tuyển chọn, quả thật là buồn cười! Võ thuật là tố chất phải có của sư sĩ cận chiến, cho nên phàm là sư sĩ cận chiến, bước chân có sức, ánh mắt trầm ngưng. Người trước mắt này vừa nhìn liền biết là thứ đồ dỏm, không vừa mắt cũng chẳng vừa lòng.

Sắc mặt nhân viên tuyển mộ có mặt càng khó coi thêm vài phần, với cái nhìn của bọn họ, người thế này tới tham gia tuyển mộ của bọn họ là sỉ nhục bọn họ!

Năm mươi mét ngắn ngủi từ trong góc tới khu khảo hạch thực chiến, Diệp Trùng lại cảm thấy xa xôi vô cùng.

Phù, cuối cùng đã tới. Diệp Trùng chưa từng nghĩ, mình lại có một ngày, thảm tới mức độ này. Chỉ năm mươi mét lại làm mình tốn sức thế này. Trên thực tế, tư duy của Diệp Trùng lúc này đã bị trì trệ, nếu như tư duy bình thường, hắn lúc này nhất định sẽ từ bỏ tuyển mộ.

Đầu óc trống rỗng, Diệp Trùng ngây ngô đứng trong khu thực chiến.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.