Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 396: Chương 396: Phế vật nguy hiểm






Ánh mắt Vi Du nhìn về phía Luân Chiết Dịch đang hôn mê không tránh khỏi mang theo vài phần đáng thương và đồng tình.

Nhưng rất rõ ràng, Diệp Trùng sẽ không có bất cứ sự đồng tình nào. Chính là gã trên đất này, vừa rồi hãy còn không ngừng xúi giục cô gái đó giết chết mình. Nhưng Diệp Trùng vẫn không hy vọng tên trên đấy này toi đời, nếu như thế, cũng là một việc rất phiền phức. Diệp Trùng thò tay ấn một cái vào chỗ lõm dưới xương sườn Luân Chiết Dịch.

Vi Du đứng một bên nhìn không khỏi giật mí mắt một cái.

Luân Chiết Dịch lập tức đau đớn tỉnh lại, nhịn không được hét thảm một tiếng.

- Nếu như không muốn chết, ngậm miệng lại. Giọng nói lạnh lùng của Diệp Trùng giống như hơi lạnh trong gió thu, lập tức làm Luân Chiết Dịch hiểu được hoàn cảnh của mình.

Hoảng sợ nhìn thiếu niên trông có vẻ yếu ớt trước mắt này, mặt Luân Chiết Dịch xám ngoét. Cơn đau dữ dội dưới sườn nói cho hắn biết, sức mạnh vừa rồi của vị thiếu niên này đáng sợ đến bực nào! Điều buồn cười là, mình lại còn cho rằng hắn chẳng qua chỉ là một phế vật!

Hắn rất thành thật lựa chọn ngậm miệng, hắn vẫn không muốn chết, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của đối phương, hắn không hề cho rằng đối phương có gì kiêng kỵ đối với việc giết chết mình.

Thiếu niên này là ai? Người trong tộc? Chưa từng nghe trong tộc có cao thủ thế này a! Tuy thực lực bản thân Luân Chiết Dịch không tới mức độ đó, nhưng ánh mắt của hắn vẫn cực kỳ độc đáo.

- Ngươi là thuyền trưởng của con tàu vũ trụ này? Diệp Trùng hỏi.

Luân Chiết Dịch vội vàng gật đầu: “Đúng!” Hắn rất biết thời vụ, biết tính mạng của mình hoàn toàn nắm trên tay đối phương. Sức mạnh của hai bên hoàn toàn không tương xứng, thân thủ cao siêu của đối phương đã tới mức kinh thế hãi tục. Trong hoàn cảnh đóng kín giống như vậy, một mình hắn hoàn toàn có năng lực giết chết toàn bộ người của cả con tàu vũ trụ.

Nhưng hắn tin đối phương nhất định không điên cuồng, bệnh hoạn như vậy. Từ ánh mắt đối phương có thể nhìn ra, thiếu niên này có sự bình bĩnh vượt xa người thường, người thế này phần lớn đều cực kỳ đáng sợ, bọn họ thường có thể tính toán chính xác các loại nhân tố, bọn họ sẽ không vì tâm tình mà phạm sai lầm. Nói thật, loại bình tĩnh này cũng chính là mục tiêu Luân Chiết Dịch vẫn luôn theo đuổi. Đáng tiếc, hắn biết, so với thiếu niên này, hắn còn kém xa.

Nếu như hắn giết mọi người trên tàu, vậy hắn cũng chỉ có ở trong vũ trụ mênh mông, Luân Chiết Dịch tin đối phương sẽ không ngay cả điều này cũng nhìn không thấy.

Cho nên, mọi thứ hắn làm hiện giờ chính là phối hợp với đối phương, chỉ có như vậy, hắn mới có thể bảo đảm an toàn của mình với mức lớn nhất, cho dù quyền quyết định cuối cùng không hề ở trên tay mình.

- Mục tiêu bay tới là chỗ nào? Vấn đề này rất quan trọng, cũng là vấn đề Diệp Trùng quan tâm nhất.

- Hành tinh Quang Hoa. Luân Chiết Dịch thành thật trả lời.

- Hành tinh Quang Hoa? Diệp Trùng không khỏi hơi nhíu mày, lộ ra chút vẻ suy tư. Hành tinh Quang Hoa, cái tên này nghe có chút quen tai, mình hình như từng nghe qua ở đâu đó, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.

Nhưng trí nhớ của hắn trước giờ cực tốt. Hắn rất mau liền nhớ ra đã nghe qua ở đâu. Trong con chip Quản phong tử cho hắn, Quản phong tử từng nói với hắn, nếu như hắn học xong tất cả chương trình thì đi tới quê nhà nàng ta một chuyến. Quê nhà của Quản phong tử chính là một nơi gọi là Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh của thành phố Thiên Trục, hành tinh Quang Hoa. Chỉ là không biết hành tinh Quang Hoa Luân Chiết Dịch nói và hành tinh Quang Hoa mà Quản phong tử nói có phải là cùng một hành tinh.

- Hành tinh Quang Hoa có phải là có một thành phố gọi là thành phố Thiên Trục? Diệp Trùng hỏi Luân Chiết Dịch.

- Thành phố Thiên Trục? Luân Chiết Dịch lộ ra ra vẻ mờ mịt, hắn lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Thời gian mỗi lần dừng lại ở hành tinh Quang Hoa của chúng tôi đều rất ngắn. Nếu như ngài muốn đi địa phương nào đó của hành tinh Quang Hoa, chỉ cần sau khi tới hành tinh Quang Hoa, tôi có thể thay ngài tìm một người dân bản địa làm hướng dẫn.”

Vi Du nhìn Luân Chiết Dịch hiện giờ, cảm thấy rất bất ngờ, giống như vừa rồi mình nằm mộng vậy. Luân Chiết Dịch bình tĩnh, lý trí và vừa rồi hoàn toàn giống như hai người. Sự lãnh khốc và điên cuồng làm người ta hoảng sợ đó tìm không thấy chút dấu vết nào trên người hắn.

- Còn cần mấy ngày? Diệp Trùng lại mở miệng lần nữa.

Nghe thấy ngữ âm của đối phương trở nên hòa hoãn, Luân Chiết Dịch biết cái mạng nhỏ của mình đã an toàn hơn nhiều, giọng nói càng thêm cung kính: “Hành trình còn cần hai mươi ngày.”

Diệp Trùng không khỏi tính toán trong lòng, đúng lúc này, nghe thấy Luân Chiết Dịch hỏi: “Xin hỏi, tôi có thể xử lý vết thương một chút không?”

Diệp Trùng ngược lại đối với người này không khỏi có vài phần thay đổi cách nhìn, gật đầu, ra dấu đồng ý.

Luân Chiết Dịch quay về phía Vi Du, thần tình thản nhiên, chân thành: “Bác sĩ Vi Du, vẫn phải phiền cô rồi!”

Không biết tại sao, nhìn thấy Luân Chiết Dịch thế này, chỗ sâu nhất trong đáy lòng Vi Du không khỏi dâng lên một luồng hơi lạnh. Từ bên ngoài mà xem, vị thiếu niên đó vẫn luôn mặt lạnh, ánh mắt nhìn người ta cũng lạnh lẽo vô bì, nhưng Vi Du lại cảm thấy hắn an toàn hơn Luân Chiết Dịch trông có vẻ nho nhã lễ độ rất nhiều.

Liếc nhìn Vi Du, Diệp Trùng lạnh nhạt nói với Luân Chiết Dịch: “Ngươi tốt nhất không nên có chủ ý gì khác, nếu không, ta sẽ giết ngươi.” Lời Diệp Trùng bình đạm như nước, không lên xuống chút nào, nhưng lại toát ra mùi vị rét lạnh trần trụi.

- Xin ngài yên tâm, ta sẽ không lấy tính mạng mình ra đùa! Vào lúc này, Luân Chiết Dịch vẫn có thể cực kỳ tự nhiên cười nói. Chỉ là nụ cười này của hắn, làm động tới vết thương dưới sườn, gương mặt lập tức có chút nhăn nhó.

Vi Du sợ sệt đi tới trước mặt Luân Chiết Dịch. Sự việc xảy ra hôm nay quả thật quá nhiều, nàng chỉ là một bác sĩ, nào từng trải qua tình cảnh thế này, trong lòng đã loạn thành một mớ bòng bong. Sự lão luyện trong ngày thường đã sớm không cánh mà bay, nàng hiện giờ giống như một tiểu cô nương bị khiếp sợ.

Luân Chiết Dịch cười nhẹ nhàng: “Bác sĩ Vi Du, xin đừng sợ hãi, ta sẽ không gây thương hại cho cô, hơn nữa ta hiện giờ cũng không có bất cứ năng lực làm thương hại cho cô!”

Vi Du lúc này mới cẩn thận sấn tới trước người Luân Chiết Dịch.

Mọi thứ trên người Luân Chiết Dịch gần như đã bị Diệp Trùng lột xuống. Diệp Trùng làm vậy chỉ vì đề phòng vạn nhất, cũng là vì cắt đứt bất cứ khả năng liên hệ với người khác nào của Luân Chiết Dịch.

Có lẽ là vì bước vào lĩnh vực chuyên nghiệp của mình, sự hoảng sợ của Vi Du rất mau liền biến mất, nàng tập trung kiểm tra vết thương của Luân Chiết Dịch.

Sức mạnh thật khủng bố! Trong lòng Vi Du đang kiểm tra chấn động vô bì, chỉ nhìn từ vẻ ngoài, rất khó tưởng tượng đây lại là do một người cây gậy gây ra. Chỉ sợ bị cái chùy sắt vung vẩy đánh trúng vào chính diện cũng sẽ không thảm hơn thế này!

Tổng cộng gẫy ba cái xương sườn, trong đó cái bị đánh trúng chính diện gẫy nát thành mảnh vụn, hai cái còn lại cũng gẫy thành mấy đoạn. Vi Du cũng hoài nghi mấy cái xương xung quanh ba cái xương sườn này rất có khả năng cũng xuất hiện vết nứt. Nhưng điều đó cần thiết bị chuyên nghiệp để kiểm tra.

May mà thuốc men trong phòng Vi Du thật sự không thiếu, hơn nữa động tác của Vi Du cũng cực kỳ cẩn thận, nhẹ nhàng. Nhưng cho dù như vậy, Luân Chiết Dịch đau tới mức sắc mặt trắng bệch, mồ hôi như mưa, lâu lâu lại phát ra vài tiếng hừ hừ trầm muộn.

Rất mau, Vi Du làm xong mọi thứ, Luân Chiết Dịch lúc này cũng sắp hư thoát rồi, nhưng hắn vẫn giữ được sự trấn định của mình.

Không tự giác, giúp Luân Chiết Dịch xử lý xong vết thương, Vi Du theo bản năng tránh sau lưng Diệp Trùng. Động tác này của Vi Du cũng kêu Diệp Trùng đang suy nghĩ vấn đề tỉnh lại.

- Ta đã hôn mê mấy ngày?

- Năm ngày. Vi Du trả lời theo bản năng.

Diệp Trùng nhìn chằm chằm Vi Du: “Là cô đã cứu ta?” Đây là lần thứ hai hắn hỏi vấn đề này.

- Ừm. Vi Du ừ một tiếng nhỏ đến mức khó nghe rõ.

Diệp Trùng xoay mặt nhìn Luân Chiết Dịch.

Luân Chiết Dịch tuy trên người đau đớn vô bì, nhưng chú ý của hắn toàn bộ đặt trên người Diệp Trùng. Sát cơ lóe lên rồi mất trong mắt Diệp Trùng, hắn nhìn thấy rõ rành rành. Trong lòng phát lạnh, chẳng lẽ đối phương muốn giết mình?

Nhưng hắn là người thông minh, rất mau liền nghĩ biết được sát cơ trong mắt Diệp Trùng từ đâu mà tới.

Cuộc nói chuyện lúc trước của hai người, Diệp Trùng nghe rõ rành rành. Cô gái trước mắt này đã cứu tính mạng của mình, vậy thì giết Luân Chiết Dịch sẽ có thể giải quyết triệt để nguy cơ của nàng. Chỉ là một khi như vậy, mình sẽ để lại dấu vết. Luân Lạc tộc có thể sẽ không tra ra mình, nhưng nếu như Diệp gia biết, vậy nhất định sẽ tra ra mình.

Đây mới là điều Diệp Trùng không muốn.

Biết Diệp Trùng đang nghĩ cái gì, Luân Chiết Dịch vội vàng thề: “Xin ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không gây thêm bất cứ uy hiếp nào đối với tiểu thư Vi Du, tôi lấy tên của bà nội tôi thề!”

Khối đá lớn nhất trong lòng Vi Du cuối cùng đã bỏ xuống. Ở tinh khu tự do, lấy tên bà nội thề là không cho phép làm trái, cũng không có ai lại làm trái.

Nhưng, Diệp Trùng trước giờ không tin thề thốt gì đó, hắn tin thực lực hơn. Hắn quyết định dùng phương thức của mình.

Nhớ tới lúc ở hành tinh Lam Hải, Thương từng dạy hắn một chiêu uy hiếp, có lẽ lúc này có thể dùng được. Điều bất đồng là, lúc đó Thương đã biết mọi tình huống của đối phương.

- Gia đình người sống ở chỗ nào? Có mấy người? Bọn họ là ai?...” Diệp Trùng hỏi một loạt vấn đề, trên mặt của Luân Chiết Dịch đã không còn chút huyết sắc nào. Hắn biết Diệp Trùng có ý gì, nhưng hắn lại không dám nói bậy. Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh tới mức đáng sợ của đối phương, trong lòng hắn liền phát run.

Diệp Trùng hỏi cực kỳ chi tiết, do không có trải qua huấn luyện chuyên nghiệp ở phương diện này, Diệp Trùng chỉ có thể căn cứ theo hiểu biết của mình mà hỏi. Tất cả tin tức như tên tuổi, địa chỉ… của người thân Luân Chiết Dịch đều trút ra như trút đậu dưới sự bức cung của Diệp Trùng, chút nữa thì ngay cả hắn mấy tuổi không tè ra giường cũng nói ra.

Xác định lại mình không có bỏ sót, Diệp Trùng lại cho hai người đối chất, mang toàn bộ tin tức mà Luân Chiết Dịch vừa nói giữ nguyên không đổi nói lại một lượt. Luân Chiết Dịch không còn cách nào giữ được sự trấn định tự nhiên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trùng giống như nhìn thấy ma quỷ. “Ta sẽ xác nhận!” Lời nói lạnh nhạt của Diệp Trùng đánh tan chút may mắn cuối cùng trong lòng Luân Chiết Dịch, hắn hiện giờ không khỏi thầm chúc mừng mình vừa rồi không hề nói giả. Trong mấy tin tức này có rất nhiều thuyền viên đều biết, chính là xuất phát từ suy nghĩ điểm này, hắn mới không dám nói láo. Càng huống chi, bên người còn có một Vi Du biết rõ gốc rễ đang nghe.

Hắn lần này thật sự triệt để chết ý báo thù Vi Du.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.