Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 564: Chương 564: Quân đoàn trôi nước






Chữ gốc là thang viên, là một món ăn chơi trứ danh của Ninh Ba, nghe đồn xuất phát từ đời nhà Tống, dùng các loại hoa quả làm nhân, bên ngoài dùng bột nếp xe thành hình cầu, sau khi luộc chín, ăn thơm ngọt rất ngon. Bởi vì loại viên bột nếp này ở trong nồi vừa nổi vừa chìm nên lúc đầu được gọi là Phù nguyên tử, về sau đổi tên thành Viên tiêu. (Giống món chè trôi nước của Việt Nam mình).

Thổ huyết a thổ huyết! Cho dù là hệ thống quét hình bản giản hóa, năm ngàn bộ cũng gần như muốn cái mạng già của hắn. Bất quá, có Hy Ngôn giúp đỡ, cả chu kỳ so với dự kiện rút ngắn không ít.

Mà chính ngay lúc này, năm ngàn máy huấn luyện Diệp Trùng đặt mua đã về. Diệp Trùng không thể không mở rộng bãi đáp của trang viên, dùng để đặt máy huấn luyện. May mà trang viên của hắn đủ lớn, nếu không, nhiều máy huấn luyện thế này để ở đâu cũng là một vấn đề.

Năm ngàn máy huấn luyện đặt chỉnh tề ở bãi đáp, nhưng nếu như từ trên không nhìn xuống thì phảng phất như năm ngàn cái bánh trôi cuộn tròn, xếp chỉnh tề.

Sân huấn luyện của năm ngàn học viên cách bãi đáp cực kỳ gần, nhưng toàn bộ tất cả học viên đều tập trung tinh thần thực hiện huấn luyện của mình, không ai ánh mắt đảo về phía này. Huấn luyện tốc độ tay, đã có sáu mươi phần trăm học viên thông qua, hiện giờ chỉ còn lại bốn mươi phần trăm học viên vẫn chưa đạt chuẩn. Nhưng bọn họ cách chuẩn cũng chỉ có một lằn ranh, có lẽ chỉ cần một tuần, tất cả học viên đều sẽ đạt chuẩn.

Học viên đã đạt chuẩn hiện giờ đều đang tiến hành làm quen miếng mô hình bàn phím đó, khẩu lệnh phức tạp làm bọn họ đau đầu vô cùng. Bọn họ hoàn toàn không biết mấy chỉ lệnh này là có ý gì, học vẹt thế này, làm rất nhiều học viên kêu khổ không thôi. Nhưng bọn họ cũng biết không có chỗ lựa chọn, trước mắt cũng chỉ có căng da đầu ra mà gặm từng chút một.

Khảo nghiệm này chính là trí nhớ, có vài học viên thông minh, rất mau liền thể hiện ra.

Diệp Trùng phát hiện, có một học sinh, chỉ tốn thời gian ba ngày thì đã mang mấy chỉ lệnh phức tạp này đọc như cháo chảy, lại tốn ba ngày, nhập chỉ lệnh độ khó là ba, tốc độ đã đạt tới một trăm năm mươi lệnh mỗi phút.

Loại tốc độ này, chính nhân vật cường hãn như Diệp Trùng đây cũng cảm thấy không thể tin được. Có vài thiên tài, thường là chôn vùi trong cát đá, trước khi chưa phát hiện, nó cũng chỉ là một cục đá bình thường. Nhưng một khi được khai quật ra, nó sẽ phóng ra ánh sáng chói mắt.

Không chút nghi vấn, học viên này có thiên phú như vậy, Diệp Trùng tự nhiên sẽ không nhìn mà không thấy. Học viên này không phải Đoàn Khiêm, không phải chị em Thù Mạc Nhi được chú ý, mà là một thiếu niên bình thường có biểu hiện bình thường trong huấn luyện trước đó. Tên của hắn là An Bỉ Lạc Kỳ, hắn được Diệp Trùng chọn ra từ trong đám học viên.

Hắn sẽ tiếp thụ huấn luyện càng nghiêm khắc hơn, mà Diệp Trùng sẽ tự mình huấn luyện hắn thành một sư sĩ đạt chuẩn.

Điều An Bỉ Lạc Kỳ cần phải đối mặt đầu tiên chính là vấn đề thể lực, hắn tuy đã trải qua huấn luyện thể lực khoảng thời gian này, nhưng trong mắt Diệp Trùng, điều này còn lâu mới đủ.

Tất cả học viên đều tràn ngập tò mò với năm ngàn quả cầu tròn đặt ở bãi đáp không xa đó. Không chỉ bọn họ, chính Liêu Tam phụ trách giám sát cũng tò mò giống vậy. Diệp Trùng chính là cái tên của đại sư vũ khí đứng đầu, rất hiển nhiên, đây là một tác phẩm mới của hắn. Liêu Tam đối với con nhện lớn của Diệp Trùng đã chảy nước miếng rất lâu rồi, nhưng hắn tự biết không có thể diện lớn như Tuyên Ninh, ngại mở miệng đòi.

Năm ngàn máy huấn luyện đối với đám học viên mà nói, là một động lực khổng lồ. Đặc biệt là khi bọn họ được biết, một khi bọn họ hoàn thành yêu cầu nhập chỉ lệnh, vậy thì bọn họ sẽ có thể có được một máy huấn luyện thế này.

Mà sau khi biết được mấy cái máy huấn luyện này có thể bay được, trong đám học viên đã bùng nổ tiếng hoan hô khổng lồ. Trừ Đoàn Khiêm và chị em Thù Mạc Nhi, học viên khác đều là người bình thường, trên người bọn họ không có thần niệm, tự nhiên cũng chưa từng điều khiển chiến cơ. Bọn họ đã sớm vô cùng ngưỡng mộ mấy xạ thủ đó, bây giờ được biết mình lại cũng có thể điều khiển máy bay, cực khổ chịu mấy ngày này lập tức cảm thấy xứng đáng.

Loại cảm thụ này tự nhiên không phải thứ Diệp Trùng có thể hiểu được, nhưng hắn cũng nhìn ra nhiệt tình huấn luyện của mấy học viên này cực kỳ cao. Điểm này vượt xa ra ngoài ý liệu của hắn, bởi vì học vẹt mấy chỉ lệnh này kỳ thật khá là khô khan, không ngờ mấy học viên này lại nhiệt tình bốc cao như vậy. Nhưng đây là việc tốt, hắn đương nhiên không đánh tan tính tích cực của bọn họ.

Vừa mới hoàn thành năm ngàn bộ hệ thống quét hình bản giản hóa, Diệp Trùng cũng mệt phờ người, còn Hy Ngôn, trực tiếp mệt ngã quỵ. Nhưng Diệp Trùng không hề cho mình nghỉ ngơi, việc hắn cần làm quá nhiều.

Thích ứng Thần sau khi thăng cấp, đây chính là một trong những nhiệm vụ quan trọng trong đó. Một đứa trẻ cầm một cái búa nặng sắc bén, kết quả dễ nhất chính là tự làm thương chính mình. Đối với Diệp Trùng hiện giờ mà nói, Thần chính là giống một cái búa nặng sắc bén, tuy uy lực khổng lồ nhưng muốn điều khiển tùy ý, lại cần có thời gian.

An Bỉ Lạc Kỳ kinh ngạc nhìn Diệp Trùng, khi hắn được dắt tới sân huấn luyện trong căn cứ dưới đất của trang viên, hắn cũng không kinh ngạc giống thế này. Diệp Trùng từng nhịp, từng phách, làm động tác võ thuật cơ bản nhất, thường vừa làm liền mấy tiếng, làm đi làm lại trên vạn lần. Rất khó tưởng tượng, một vị đại sư võ thuật lại mỗi ngày vẫn làm huấn luyện cơ sở thời gian dài như vậy.

Hắn biết rõ may mắn của mình, cũng trở nên càng thêm quý trọng. Mỗi ngày đều cắn răng kiên trì huấn luyện khô khan không gì sánh bằng, hắn mỗi ngày đều cổ vũ mình trong lòng, học tập theo Diệp Trùng.

Thiên phú của An Bỉ Lạc Kỳ xuất chúng phi thường, đây là chỉ phương diện đầu óc. Diệp Trùng cảm thấy hắn là sư sĩ trời sinh, tư duy bình tĩnh, trí nhớ xuất chúng, tình tình cứng cỏi. Điều duy nhất không được tốt chính là tố chất thân thể hắn, giống như thiên phú trời sinh của hắn, thể chất hắn trời sinh không coi là rất tốt. Trải qua tôi luyện của Diệp Trùng trong thời gian dài như vậy, tuy trở nên khỏe mạnh nhưng cự ly cách trong lòng Diệp Trùng còn rất xa. Nhưng huấn luyện ở phương diện khác, đặc biệt là phương diện chiến thuật, hắn lại biểu hiện ra tài hoa kinh người.

An Bỉ Lạc Kỳ khá thích hợp trở thành một sư sĩ đánh xa, đáng tiếc trên tay Diệp Trùng không có quang giáp tầm xa, chỉ đợi tới Darkness xây dựng căn cứ rồi nói tiếp.

Có Diệp Trùng tự mình chỉ dẫn, tiến bộ của An Bỉ Lạc Kỳ so với mấy học viên ở ngoài kia đó thì mau chóng hơn nhiều. Đãi ngộ này, chính Đoàn Khiêm cũng đỏ mắt vô cùng. Đoàn Khiêm là học viên có tiến bộ nhanh nhất ngoài An Bỉ Lạc Kỳ. Điều kiện thân thể của hắn ở trong năm ngàn người là xuất sắc nhất. Người có thể tự mình tạo ra một con đường, làm sao lại là hạng ngu ngốc?

Hắn là người đầu tiên tiến vào máy huấn luyện. Khi máy huấn luyện cuộn tròn, cuộn tròn bay lên không, phía dưới là ánh mắt ngưỡng mộ của vô số người. Bỗng, máy huấn luyện đột nhiên giống như quả bóng xì hơi, không chịu điều khiển, cuối cùng rơi cái binh trên đất, khi Đoàn Khiên choáng váng, xây xẩm bò ra từ buồng lái, sân huấn luyện yên lặng như tờ, tiếp đó bùng phát trận cười lớn rần rần.

Càng lúc càng nhiều học viên bắt đầu học tập làm sao điều khiển máy huấn luyện. Khi bọn họ chui vào trong buồng lái, nhìn thấy bàn điều khiển hoàn toàn giống y chang mô hình bàn phím bọn họ dùng huấn luyện, bọn họ mới biết mấy chỉ lệnh đó là hàm nghĩ gì.

Nghé con mới sinh không sợ hổ, bọn họ hoàn toàn không biết hai chữ nhát gan viết thế nào. Nhất thời, trên không khắp nơi là quả cầu tròn bay loạn xạ, chốc chốc có máy huấn luyện không khống chế được, chúi đầu chui vào trong đất. Qua một lát mới lảo đảo bay lên trên không.

Diệp Trùng hiện giờ mới chúc mừng mình đã trang bị mấy máy huấn luyện này hệ thống bảo hộ, nếu không, rơi từ độ cao cao như thế, mấy học viên này khẳng định té thành tương thịt. Có hệ thống bảo hộ, bọn họ chẳng qua chỉ cảm thấy choáng váng, xây xẩm.

Đám học viên trên không ngược lại chơi rất vui vẻ, học viên phía dưới, còn có mấy chiến sĩ của thị vệ doanh trực thuộc vương thất đó, bị liên lụy rồi. Thứ lớn như thế đập xuống, bị đập trúng trừ tiêu tùng ra cũng không còn kết cục khác. Cho nên trong ngày đầu tiên khi Đoàn Khiêm bắt đầu điều khiển máy huấn luyện, thị vệ doanh trực thuộc vương thất vốn dĩ vẫn đồn trú ở bên ngoài trang viên của Diệp Trùng liền lùi ra ngoài một trăm năm mươi cây số. Cùng di dời đồng thời với bọn họ còn có mấy học viên không được Diệp Trùng chọn trúng, còn học viên trong trang viên của Diệp Trùng, vẫn huấn luyện như thường.

Tiếng la hét của Liêu Tam vang vọng trong trang viên: “Đám nhãi nhép, hì hì, ai dám không ra sức chút, vậy thì đợi bị nện đi. Con bà nó, các người hỏi ta chỗ nào an toàn? Ha ha, các ngươi là lũ ngốc sao? Sao không động cái não sắp rỉ sét đó của các người một chút đi? Trên trời! Đúng, chính là trên trời! Muốn không bị nện, thì con bà nó mau hoàn thành huấn luyện chút. Sớm lên trời chút, sớm an toàn chút, tới lúc đó các ngươi muốn nện ai thì nện người đó! Đương nhiên, bà nó, ai nếu dám nện trúng ông, xử lý theo mưu sát tướng lãnh quốc gia!”

Mấy học viên vẫn chưa hoàn thành huấn luyện đó ai nấy toát mồ hôi hột, động tác trên tay lập tức nhanh lên vài phần. Huấn luyện vốn dĩ Diệp Trùng cho rằng ít nhất còn cần một hai tuần mới có thể hoàn thành lại toàn bộ đạt chuẩn trong ba ngày.

Việc này cũng làm Diệp Trùng học được, tiềm năng của con người dưới sự thúc ép của nguy hiểm, mới dễ bị khai quật nhất.

Nhận được sự khai phá lần này, thế là Diệp Trùng mang phương châm có tính chỉ đạo này, trước sau xuyên suốt trong huấn luyện đám học viên này. Ừm, nếu như Mục Thương có mặt, hắn nhất định sẽ làm càng thêm xuất sắc phương diện này, Diệp Trùng bất giác nghĩ.

Mục Thương…

Trái tim vốn dĩ bình tĩnh của Diệp Trùng, bỗng nóng lên. Nhìn chằm chằm nơi xa một cách vô ý thức, Diệp Trùng thầm tự nắm chặt nắm tay.

Đột nhiên, Liêu Tam chạy tới cáo từ Diệp Trùng: “Đại nhân, tôi vừa mới nhận được mệnh lệnh, chúng tôi sẽ rút về chỗ của mình.”

Diệp Trùng ngớ người. Liêu Tam là một giáo quan đạt chuẩn, mặc kệ hắn đối với kế hoạch huấn luyện của Diệp Trùng có bao nhiêu nghi vẫn, đểu sẽ không chút sơ sót hoàn thành. Không có Liêu Tam, Diệp Trùng cần tự mình tới quản lý mấy học viên này, mà lịch của hắn đã xếp đầy nhóc, nào rút ra được thời gian.

Diệp Trùng nhíu mày: “Sao thế?”

- Là bệ hạ tự mình ra mệnh lệnh. Liêu Tam nghiêm mặt nói: “Mâu thuẫn của nước Đông Vân ta và Tây Hàn đã có xu thế kịch liệt, biên cảnh gần đây cực kỳ không ổn định. Đại chiến có thể bộc phát bất cứ lúc nào, là thị vệ doanh trực thuộc bệ hạ, chúng tôi cần bảo vệ an toàn của bệ hạ.”

Trong lòng Diệp Trùng hiểu rõ là chuyện thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, thần sắc hờ hững gật đầu: “Được thôi. Chúc ngươi may mắn. Ừ, đúng rồi, cũng mang con nhện lớn của Tuyên Ninh đưa cho hắn.” Chẳng trách Tuyên Ninh khoảng thời gian này lại không tới lấy con nhện lớn.

- Vâng! Liêu Tam hành lễ với Diệp Trùng, rồi xoay người bỏ đi.

Sau khi Liêu Tam đi, Diệp Trùng lập tức đi về phía sân huấn luyện. Hắn có một loại cảm giác áp bức cực kỳ dữ dội. Hắn biết, đại chiến lập tức bắt đầu, nước Đông Vân đã hoàn thành thay đổi trang bị cho quân đội, thực lực quân sự được tăng cao trước giờ chưa từng có. Tô Môn Tây Gia Hoa đã đợi một ngày này rất lâu, trận đại chiến này sớm muộn sẽ bùng nổ.

Một khi chiến tranh bùng nổ, an toàn trước mắt liền bị phá vỡ. Nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, đây lại là thời cơ bỏ đi tốt nhất. Diệp Trùng tin rằng, với thực lực hiện giờ của nước Đông Vân, có được thắng lợi trận chiến này chỉ là việc sớm muộn. Mà nếu như đợi nước Đông Vân chiến thắng nước Tây Hàn, Diệp Trùng vẫn chưa rời khỏi, lúc đó muốn bỏ đi, không phải là việc dễ dàng. Đặc biệt còn mang theo năm ngàn người này.

Cơ hội duy nhất, chính là nhân lúc Tô Môn Tây Gia Hoa tập trung vào chiến tranh, không rảnh chú ý tới mình, rời khỏi nước Đông Vân.

Còn nơi đến, Diệp Trùng đã nghĩ xong rồi.

Đám học viên cực kỳ thích huấn luyện hiện giờ, huấn luyện hiện giờ so với huấn luyện khô khan tới mức muốn làm người ta tự sát khoảng thời gian trước, thú vị hơn nhiều. Ngoài ra, đối với rất nhiều người bọn họ mà nói, có thể bay là ước mơ cả đời bọn họ. Bay, vô luận là ở nước Đông Vân hay là ở Tây Hàn, Nam Châu, đều là độc quyền của xạ thủ.

Trong mắt bọn họ, máy huấn luyện thần kỳ không gì sánh được. Hệ thống quét hình, có thể làm cho người bình thường không có thần niệm biết được chỗ ngoài tầm mắt có cái gì. Còn có cái thứ gọi là quang não đó, càng thần kỳ hơn. Tốc độ của máy huấn luyện so với chiến cơ thua rất xa nhưng lại cực kỳ linh hoạt, nó có thể bay siêu thấp, dán sát mặt đất năm mét.

Đây cũng là điều mà Diệp Trùng yêu cầu mỗi học viên đều phải làm được, bay siêu thấp. Diệp Trùng mỗi ngày đều dẫn theo tất cả học viên, không ngừng bay tới bay lui. Huấn luyện đơn độc của An Bỉ Lạc Kỳ cũng không thể không bỏ qua, hắn hiện giờ cũng theo đội ngũ cùng huấn luyện.

Cả Tô thành đều biết loại vật thể bay quái dị này, mọi người cũng từ sự kinh ngạc ban đầu tới sự quen thuộc như thường sau đó. Nghe đồn, công xưởng nhận đặt hàng máy huấn luyện của Diệp Trùng đó đã nhận được lượng lớn chất vấn liên quan tới loại vật thể bay này.

Phạm vi hoạt động của đám học viên càng lúc càng lớn, mà bài học huấn luyện đánh chớp nhoáng đường dài như thế này trở nên thường thấy vô cùng. Trên không, năm ngàn quả cầu tròn dày đặc, bay vèo vèo qua, rất khó nói là hoành tráng hay là hài hước, nhưng mỗi người từng thấy qua đều có ấn tượng sâu sắc vô cùng.

Có lúc mấy học viên này thậm chí còn bay mấy ngàn dặm, mà đám vật thể bay với quy mô lớn thế này, từng dẫn tới cảnh giác của rất nhiều đội phòng thủ địa phương. Nhưng rất mau, tin tức liên quan tới đội ngũ kỳ quái này của đại sư Diệp Trùng lan truyền đi khắp nước Đông Vân, điều này cũng làm cho mấy quan viên địa phương đó thở phào.

Đại sư Diệp Trùng đang được bệ hạ sủng ái, ai cũng không làm khó dễ một nhân vật có trọng lượng thế này trên việc nhỏ xiu này. Có quân đội vài địa phương thậm chí còn chủ động ra vẻ thân thiện với mấy học viên này.

Không thể không nói, trải qua huấn luyện trường kỳ, việc bay của đám học viên này thành thục hơn nhiều. Phối hợp lẫn nhau cũng giống như thế, nhưng Diệp Trùng biết, mấy học viên này hiện giờ vẫn là cái mã ngoài, chỉ nhìn đẹp mà thôi. Điều duy nhất làm hắn hơi yên tâm chính là trình độ bắn của mấy học viên này, ai nấy đều nhắm chuẩn.

Thay đổi trang bị mang lại cho Diệp Trùng tài phú khổng lồ, Diệp Trùng liền chuẩn bị đi mua một số tài liệu, ai biết vì cục thế khẩn trương, vật tư đều bị khống chế. Diệp Trùng chỉ đành đi tìm Tô Môn Tây Gia Hoa.

- Ngươi cần nhiều thứ như vậy làm gì? Tô Môn Tây Gia Hoa nhìn thấy tài liệu khổng lồ liệt ra trên danh sách, không khỏi bị dọa nhảy dựng.

Diệp Trùng thần sắc bình tĩnh: “Thay đổi trang bị.”

Tô Môn Tây Gia Hoa bừng tỉnh ngộ, thì ra là thay đổi trang bị cho năm ngàn học viên đó, chẳng trách số lượng mấy tài liệu này khổng lồ như vậy. Hắn nghĩ tới biệt danh “Quân đoàn trôi nước” của bên ngoài đối với đội ngũ này của Diệp Trùng, không khỏi cười ha hả: “Tốt, bán cho ngươi, nhưng ngươi cũng biết hiện giờ cục thế khẩn trương, mỗi tài liệu tăng giá hai mươi phần trăm, thế nào?” Gần như tất cả tiền của Diệp Trùng đều chảy qua từ chỗ này của hắn, mà tài phú Diệp Trùng có hiện giờ, ngay cả hắn cũng có chút đỏ mắt. Khó có cơ hội này, không độc ác cào hắn một cái làm sao đối đãi với bản thân?

Diệp Trùng biểu tình không chút biến hóa, gật đầu nói: “Được.”

- Quân đoàn trôi nước của ngươi thay đổi trang bị, ừ, chẳng lẽ muốn đổi thành Quân đoàn sủi cảo? Hì hì! Tô Môn Tây Gia Hoa cười nhạo nói. Do máy huấn luyện hình dáng như trôi nước, với lại tốc độ chậm chạp, bay cũng run lẩy bẩy, bị người ta gọi đùa là quân đoàn bánh trôi.

Diệp Trùng mặc kệ hắn, cầm lấy bút phê xoay người bỏ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.