Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 109: Chương 109: Quỹ hình khuyên




Mấy cái quang giáp của Hiệp hội sư sĩ rốt cuộc cũng dừng lại, nhưng đây đã là việc của 3 ngày sau. Diệp Trùng chỉ có thể thầm khen mình may mắn chuẩn bị đủ tấm năng lượng dự trữ! Nếu không, sẽ giống như mấy cái quang giáp đó của Hiệp hội sư sĩ, hết năng lượng! Năng lượng của Mục dường như vô cùng dư dả, không ngờ Mục về mặt năng lượng cũng có ưu thế to lớn thế này. Người chế tạo ra Mục quả thật là một thiên tài!

Không ngờ Lão Bàng và Kashan cũng mang theo các tấm năng lượng dự trữ, điều này ngược lại làm Diệp Trùng có chút tò mò.

Trong vũ trụ, hết năng lượng, vậy chỉ có 1 con đường chết.

Nhưng trải qua một phen truy đuổi cực khổ này, làm Lão Bàng có ký ức vốn vô cùng mơ hồ đối với nơi này càng trở nên choáng váng, không biết mình hiện đang ở nơi đâu!

Cũng may là cuối cùng cũng thoát khỏi sự truy đuổi của đối phương, mọi người có thể thong thả mà tìm kiếm! Còn phần 10 cái quang giáp đã cạn sạch năng lượng đó, vận mạng đang chờ đón chúng không nghĩ cũng biết!

Một hàng người dùng phương thức tiết kiệm năng lượng bay về phía trước.

- Ba mươi năm trước, ta có tới qua Quỹ hình khuyên, nhưng lúc đó là theo đại ca ta tới. Lúc đó ta chỉ có 17 tuổi, bây giờ cũng không biết nơi này rốt cuộc đã biến thành thế nào rồi, mấy người lúc đó giờ có còn hay không? Trong giọng nói của Lão Bàng có chút thổn thức.

Mục đột nhiên nói: "Bản đồ hành tinh của Quỹ hình khuyên căn bản là tìm không thấy! Ngay cả kho tổng hợp của thiên hà Farr cũng không có!"

Lão Bàng cười lạnh: "Đám người chính phủ đó, hắc hắc, điều này ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng địa hình bên trong của Quỹ hình khuyên rất phức tạp, có lợi nhất để ẩn náu, rất nhiều kẻ phạm trọng tội trốn vào trong đó. Các ngươi phải cẩn thận, trong đó dùng thực lực để nói chuyện, giết người cũng chẳng có ai quan tâm. Nhưng cẩn thận không được trêu vào mấy thuật thừa sư đó, mất tên đó rất phiền phức!"

- Thuật thừa sư? Kashan tò mò hỏi: "Đại ca, thuật thừa sư này là thứ gì vậy, ta tại sao trước giờ chưa từng nghe nói qua?"

- Thuật thừa sư? Diệp Trùng cũng chưa từng nghe qua, không khỏi vô cùng tò mò.

Ngữ khí Lão Bàng vô cùng ngưng trọng: "Kashan, ngươi tới lúc đó ngàn vạn lần đừng gây chuyện đó! Thuật thừa sư ở trong Quỹ hình khuyên có địa vị rất khác biệt, bọn họ không quan tâm đến bất kỳ việc tranh chấp nào, nhưng lại có quyền định đoạt. Nghe nói Quỹ hình khuyên này có lợi ích từ sự bảo hộ của họ, mấy tên khốn chính phủ đó mới không dám tới làm phiền! Đây cũng chỉ là mọi người truyền miệng thôi. Năm đó, khi 17 tuổi, ta cùng đại ca tới nơi này, từng chính mắt nhìn thấy một thuật thừa sư giết chết một cao thủ cận chiến. Thuật thừa sư đó hơn 40 tuổi, xem ra yếu ớt không chịu nổi gió, cũng không thấy hắn có động tác nào, cao thủ cận chiến đó liền ngã xuống đất mà chết, tình hình vô cùng ngụy dị!"

Kashan kinh ngạc la lên: "Lợi hại vậy sao?"

Diệp Trùng cũng vô cùng kinh ngạc, hắn thế nào cũng không nghĩ ra, không ra tay thì làm sao giết người?

- Ừ, ngươi phải thành thật một chút cho ta. Nhưng bọn họ cũng rất dễ nhận biết, bọn họ phần lớn đều mặc đồ màu xanh nhạt, hơn nữa phần lớn không đi ra khỏi nhà, cho nên không cần quá lo lắng! Ngược lại, chúng ta phải cảnh giác với những người bình thường, nhân viên trong đó lai lịch phức tạp, những kẻ hiếu chiến, tàn nhẫn nhiều vô cùng, thường xuyên xảy ra án mạng, hơn nữa, nếu như nắm tay ngươi không đủ cứng, vậy thì chỉ có thể bị ăn hiếp thôi!

- Đánh nhau? Ta thích nhất đó! Kashan nhếch mép cười nói, vẻ mặt vui vẻ giống như 1 đứa trẻ lớn xác!

Trong mắt Diệp Trùng lóe lên một tia sắc lạnh.

Lão Bàng đột nhiên la lên: "Chính là hành tinh màu đỏ phía trước đó, không sai, chính là nó! Hành tinh Hồng hoàng!" Giọng nói lập tức trở nên thoải mái và hưng phấn nói: "Ta còn sợ chúng ta tìm không thấy, hành tinh này rất dễ nhận ra, tất cả thực vật trên đó đều là màu đỏ, vô cùng đặc biệt, hơn nữa dân cư trên đó cũng hiền lành nhất trong số tất cả cư dân sống trong Quỹ hình khuyên. Năm đó, thời gian ta ở chỗ này là lâu nhất, cũng quen thuộc nhất chỗ này!"

Trong lòng Diệp Trùng vẫn luôn có 1 vấn đề, không nhịn được hỏi: "Quỹ hình khuyên cách tuyến đường an toàn chỉ có mấy ngày bay, tại sao dọc đường chúng ta lại không nhìn thấy một tàu vũ trụ nào?"

Lão Bàng hơi ngẩn người, lập tức cười nói: "Tuyến đường an toàn? Ngươi nói tuyến đường an toàn mà Saberi bay? Tuyến đường an toàn đó đã sớm bị bỏ đi mấy năm nay rồi, lần này cũng không biết đại sư Fred tại sao lại đột nhiên thay đổi lộ trình, muốn đi Morientes. Ừ, thuyền trưởng Hardyck không hổ là thuyền trưởng dày dạn kinh nghiệm, ngay cả tuyến đường an toàn này cũng nhớ rõ! Tuyến đường an toàn này thật sự là tuyến đường an toàn gần nhất, hơn nữa bây giờ cũng không ai dùng tới, chắc là vô cùng an toàn, ài, ai mà ngờ lại gặp phải đám khốn đó chứ!"

Diệp Trùng im lặng, hắn đương nhiên biết đại sư Fred tại sao thay đổi lộ trình, nhưng lý do thì không thể nói được. Cũng may Diệp Trùng cũng không có ý muốn giải thích với Lão Bàng!

Khi nói tới nửa sau, nét cười trên mặt Lão Bàng lập tức biến mất: "Sau khi vào Quỹ hình khuyên thì không thể tùy tiện ra ngoài, Quỹ hình khuyên gần như hoàn toàn cách biệt với đời, chỉ được vào không được ra. Có rất ít người có thể đi ra, năm đó, đại ca vẫn là do thay một vị trưởng lão nào đó làm việc gì đó mới được phép đi ra ngoài, ta lúc đó cũng được đại ca dắt ra ngoài luôn! Từ đó về sau vẫn không gặp lại đại ca nữa!" Lão Bàng rõ ràng rất xúc động.

Loại tình huống này ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng, Diệp Trùng không khỏi nói chuyện với Mục: "Mục, ngươi thấy thế nào?"

Giọng nói của Mục vẫn bình thường: "Theo số liệu cho biết, chúng ta không có lựa chọn khác!"

Diệp Trùng nhìn vũ trụ mênh mông xung quanh, không khỏi cười khổ nói: "Nói cũng đúng, đây tốt xấu gì cũng là một con đường sống, bây giờ chúng ta chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó thôi!"

- Đồng ý! Mục trả lời đơn giản.

Diệp Trùng ngồi trong Ngư, để mặc tâm trạng tùy ý thay đổi.

Sự khác biệt của Mục và lúc trước càng lúc càng lớn, từ sau khi Thương xuất hiện, Mục và Thương giống như cùng phát triển về 2 phía cực đoan của mình. Mục càng lúc càng lãnh khốc, còn Thương lại hình như càng lúc càng được nhân tính hóa. Diệp Trùng vẫn thích Mục lúc trước hơn, còn với Thương, dường như làm người ta rất đau đầu a!

Hiệp hội sư sĩ rốt cuộc muốn làm gì? Vậy mà lại có chiến hạm? Cố Thiếu Trạch rốt cuộc là vì sao mà bị bắt? Là vì thứ lấy được từ tay trái của hắn ư? Diệp Trùng suy nghĩ miên man, nhịn không được lấy thứ đó từ trong túi ở eo ra, đây là một cái nhẫn hình trái tim, chế tác xem ra rất bình thường, không có điểm nào đặc biệt. Nhớ lại mật mã trước lúc hắn chết nói với mình, chẳng lẽ là công tác không gian, trong lòng Diệp Trùng khẽ động, vừa tính thử xem sao, nhưng lập tức nghĩ tới mình vẫn ở trong quang giáp, suy nghĩ một lát, vẫn bỏ cái nhẫn vào trong túi, đợi sau này tìm hiểu, dù sao cũng không gấp!

Nhớ lại cái chết của Cố Thiếu Trạch, trong lòng Diệp Trùng có chút phiền muộn, tuy rằng không có cái gọi là đau thương, nhưng vừa nghĩ tới một thiên tài như vậy chết đi như thế, Diệp Trùng cũng cảm thấy thương xót! Sống và chết, Diệp Trùng ngược lại rất xem nhẹ, dù rằng hắn vẫn luôn vì sống chết mà mà vùng vẫy, nhưng nhìn quen sống chết, Diệp Trùng gần như không hề có sự đau khổ đặc biệt gì đó với sống chết!

Đại sư Fred cũng là mục tiêu của Hiệp hội sư sĩ, với lại xem ra họ hình như không hề biết người tập kích mình là người của Hiệp hội sư sĩ. Chẳng lẽ đây là lực lượng bí mật của Hiệp hội sư sĩ?

Ý đồ cuối cùng của Hiệp hội sư sĩ rốt cuộc là gì?

Ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua trong đầu Diệp Trùng, rồi lập tức biến mất tăm! Đùa à, ý đồ gì đó của Hiệp hội sư sĩ có quan hệ gì với mình chứ? Vài lần giao phong với Hiệp hội sư sĩ ít nhiều có chút mùi vị hiểu lầm, đối phương không hề có ý gây hại tới mình, Diệp Trùng cũng lười để ý tới.

Còn Hắc giác, trong mắt Diệp Trùng thoáng qua một chút mù mờ, không biết quái bệnh của mình lúc nào sẽ phát tác, tính ra, cũng hơn 1 tháng rồi! Lần phát tác sau sẽ là lúc nào đây? Với lại, theo như giáo quan Huck nói, hình như mỗi lần lại dữ dội hơn, nhớ lại nỗi khổ con người không thể chịu nổi lần trước, trong lòng Diệp Trùng lại cảm thấy sợ hãi.

Ài, bây giờ xem ra, cũng chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó thôi!

Diệp Trùng thở dài một hơi, tạm gác những phiền não trong lòng, nghe 2 người Lão Bàng và Kashan đao nói chuyện trên tần số chung.

- Nhìn thấy vành đai toái thạch màu bạc hình tròn phía trước không? Đây chính là 'Khuyên' trong Quỹ hình khuyên, đây là cái lớn nhất, ở trong vành đai toái thạch này có một loại khoáng thạch gọi là quặng thô Ngân Khả, có thể luyện ra Ngân Khả, Ngân Khả ở Quỹ hình khuyên vô cùng quý giá, nhưng luyện rất khó, hình như chỉ có thuật thừa sư mới có năng lực này. Khuyên như thế này trong Quỹ hình khuyên nhiều vô số kể, mỗi một Khuyên đều có hình dạng khác nhau, sản vật cũng khác nhau.

- Ngân Khả là thứ gì?

- Ài, cái này ta cũng không rõ, chỉ biết là rất đắt!

- A, đại ca, thì ra anh cũng là kẻ mê tiền a!

-----------------

Đứng trên mặt đất đỏ rực của hành tinh Hồng hoàng.

Diệp Trùng nhìn gã đàn ông mặc bộ đồng phục trước mặt, theo lời Lão Bàng nói, họ là Cập tuần, là nhân viên quản lý cơ bản của hành tinh Hồng hoàng. Ba người đứng trước Cập tuần, Mục đã được Diệp Trùng thu lại. Khi Lão Bàng và Kashan biết được bên trong cái quang giáp này không hề có ai, vẻ mặt phong phú làm Diệp Trùng cảm thấy khá là thú vị.

- Các ngươi được bố trí tới hành tinh Harrison, tàu vũ trụ số 12 sau 2 giờ nữa sẽ tới, chúc các người may mắn! Cập tuần trước mặt này mặt không đổi sắc nói.

Ánh mắt sắc lạnh, còn có một đôi tay nở nang đầy vết chai, vị cập tuần này vừa nhìn đã biết là kẻ không dễ đối phó, phía sau còn có vài cái quang giáp Diệp Trùng chưa từng thấy qua đang nhìn như hổ rình mồi, mấy họng súng to lớn liên tục vô tình hoặc cố ý quét qua thân thể của mấy người.

- Hành tinh Harrison? Sắc mặt của Lão Bàng đột nhiên trở nên trắng bệch.

Thấy sắc mặt của Lão Bàng, Diệp Trùng liền đoán chắc rằng không phải việc tốt đẹp gì, quả nhiên, Lão Bàng thấp giọng giải thích, Diệp Trùng mới hiểu.

Hành tinh Harrison là một trong những hành tinh hỗn loạn nhất trong Quỹ hình khuyên, xác suất tử vong cực cao, Lão Bàng vốn từng nghe đại ca của hắn nhắc tới trước đây. Mà quy củ của Quỹ hình khuyên là, phải ở một hành tinh nào đó 3 tháng mới có thể rời khỏi hành tinh được chỉ định, đổi tới hành tình khác.

Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Lão Bàng, trong mắt của vị Cập tuần đó thoáng qua một tia khinh thường, lạnh lùng đưa cho 3 người, mỗi người một tấm thể màu đỏ: "Đây là thẻ thân phận của các ngươi ở Quỹ hình khuyên! Sau 3 tháng, tới chỗ Cập tuần ở chỗ chỉ định thì có thể được phép thay đổi hành tính."

Nói xong cũng không để ý tới mấy người, đi thẳng sang bên cạnh.

Hai giờ đồng hồ rất mau trôi qua, một tàu vũ trụ hình dáng giống một con chim lớn màu xanh nhạt đúng giờ cập cảng, trên thân tàu vũ trụ có viết chữ '13' cực lớn.

Cập tuần đi tới trước mặt 3 người, lạnh lẽo nói: "Ba vị, mời lên tàu!"

Chú thích: Không hiểu sao ở trên ghi là tàu số 12 mà ở dưới lại ghi là số 13, đã kiểm tra qua 3 trang web, nhưng đều có sai sót này, nên để nguyên như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.