Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 422: Chương 422: Tương phùng






Diệp Trùng yên lặng ngồi trong góc, Phượng Túc ở bên cạnh hắn, ôn thuận giống như con mèo. Nàng coi như đã hiểu, nếu như ở bên cạnh thiếu niên này không thành thật một chút, kẻ chịu khổ cuối cùng nhất định là mình.

Ánh mắt Phượng Túc lơ đãng, trong lòng gấp vô cùng, nếu như Diệp Trùng vẫn luôn trông chặt thế này, vậy mình thật sự không biết làm sao. Trong lòng sốt ruột vô cùng, nhưng trên mặt Phượng Túc xem ra lại thần sắc như thường. Sự xinh đẹp của Phượng Túc làm người ta không cách nào bỏ qua, cho dù Diệp Trùng đã lôi nàng tới trong góc, nhưng nàng vẫn hấp dẫn lượng lớn ánh mắt.

Một người đẹp trai trẻ tuổi mang theo gương mặt tươi cười ôn hòa, đi về phía hai người.

Mà chính ngay lúc này, đám đông trở nên rối loạn, cũng cắt ngang bước chân của người đẹp trai này.

Thì ra là gia chủ và và lão phu nhân Ngôn gia xuất hiện ở nơi đãi tiệc. Dõi theo ánh mắt mọi người, Diệp Trùng lập tức có chút ngây ngốc. Gia chủ Ngôn gia hắn tự nhiên không biết, nhưng lão phu nhân lại là người quen cũ!

Lão phu nhân này lại là lão phu nhân được Hàn gia hộ tống mà Diệp Trùng gặp được khi ở hành tinh Thoát Mộc đó.

Chẳng trách Lược đồng giả của hành tinh Thoát Mộc lại không tiếc bất cứ giá nào muốn cướp bóc bà ta. Liên tưởng tới truyền thuyết của lão phu nhân này, Diệp Trùng lúc này mới bừng tỉnh ngộ. Nếu như nói ở chỗ này gặp được lão phu nhân đã làm hắn rất kinh ngạc, vậy một người khác bên cạnh lão phu nhân lại làm hắn càng thêm câm lặng. Diệp La theo bên trái lão phu nhân, trên mặt giống như hoa tươi nở rộ, xán lạn vô cùng.

Tên này vậy mà cũng đến rồi! Nhưng Diệp Trùng rất mau liền thoải mái, Diệp La là cao thủ Tông hội lần trước, tham gia Tông hội lần này cũng là việc bình thường vô cùng. Chỉ là vốn cho rằng hai người lần này cách biệt sẽ rất lâu, nhưng không ngờ lại gặp lại trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đời người thật là kỳ diệu a!

Ánh mắt Diệp La cực độc, vậy mà lại nhìn thấy Diệp Trùng ở trong đám đông. Diệp Trùng thay hình đổi dạng chỉ có hắn chính mắt nhìn thấy. Nhưng khi ánh mắt của hắn rơi trên người Phượng Túc bên cạnh Diệp Trùng, biểu tình trên mặt lập tức ngơ ngác. Cũng may hắn biết mình đang dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, thần tình trên mặt lập tức khôi phục bình thường, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Diệp Trùng mang theo vài phần ám muội.

Sắc mặt Diệp Nhân bên cạnh Diệp La cũng thoáng cái biến đổi. Hắn vẻ mặt lạnh lẽo nhìn vào trong đám đông, cùng một ánh mắt khác giao nhau trong không trung.

Dõi theo ánh mắt đó, một người đàn ông đẹp trai, ôn hòa cười mím chi nhìn Diệp Nhân. Chỉ là quang mang lấp lánh trong mắt thì giống như ánh sắc lạnh hiện ra trong khoảnh khắc đao kiếm ra khỏi vỏ.

Dị trạng trong trường lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Nơi này toàn bộ đều là cao thủ, mức độ mẫn cảm đối với không khí của bọn họ cực kỳ tinh vi.

Phượng Túc cũng đã cảm thấy dị dạng, ánh mắt của nàng không khỏi hướng về phía hai người này, đợi khi nhìn rõ người đàn ông cách mình rất gần đó, nàng không khỏi toàn thân chấn động!

Mà gần như đồng thời, thiếu niên lạnh lùng bên cạnh nàng cũng run rẩy!

Thiếu niên này từ sau khi nàng gặp được, nàng chưa từng nhìn thấy hắn để tâm đối với cái gì, cái gì có thể làm hắn thất thố thế này? Trong lòng Phượng Túc không khỏi vô cùng tò mò.

Diệp Trùng ngơ ngác đứng ở đó, ánh mắt hướng về phía bóng dáng màu trắng đối diện đó.

Đứa trẻ muốn nhìn lão phu nhân và gia chủ Ngôn gia, Nhuế Băng liền dắt tay nó đi tới trước.

Khi ánh mắt của nàng vô tình quét qua đám đông, nàng bỗng nhiên cứng đờ. Đứa trẻ phát hiện Băng tỷ tỷ đột nhiên không đi nữa, không khỏi kỳ quái dừng bước lắc lắc tay của Nhuế Băng. Nhưng Nhuế Băng vẫn như tượng băng, không có bất cứ phản ứng nào.

Đứa trẻ vô cùng kỳ quái, ngẩng gương mặt nhỏ lên, đợi khi nhìn thấy mặt của Băng tỷ tỷ, nó lập tức hốt hoảng.

Hai dòng nước mắt yên lặng men theo gò má gầy gò của Nhuế Băng rơi xuống. Nàng ngây ngốc nhìn về phía đám người phía trước.

Đứa trẻ vừa muốn nói gì, mặt dây chuyền treo trước ngực hắn chấn động ông ông.

Sát cơ trong không khí càng lúc càng dữ dội.

Mấy cao thủ Tông hội này cảm giác thấy điều không ổn trong này, rất nhanh, xung quanh mấy người liền không còn một ai. Lão phu nhân cũng bị gia chủ Ngôn gia dìu sang một bên.

Sau khi mảnh sân được dọn sạch, người ta mới kinh ngạc phát hiện, sự tình đơn giản không hề giống như bọn họ tưởng tượng!

Diệp Nhân và Hoàng Cực Minh đối đầu, một người mặt như băng lạnh, một người mặt đầy nụ cười. Nhưng hai người không ai ngoại lệ, mắt lộ sát cơ.

Hai người Diệp Trùng và Nhuế Băng lại ngơ ngác nhìn đối phương. Nhìn Nhuế Băng nước mắt đầy mặt, Diệp Trùng đột nhiên phát hiện mình không biết nói gì, chỉ cảm thấy trái tim trước giờ đều cứng rắn vô cùng, trong giờ phút này, lại mềm yếu tới mức kinh người!

Phượng Túc yên lặng từ bên người Diệp Trùng rời đi.

Diệp Trùng vẫn luôn cảnh giác lúc này lại chậm chạp đến bất ngờ, hắn đã quên tất cả mọi thứ xung quanh. Trong mắt hắn, chỉ có thiếu nữ mặc đồ trắng nước mắt đầy mặt ngơ ngác nhìn mình ở đối diện này!

Phượng Túc im hơi lặng tiếng dời tới bên cạnh Hoàng Cực Minh, trái tim đang treo của nàng cuối cùng đã đặt xuống rồi.

Mọi người kinh ngạc nhìn bảy người trong sân, dáng vẻ bọn họ hoàn toàn là xem vở kịch hay. Bảy người này vừa nhìn liền biết là có nội tình, người có mắt sắc bén hơn nhận ra trong số này hai người Nhuế Băng và Hoàng Cực Minh này là cao thủ khiêu chiến thành công, thêm vào Phượng Túc, nữ cao thủ gần như có thể nói là xinh đẹp nhất Tông hội này, Diệp La, người có thể làm cho lão phu nhân tự mình đi cùng, còn có vài cao thủ chưa biết thần bí, còn có gì có thể khơi dậy sự tò mò của mọi người hơn nữa không?

- Ý, tên nhóc đó ta tại sao trong có vài phần quen mắt? Lão phu nhân hơi buồn bực, chỉ về phía Diệp Trùng đã thay hình đổi dạng ở trong sân. Gia chủ Ngôn gia lập tức quay người dặn dò: “Phái người đi tra tư liệu của mấy người này, nhanh!”

Thủ hạ mau chóng rời khỏi.

- Không ngờ tới nơi này lại có thể đụng phải ngươi! Thật là làm người ta hưng phấn a! Người mở miệng đầu tiên là Hoàng Cực Minh, điều hình thành hoàn toàn trái ngược với tiếu ý rực rỡ giống như ánh mặt trời trên mặt là giọng nói giống như lưỡi đao sắc lạnh trong trời đông giá rét của hắn.

Hàn ý trong mắt Diệp Nhân càng mạnh thêm vài phần, gương mặt vốn dĩ cứng đơ không biểu tình lúc này càng giống như tượng điêu khắc bằng gỗ đá, từ từ mở miệng: “Đúng vậy, cách lần gặp trước của chúng ta đã có ba năm rồi nhỉ.”

Diệp La vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người, ngơ ngác thò tay chọc chọc Diệp Nhân, hỏi: “Hắn là ai vậy? Kẻ thù của ngươi? Nói đi, ta cũng chưa từng nghe nói ngươi có kẻ thù nào a?” Với trình độ sư sĩ tệ hại thế này của Diệp La, tự nhiên không có cơ hội gặp được cao thủ như Hoàng Cực Minh thế này, thêm vào đó bản thân hắn không chút quan tâm tới phương diện sư sĩ, hắn không hề biết gã ở trước mắt này chính là Hoàng Cực Minh trong ba đại cao thủ.

- Không phải kẻ thù, là đối thủ! Diệp Nhân nghiêm túc đính chính sai sót trong lời nói của Diệp La.

Hoàng Cực Minh ở đối diện nghe thế, cười nhẹ: “Đối thủ! Ta thích cách nói này.”

Diệp La khinh thường bĩu môi, trong lòng thầm lầm bầm: “Ở trước mặt ta chơi trò thâm trầm?” Ánh mắt của hắn lập tức rơi trên người Diệp Trùng, nhìn Phượng Túc giờ đã ở bên cạnh Hoàng Cực Minh, rồi lại nhìn Nhuế Băng đối diện Diệp Trùng.

Hắn không khỏi vô cùng ngưỡng mộ, chạy tới bên cạnh Diệp Trùng, trào phúng nói: “Ta nói này, diễm phúc của ngươi không tệ a! Chậc chậc, hai người đều là cực phẩm a! Ta tại sao lại không có may mắn tốt như vậy chứ? Ừ, đúng rồi, người nào mới là bà xã của ngươi?”

Diệp Trùng rất trực tiếp thò ngón tay chỉ Nhuế Băng: “Nàng ta!”

Động tác trực tiếp vô cùng này của Diệp Trùng quả thật có lực sát thương quá lớn, mọi người xung quanh đều không khỏi có chút ngây ra. Mà Nhuế Băng vừa rồi hãy còn nước mắt đầy mặt, nghe thấy câu này của Diệp Trùng, mặt soạt cái đỏ lên giống như quả hồng chín. Mặc dù trong mắt người khác, nàng là một giới giả cường đại, tâm chí kiên định, sẽ không động lòng vì vật phàm. Nhưng trước mặt Diệp Trùng, nàng lại thường xuyên lộ ra vẻ mặt e thẹn chỉ phụ nữ mới có.

Nhưng một câu nói tiếp theo của Diệp La lại làm nàng đột ngột ngẩng đầu lên, trong lòng lần đầu tiên nảy sinh xung động muốn giết người!

- Choáng! Ta nói này huynh đệ, con ngươi cũng đã lớn thế này, ngươi còn ra ngoài làm bậy a? Diệp La chỉ đứa trẻ mà tay Nhuế Băng nắm, vẻ mặt khinh thường nhìn Diệp Trùng.

- Ba năm rồi nhỉ, không biết trình độ của Diệp huynh có lùi bước không? Thật là làm người ta kỳ vọng a! Hoàng Cực Minh thong thả nói.

Diệp Nhân cứng rắn trả lại một câu: “Ngươi thử thì biết.”

- Đang có ý này. Hoàng Cực Minh cười nhẹ.

Diệp Nhân không nói một lời, liền đi ra phía cửa, Hoàng Cực Minh mang theo tiếu ý và chiến ý, đi theo ra ngoài. Phượng Túc vội vàng theo sau lưng Hoàng Cực Minh. Bản thân Diệp La tuy rất không thích Diệp Nhân, nhưng rốt cuộc cũng là người một nhà, cũng sợ hắn xảy ra chuyện, cũng vội theo ra ngoài.

Mặt dây chuyền trước ngực đứa trẻ chấn động càng thêm dữ dội. Tiếng ông ông ngay cả Diệp Trùng cũng nghe thấy.

Khi ánh mắt của Diệp Trùng rơi trên mặt dây chuyền của đứa trẻ, sắc mặt hắn kịch biến lần thứ hai trong hôm nay, nhịn không được thất thanh kêu lên: “Mục Thương!” Công tắc không gian của Mục Thương, hắn quả thật quá quen thuộc, cho dù nhắm mắt, hắn dùng tay sờ cũng có thể biết.

Nhưng khi hắn kích động lao tới trước mặt đứa trẻ nhìn kỹ thì mới phát hiện không hề là công tắc không gian của Mục Thương, hoa văn trên bề mặt mặt dây chuyền không giống. Nhưng cái mặt dây chuyền này và công tắc không gian của Mục Thương quả thật quá giống, vô luận là tạo hình hay là chất liệu đều gần như giống như đúc, khác biệt duy nhất là hoa văn trên bề mặt mặt dây chuyền.

Đứa trẻ kỳ quái nhìn Diệp Trùng, hỏi: “Diệp tử ca ca chẳng lẽ biết tiểu Phạn Phạn? Mục Thương? Nó là ai vậy?”

Chính ngay lúc này, mặt dây chuyền càng chấn động điên cuồng.

Đứa trẻ kêu ré lên: “Băng tỷ tỷ, Diệp tử ca ca, chúng ta mau đi ra ngoài đi. Tiểu Phạn Phạn rất muốn đi đó!”

Diệp Trùng không nói gì, tóm lấy cổ áo của đứa trẻ, xách nó lên, tay còn lại nắm chặt tay của Nhuế Băng.

Nhuế Băng ấm áp trong lòng, mặc kệ xấu hổ, lật tay tóm chặt lấy cánh tay đầy sức lực này, giống như nắm lấy thứ quý giá nhất vậy, sự lại mất đi lần nữa.

Liếc nhìn Nhuế Băng, chân Diệp Trùng phát lực, ba người liền cứ như thế mà chạy ra ngoài. Chỉ có đứa trẻ tay chân vùng vẫy, lớn tiếng kháng nghị: “Ta muốn Băng tỷ tỷ, anh… anh ngược đãi con nít!” Mặt dây chuyền chấn động ông ông, cũng giống như đang giúp đứa trẻ kháng nghị.

Tiếng kháng nghị của đứa trẻ trực tiếp bị Diệp Trùng coi như không thấy, tâm thần hắn đều đặt trên trận chiến lập tức triển khai ở bên ngoài.

Phượng Túc theo sau lưng người đàn ông xán lạn đó làm Diệp Trùng lập tức phán đoán ra thân phận bộ lạc Hy Phượng của người đàn ông xán lạn này. Mà quan hệ của Diệp La và gã đàn ông mặt lạnh bên cạnh đó cũng không nhạt, gã đàn ông mặt lạnh đó có tám, chín phần là người của Diệp gia rồi.

Mà xét từ đối thoại của hai bên, hai bên tích oán đã lâu, một trận đại chiến không thể tránh khỏi!

Diệp gia đấu bộ lạc Hy Phượng, chiến đấu cấp bậc nặng ký thế này làm sao không kêu Diệp Trùng máu huyết sôi trào chứ?

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.