Sự Sống Còn Của Dị Thế Phụ Thuộc Vào Nô Lệ Chốn Công Sở

Chương 7: Chương 7: Minh bạch




Trans+Beta: Hac_laoto

[Vài lời trước khi vào chương: Tui vừa cập nhật lại toàn bộ từ 'Thủ tướng' trong truyện thành 'Tể tướng' á. Ngồi tra lại mới phát hiện ra '宰相' nghĩa chuyên của nó không phải là 'Thủ tướng' e... má nó trans ngu như bò.]

***

Điều đầu tiên khiến Seiichirou cảm thấy khó hiểu là các con số trên tài liệu đều được làm tròn bởi hàng loạt những con số 0.

Bỏ dự thảo thu chi ngân khố sang một bên, anh thắc mắc tại sao các con số trên đơn lại tròn trĩnh đến vậy, rồi tự mình lý giải rằng bởi lẽ luật thuế tiêu thụ không tồn tại ở vương quốc này.

Những gì anh nhận thấy kế tiếp là sự thiếu cân đối giữa thời gian làm việc ngắn ngủi của nhân viên Bộ phận Kế toán và số lượng lớn đơn đề nghị ngân sách mỗi ngày. Nhưng anh nghĩ đây là vấn đề về phong cách làm việc, nên sẽ hơi kỳ lạ nếu so sánh nó với lẽ thường tại thế giới của anh.

Cuối cùng, anh phát hiện ra hầu hết đơn xin ngân sách đều thiên vị nhiều về một Bộ phận nhất định.

"Những đơn yêu cầu này đều được gửi từ Quân đoàn Kị sĩ đệ tam trên danh nghĩa là "phí huấn luyện", nhưng cả ba tờ đơn lại mang số tiền khác nhau. Hơn nữa tất cả chúng đều vượt quá 10.000 Rula."

Seiichirou không biết cụ thể công việc của các Kị sĩ là gì, cũng không thể nói chắc chắn vì anh chỉ nhìn thoáng qua giá thị trường của vũ khí và các loại vật phẩm trong thị trấn. Nhưng phải nói, yêu cần tận 30.000 Rula chỉ trong 4 ngày sau khi Seiichirou bắt đầu làm việc tại nơi đây là quá nhiều.

"Ồ, tất cả đơn xin của họ đều ghi là "phí huấn luyện" nên số liệu khác biệt cũng không sao đâu."

"... Cái gì?"

Đáp lại những lời tươi cười của Helmuth, hai bên thái dương của Seiichirou bất giác co giật.

"Bởi vì các Hiệp sĩ luôn bận rộn, họ không có đủ thời gian để chuẩn bị hồ sơ một cách chi tiết."

Helmuth nói như vậy trong khi vẫn để mắt đến Seiichirou, đồng thời đóng dấu cộp cộp vào những tờ đơn bằng con dấu chấp thuận.

*Chộp*

"Ể?"

Mắt Helmuth nheo lại khi bàn tay thuận của ông không tiếng động bị nắm lấy.

Khẽ khàng ngẩng đầu lên, Helmuth thấy chàng trai được triệu hồi từ thế giới khác vài ngày trước đang nhìn ông chằm chằm với đôi mắt hằn vẻ lao lực của thời gian.

"K-Kondoh?"

"... Mang nó ra đây."

"Sao cơ?"

Helmuth không hiểu giọng trầm thấp kia đề cập đến điều gì nên ông hỏi lại. Seiichirou vừa trả lời vừa mở căng đôi mắt ra. Lần này ông đã nghe rành mạch từng chữ.

"Sổ sách tích lũy của năm ngoái và những tài liệu liên quan, mang hết ra đây!!"

Seiichirou không thể tin vào mắt mình.

Cấp trên của anh lúc đầu còn tự hỏi tài liệu từ năm ngoái được cất trữ nơi đâu, rồi ông bắt đầu lật tung chiếc tủ lên và tìm thấy những tập hồ sơ vô cùng cẩu thả. Khi đọc phần nội dung với đôi mắt mỗi lúc càng đỏ hơn, Seiichirou cảm thấy máu anh dồn hết lên não.

"Tổng thanh toán ngân sách này là sao... Chỉ từng này mà đủ để trang trải chi phí ư... Không, phải nói là khó lòng gánh nổi mới đúng... Ngoài ra, thứ nội dung gì thế này..... Chi phí giải trí? Hóa đơn bữa ăn? Phí nhà thổ? Tại sao tiền mua đồng hồ cũng được chấp nhận... Đồng hồ của ai..."

Luồng khí đen kỳ lạ tỏa ra từ Seiichirou, người đang bị chôn vùi trong đống tài liệu và lẩm bẩm, khiến tất cả các nhân viên Bộ phận Kế toán bị kẹt ở góc phòng nghĩ rằng người đến từ thế giới khác cũng có thể sử dụng ma thuật.

"Cũng đâu còn cách nào khác, anh Sei."

Norbert kêu lên với một giọng điệu hăng hái, chẳng hiểu vì cậu đang cố gắng vượt qua tình hình, hay không đọc được bầu không khí nặng nề đã bao phủ kín căn phòng.

"... Cái gì không cơ?"

Norbert tiếp lời mà không để ý đến giọng nói âm trầm của Seiichirou, người chưa bao giờ bỏ kính ngữ ra khỏi câu từ của mình.

"Dù gì thì chúng ta cũng chỉ phân loại đơn xin ngân sách rồi đưa tiền thôi, cũng đâu phải tự nhiên mà chúng ta bị gọi là "Bộ phận tẩy rửa"."

'Bộ phận tẩy rửa'... Kẽ thì thầm trong miệng, giờ đây anh đã hiểu rõ ý nghĩa của những từ nghe được ngày hôm qua.

'Đây còn chẳng phải là "tham ô" nữa, mà nó hoạt động theo "dây chuyền".'

Nói cách khác, Bộ phận Kế toán chỉ là một cái tên, không gì hơn ngoài một con dấu cao su đơn thuần để giới quý tộc và các chức sắc làm bất cứ điều gì họ muốn với tiền thuế của quốc gia.

Chỉ cần đổ hết tội lỗi lên đầu nhân viên Bộ phận Kế toán là đủ để trốn tránh mọi trách nhiệm. Bởi vì vương quốc này vẫn duy trì theo thể chế giai cấp, mọi người không thể chống đối lại giới quý tộc hay những nhà cầm quyền.

Tuy nhiên, nếu nhìn nhanh vào tình huống hiện tại, lượng tiền bị thất thoát đã vượt mức cho phép của ngân sách ban đầu. Đây vốn dĩ là số tiền không được chi tiêu mà thay vào đó là phải tiết kiệm.

'Với mức cân bằng thu chi như vậy thì sẽ khó mà cầm cự nổi...'

Nếu vương quốc xảy ra một số sự cố đáng tiếc như mùa màng thất bát hoặc thiên tai liên miên, mọi thứ sẽ chấm hết.

'Tóm lại, lượng thâm hụt ngân sách này đã đi đâu rồi?'

"Ừm... anh Sei này..."

"Kondoh...?"

Seiichiro thở một hơi thật dài để lấy lại bình tĩnh và mỉm cười với hai người đang khiếp sợ gọi tên mình.

"Thứ lỗi cho tôi, từ bây giờ tôi sẽ tiếp tục làm công việc nên làm, vậy tôi có thể xem hồ sơ quyết toán ngân sách từ trước đến nay không?"

Helmuth chẳng thể thốt lên bất kỳ lời nào trước chướng khí tăm tối của Seiichirou, cuối cùng ông đành phải phục tùng.

Vào thời điểm này, Helmuth chỉ đơn giản nghĩ rằng sẽ không sao nếu họ tiếp tục làm việc như bình thường sau những gì anh nói.

Nhưng chẳng ai biết được, Seiichirou không hề dễ dàng.

"Kondoh! Kondoh này! Tại sao không có đơn xin ngân sách nào đến tay tôi vậy!??"

Seiichirou, xung quanh là một đống tài liệu, thờ ơ ngước nhìn cấp trên của mình, người có vẻ đang rất nóng ruột và giơ lên tập tài liệu dày chưa bằng một phần ba số lượng thông thường.

"Ồ, đối với những đơn xin ngoài ngân sách và có nội dung không phù hợp hoặc chưa hoàn thiện, tôi đã ghi rõ lý do để gửi chúng lại cho từng bộ phận."

"Eeeee!!?"

Nếu đưa thẳng tay bất cứ thứ gì cho Helmuth bây giờ, ông sẽ đóng dấu thông qua một cách dễ dàng, vì vậy anh phải chủ động sàng lọc các tài liệu trước.

"Nếu tiếp tục làm như vậy, chúng ta sẽ chọc giận các bộ phận khác mất!"

"Bộ phận Kế toán gây thù chuốc oán là điều khó tránh khỏi, nhưng lý do đã được nêu ra rõ ràng. Chúng ta không cần phải nhận các tài liệu chưa hoàn chỉnh."

"N-nhưng."

"Bởi vì đây là bước khởi đầu, tôi đã phê duyệt nhân nhượng để giảm thiểu sự phản đối. Tuy nhiên, từ nay về sau, họ sẽ dần dần biết rằng chúng ta không thể tiếp nhận những đơn đề nghị chắp vá hay những đơn gây lãng phí nguồn quỹ nữa. Nó sẽ mất một khoảng thời gian, nhưng tôi có thể khẳng định biện pháp này là thoải mái nhất."

Trong khi phân trần, bàn tính cá nhân và bút mực ma thuật của Seiichirou vẫn không ngừng di chuyển. Anh tiếp tục cần mẫn viết chi tiết lý do từ chối các đơn xin ngân sách.

Helmuth không nói được gì nên đành quay trở về chỗ ngồi của mình.

Giờ đây, ngoài công việc thường xuyên trong giờ hành chính, Seiichirou còn kiêm lựa chọn và chuẩn bị lý do cho những tờ đơn chưa đủ điều kiện thông qua.

Sau giờ làm việc, anh kiểm tra và tổng hợp các báo cáo thu chi từ trước đến nay, đồng thời phát hiện các vấn đề còn tồn đọng.

Seiichirou đang phải cật lực làm việc.

Nhưng khuôn mặt anh lại tỏa sáng.

'Thể lực không bao giờ cạn kiệt cho dù làm việc nhiều đến mức nào! Mình có thể làm bao nhiêu tùy thích!!!'

Seiichirou đã là một nô lệ chốn công sở tận sâu thẳm trong con người mình.

⇒⇒⇒⇒⇒⇒

"Này Aresh. Chẳng hiểu sao gần đây các đơn xin ngân sách đều không được phê duyệt."

Kết thúc huấn luyện buổi sáng, trước những phàn nàn của Orzif trong khi họ di chuyển đến văn phòng, Aresh chỉ đơn giản cau mày.

"Cái đó thì có vấn đề gì? Dù sao chúng ta vẫn được trợ cấp ngân sách hàng năm."

"Nhưng mà, anh nghe nói có rất nhiều trường hợp tương tự thế đã xảy ra."

"Ta tưởng anh là người làm tất cả những việc đó."

"Ờ, thì cũng đúng..."

Với năng lực xuất chúng trong cả mảng kiếm thuật lẫn ma pháp, Aresh nổi tiếng là một thiên tài hiếm thấy ngay từ khi còn nhỏ.

Không chỉ thừa hưởng vẻ đẹp của gia đình Hầu tước, hắn còn được chỉ định làm Đội trưởng Quân đoàn Kị sĩ đệ tam ở một độ tuổi rất trẻ. Tất cả điều này khiến hắn nổi bật hơn bất kỳ Kị sĩ nào khác trên tư cách là một Kị sĩ phép thuật.

Tuy thành công vượt bậc, nhưng có lẽ vì đã nắm mọi thứ trong tay ngay từ đầu, hắn không quan tâm đến địa vị hay danh dự của chính mình, và hắn luôn cảm thấy buồn chán vì không thể đắm chìm vào bất cứ điều gì.

Chính bởi lý do đó, hắn phớt lờ ngay cả trách nhiệm của mình với tư cách là Kị sĩ trưởng, và hắn luôn sẵn sàng từ bỏ vị trí kia ngay lập tức.

Tuy nhiên, Đoàn Kị sĩ đệ tam vẫn là tổ chức ưu tú nhất vương quốc, nơi mà tất cả các thành viên đều tự hào dưới cái tên Quân đoàn Kị sĩ đệ tam.

Phó chỉ huy Orzif là họ hàng của Aresh và họ biết rõ nhau từ khi còn nhỏ. Đây không phải mối liên hệ duy nhất, anh ta đã tình cờ gia nhập Đoàn Kị sĩ đệ tam, và với những thành tích xuất sắc của mình, anh ta cũng đồng thời trở thành Đội phó từ khi còn rất trẻ. Điều khác biệt duy nhất, không giống như Aresh, anh tự hào với tư cách là thành viên của Đoàn Kị sĩ đệ tam.

Đây là lý do tại sao anh chủ động quản lý các Hiệp sĩ thay cho Aresh, người không có động lực làm việc.

"Cho đến nay, anh chưa bao giờ bị "Bộ phận tẩy rửa" trả lại đơn cả."

Tuy nhiên, hồ sơ gần đây, toàn bộ đều bị đưa lại với lý do lịch sự viết rằng họ không thể phê duyệt chỉ với nội dung mơ hồ như "phí huấn luyện", và thậm chí họ còn đính kèm một mẫu đơn soạn thảo mới.

Các bộ phận khác cũng trải qua điều tương tự. Những tờ đơn bị trả lại đều nêu chi tiết dấu hiệu các khoản chi tiêu bị thổi phồng, tính toán sai hoặc chưa hoàn thiện. Điều này khiến tất cả các Bộ phận nhận được đều bối rối, bao gồm cả Orzif, người đang tự hỏi có chuyện gì xảy ra.

Họ thậm chí còn nghĩ rằng họ, những người ưu tú của đất nước, có thể trang trải mọi thứ họ làm bằng thuế quốc gia.

"A, ngài Aresh!"

Trong khi Orzif đinh ninh rằng sớm muộn gì cũng sẽ phang cái bạt tai vào Bộ phận tẩy rửa thì một cảnh tượng đã khiến anh ta cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, anh nhìn thấy cô gái chạy từ cuối hành lang với tư thái nước rút khó mà bắt gặp ở một quý cô.

"Thánh Nữ."

"Cứ gọi Yua là được rồi. Thật tình cờ khi chúng ta gặp nhau ở đây."

Cô gái Thánh Nữ được triệu hồi từ thế giới khác vài ngày trước vì nhiệm vụ giải cứu vương quốc, đang ngước lên Aresh với một nụ cười... Orzif, người lần đầu tiên cận mặt nhìn thấy Yua, đã mở to mắt trước vẻ ngoài xinh đẹp của cô.

'Cô ấy khác hoàn toàn so với người đàn ông mệt mỏi đó! không còn gì nghi ngờ khi Aresh nói rằng cô ấy trông giống như tiểu thư con nhà quý tộc... Mặc dù cô ấy hơi thiếu tinh tế.'

"À, xin chào! Ừm..."

Khi nhận được sự chú ý của cô, Orzif đã quỳ xuống.

"Lời đầu tiên cho thần được hân hạnh diện kiến ngài. Tên thần là Orzif Rowder, hiện đang giữ chức vụ Đội phó của Đoàn Kị sĩ đệ tam. Thần rất vui khi được làm quen với ngài kể từ giờ."

Yua mỉm cười gật đầu, có chút ngại ngùng với Orzif, người đã nắm tay để chào đón cô.

"Thánh Nữ, xin ngài đừng chạy trên hành lang."

Orzif chỉ để mắt đến Yua mà không nhận thấy sự tồn tại của một người khác theo sau cô. Ngay khi nhìn ra, ớn lạnh đã chạy dọc sống lưng khiến anh tự động đứng thẳng người.

"Ngài Tể tướng."

Người đàn ông khiển trách Yua vẫn điềm tĩnh mỉm cười. Ông đang mặc một chiếc áo choàng dài xanh lam khoác lên bộ đồng phục được điểm tô bằng các chi tiết màu xanh và vàng trên nền vải trắng, chiều dài cũng này thể hiện cấp bậc của ông tại Vương quốc Romani.

Người đàn ông giữ cấp bậc cao nhất... Tể tướng của Romani, Kamil Calvader, cũng dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn, dù ông có điểm khác biệt so với Aresh.

Tuy không còn trẻ trung nhưng ông lại mang vẻ quyến rũ của một quý ông khôn ngoan và trưởng thành. Trong khi treo bên miệng nụ cười dịu dàng đó, ông có khả năng xé toạc bất kỳ ai bằng sự tàn nhẫn ẩn trên lời nói của mình. Với trí tuệ thông thái được tôi rèn theo thời gian, ông có thể nhìn thấu mọi thứ và thao túng kết quả theo ý muốn. Nói một cách đơn giản, ông ta là người nguy hiểm nếu trở thành kẻ thù.

Có một câu chuyện đáng sợ về Cung điện Hoàng gia Romani được truyền tụng rằng nếu ai đó dám đứng về phe đối lập với ông ta, bất kể cấp bậc hay địa vị cao quý của họ, họ sẽ bị đá khỏi vị trí của mình một cách không thương tiếc.

"Tôi xin lỗi, ngài Kamil. Tôi vẫn chưa quen chỗ này lắm... Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn."

Yua dường như không miễn cưỡng chút nào với Kamil, bởi cô đã thản nhiên xin lỗi với đôi mắt hướng lên.

"Thánh Nữ, ngài cùng Tể tướng đang đi đâu đó sao?"

Có lẽ vì sự sáng suốt của mình, Kamil không thích tuân theo quy tắc truyền thống nên ông đã phản đối việc triệu hồi Thánh Nữ. Tuy nhiên, nhìn thấy ông dường như khá để tâm, Orzif tự hỏi liệu có phải cuối cùng ông cũng chấp nhận sự hiện diện của cô rồi không.

"Ồ, không. Tôi mới tình cờ gặp ngài ấy lúc nãy nên chúng tôi chỉ đồng hành cùng nhau được nửa chặng đường thôi. Bây giờ tôi sẽ đi gặp gia sư phụ trách dạy lịch sử về vương quốc này."

"Vậy sao? Hãy học tập chăm chỉ nhé."

"Ừm, nhưng tôi học cũng không tốt lắm. Gia sư đó thật đáng sợ... Giá như tôi có một người thầy tốt bụng và tuyệt vời như ngài Kamil thì tôi đã chăm chỉ hơn rồi."

'Tốt bụng!?? Vị Tể tướng tàn nhẫn này mà lại tốt bụng!??'

'Chắc chắn ông ấy có ngoại hình, nhưng hãy nhìn kỹ đi! Mặc dù bây giờ ông đang mỉm cười, nhưng đôi mắt kia hoàn toàn không! Ngài không thấy điều đó sao!?'

Tiếng thét nội tâm của Orzif chẳng thể chạm được tới Yua. Cùng lúc ấy, Kamil đã nói lời cảm ơn của mình với Thánh Nữ trong thái độ thân thiện, khiến mặt cô đỏ bừng.

"Vương quốc này nhiều người ưa nhìn ghê... Hoàng tử Julius, ngài Aresh, ngài Kamil... À, cả ngài Orzif cũng rất đẹp trai nữa. Tất cả mọi người đều như người mẫu vậy."

Orzif không hiểu từ "người mẫu" nghĩa là gì, nhưng dù sao anh cũng cảm ơn Yua vì đã coi anh là một trong những ví dụ điển hình. Bên cạnh đó, Aresh vẫn im lặng.

"Nhắc mới nhớ, hôm trước thần đã gặp người đàn ông được triệu hồi cùng với ngài. Những người đàn ông từ thế giới của ngài thường trông như vậy sao?"

Anh không biết các tiêu chuẩn của thế giới bên kia, vì vậy anh đã cố gắng hỏi để tìm ra hình mẫu đàn ông cho việc so sánh. Yua nghiêng đầu và cười một cách mơ hồ.

"Có rất nhiều người đàn ông đẹp trai ở thế giới của tôi! Về phần Kondou-san... Anh ấy là dạng mấy ông chú có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi, người sẽ mặc vest ngay cả trong những ngày nghỉ. Nên chắc hẳn anh ấy là một "Nô lệ công sở"."

"Nô lệ công sở?"

Aresh cuối cùng cũng mở miệng. Khi nhớ lại, hắn dễ dàng nhận ra rằng các đường nét trên khuôn mặt của Seiichirou khá đẹp mắt, nhưng điều nổi bật hơn cả là vẻ kiệt quệ mà anh luôn mang trên mình, có lẽ đây là điều khiến cô nói rằng anh trông như một ông chú.

Khi Aresh đáp lại, Yua gật đầu hài lòng vì cô đã có thể bắt chuyện với người kia, cô vui vẻ tiếp lời.

"Đúng vậy. Ngài biết đám gia súc được nuôi để chăm chỉ phục vụ cho con người không? Anh ấy là phiên bản của nhân viên văn phòng..."

"Văn phòng là gì?"

"Ồ, đó là nơi mà những người như anh ấy làm việc. Họ sẵn sàng chìm đắm trong công việc từ sáng sớm đến tối khuya, kể cả vào ngày nghỉ mà không hề phàn nàn. Đây là lý do tại sao thuật ngữ "nô lệ chốn công sở" lại ra đời. Nghe giống mấy tên ưa khổ dâm lắm, phải không?"

Dường như họ chưa kịp hiểu những lời của Yua trong lúc cô nghiêng đầu giải thích. Nhưng khi ba người đàn ông nhớ lại dáng vẻ mệt mỏi của Seiichirou, họ đồng thời gật đầu.

Và trong số họ, một loại ánh sáng kỳ lạ đã lóe lên trên đôi mắt của người đàn ông lớn tuổi nhất. Với nụ cười điềm tĩnh quen thuộc, ông nhẹ giọng thì thầm khi đắm chìm vào lời kể của Yua.

"Một "Nô lệ công sở" sao... Nghe thú vị thật đấy."

***HẾT***

|Author: Đã đột phá 2000 dấu trang! Cảm ơn rất nhiều. Tôi đang phân vân về tuổi của Ngài Tể tướng, nhưng trước tiên cứ biết rằng đó là một người đàn ông ưa nhìn.|

Editor: Chương trước ngắn nên chương này author viết dài hẳn. Xem bản gốc hơn 5000 kí tự suýt ngất, may sao chuyển ngữ xong còn có hơn 3000 từ. À tui tranh thủ beta lại mới thấy viết sai tên Sei suốt:(( Phiên âm là 'Seiichirou' và cứ viết ổng thành 'Seiichiro'.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.