Sự Tàn Nhẫn Và Cô Độc Của Hôn Nhân

Chương 9: Chương 9: Chap 5: Sự Thật Không Thể Ngờ (Tt)




Trong một ngăn tủ kín của anh, có một tờ báo cáo mật, báo cáo một vụ việc khủng khiếp anh đã ngăn không cho báo chí viết bài, để ngăn không cho nó đọc được. Anh không biết rằng cái kim trong bọc sắp tới ngày lòi ra.

Anh vẫn đọc những cuốn sách mang tính cổ điển, có giá trị văn học cao.

Hôm nay, anh đọc cuốn “Những người khốn khổ”. Nó vẫn ngồi một bên, cũng đọc một

quyển sách nhưng khác anh, nó đọc một cuốn sách tình yêu lãng mạn hiện đại,“Chạng vạng”. Nó luôn thích những câu chuyện tình yêu mà chàng trai luôn yêu thương cô gái. Có lẽ vì nó không bao giờ được như thế khi bên anh.

Bỗng nhiên, hắn lao tới, đôi mắt hung hãn khiến nó lo sợ. Hắn luôn là người

hiền hòa dịu dàng, chưa bao giờ hắn như vậy. Hắn vơ một quyển từ điển dày cộp

từ cái bàn gần đó, ném thẳng về phía anh. Anh dễ dàng nghiêng người né được.

Cuốn từ điển rớt xuống sàn một cách chậm chạp như một cảnh quay chậm

trong một bộ phim, kêu một tiếng khô khốc.

-Làm trò gì vậy?- Mặt anh vẫn lạnh như băng.

-Gray, anh sao vậy?

Nhưng hắn bỏ ngoài tai lời của nó, sững cồ tiến về phía anh đang ngồi.

Hắn chụp lấy cổ áo, túm cổ anh lên.

Im lặng.

Cả chục đôi mắt sững sốt nhìn hắn và anh.

Không một tiếng động.

Chỉ có ánh mắt là đang gào thét điều gì đó, điều gì thật phẫn uất, thật kinh khủng.

Anh gạt tay hắn ra, sửa lại cổ áo đã nhăn nhúm lại.

-Sao thế hả?

-Thằng chết tiệt!- Hắn đấm thẳng vào mặt anh.

Thời gian như ngưng đọng.

Lần thứ hai, lần thứ hai trong đời anh bị đấm, bởi cùng một người.

-Gray !!!- Nó hét toáng, xông tới chụp cánh tay hắn lại.

Hắn quay ngoắt sang nhìn nó.

-Sao còn cản anh? Em có biết vì cái tên này mà Ba em …

- Bỗng hắn khựng lại. Liệu có nên nói cho nó biết sự thật không?

Ba của nó quan trọng hơn với hắn rất nhiều.

Nếu biết nó sẽ thấy như thế nào đây?

-Ba em làm sao?- Giọng nó hốt hoảng.

-Hừ…- Hắn gạt tay nó ra, bực bội bỏ ra ngoài trước ánh nhìn hiếu kì của mọi người trong thư viện.

-Khoan…- Nó bước vội.

-Không được đi!- Anh nói. Nó quay lại nhìn anh, đôi mắt đầy lo âu nhưng kiên quyết.

-Em phải đi. Em phải về nhà .- Và nó chạy đi mất.

Sau tất cả mọi thứ ồn ào diễn ra, chỉ còn mình anh bơ vơ.

-------------------------------------------------------------------

Anh vội vàng chạy trên hành lang.

Lần đầu tiên anh có thái độ như thế.

-Tuyệt đối không để cho An tìm tới cô nhi viện.- Anh hét một câu duy nhất vào chiếc Iphone.

Chưa bao giờ anh như thế.

Anh đã tìm mọi cách để ngăn không cho nó biết chuyện nhưng tất cả là do hắn, mà còn cả gã nữa.Tại sao chứ? Tại sao chỉ trong có thời gian ngắn ngủi, nó và anh đã bị

tách xa nhau đến thế. Khoảng cách dường như đã không còn cứu vãn được nữa.

Và giờ, chỉ cần nó biết tin, thế là chấm hết, kết thúc hoàn toàn giữa anh và nó.

Tất cả do hắn và gã. Nếu không có hai tên đó…

Nhưng anh chợt nghĩ lại, hình như còn… có lỗi do anh nữa.

Lỗi do anh?!

-----------------------------------------------------------------

Nó may mắn bắt được một chiếc xe taxi. Vôi vàng ngồi vào trong xe, nó nói:

-Chú làm ơn cho cháu tới công ti BF.

-Công ti BF?

-Vâng.

-Công ti đó đã đóng cửa do phá sản mà ra.

-Gì cơ ạ?

-Không biết sao? Ờ mà chả hiểu sao cái tin đó không đăng báo nhỉ?

-Rốt cuộc là sao ạ?- Nó gắt khiến chú tài xế giật mình.

-Ơ…à…thì nghe đâu công ti đó gặp khó khăn gì về tài chính ấy,cách đây không ông chủ công ti đó đã tự sát trong nhà.

Sét đánh ngang tai nó.

Bầu trời, mặt đất, nhà cửa, cây cối, con người, tất cả như chao đảo,xoáy chiều không gian.

-Đó không phải sự thật phải không chú- Nó nuốt nước bọt khi nhắc tới từ nó không muốn nhắc đến.

-Ờ, chẵng lẽ chú đang nói dối cháu sao.

-Ọe…- Nó bịt miệng lại.

-Sao thế?- Chú tài xế lo lắng.

-Không sao, chú cứ chở cháu tới đó đi ạ.

Nó ôm chặt bụng.

Cơn đau cuồn cuộn lên trong người nó.

Nỗi đau thể xác và cả tinh thần.

Nó ngẩng mặt nhìn lớp da bọc phía trên trần xe. Cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Cha nó .

Người cha luôn mỉm cười hiền lành, luôn khuyên nó sống sao cho tốt, đừng tự ti.

Vì quá khứ của mình.Luôn quan tâm ủng hộ nó.

Phải rồi. Nó bật dậy.

Sao lại có chuyện công ti cha cô gặp khó khăn về tài chính chứ?

Chính anh đã đứng ra tài trợ kia mà? Vả lại đó là một trong những điều kiện nó bên anh, để giúp đỡ cha.

Lẽ nào…lẽ nào lại là do anh? Không lẽ nào…?

Cơn đau lại quặn thắt lại.

------------------------------------------------------

Nó đưa cho chú tài xế tiền xe.

Trước mắt nó không còn là cái khung cảnh trước đây nữa.

Đâu rồi hình ảnh cha mình nghiêm nghị đứng trước công ti đoán nó ?

Tất cả biến mất, trong mắt nó cha đã biến mất thiệt rồi

Nó muốn bước vào cái khung cảnh đáng sợ kia nhưng không dám những kí ức của cô và cha cô lại ùa về.

Nó sợ.

Nó khóc.

Khóc lặng lẽ, không tiếng thổn thức.

Mưa.

Mưa tầm tã.

Mưa như thay nó gào thét nỗi đau.

Tất cả chấm dứt rồi.

Mọi thứ đã chấm hết.

Trong một ngày mưa gió.

Trong một nỗi đau tột cùng.

--------------------------------------------------------

Anh lao như điên trên đường bằng chiếc Audi màu trắng, mặc cho mưa ngày càng

nặng hạt hơn. Anh đã tới cô nhi viện tìm nó, nhưng tất cả chỉ có đống tro tàn.

Chuông điện thoại vang lên.

Anh một tay nắm chặt vô lăng, một tay cầm chiếc điện thoại.

-Chuyện gì?- Anh vẫn nhìn vào màn mưa, có tìm kiếm một hình bóng quen thuộc của một người con gái.

-Tiểu thư về rồi ạ.- Câu nói của đầu dây bên kia khiến anh đạp phanh ngay lập tức.

-Hả?- Anh không tin vào tai mình nữa.

-Tiểu thư về rồi ạ.- Đầu dây bên kia vang tiếng lặp lại.

-Được rồi, tôi về ngay.- Anh tắt máy, quăng điện thoại ra ghế sau,quay đầu xe, lao về hướng biệt thự.

---------------------------------------------------------------------------

-Sr mấy pạn máy mik vẫn còn trục trặc nên chữ vẫn chưa khắc phục đc mong các pạn thông cảm . “sr mấy bn nhìu” .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.