“Cốc...cốc...”
Hắn đang tắm nhưng vẫn phải vội xả nước cho sạch xà phòng rồi quàng đại cái khăn tắm vào, bước ra ngoài cửa. Chắc là tên bạn Jason mang mấy cái đãi phần mềm tới chứ gì. Nhưng gần mười phút nữa mới tới giờ hẹn mà tên này chỉ tới đúng giờ thôi chứ có bao giờ tới sớm đâu. Quái lạ!
Hắn mở cửa. Ngay sau cánh cửa là nhóc với một bộ dạng kì cục không thể tả. Thực ra không kì cục gì với nhiều người nhưng với hắn- người đã chết lên chết xuống theo đúng nghĩa đen với cái bộ dạng là-con-gái-chết-liền của nhóc thì phải liệt vào hàng quái dị. Tóc dài lâu năm không cắt mềm mại rũ xuống hai vai, bộ váy dài tới gần đầu gối màu kem, áo jacket jean hợp tông. Trông nhóc nữ tính hơn hẳn so với trước.
-Dẹp cái phong cách này đi.- Hắn nói.
-Nhưng trông đẹp mà.- Nhóc nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc.- Gray mới nên coi lại mình đấy, mặc đồ vào đi không Juvia hét lên là có biến thái đấy.
-Ma lanh.- Hắn gãi đầu rồi nói.- Muốn vào không?
-Vào, có đồ ăn nè.- Nhóc đưa hộp bánh pizza giấu ở đằng sau ra rồi bước hẳn vào nhà.
-Muốn hâm nóng lại không?
-Không cần, vô tiếp tục thư giãn với bồn tắm đi nhá.- Nhóc phẩy phẩy tay đuổi hắn khiến hắn chỉ biết thở dài. Rốt cuộc đây là nhà hắn hay nhà nhóc chứ?
-Thế thì đứng có ăn hết đó heo.
-Ê ê, ăn nói cho đàng hoàng đấy.- Nhóc chỉ tay vào hắn, nói.
Hắn cười khì.
-------------------------------------------------
Lau lau mái tóc ướt sũng và chỉ mặc đúng quần dài, hắn cằm một miếng bánh lên ăn ngon lành.
-Không cảm ơn được một tiếng à?
-Lo nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó từ hồi nào thế?
-Này, thôi kiểu cộc tính đó đi đấy.- Nhóc xụ mặt. Ngày nào cũng chăm lo, cũng mang đồ ăn tới để rồi nhóc đổi được câu nói và thái độ kiểu này sao chứ? Quá đáng vừa thôi chứ!
Hắn cười nhẹ, đưa tay giựt tóc nhóc, nói:
-Bỏ vẻ mặt đó đi, chẳng xinh đẹp chút nào đâu.
-Biết rồi, khỏi nói.- Thế nhưng nhóc vẫn giận. Nhóc đã cố nữ tính, đã cố quan tâm thế mà hắn vẫn vậy, đôi lúc thì cũng dịu dàng hơn chút ít. Lẽ nào hắn vẫn nhớ về nó sao? Hắn sẽ không bao giờ quên được nó ư? Rồi thì với hắn, nhóc là gì đây chứ?- Này, đừng ăn hết chứ!- Nhóc hét toáng khi thấy miếng bánh cuối cùng bị hắn cho vào mồm ngon lành.- Juvia chưa ăn tới miếng thứ hai nha.
-Thế thì mua cái mới đi nhá, không tiễn.- Hắn vừa nói vừa cầm luôn miếng bánh đang ăn dở trên tay nhóc mà nhai.
-Quá đáng thôi nha!- Nhóc dỗi.- Nhà còn gì không?
-Tự vô bếp mà tìm.
Nhóc bỏ mặt hắn ở ngoài bàn ăn, vô bếp lục lọi xoong nồi với tủ lạnh nhưng chỉ có mấy đồ ăn vặt như trái cây hay bánh ngọt. Đang đói sao ăn mấy cái này được chứ?-Này, không có gì ăn hết vậy? Không lẽ...- nhóc cười đểu- ngày nào cũng hóng Juvia mang đồ ăn tới à?
-Ăn dưa bở à?
-Dưa bở? là sao?
-Mệt quá, ngốc vừa thôi.
Nhóc vùng vằng đi tới chỗ hắn đứng, chỉ thẳng mặt nói:
-Này, đừng có nói thế với người ngày nào cũng mang đồ ăn tới cho một kẻ lười biết nấu ăn mà chỉ ăn mì ly với KFC thế chứ?
-Con oắt này, thích chọc tức tôi lắm à?
Hắn bật dậy đưa tay lại định đánh vào đầu nhóc nhưng nhóc nhanh chóng né đi. Rồi cũng bị hắn chụp lại, nó bị đè ngửa ra bàn, vội vàng vươn tay giựt mạnh tóc hắn.
-Hello.- Jason lúc này mới tới thì đập vào mắt anh ta là một cách tượng cực-kì-khó-tả. Hắn, cái tên bạn chưa bao giờ thèm liếc mắt tới con gái, đang đè ngửa một cô gái nhỏ trên bàn ăn, ngay cái nơi đứng ngoài cửa phòng tầm mắt vào là thấy. Bản tính người phương Đông là đấy à?- E hèm, xin lỗi, tôi đã làm phiền.
-Cậu tính vứt công việc sang một bên à? Vào đi!- Hắn đứng thẳng dậy, nói.
-Tôi không làm phiền gì chứ?
-Không, vào đi!- hắn nói. Trong thoáng chốc, mặt hắn đã đỏ lựng.
-------------------------------------------------
Jason về, không quên dành cho hai người nụ cười đầy ẩn ý theo cách hiểu riêng của anh ta. Hắn ngồi xuống ghế sofa, mở ti vi lên xem vài tin tức vớ vẩn rồi tắt.
-Tối không về hả?
-Bỏ đi rồi.- Nhóc đáp hững hờ.
-Sao thế? Lại giận dỗi gì nên bỏ trốn nữa sao?
Nhóc ngồi lên ghế đơn gần chỗ hắn, nói vẻ vẻ nghiêm trọng:
-Này, nếu Juvia đi, Gray có giữ không?
-Sao lại hỏi thế?- Hắn nhướn mày nhìn gương mặt nhóc đang trầm tư.- Bộ mặt đó không hợp đâu, cười lên đi.
-Không, Juvia hỏi thật đó. Gray có giữ Juvia lại không?
-Tôi đâu là gì của cô đâu mà giữ hay không giữ.- Hắn vớ lấy tờ báo mới lấy ngoài cửa ban sáng chưa đọc mà chăm chú đọc.
-Đồ ngốc!- Nhóc hét lớn rồi bỏ vào phòng ngủ giành cho khách, đóng cửa vang lên một cái rầm chói tai.
Hắn nhìn cánh cửa như thể trên đó khảm nạm toán đá quý hiếm có trên đời, nói:
-Tôi không nhớ có đồng ý cho ở lại mà.
-------------------------------------------------
Sáng sớm hôm sau, hắn đi làm và nhóc phải đi học. thế nhưng nhóc vẫn không bước ra khỏi phòng. Bực dọc, hắn hét:
-Juvia, dậy đi! Muộn kìa!
Không có tiếng trả lời.
-Juvia! Dậy mau! Còn không thì tôi không đưa đi học đâu! Juvia!- Hắn tới, đưa tay định gõ cửa thì nhận ra cửa đã mở từ lúc nào. Mở tung cửa ra, trong phòng không có ai, chỉ có một tờ giấy để ngay trên đầu giường.”Gray là đồ ngốc, khùng, điên, chập mạch! Chết đi! Tui đi qua chỗ Natsu cho rồi!”
Vớ vẩn! Nhóc muốn đi đâu thì đi, hắn mặc. Nói chuyện khó hiểu rồi giận dỗi, giờ còn bỏ đi nữa chứ!
Những ngày sau đó thật sự hắn thấy chán và...đói. Nghĩ kĩ thì quả thật hôm đó nhóc quá kì lạ. Có chuyện gì thế nhỉ? Hình như hôm đó hắn cũng hơi quá đáng. Bỗng nhiên hắn thấy nhớ nhớ. Nhưng mặc kệ nhóc. Hắn cũng đã nói rõ, cả hai đâu là gì. Tại sao giờ hắn phải chạy theo một con nhóc chứ? Tuy nhiên mấy ngày sau hắn đã phải xách valise lên đường về nước vì cuộc gọi từ anh.
Hắn vẫn nhớ như in cuộc trao đổi qua điện thoại đó.
-Này, về đây đi.- Vẫn với cái giọng trầm trầm đó, anh nói.
-Từ khi nào tôi có nghĩa vụ làm theo lời anh thế?- Hắn hất hàm.
-Juvia ở nhà tôi.
-Thì sao?
-Con bé cứ nhốt mình trong phòng mãi.
-Liên quan gì tới tôi?
-Anh là người cô bé muốn ở bên, nó yêu anh, thế mà anh không biết gì sao? Juvia sắp phải đính hôn với người ta kia kìa!
Hắn cúp máy và kết quả là sau mấy tiếng trên máy bay, hắn có mặt ngay phòng khách nhà anh. Hắn cũng không rõ nữa, chỉ biết là muốn tới đây, thế thôi. Quái lạ!
Cô người làm nói với hắn là anh đi công tác, ngay tối nay sẽ về. Còn nó thì đã đi nước ngoài lâu rồi không ghé về. Một thời gian dài đã qua, giờ nghe tin về nó, tim hắn bỗng nhói lên. Hắn vẫn còn dành tình cảm cho nó ư? Đây là điều đáng vui hay đáng buồn đây? Hay lại nực cười? Hắn cười cay đắng rồi tìm phòng của nhóc trên tầng hai.
-------------------------------------------
Nhóc sững người khi thấy hắn đứng ở cửa. Hắn tìm nhóc? Hắn đã có tình cảm với nhóc rồi sao? Lòng nhóc bỗng dâng lên cảm giác gì đó vui vui và thanh bình tới khó hiểu. Nhưng ngay sau đó, hắn phá vỡ cảm giác đó bằng câu nói nhận xét khó ưa:
-Muốn trốn cái hôn ước mà bỏ đi một cách ngu ngốc vậy sao?
-Tới đây chỉ để nói thế sao?- Hắn không đáp.- Sao Gray không bao giờ chịu hiểu rằng Juvia yêu Gray chứ?
Hắn lặng người. Thực ra không phải hắn không có tình cảm với nhóc nhưng hắn vẫn còn yêu nó. Tình cảm sâu nặng đó không dễ dàng xóa nhòa một chút nào cả. Nếu hắn nói rằng hắn muốn nhóc ở gần thì điều đó thật sự quá quá đáng với nhóc. Hắn không muốn một ngày nào đó nhóc hối hận.
-Về nhà đi.
-Không! Không muốn!- Nhóc ôm lấy hắn từ phái sau khi hắn vừa xoay người định bước ra khỏi phòng.- Gray đã tới đây! Lý nào chỉ để nói câu này chứ!
-Thật vậy đó.- Trầm ngâm một lát, hắn cầm tay nó buông ra.
-Đồ ngốc!- Nhóc mắng, cầm một cái gối trên giường ngay gần đó quăng vào mặt hắn rồi vụt chạy.
---------------------------------------
Tới tối, anh cũng đã về. Nhìn hắn ăn bữa tối ngon lành với ánh mắt “kì thị”, không động tới nổi một miếng thức ăn. Không chịu được cái thái độ dửng dưng đó nữa, anh đập bàn khiến hắn hơi giật mình, nói:-Tôi gọi anh về để mời anh ăn tối à? Anh nói gì để Juvia nó vùng vằng bỏ về làm lễ đính hôn thế?
Hắn ngừng ăn, lấy khăn lau miệng rồi nói:
-Liệu anh có thể ở bên ai đó àm lòng vẫn nhớ về người khác không?- Anh lặng người. Anh hiểu hắn muốn nói tới việc gì.- Điều này quá bất công với cô bé đó.
-Nhưng...- gương mặt anh hiện rõ sự trầm mặc- anh đâu thể chối bỏ rằng anh không có chút tình cảm gì với Juvia. Nghe tôi này, Juvia là cô gái tốt, anh phải biết trân trọng đấy. Còn việc anh có yêu cô bé không thì hãy cứ để thời gian trả lời.
------------------------------------------------------------
Nhóc ngồi im trên ghế, tay nắm chặt gấu váy màu hồng phấn của mình. Thi thoảng anh chàng bên cạnh, vị hôn phu của nhóc, lại quay sang hỏi thăm. Anh ta hiền lành, vẻ ngoài ưa nhìn, con nhà danh giá và tử tế. Thế nhưng nhóc không có tình cảm gì cả, đơn giản là vì nhóc yêu hắn. Thế nhưng sao hắn lại làm thế chứ? Nhóc cắn răng.
-Được rồi, hai đứa rót rượu đi.- Mẹ nhóc cười.
-Vâng.- Anh chàng ấy cười rồi cầm tay nhóc giúp đứng dậy.
Nhóc hơi run run. Hắn...sẽ không tới ư? Tất cả kết thúc ở đây sao?
”Rầm”
Tất cả mọi người trong gian phòng quay lại nhìn kẻ phá đám.
-Gray?
-Cậu là ai?- Bố nhóc nhăn mặt nhìn hắn.
Hắn không đáp lại, chỉ bước tới chỗ nhóc, giật nhóc ra khỏi người kia, ôm sát vào rồi nói dõng dạc:
-Cháu là người con gái bác yêu.- Dù không thích tiếng Hoa nhưng hắn vẫn phải nói, nhất là trong trường hợp này.
Ai nấy sững người, nhất là vị hôn phu kia thì trố mắt ra nhìn hai người kia.
Hắn nói tiếp:
-Cháu sẽ chăm lo tốt cho Juvia nên xin bác giao cô ấy cho cháu.
Rồi đột ngột, hắn nắm chặt tay nó không buông rồi chạy ra khỏi gian phòng.
-----------------------------------------------------Gray làm gì vậy?
-Cướp dâu.- hắn vẫn nắm lấy tay nó mà chạy ra tới cửa khách sạn, leo lên xe rồi nhấn ga.
-Chẳng phải Gray đã nói chúng ta không là gì cả sao?
Hắn không đáp lại, chỉ chăm chăm nhìn vào đường. Đường xá ở Đài Loan vậy mà cũng động nghịt người. Đi ra tận ngoại ô thánh phố, hắn mới dừng xe lại, quay lại nhìn nhóc.
-Gì thế?- Nhóc nhìn.
Hắn chậm rãi tiến tới gần, hôn nhẹ lên trán nhóc rồi dịu dàng nói:
-Bây giờ chỉ có thể là vậy. Em có thể chờ không? Chờ tới khi anh quên được Lucy để có thể ở bên em với tất cả tình yêu của mình. Được chứ?
-Đương nhiên, đời này em bám anh miết, anh trốn cũng không được đâu.
Hắn tặc lưỡi. Bản chất thật của nhóc quay trở lại rồi. Quả nhiên dù Nhóc nhìn hắn, mặt đỏ ửng nhưng cũng cười, nhảy bổ tới ôm chầm hắn. thay đổi vẻ ngoài sao thì bên trong vẫn thế. Nhưng thế này cũng khiến hắn thấy thoải mái hơn. Khoan đã, có khác. Hôm nay, nhóc đột nhiên dùng nước hoa!
------------------------------------------------------------------------
------------------------------------------------------------------------
Ba năm. Với nhiều người đó là thời gian dài, cũng có những người coi đó là khoảng thời gian ngắn. Tuy nhiên, với một số người, đó là thời gian đủ lâu để tìm cho mình một chốn bình yên, để xóa bỏ mọi dằn vặt đã từng có.
Layla uống ngụm hồng trà, nhìn nó đang đùa giỡn với đứa con thứ hai của mình- bé Wendy. Thi thoảng wendy lại vẫy tay với bà. Nụ cười con bé trông thật tới xinh. Gương mặt hai đưa con bà trông rất giống nhau, có điều mắt cô bé con kia không phải cùng màu mắt, giống anh và chồng bà.
Trông nó đã có vẻ tốt hơn. Bà vẫn nhớ những ngày đầu tới đây, nó gặp ác mộng suốt. Nếu không phải WEndy hay mò vào nghịch phá và ngủ cùng chắc nó còn gặp ác mộng khủng khiếp hơn thế. Bà cũng không hỏi nó mơ thấy gì mà chỉ im lặng. Có lẽ nó không muốn ai xen vào chuyện của nó. Vậy cũng tốt. Như thế sẽ khiến nó mạnh mẽ hơn. Và đúng như bà nghĩ, giờ nó mạnh mẽ, quyết đoán và không còn gặp những điều đáng sợ ấy trong mơ nữa. Vậy là quá đủ.
-------------------------------------------
Anh ngồi trước máy tính, nhìn vào dãy ngân sách doanh thu hằng tháng mà mắt chỉ muốn díp lại vì mệt mỏi và buồn chán.Tháng nào cũng thế nhưng anh vẫn phải xem đi xem lại mấy lần. Những lúc thế này, anh lại nhớ cốc sữa nóng, tách café hay tách trà nó vẫn hay mang tới. Ngả người ra sau, anh nhìn lên trần nhà chạm khắc những bức tranh chìm nổi sống động, thì thào với chính bản thân mình:
-Ba năm rồi.- bất giác anh thở dài.
Nó vẫn hay gửi mail cho anh. Ngoài những dòng hỏi thăm anh, nó chỉ gửi những tấm ảnh nó chụp khung cảnh, bé Wendy chơi đùa với nó khi đang cầm máy, thi thoảng là những clip nó quay và nói đủ thứ về chỗ ở mới hay những nơi nó ghé qua. Vậy nên ngày nào anh cũng vào check mail. Thế nhưng bốn ngày nay anh vì bận mà không vào mạng được. Đúng là bực mình mà.
Nghĩ tới vậy, anh lúi húi vào gmail. Suốt bốn ngày chỉ có duy nhất một mail gửi từ nó cách đây ba ngày. Lai là một clip. Lần này, nó đang đứng giữa đồng hoa oải hương ở Pháp. Nó mặc một bộ váy trắng mà anh nhận ra đã mua cho nó sau đám cưới không lâu, cười nói. Có lẽ người cầm máy quay là Rebecca. Nó nhìn thẳng vào máy quay và mỉm cười:-Anh thấy chỗ này đẹp không Natsu? Lần sau anh nhất định phải đưa em tới đó.
Anh phì cười trước vẻ mặt làm nũng của nó.
Sau đó là một chuỗi hình ảnh nó cười nói, chạy đùa vui chơi trên đồng hoa. Có thể những hình đó chán với mọi người nhưng với anh, đó thật sự ấm áp và khiến anh vơi nỗi nhớ.
-Natsu này, ba...ba...- Nó nói gì đó nhưng bỗng màn hình tối om.
Có tiếng Layla nói:
-WEndy, đừng quậy, đưa máy cho mẹ.
-Wendy, ngoan nào em, đưa chị.- Nó nói lớn.
Nhưng rồi sau đó không còn gì cả. Đoạn clip kết thúc. Anh bật cười. Có vẻ như nó đã ổn rồi. Nhưng khi nào nó mới về với anh chứ? Mà lúc nãy nó định nói gì chứ?
-Anh Natsu!- Lisanna đột ngột xông vào với điệu bộ hớt hơ hớt hải.
-Sao thế? Không giống em mọi ngày chút nào.
-Dạ...dạ...- Lisanna hộc hơi, cố thở mà nói.- Thật ra...dưới nhà...về...
-Sao?
-Anh không định chào đón em trở về sao?- Giọng nói đó, thật quen.
---------------------------------------------
Nó đứng đó, ngay trước mắt anh. Vẫn dàng vẻ tha thướt dịu dàng, vẫn nụ cười dịu dàng, vẫn đôi mắt tím nhưng giờ đã không còn chứa chất phiền muộn.
Nó buông valise ra, tiến tới gần anh. Anh nhớ, đã lâu lắm rồi anh không được cảm nhận được sự ấm áp nơi nó, và cả thân hình nhỏ bé gầy gầy đó nữa.
-Em đã về.
-Em đã hứa là sẽ trở về.
-Ừ.- Anh hít một hơi thật sâu để mùi hương trên người nó căng đầy buồng phổi mình.- Anh yêu em.
-Em biết, em cũng yêu anh.
-----------------------------------------
Sáu năm sau.
Nó gõ lách cách bàn phím máy tình thì bị phá bĩnh. Còn ai ngoài tiểu quỷ đó nữa chứ?
-Mẹ, cho con xem với.- Con bé trưng ra bộ mặt nũng nịu dễ thương, đưa bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh lên chân váy nó, kéo kéo.
-Yên nào Luna, để mẹ viết xong đã.
-Cho con lên ngồi trên đùi mẹ đi.- Con bé giả vờ như sắp không.
Nó cười, thở dài nói:
-Đúng là con quỷ nhỏ mà. Được rồi, lên đây.- Nó bế con bé lên, cho ngồi sâu vào lòng. Nó nhìn lên màn hình, đánh lách cách những dòng cuối cùng của câu chuyện nó tâm đắc nhất.
-Mẹ ơi, cái này mẹ viết để làm gì?
Nó hôn nhẹ vào mái tóc Luna.
-Mẹ viết để kể lại một câu chuyện.
-Về hoàng tử và công chúa hả mẹ?
-Con có thể coi là thế.- Nó cười.
-Hai mẹ con làm gì thế?- Anh mỉm cười bước từ ngoài vào.- Luna, con lại phá mẹ à?-Không có.- Luna dùng hai chân lẫn hai tay ôm chặt lấy nó.
-Cái tính nó giống ai thế không biết?- Anh vò đầu bứt tóc khi nhìn đứa con của mình.
-Ngang bướng hệt anh chứ ai.- Nó cười phá lên.
-Anh không như nó nhá.- Anh vội bào chữa.- À, Gray và Juvia ghé qua đưa thiệp đám cưới kìa, em muốn gặp họ không?
-Gửi thiệp mà cũng sẵn sang bỏ tiền mua vé máy bay qua đây nhỉ.
-Đấy, hai người đó còn hoang phí hơn anh.
-Vâng, em biết rồi.- Nó nói châm chọc.- Em tắt máy rồi xuống ngay.
Nó tắt file đang mở. Nó mỉm cười hài lòng với bản thân. Câu chuyện này, mong rằng sẽ được mọi người trân trọng và đón đọc vì đây là câu chuyện thật của đời nó.
Anh đưa tay nghịch nghịch một lọn tóc của nó. Ngước lên nhìn anh, nó cười, bảo:
-Mình xuống đi anh.
Anh cúi xuống hôn lên môi nó, nụ hôn nhẹ nhàng nhưng ngọt ngào, chứa đầy tình yêu của anh. Bế Luna đặt lên vai khiến con bé cười toe toét.
-Ừ, không nên để khách đợi lâu.
Một lần nữa, anh hôn nó. Lần này là trên trán.
Hôm đó là một ngày nắng đẹp.
(Gia đình Nalu nè mọi người)
-----------------------------------------------------------------------
Sau khi đám cưới của Jella được Erza được tổ chức xong hai người này don sang anh ở bên đó một thời gian đợi ổn định việc làm rồi định cư về lại.Họ sống trong một ngôi nhà cách xa thành pố để thuận tiện cho việc viết nhạc của Erza sống nhừng ngày tháng vui vẻ hòa đồng với thiên nhiên.Sau 1 năm thì Erza là một cặp sinh đôi 1 nam 1 nữ.Sau khi sinh thì Jella đặt tên đứa bé gái là Reiki còn bé trai được Erza đặt tên là Ridemary
-Reiki,Ridemary hai con thu dọn hành lí xong chưa ? Erza hỏi 2 đứa nhỏ
-Dạ rồi ! Cả 2 đứa đồng thành đáp rồi chạy lại chỗ Erza
-Mama Ridemary muốn ở đây không đi đâu cả ! Ridemary làm nũng với mẹ
-Con không muốn dự lễ kết hôn của Chú Gray và cô Juvia hả công chúa nhỏ của ba! Jella ôm thùng đồ thả xuống xoa đầu cô nhóc đó
-Chú Gray nói khi nào Ridemary lớn sẽ làm vợ chú mà sao chú lại cưới cô Juvia!Ridamary không chịu đâu! Nước mắt của cô nhóc bắt đầu tuôn rời
-Công chúa ngốc của ba còn có anh Reiki !
-Đúng đó đợi em lớn chú Gray cũng già như ông cụ 60 tuổi rồi như vậy em gái anh phải lấy một người chồng già rui. Reiki nói nhằm muốn chọc tức Ridemary
-Anh này ! Em không giỡn.
-Anh đâu có giỡn Ridemary sẽ lấy ông bác già kìa lêu lêu. Reiki le lưỡi ra làm cho Ridemary tức điên lên 2 đứa chạy vòng quanh nha
_Em không có! Anh đứng lại cho em.
_Ngu mới đứng ! Ridamary lấy ông bác gì kìa
-Hai đứa này.....
Chưa nói hết cầu thì Erza bị Jella hôn lén làm cô chưa kịp chuẩn bị tâm lí pị hôn một cách không ngờ tới mình sẽ bị hôn như z
-Vợ yêu,thu dọn đồ thôi nào. Một nụ hôn trên trán dành cho Erza
(Gia đình Jella và Erza nhưng hai đứa nhỏ ngược lại)---------------------------------------------------------------------Ngày tổ chức đám cưới của Gray và Juvia
Natsu và Lucy tay nắm lấy Luna bước vào tiếp đó là Jella và Erza cũng 2 đứa nhóc kia mà 2 đứa này cải lộn miết mà.hôn lễ được cử hành xong Gray và Juvia bước ra ngoài nhà thời ai nấy cũng chúc nhiều lời chúc tốt đẹp hết
-Hôn đi ! hôn đi !
Môi Gray và Juvia chạm nhau trước cửa nhà thờ
Mọi người hô to chỉ có đứa nhóc ở phía sau bàn tán to nhỏ
Mọi người hô to chỉ có đứa nhóc ở phía sau bàn tán to nhỏ
-Chú Gray ko chịu giữ lời hứa ! Ridemary nói
-Dẹp cái ý tướng đó đi em gái.
-Anh lại chọc em rùi. Ridemary đánh tới tấp vào Reiki
-Hai anh em này như chó với mèo cắn nhau miết.
-NÓI GÌ ĐÓ LUNA ! Hai anh em đồng thanh nói