Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 94: Q.2 - Chương 94: ám thất






Lư Tuấn Nghĩa nói thế, các hảo hán đều thoải mái, tôi có chút bội phục lão Lư. Hà Bắc Ngọc Kỳ Lân quả nhiên lỗi lạc, bình thường thì có chút lề mề, nhưng lúc mấu chốt, hảo hán vẫn là hảo hán.

Phương Tịch cũng cười nói: “Nói hay! Kiếp sau vẫn tiếp tục làm địch nhân.” Nói xong anh ấy vẫy tay với tứ đại thiên vương: “Đi thôi các anh em, sau này có thời gian uống rượu, chúng ta coi như bạn bè.”

Vương Dần nói: “Đại ca, anh thì sao?”

Phương Tịch: “Anh vẫn là anh - Vương Đức Chiêu.” Phương Tịch cười với tôi: “Tiêu chủ nhiệm, anh đã nói muốn thu lưu bọn tôi. Anh em bọn tôi còn biết làm nghề mộc, sau này bàn ghế trong trường cứ để bọn tôi.”

Tôi vội nói: “Vậy thì quá tuyệt rồi.”

Lệ Thiên nói: “Đại ca, để bọn em đi chung với anh, nói chuyện thêm một lúc nữa.”

Phương Tịch nhìn anh ấy hỏi ngược lại: “Chú còn đánh vợ không? Anh nhớ hai cô vợ bé của chú trước kia mỗi ngày bị chú đánh cho vô số vết bầm tím.”

Lệ Thiên lập tức xị mặt: “Đánh vợ? Cô ấy không đánh em đã là may lắm rồi, ngày thường ngoại trừ tiền xe, mỗi ngày em chỉ được cho có 3 NDT tiền tiêu vặt.”

Phương Tịch cùng tam đại thiên vương đều cười ha hả, nói: “Báo ứng!”. Các hảo hán đều phì cười.

Bàng Vạn Xuân thở dài: “Vẫn là kiếp trước sống sướng, thấy thằng nào ngứa mắt là quất cho một trận, giờ thì ngon rồi. Con mẹ nó, giờ thì để làm trưởng phòng em phải đút lót cấp trên hơn 1 vạn.”

Vương Dần ngồi trên sàn nói: “Nói thế tôi còn sướng chán, mặc dù thường ngày đưa hàng đi Tân Cương với cao nguyên có chút mệt mỏi, nhưng không ai khiến tôi bực bội.”

Bảo Kim: “Chẳng phải còn có bọn cướp với chó vàng (cái này là chế, đúng ra là CSGT) làm khó sao?”

Vương Dần đưa cho Bảo Kim điếu thuốc, bản thân cũng rít vài hơi rồi mới nói: “Bằng thân thủ của tôi bây giờ mà còn sợ cướp sao? Hai ngày trước đi qua Nội Mông, bị phạt chở quá tải trọng mất 1000 NDT, nửa đường gặp bọn cướp, tôi đập cho một trận rồi lục túi lấy hơn 2000 NDT.” Sau đó lại xụ mặt: “Nhưng thằng con tôi lại làm loạn hết cả lên, mới năm nhất đã viết thư tình cho bạn gái trong lớp, còn trộm thuốc cả của tôi hút, thầy giáo còn gọi tôi qua mấy lần.”

Bảo Kim nói: “Đánh nó.”

Vương Dần: “Tôi nào dám đánh thầy giáo. Con tôi còn trong tay người ta mà.”

Bảo Kim mắng: “...Tôi bảo anh đánh thằng con chó chết của anh ấy.”

Vương Dần ngồi trên sàn bực tức: “Cả tháng mới gặp được nó vài lần, tôi làm sao nỡ đánh nó?”

Phương Tịch khinh bỉ: “Đó là do chú quản giáo không tốt. Nhìn con anh xem, mới lên lớp hai đã nắm tay bạn gái rồi.”

Mọi người: “'-__-!”

Không có văn hóa thật là đáng sợ.

Tôi đi lên nói : “Các vị thiên vương, tất cả đã không hài lòng với công việc hiện tại. Vậy qua chỗ tôi làm đi. Cũng đưa tất mấy đứa con trai con gái của các vị qua. Trường Dục Tài là căn cứ bồi dưỡng nhân tài, như vậy các vị cũng thường xuyên thấy đại ca Phương Tịch của các vị. Đặng quốc sư cũng ở đó.”

Phương Tịch cùng Vương Dần nghe thế, nhìn qua các hảo hán. Trương Thanh hừ lạnh: “Tuấn Nghĩa ca ca nói bọn tôi đã không tính toán chuyện cũ, tôi cũng không để ý chuyện các vị muốn tới.” Trương Thanh bỗng nói to: “Họ Lệ, hai ta còn chưa xong đâu! Chờ tới lúc thích hợp, hai ta lại tái chiến một lần nữa.”

Lệ Thiên cũng hừ lạnh: “Anh lại sợ mày chắc?”

Vương Dần hỏi tôi: “Tôi đến đó thì làm gì?”

Tôi nói: “Anh trước tiên quản lý đội xe của trường, sau này sẽ mở ban cơ khí, anh là trưởng ban, tương đương với trưởng bộ môn.”

Vương Dần nói: “Ok, lái xe ở đâu cũng là lái.”

Tôi hỏi Lệ Thiên: “Anh có tới không?”

Lệ Thiên nói: “Việc này anh phải hỏi vợ anh trước đã...”

Tôi kéo anh ta lại nói nhỏ vào tai: “Trường em lúc phát lương sẽ tách ra phát vào thẻ ATM và tiền mặt.”

Lệ Thiên không hiểu nhìn tôi.

“...Em thấy nói thay vì mỗi tháng anh nhận vài đồng lẻ tiêu vặt thì mỗi ngày được 5 đồng.”

Lệ Thương bắt tay tôi: “Cứ thế nhé.”

Tôi nhìn Bàng Vạn Xuân: “Giờ còn lại mỗi anh thôi....”

Bàng Vạn Xuân kinh ngạc nhìn tôi, nhún vai: “Nhưng tôi là nhân viên công vụ.”

Tôi khinh bỉ: “Còn thương nhớ cái vị trí trưởng phòng của anh à? Là thầy giáo thì không phải là nhân viên công vụ chắc?”

Bàng Vạn Xuân suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Tôi trước tiên tạm thời nghỉ ở chỗ cũ, qua chỗ cậu xem thử .”

Đến lúc này, tứ đại thiên vương cuối cùng cũng bị tôi thu thập. Đương nhiên là tôi có tư tâm, cũng vì câu nói của Lâm Xung: “Bát đại thiên vương mỗi người đều vạn phu nan địch” lưu lại cho tôi ấn tượng quá sâu! Có những người này, ít nhất dù các hảo hán đi rồi thì trường Dục Tài cũng không biến thành cái thùng rỗng.

Phương Tịch lại cầm trang giấy lên đọc, ném lên bàn, nói với bọn Vương Dần: “Các chú không nên có quan hệ qua lại thường xuyên với vị tân đại ca này, người này chẳng ra gì.”

Cả bọn Vương Dần đều kêu lên: “Hắn không phải đại ca mới của bọn em.”

Lệ Thiên nói: “Thằng chó đó rõ ràng tính ra có người muốn tập kích nơi này, bỏ chạy một mình luôn, ngay cả báo một tiếng cũng không.”

Tôi hỏi: “Người nọ trông thế nào?”

Lệ Thiên nói: “Là một lão già. Bình thường chúng tôi hay gọi lão là thủ lĩnh, lão kêu là mới ở nước ngoài về, mỗi ngày đều rất thần bí, chúng tôi cũng không gặp thường xuyên.”

“Bên cạnh lão có một dạ hành nhân, các anh biết không?”

“Không biết, chúng tôi chỉ là công cụ của lão thôi, dạ hành nhân mới là tâm phúc của lão. Buổi sáng tôi còn thấy hai người ở chung, nhoắt cái đã chẳng biết chạy đường nào, mà cũng chả biết chạy lúc nào.”

Tôi lóe lên một ý nghĩ, vội hỏi: “Anh nói xem lão trồng “Hấp dẫn thảo” ở nơi nào?”

Bàng Vạn Xuân ngắt lời: “Thứ đó tôi cũng thấy một lần rồi, trồng trong một cái bồn to, đó là thành phần chủ yếu trong thuốc bọn tôi uống. Nhưng tôi cũng không biết bình thường để ở đâu.”

Ngô Dụng nói: “Nếu lão buổi sáng mới đi, chắc hẳn không có cơ hội bê cái bồn to như anh nói, nếu không các anh chắc chắn sẽ phát hiện ra.”

Tôi vỗ đùi: “Em cũng nghĩ giống anh.”

Bàng Vạn Xuân nói: “Nhưng tôi đã đi xem qua căn nhà này một lượt, không có.”

Lư Tuấn Nghĩa nói: “Phòng lớn như thế khẳng định có ám thất, hoặc là có nơi chúng ta không biết.”

Tôi cùng Ngô Dụng liếc nhau, đồng thời nói: “Lục soát.”

Hạng Vũ là người đầu tiên chạy ra ngoài, các hảo hán cùng bát đại thiên vương đều tản ra tự tìm. Nhìn khắp trong ngoài biệt hự, nhưng sau 30 phút cũng chẳng thu hoạch được gì. Tôi chắp tay sau đít chậm rãi đi bộ xung quanh, thử tìm xem có được gì hay không, thấy biệt thự này cũng rất khí phách. Tôi ở trên lầu một lúc, không ngờ ở đó có một phòng trữ vật nhỏ, bên trong chất đầy dụng cụ vệ sinh. Một nơi xa hoa như thế này vĩnh viễn không nhiễm một hạt bụi. Nếu có thì người ta cũng cẩn thận từng li từng tí dọn sạch. Có thể biết, lúc hưng thịnh căn biệt thự này rất đông người, trong lúc chủ nhân đi ra ngoài thì người làm thuê mới tổng vệ sinh. Cảnh tượng phồn vinh, nhưng giờ đã không có người làm công, nghe Lệ Thiên nói, vấn đề vệ sinh ở đây đều thuê công ty vệ sinh dọn dẹp định kỳ.

Tôi tùy ý đi qua đi lại, trong một ngăn tủ để khăn, tôi thấy có ánh sáng mỏng manh lóe lên. Tôi kéo ra, ra là một cái khung ảnh. Mặt thủy tinh bên ngoài chiếu xạ ánh sáng lóe lên vừa rồi. Bên cạnh là một con gấu bông. Nhìn qua cũng biết là hẳn là ảnh của trẻ con. Quả nhiên là ảnh một cô bé con đang cười, tuổi còn nhỏ nhưng nhìn đã có vẻ rất cẩn trọng cùng nét kiêu ngạo, giống như một chính trị gia, mặt mũi quen quen hình như tôi đã gặp qua ở đâu rồi.

Khuôn mặt giống ai nhỉ? Đại khái là có người thu dọn phòng nhét bừa vào ngăn tủ. Tôi mang bức ảnh ra chỗ sáng nhìn cẩn thận. Bỗng giật mình, tôi nói to hỏi Phương Tịch ở dưới nhà: “Lão Vương, anh nói là người thuê các anh là chủ mới hả?”

Phương Tịch nói: “Biệt thự là tên kia mua lại từ người khác, sao vậy?”

Tôi vui mừng dậm chân: “Em tìm được chủ cũ của căn nhà này rồi.”

Mọi người dưới lầu đều hỏi: “Là ai?”

Tôi cũng không để ý tới họ, trực tiếp lôi điện thoại ra bấm số, chẳng bao lâu bên kia vang lên giọng nữ rất lãnh đạm nhưng dễ nghe: “Wẩy?”

“Trần tiểu thư phải không?”

“...Đúng, tôi là Trần Khả Kiều, a, là Tiêu tiên sinh à?”

Cô nàng mặc dù đang cười, nhưng chẳng có chút gì ấm áp. Vẫn cái đức hạnh như cũ, đúng, là bởi vì phần lãnh đạm cùng kiêu ngạo như vậy, tôi mới nhận ra cô bé trong ảnh là: “Trần Khả Kiều!”

Cô nàng họ Trần từ khi nhờ tôi mà quen biết Cổ gia đã bặt tăm – đại khái là tiếp tục chuẩn bị tiền. Công ty bất động sản Trần Thị cùng Thanh Thủy gia viên đang chờ cô ta cứu vớt. Cho nên tôi rất dễ dàng suy đoán ra: Trần gia đang cần lượng lớn tài chính nên bán biệt thự cho đối thủ giàu có của tôi, tên thần tiên giải ngũ. Mặc dù đại bộ phận vật dụng tư nhân đều đã mang đi, nhưng trong lúc vội vàng vẫn để quên lại bức ảnh chụp. Sau đó thì bị người làm vệ sinh tiện tay ném vào kho hàng....

Tôi cười tủm tỉm hỏi: “Trần tiểu thư, có phải nhà cô ở biệt thự số 18 trong khu biệt thự núi Xuân Không?”

Trần Khả Kiều lạnh lùng nói: “Là chuyện trước kia.”

Tôi biết tôi vừa nói nhầm nghiêm trọng, vội nói: “Thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi, coi như câu vừa rồi tôi chúc mừng nhà cô rời đi vui vẻ, cô có biết người mua biệt thự của cô không?”

“Không biết, lúc tôi bán căn hộ mới biết tên khách hàng là Hà Thiên Đậu, nghe nói là hoa kiều.”

Phát hiện trọng đại, ít nhất thì giờ tôi cũng biết lão già đó tên là gì, nhưng tôi lập tức phát hiện tên của lão đồng âm với “Hòa Thiên Đấu”.

Trần Khả Kiều nói: “Tiêu tiên sinh có việc gì tìm tôi sao?” Cô nàng này dù nói chuyện vẫn lạnh băng. Nhưng không có dáng vẻ thiếu kiên nhẫn như trước kia, xem ra cô ta cũng hiểu được bản thân nợ ơn tôi.

Tôi nghĩ một lúc rồi mới nói: “Nói thẳng thế này nhé, trong nhà cũ của Trần tiểu thư có bí thất không?”

Trần Khả Kiều cảnh giác hỏi lại: “Ngài hỏi vấn đề này làm gì?”

“...Không có thời gian để nhiều lời, tôi hiện tại đang ở nhà cũ của cô đây, tôi có phải người xấu hay không cô còn không biết sao?”

Trần Khả Kiều nở một nụ cười: “Trước kia ngài đương nhiên là người xấu, hiện tại cũng không biết, hơn nữa...” Trần Khả Kiều trầm giọng nói: “Tôi dường như có nghĩa vụ vì chủ mới giữ bí mật nhỉ?”

Tôi trắng trợn uy hiếp: “Đừng quên cô còn nợ tôi một ơn huệ đấy.”

Tôi nghe được tiếng thở dài của Trần Khả Kiều ở đầu dây bên kia, chúng tôi gặp nhau vài lần, mỗi khi tôi tỏ ra thẳng thắn thì cô nàng luôn phát ra thanh âm này.

Trần Khả Kiều hết chỗ nói, một lúc sau dứt khoát trả lời: “Có ám thất, cha tôi là người yêu sưu tập cổ vật thì không thể thiếu thứ đó, nhưng tôi tuyệt đối không nói cho ngài. Nhưng nếu ngài cũng có một căn phòng lớn, muốn xây một căn ám thất thì tôi có thể tư vấn.”

Tôi bực tức: “Cô nói cái gì vậy, tôi nào có phòng lớn? Phòng của tôi chẳng phải mua từ tay nhà các cô sao? Độ dày vách tường đó dù dấu tờ 500 NDT cũng khó....”

Trần Khả Kiều thở dài: “Tôi nói là nếu, nếu ngài có một căn biệt thự, cần làm một ám thất, tôi đề nghị ngài xây nó trong phòng khách...”

Tôi thế mới hiểu được ý tứ, Trần Khả Kiều sợ trực tiếp nói cho tôi vị trí căn ám thất sẽ gặp phiền toái, cho nên luôn ám chỉ tôi.

Tôi nhanh chóng xuống nhà: “Tiếp tục nói, tôi thực sự cần đề nghị phương diện này.”

Trần Khả Kiều chậm rãi nói: “ám thất nhất định phải làm ở nơi người ta không chú ý nhất, cho nên nó khẳng định không thể để đằng sau khung tranh, bởi vì trong phim ám thất đều ở sau khung tranh....”

Tôi vừa nghe vừa xua tay ra hiệu mọi người im lặng, bọn họ hiểu ý tôi đều đi sau tôi lắng nghe.

Tôi đi qua vài bức tranh tĩnh vật trên tường, đi tới bức tường bên cạnh lò sưởi giống thời trung cổ.

Trần Khả Kiều nói: ''...Cũng không thể xây ở bức tường cạnh lò sưởi, ngẫu nhiên mới đốt lửa, nhiệt độ sẽ ảnh hưởng tới đồ vật giấu trong ám thất, hơn nữa vết khói ám vào khác nhau sẽ làm lộ vị trí ám thất....”

Tôi bước qua lò sưởi trong phòng, gấp đến điên lên: “Cô nói thẳng ở đâu... ách, nói tôi nên xây ở đâu là được rồi mà?”

Mặc dù nhìn không thấy, nhưng tôi cảm giác được Trần Khả Kiều đang cười cười duyên, cô nàng nói: “Vậy ngài trước hết nghĩ xem chỗ nào không thể xây?”

Mẹ nó, nàng sao thừa hơi trêu đùa mình.

Tôi nói: “Đương nhiên không thể xây trên tường cửa, bởi vì nơi đó mỏng nhất, nhà các cô khẳng định chẳng giấu nổi 500 NDT đâu nhỉ?”

Trần Khả Kiều khen ngợi: “Đúng hướng rồi.”

Tôi mắt trợn ngược, mồm há hốc, nhưng tuyệt không thể tưởng tượng được ở đó có thể đặt một cái bồn hoa to đùng, chẳng lẽ không giấu trong ám thất?

Trần Khả Kiều nói: “Kỳ thật ngài nói đúng, độ dày không thích hợp xây ám thất, nhưng sàn nhà cạnh tường đó thì sao.”

Tôi ngắt lời: “Cô nói là ám thất dưới đất.”

Trần Khả Kiều không để ý tới lời của tôi, tiếp tục nói: “Vì phòng ngừa không khiến cho phòng khách rối loạn, tôi đề nghị ngài nên xây ám thất ở phía bên ngoài nhà, sàn nhà chỉ là một cái cửa vào, đúng rồi, kỳ thật vị trí chính thức của ám thất là ở bên ngoài nhà, phía dưới bãi cỏ.”

Thời Thiên vểnh tai nghe từ đầu tới cuối, bỗng nói: “Vậy chẳng phải bên ngoài đào vào cũng lấy được đồ sao?”

Trần Khả Kiều hiển nhiên nghe được lời này, đại khái tòa nhà này cũng là niềm tự hào của cô nàng, Trần Khả Kiều không phục nói: “Ngài yên tâm, nếu có người muốn đào vào, ngài có thể dùng thép dày 1,5m xây tường, nếu dùng lực phá hỏng, có dòng điện 100.000 vôn chờ hắn.” Thời Thiên lại chọc: “Nhà cô hết bao nhiêu tiền điện một tháng – đừng dài dòng, nói mau lối vào ở đâu?”

“Thấy bên phải có 3 cái cửa sổ chứ? Khi ánh sáng mặt trời chiếu một góc 30 độ và hình thành một vùng sáng, thì đó là lối vào ám thất - đây chỉ là đề nghị của tôi.” Trần Khả Kiều không quên bọc lót.

Tôi đi tới trước cửa sổ, cửa sổ ở trên cao, ước chừng 3 mét. Tôi dùng gậy tre ướm thử hồi lâu, chếch 30 độ rồi đại khái tìm ra lối vào: “Nói mau, làm sao mở cửa.”

“Đây là một thiết kế không khác gì một kiệt tác nghệ thuật, trước tiên ngài tìm trong phòng khách cái điều khiển từ xa vạn năng, chỉnh điều hòa về 28 độ, lại tới ga ra ....”

Tôi phát điên: “Cô nói chầm chậm một chút, cô rảnh việc hả, ngay cả tìm cái bí thất cũng phải chơi vui chạy vui thế hả.... cô nói xem “Hòa hiên đấu” có thể đổi mật mã thành chính TV tới kênh tiếp sóng, rồi chỉnh radio thành “Nửa đêm không tịch mịch”?”

Trần Khả Kiều: “'-_-'!”

Chợt có tiếng nổ loảng xoảng vang lên, Hạng Vũ vác từ ngoài vào một bức tượng cẩm thạch nặng nửa tấn, nện thẳng vào cửa.

Trần Khả Kiều vội hỏi: “Sao vậy?”

“...Được rồi, không có gì, chúng tôi tự mở.”

Tôi đã chứng kiến lối vào đen ngòm trên sàn nhà rồi....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.