Tôi trở về hiệu cầm đồ thì đã hơn 4 giờ, Hoa Mộc Lan cùng Nghê Tư Vũ
cũng vừa về đến nhà không lâu, guốc dép vứt linh tinh, Hoa MM đang ngồi
trên sô pha, cố gắng xoa bóp chân, tay còn cầm đống lớn túi lớn túi bé
ném xuống một bên chân, từ điểm này có thể thấy Hoa MM này không giống
phụ nữ, nếu đó là Bánh Bao, về đến nhà dù mệt đến mấy cũng sẽ phải thử
toàn bộ quần áo một lần.
Hiện tại Hoa Mộc Lan nghiễm nhiên có
hình dáng của một quản lý cấp cao của một công ty nước ngoài, áo sơ mi
trắng, đồ công sở phẳng phiu, nhìn đầy mị lực, lại có kinh nghiệm làm
quân nhân, bộ quần áo rất hợp với cô nàng, xem ra con nhóc Tư Vũ cũng
chú trọng tới việc tạo phong cách thời trang cho Hoa Mộc Lan, nhưng hình tượng nữ cường nhân dường như cách xa giấc mộng của Hoa Mộc Lan, trong
ấn tượng của tôi, nữ cường nhân là một loại vật nhỏ hơn nam nhân và lớn
hơn nữ nhân, các nàng đại khái là nhân yêu.
Nghê Tư Vũ thấy tôi
về liền nói: “Em nghĩ ra rồi, em không đi nước ngoài nữa.” Tôi nhìn Hoa
Mộc Lan đang ngồi trên sô pha, hỏi: “Vậy tỷ tỷ đã dạy em bài học yêu
nước hả?” Tôi tuyệt đối tin tưởng dù Hoa Mộc Lan chưa từng học qua lý
luận tư tưởng đạo đức chính trị nhưng có thực lực trong thời gian vài ba giờ thuyết phục con nhỏ đang lưỡng lự này.
Nghê Tư vũ cười nói:
“Em nghĩ rồi, năm nay em mới 19 tuổi, dù sao sau này đi cũng không
muộn.” Ánh mắt Nghê Tư Vũ đảo tới đảo lui, tôi nói: “Đại ca ca của em ở
ngoài.” Con nhỏ đỏ mặt, chạy vội ra ngoài.
…..
Hai ngày
sau Sáu Lưu cũng không để tôi nhàn rỗi, lại mang đến thêm hai người, cứ
thế trường Dục Tài chúng tôi đã tụ tập đủ thư thánh, họa thánh, trà
thánh, thi tiên, cầm tiên, một đống nghệ thuật đại sư. Bất quá tôi cũng
không có hứng thú với mấy danh xưng này, khi còn bé ba tôi tự dưng nổi
hứng, đưa tôi tới cung thiếu nhi cầm bút tập viết một tháng câu “Học tập Lôi Phong thúc thúc.” Sau đó thì nghỉ. Mà thầy dạy vẽ của tôi cũng là
họa sĩ nổi danh trong dân gian, lão là người đầu tiên gợi ý cho tôi vẽ
trứng, cứ đến giờ học vẽ là vẽ trứng, nói thật chứ trình độ vẽ trứng của tôi là số một số hai trong khối, tôi không vẽ một, hai quả trứng nhìn
như mấy đứa nhỏ khác, tôi không nên bỏ thêm một thứ vào giữa hai quả
trứng, sau này bị giáo viên chủ nhiệm báo phụ huynh - mãi tới khi tôi
lớn, bất kỳ chi phiếu có tổ hợp 010 tôi đều kinh hồn táng đởm.
Cho nên nói trà đạo, cầm cơ, mấy thứ này không nên nhắc lại, Diệu Ngọc
trong Hồng Lâu Mộng nói gì nhỉ? Uống một bô nhỏ bảo phẩm, còn hơn trâu
uống nước, tôi thích uống trà đá, thêm cái kẹo lạc giá hai đồng rưỡi,
vừa uống vừa huýt gió,… cho nên tôi chẳng có chút tiếng nói chung với
hai vị Lục Du. (Trà thánh cùng cầm thánh)
Hôm nay tôi lại bơ vơ
không nơi nương tựa, gật gà gật gù ở hiệu cầm đồ, nói thật là tôi thích
công tác này, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tôi nguyện ý sống như vậy cả đời, nhưng lại cảm giác có lỗi với lão Hách, hiệu cầm đồ
buôn bán ảm đạm, có một nửa nguyên do là vì thái độ hết ăn lại nằm chờ
chết của tôi, cho nên tôi đã quyết tâm, kết hôn xong sẽ từ chức, tôi bây giờ còn mượn chỗ lão Hách ở vài ngày, thế mới có thể khiến Bánh Bao bất ngờ vui sướng hôm cưới.
Đang lúc mơ màng, một cuộc điện thoại khiến tôi giật mình, tôi cầm điện thoại nổi giận đùng đùng nói: “Uy!”
Thanh âm vui cười hớn hở của lão Hách vang lên: “Cường Tử hả?”
Tôi đỏ mặt, nghe khẩu khí lão Hách dường như hiểu rõ tình trạng gần đây của tôi, nói cha Tào Xung thì cha Tào Xung tới.
“A, a, lão đại.”
“Gần đây bận bịu lắm hả?’;
“…cũng tạm.” Tôi càng đỏ mặt, ông chủ nói vậy, viên chức bình thường rất khó
trả lời, tôi cũng bận chết khiếp đây, còn lương nghiệp vụ thì sao?
“Chuyện trường của cậu tôi đã nghe nói tới rồi, làm tốt lắm, lần sau kỷ niệm ngày thành lập trường nhớ kêu tôi.”
“Hách tổng, tôi…”
“Cường Tử, không cần nói gì cả, tôi là một doanh nhân, người tuổi trẻ thế nào
tôi cũng hiểu, thấy cậu làm nên sự nghiệp tôi cũng rất vui mừng, nói
buồn nôn chút, tôi vẫn coi cậu như con mình.”
Lời nói này ngoại
trừ bố tôi, nếu người khác nói thì đúng là buồn nôn thật, nhưng lão Hách có tư cách nói vậy, ngoại trừ buôn bán chiếc xe Passat second hand kiếm chút tiền cho lão Hách, ngay cả cái cái lọ triều Tống bị tôi tham ô,
lão Hách cũng chưa từng hỏi.
Lão Hách nói vào trọng tâm: “Không
cần băn khoăn, cậu chừng nào muốn đi tôi lập tức thả người – chú không
phải lăn tăn, anh vĩnh viễn hoan nghênh chú.”
Dù sao việc này sớm muộn cũng cần phải làm rõ, tôi lắp bắp nói: “Em làm hết tháng này được không?”
Lão Hách lập tức đáp lời: “Được.”
Tôi cảm động: “Cám ơn lão đại, sau này có chuyện gì cứ nói, chỉ cần em có
thể làm, tuyệt đối không hai lời, em thiếu nợ ngài, nhất định sẽ báo
đáp.”
Lão Hách cười he he, cười khiến tôi nổi da gà: “Hiện tại có cơ hội báo đáp đó, chỉ xem chú có dám làm hay không thôi…”