Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 57: Q.2 - Chương 57: Bình chân như vại






Khi tôi nói xông câu này tôi cũng cảm thấy có chút láu táu, bí mật của Tần Vương Đỉnh cả thế giới biết được bao gồm cả tôi bên trong dường như chỉ có 3 người…

Quả nhiên, lúc đám chuyên gia vội vã sờ đỉnh, Phí Tam Khẩu hỏi:

- Chú làm sao mà biết được? Hình như Tần Vương Đỉnh từ sau khi khai quật năm 1962 chưa bao giờ rời khỏi bảo tàng lịch sử quốc gia, mấy vị chuyên gia quanh năm phụ trách giữ gìn nó cũng chỉ có thể mượn dụng cụ tiến hành phân tích sâu.

Lúc này trong micro truyền tới thanh âm hưng phấn:

- Đội trưởng, thật sự có một chiếc chân đằng sau có vết, có điều bị lớp rỉ đồng che gần như không sờ ra.

Tôi nói:

- Hãy tráo chiếc đó!

Người đối diện nọ hiển nhiên nghe ra tôi không phải lão Phí, chần chừ hỏi:

- Đội trưởng, anh xác định chứ?

Tôi nói với lão Phí:

- Chuyện khác em sẽ giải thích với anh sau, bây giờ thời gian đã không kịp rồi, tên nước ngoài ở phòng ăn kia sắp lên rồi.

Một thường phục bên cạnh lão Phí rốt cuộc không nhịn nổi nói:

- Anh phải phụ trách đấy, anh biết rằng đây không phải là chọn dưa hấu ở hàng dưa.

Phí Tam Khẩu nhìn tôi hồi lâu rồi nói vào mic:

- Xác định!

Tiếp đó, chiếc đỉnh dỏm bị tôi gạt tàn thuốc vào lại được để vào két bảo hiểm, giao cho Đoàn Thiên Báo, thân thể béo lùn của Đoàn Thiên Báo lại lần nữa bò về cửa sổ 803, gã phát một tín hiệu về phía Thời Thiên ở bên trong, Thời Thiên đã quen thuộc đón lấy chiếc két kia, lại trở về chờ đằng sau tên nước ngoài, nhưng muốn tráo két bảo hiểm về thì độ khó xem ra càng tăng thêm không ít --- tay tên nước ngoài nọ hiện đang để lên két bảo hiểm.

Trong mic truyền tới một thông báo dồn dập:

- Đội trưởng Phí, đội trưởng Phí, mục tiêu trong phòng ăn đã rời khỏi đi về phía tầng 8!

Chúng tôi chỉnh ống nhòm, quả nhiên thấy tên nước ngoài dưới tầng đã đứng dậy đi tới chỗ cửa thang máy, một cảnh sát thường phục nói:

- Đội trưởng, bây giờ đã lấy được tang vật, cho dù bị họ phát hiện chúng ta vừa hay có thể chính thức bắt bọn họ, không cần thiết phải tráo két bảo hiểm về nữa, tôi đề nghị kết thúc hành động lần này, bảo vị Thời Thiên huynh đệ kia hãy triệt lui.

Phí Tam Khẩu nói:

- Cho dù muốn báo cho anh ta thì cũng chẳng có cách, đừng vội, tôi tin rằng Thời Thiên cũng muốn kết thúc nhiệm vụ lần này một cách hoàn mỹ.

Vị cảnh sát thường phục kia nói:

- Nhưng… từ thang máy tiến vào trong phòng chỉ mất 40 giây thôi. – Hiện quốc bảo đã tới tay, còn lại thì chỉ là một trò chơi mèo bắt chuột, trở mặt cũng chẳng sao, chẳng qua tôi không muốn bôi nhọ nghề sinh nhai hoàn mỹ của Thời Thiên, tôi dùng sức làm một động tác bảo gã rời đi, nói cho gã biết đã có người lên rồi.

Thời Thiên đang chú ý hướng đi của tên ngoại quốc đồng thời cũng thỉnh thoảng quan sát về chỗ chúng tôi, tuy chúng tôi nấp trong bóng tôi nhưng Thời Thiên vốn quen hành động trong đêm vẫn có thể nhìn thấy chúng tôi, gã thấy tôi đang múa may ở phía đối diện, cũng không biết gã hiểu được ý tôi hay không, gã chỉ hơi gật đầu về phía tôi.

Trong micro lại truyền tới thanh âm:

- Mục tiêu đã tiến vào thang máy. Khoảng cách tới căn phòng còn 20 giây, bắt đầu đếm ngược: 19, 18, 17…

Lúc này tôi cũng chịu, nhún nhún vai một cách tuyệt vọng về phía Thời Thiên, lão Phí bình tĩnh hạ lệnh:

- Thông báo cho các đội ngũ, chuẩn bị ứng phó xung đột chính diện!

Trong mic truyền tới một thanh âm nghiêm túc:

- Đã nhận.

Lúc này Thời Thiên rốt cuộc đã hiểu rõ ý tôi, bởi vì thời gian đếm ngược đã tới “10, 9, 8…” tôi gập đầu ngón tay về phía gã --- lúc nãy tôi phải cầm ống ngòm, ngón tay một bàn tay đều không đủ dùng.

Chỉ thấy Thời Thiên chán nản lôi ra từ trong túi áo một vật gì đó rồi vòng ra bên cạnh lưng tên nước ngoài, buông tay, một vật nhỏ rơi lên vai tên nước ngoài. Trong nháy mắt y vô ý thức dùng tay búng vật nhỏ đó, Thời Thiên đã tráo két bảo hiểm lại, vẫn như cũ mở cửa sổ ném cho Đoàn Thiên Báo, tiếp đó thân thể cũng lủi ra ngoài…

Thời gian đếm ngược lúc này: “5,4,3…”

Cửa vừa mở, tên nước ngoài còn lại tiến vào phòng, lúc y xoay người đổi giày, Thời Thiên còn cẩn thận giúp họ đóng cửa sổ từ bên ngoài. Khi thời gian đếm ngược đến “1”, Thời Thiên vừa vặn nấp vào trong bóng đêm.

Phí Tam Khẩu không hề gia nhập vào trong đám người đang tung hô chiến thắng. Gã giơ ống nhòm rồi lại nhìn một hồi mới nói:

- Móc ra từ trong túi Thời Thiên không ngờ lại là một con sâu.

Thường phục bên cạnh gã đùa giỡn nói:

- Chúng ta hẳn nên ăn mừng vì con sâu đó.

Phí Tam Khẩu lắc đầu nói:

- Trong khách sạn 5 sao vốn dĩ không nên có sâu. Hiển nhiên Thời Thiên huynh đệ cũng đã nghĩ tới, anh ta chậm chạp không chịu dùng chiêu này chính là bởi vì làm như thế có vẻ không hoàn hảo, thật là một người thích truy cầu hoàn mỹ.

………………….

5 phút sau, nhận vật quan trọng của hành động lần này đều tụ tập trên chiếc xe chỉ huy kia, khi hai tên tiểu tử còn không lớn bằng tôi cẩn thận giao Tần Vương Đỉnh cho lão Phí, tôi ngạc nhiên nói:

- Đây chính là chuyên gia mở khóa của các anh à?

Lão Phí cười nói:

- Chú tưởng rằng chuyên gia đều là những ông già tóc trắng xóa ư? Nếu là như thế bọn anh đã đón thẳng chuyên gia giám định lên tầng nóc rồi.

Tôi vội lấy lòng khẽ bắt tay với hai thanh niên:

- Sau này không mang chìa khóa sẽ tìm các chú.

Hai chuyên gia:

-……

Lão Phí kích động nắm tay Thời Thiên nói:

- Xem thật đã mắt, đây mới gọi là là hành động nghệ thuật chứ! – Sau đó lại vội kéo tay Đoàn Thiên Báo:

- Còn cả anh nữa, cảm ơn!

Tên mập Đoàn Thiên Báo hài hước nói:

- Không sao, các anh thuê một người lau kính làm cũng thế thôi.

Nhưng chúng tôi đều biết câu này quá khiêm tốn --- lau kính dám không buộc dây lưng leo tầng 8 ư?

Lão Phí ngưng trọng đặt Tần Vương Đỉnh vào ngực tôi nói:

- Chú hãy giám định lần cuối xem là thật hay giả?

Tôi tìm thấy hoa văn hình sét trên đỉnh, một ngón tay dùng sức xoa bên dưới, mé trong chiếc chân ở bên dưới đỉnh quả nhiên có một vết không rõ lắm, tôi từng nói, bí mật này cả thế giới chỉ có 3 người biết --- đương nhiên, bây giờ người biết đã nhiều hơn chút, trước đây không ai biết là bởi vì cổ vật như thế, động tác mạnh nhất cũng chỉ là cầm chổi lông quét nhẹ, ai nỡ cầm nó dùng sức xoa xoa vết đao dưới lớp đồng xanh?

Tôi lại giao nó cho Phí Tam Khẩu:

- Là thật, không sai đâu.

Bên cạnh có người ôm chiếc hòm đã trải qua xử lý đặc thù cẩn thận đặt quốc bảo vào, Phí Tam Khẩu phân phó họ:

- Mau chóng mang đỉnh về Bắc Kinh, hành động lần này kết thúc viên mãn. Tôi sẽ mừng công cho các anh.

Đoàn Thiên Báo đi tới kéo tôi, khó xử nói:

- Tiêu đội trưởng, vốn dĩ ra sức vì quốc gia là nên có, nhưng chuyện của chúng ta…

Tôi nói:

- Anh yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ dẫn người đi mời anh họ của anh.

Chờ khi Đoàn Thiên Báo và đám thường phục rời đi, tôi ngẩng đầu nhìn căn phòng 803 còn sáng đèn hỏi lão Phí:

- Cứ thế xong rồi sao?

Lão Phí cũng cười ha ha lướt mắt lên trên nói:

- Đương nhiên không thể, làm sai chuyện là phải trả giá lớn.

Tôi nói:

- Chỉ thế thôi sao, chí ít phải khiến họ biết rõ chiếc trên tay họ là giả. Nếu không nói cho chúng biết, em còn sợ lũ lông vàng ấy thật sự coi gạt tàn thuốc của em làm bảo bối ấy chứ.

Phí Tam Khẩu gật đầu nói:

- Ừm, chính là ý tưởng này, chúng ta không thể ngậm bồ hòn còn để chúng tưởng rằng đã lấy được, chờ sau khi Tần Vương Đỉnh tới Bắc Kinh chúng ta sẽ nói bóng nói gió, nói quốc bảo đã thuận lợi từ nước F đến Bắc Kinh, chúng ta còn có thể phát cho chúng một văn kiện từ phía chính phủ, tỏ lòng cảm tạ sự ‘phối hợp’ của bọn họ trong thời gian Tần Vương Đỉnh ở nước F.

Tôi bĩu môi nói:

- Thế thì không giải hận cho lắm, liệu giờ em có thể phái người tóm họ ra ngoài, nhốt vào vào phòng tối, chụp ảnh lõa thể, sau đó lại ném vào trong đám phạm nhân có yêu thích đặc thù, cùng nhau sinh hoạt!

Lão Phí nói:

- Lúc nãy khi đỉnh thật còn ở trong két của họ hoàn toàn có thể làm như vậy, nhưng bây giờ trong tay chúng chỉ có hai đồ dỏm, chúng có thể nói đây là xuất phát từ lòng ham thích mô phỏng đồ cổ, lúc trước chúng ta không tiện dùng sức mạnh, chính là chúng ta không nắm chắc trong két của chúng là đồ vật gì, đây là một mâu thuẫn.

Tôi chọc chọc Ngô Dụng:

- Ngô quân sư , nghĩ một biện pháp sửa trị chúng đi mà.

Ngô Dụng ngượng ngùng phủi tay:

- Phương diện này… anh không am hiểu cho lắm.

Tôi lườm gã, ngay cả gây họa đều không biết còn làm quân sư cho người ta gì chứ? Có điều ngẫm lại cũng đúng. Người biết gây họa nhất Lương Sơn thực ra vẫn nên thuộc về Tống Giang. Nghĩ đến sửa trị, tôi bỗng nhớ tới một vị tổ tông chuyên sửa trị người: Tần Cối!

Tôi nói với lão Phí:

- Anh chờ em một lát nhé, em gọi điện thoại xin trợ giúp.

Tôi đi tới một thân cây, gọi tới cho Tần Cối, thằng cha này đang nhàn rỗi muốn chết, bây giờ được tôi chủ động gọi điện, không khỏi phấn chấn tinh thần. Tôi đầu tiên giống như kể chuyện nói chuyện của chúng tôi hôm nay cho y nghe. Tần Cối rốt cuộc ngửi thấy mùi ngon, hỏi:

- Sau đó thì sao?

Tôi nói:

- Sau đó tao muốn sửa trị đám người trộm đồ của bọn tao.

Tần Cối cười khềnh khệch âm hiểm vài tiếng nói:

- Bọn chú lấy bảo bối về như thế nào?

Tôi nói:

- Nói nhảm, tao không phải đã nói tỉ mỉ với mày rồi sao? Bọn tao đã trải qua trăm ngàn cay đắng…

Tần Cối cắt ngang lời tôi nói:

- Không đúng không đúng, bọn chú rõ ràng là dưới tình huống có người trong ngoài phối hợp thuận lợi lấy bảo bối về mà.

Tôi:

- Ý gì chứ…

Tần Cối cường điệu hô:

- Trong ngoài phối hợp!

Tôi rốt cuộc hơi hiểu, lưỡng lự nói:

- Mày là nói… ly gián chúng!

Tần Cối âm trầm nói:

- Chuyện hiển nhiên mà, dưới tình huống phòng bị chặt chẽ như vậy vẫn bị mất đồ, người đứng đầu của chúng sẽ nghĩ thế nào? Bọn chú lại ‘chỉ dẫn’ một cách thích hợp bằng một vài ngôn luận, làm cho vua nước F không tin, đến lúc ấy nước F khẳng định sẽ phái người điều tra chúng, trong lúc này chú bảo người của các chú làm rối lên một chút, việc còn lại thì không cần lo, cứ chờ xem chúng tự tàn sát lẫn nhau ở nước chúng đi.

Tôi không khỏi rùng mình một cái, sử dụng quỷ kế này, vu oán giá họa, cháy nhà hàng xóm, tổn hại nhất chính là cứ như thế 4 tên nước ngoài quả thật là có miệng mà không nói nên lời, kết cục cuối cùng nếu không phải chết oan dưới súng đồng nghiệp thì cũng phải lưu vong cả đời.

Tôi không nhịn được mắng:

- Con mẹ, mày thật không phải là thứ tốt!

Tần Cối ủy khuất nói:

- Đây không phải chú bảo anh nói sao?

Thân là một con người, tôi rất căm hận Tần Cối, thân là một người Trung Quốc, tôi cũng rất căn hận Tần Cối, nhưng thân là một người Trung Quốc muốn gấp gáp báo thù địch nhân ---- tôi vẫn rất căm hận Tần Cối, có điều cách của y hình như rất không tệ lắm nha.

Cho nên tôi cúp điện thoại rồi đắc ý nói biện pháp hại dân hại đức này cho lão Phí, lão Phí suy xét một hồi rồi bật cười:

- Dùng cách này đối phó gián điệp nước ngoài quả thực là quá sức tuyệt vời, anh thậm chí nghĩ đến vấn đề chi tiết - chúng ta chỉ cần tiết lộ tư liệu ghi chép của khách sạn ra ngoài là được, gần như không cần xử lý, ai cũng có thể nhìn thấy Thời Thiên cứ quang minh chính đại ôm két theo đằng sau y tiến vào căn phòng, việc còn lại, xem ra thật không cần chúng ta lo.

Thực ra Phí Tam Khẩu còn có rất nhiều lời chưa nói, nhưng tôi có thể nghĩ ra, gã sở dĩ sẽ tiếp thu biện pháp này không phải nói gã hận 4 người này đến chừng nào, muốn mạng của chúng, thực tế đặc công là một nghề rất kỳ diệu, nếu một đặc công cùng đường, hơn nữa ép hắn chính là tổ quốc mình, gã rất khả năng sẽ làm ra một vài chuyện rất kỳ diệu, họ biết sẽ không nhiều lắm, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không quá ít…

Để chúng tôi cầu nguyện hoặc mặc niệm cho 4 đặc công nước F đi, họ có thể bị người từng ám sát Nhạc Phi ám toán đồng thời nhận lấy kết cục tương đương, điều này có lẽ là việc đáng kiêu ngạo duy nhất trong cuộc đời họ rồi.

Chuyện bởi vì chuyện này mà sinh ra chính là ân oán với Đoàn Thiên Lang, hôm nay nếu không có Đoàn Thiên Báo giúp đỡ, dẫu là một đặc công được huấn luyện bài bản cũng không có khả năng tiến hành phối hợp hoàn mỹ với Thời Thiên như vậy được, hiện hai người đã có tình hữu nghị thắm thiết, chúng tôi cũng rất thích tên béo nhát gan lại có chút hài hước này, nhưng tên Đoàn Thiên Lang này thật khó làm người ta yêu thích, ngại vì hứa hẹn, Lư Tuấn Nghĩa và Ngô Dụng vẫn đi mời y tiếp tục sống tiếp, nhân tuyển tạm thời còn có đội viên từng so đấu với đám Lâm Xung, người nghiêm cấm đi theo có Lý Quỳ và Hổ Tam Nương.

Vốn dĩ để bày tỏ thành ý tôi muốn gọi cả Hạng Vũ theo, nhưng Hạng Vũ vừa nghe thấy tên người này liền nói cả đời mình hận nhất chính là kẻ động thủ với nữ nhân, tôi lúc này mới từ bỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.