Mẹ nó, hiện tại Hà Thiên Đậu đã lộ ra đòn sát thủ, đó là dùng tiền.
Tình huống hiện tại là mình phải ném ra một thứ gì đó rồi dùng tiền mua
lại -- Thật đúng là thần tiên có lối suy nghĩ mà không phải phàm nhân
bọn tôi có thể hiểu rõ.
Cho nên khi tôi cầm viên bảo châu nhỏ như quả quất mà Lý Sư Sư tặng cho
tôi cùng bộ giáp mà Hoa Mộc Lan mặc lúc xuyên qua tới thì ánh mắt Hà
Thiên Đậu lộ rõ vẻ đau xót. Mấy thứ này đều phải dùng tiền của lão mua
về à.
Hà Thiên Đậu nhìn hai kiện bảo bối, bình tĩnh nói: “Để lại đi, anh mua
không nổi, hai thứ này mà hiện thế thì bọn ta còn phiền toái lớn hơn
nữa, chú có két an toàn không, nếu không thì bỏ tạm chỗ anh.”
Tôi ngạc nhiên: “Để vào chỗ lão?”
Hà Thiên Đậu nói: “Bọn chúng mới vừa càn quét chỗ anh, khẳng định không ngờ anh còn dám đem đồ mang về.”
Tôi khinh bỉ: “Lão chỉ có một chiêu đó thôi sao? Đã an toàn sao lão không về nhà đi?”
Hà Thiên Đậu có chút quẫn bách: “Người về thì khác.”
“Vậy hiện tại lão làm sao bây giờ?”
Hà Thiên Đậu nói: “Chú không thể mượn cho anh vài món đồ cổ dùng tạm sao, xong việc anh đưa lại cho chú.”
“Lão nói hay nhỉ, đồ cổ chứ có phải máy xay sinh tố hay xe đạp đâu, lão
cho là nhà nào cũng có sao? Hơn nữa lão có dám khẳng định cầm về được
không? Chẳng may kế hoạch tấn công bằng tiền thất bại thì làm sao?”
Hà Thiên Đậu nói: “Chỉ cần bọn chúng thả Không Không Nhi thì mọi việc
đều đơn giản, nó nhất định là chủ quan nên mới bị đối phương bắt được,
anh hiểu rõ bản lĩnh của nó. Chỉ cần nó thoát thì mấy thằng Mafia không
đáng lo, nhưng mà mấy thứ chúng ta ném ra không thể quá tốt, thứ càng
tốt thì Không Không Nhi càng nguy hiểm, anh nói thế chú chắc là hiểu
được. Nhìn thì đều là tiền chẳng ai muốn bỏ, trừ phi khiến bọn nó nghĩ
chúng ta đã đạn tận lương tuyệt.”
Nguyên lai vương bài chính thức của Hà Thiên Đậu là Không Không Nhi,
nhưng tôi đi đâu “mượn” vài món đồ cổ hả? Thứ này cũng không thể kém,
lại không thể tốt tới mức đối phương càng tham lam, tôi nhanh chóng nghĩ tới một người: Cổ gia! Lão nhân chơi đồ cổ một đời. Hẳn có những thứ
tôi cần trong tay.
Tôi gọi điện cho Cổ gia, nói đại khái ý tứ. Đương nhiên, trước mặt lão
gia tử cũng không thể bốc phét quá đáng, ông ấy biết tôi là tên gà mờ
mít đặc về đồ cổ, cho nên tôi cũng không nói mượn tới ngắm cảnh gì gì
đó, chỉ nói cầm đi có chút việc, dùng xong trả lại.
Vốn bằng thân phận của tôi mượn vài món đi giữ thể diện là chuyện
thường, tôi nghĩ hẳn Cổ gia sẽ dễ dàng đáp ứng. Không ngờ lão nhân trầm
ngâm một lúc, nói: “Chú đến chỗ anh trước đã, mọi chuyện để sau.”
Trước khi đi Hà Thiên Đậu nói với tôi: “Nhất định phải thành công, đối phương chỉ cho 24h, chúng ta phải làm nhanh.”
Tôi đi vào Thính Phong Lâu. Có hai đồ đề mặc đồ đen đeo kính đen đứng ở
cửa nghênh đón tôi, tôi lại lên lầu. Hai người lặng thinh đi sát sau tôi giống như sợ tôi chạy mất, sau khi kết hôn ngẫu nhiên tôi cũng tới thăm ông ấy, cũng nói cười với bọn đồ tử đồ tôn của lão, hôm nay không khí
có chút đặc biệt.
Lền lầu, không ngờ, một đám người đứng xung quanh Cổ gia, đứng chắp tay
sau lưng không nói gì. Lão Hổ đứng bên cạnh Cổ Gia, tôi chào hỏi hắn
cũng cười khó xử, Cổ gia chẳng buồn giả làm người mù, kính râm đặt một
bên, sắc mặt âm trầm ngồi giữa.
Tôi không hiểu, cười trừ hỏi: “Lão gia tử, ngài ...”
Cổ gia khoát tay nói: “Ngồi.”
Tôi cẩn thận ngồi xuống, có người rót cho tôi một ly trà, Cổ gia đột nhiên nói: “Tiểu Cường, rốt cục chú là ai?”
Sao lại hỏi tôi vậy, tôi sững người, nếu hỏi tôi đêm qua ăn gì hay uống
gì tôi đều có thể nói, nhưng vấn đề này thì khó rồi, dù bao nhiêu người
danh vang thiên cổ cũng không đáp được, Sigmund Freud cũng không trả lời nổi, Âu Dương Phong cũng bị vấn đề này bức điên, Cơ Vô Mệnh (1) lại
thảm hại hơn, ngay cả mệnh cũng mất.
Chủ yếu tôi không biết trả lời theo góc độ nào, tôi là Tiêu Cường, hay
là hiệu trưởng Dục Tài, đồng thời là thần tiên quân dự bị, hai cái trước Cổ gia biết, cái cuối không thể nói... Tôi thực hoài niệm khi còn bé,
khi đó không trả lời được câu hỏi thì chỉ bị ghi 26 điểm, sư phụ cũng
không làm gì. Đánh sao? Nhiều nhất là nói móc vài câu vì sao chỉ thi
được 26 điểm, nhưng hiện tại tôi gặp phải vấn đề buộc phải đáp -- nếu
tôi không trả lời được thì phải bò ra đó.
Tôi ngây ngốc hồi lâu, nhưng vẫn không nói gì, lúc này một người chạy
tới nói nhỏ vào tai Cổ gia: “Hắn không mang ai theo.” Chả lẽ nói tôi,
tôi dẫn người theo làm gì?
Cổ gia dần dần hòa hoãn lại, bỗng vuốt chén trà hỏi: “Nam nhân mà, ăn
uống đánh bạc chơi gái không sao, nhưng không thể làm quân bán nước.”
Tôi nghe câu trước, mặt mày hớn hở nói: “Xem ngài nói gì kìa, Bánh Bao
mà có giác ngộ này thì tốt rồi – quân bán nước? Ai là quân bán nước?” Cổ gia nói nửa câu sau làm tôi mơ hồ.”
Cổ gia cao giọng hỏi: “Chú muốn đồ cổ làm gì?”
Còn không chờ tôi mang một bộ lý do ra lừa người, lão Hổ đã nhịn không
được nói: “Là mấy hôm trước một tên ngoại quốc tìm Cổ gia, đưa ra ý muốn mua toàn bộ đồ cổ trong tay Cổ gia, xem ra là bọn buôn lậu quốc tế.”
Rác rưởi, Cổ gia không thiếu tiền, nhưng đây không phải là vấn đề chủ
yếu, chủ yếu là: Cổ gia không muốn trơ mắt nhìn người khác đem đồ tổ
tiên ta lưu lại làm đồ chơi mang ra ngoài.” Cổ gia nghe Lão Hổ nói vậy,
vui mừng gật đầu.
Tôi giật mình, Cổ Đức Bạch thần thông quảng đại, rõ ràng càng hoạt động
tới chỗ Cổ gia. Tôi thì trùng hợp lại hỏi tới nên Cổ gia khó tránh khỏi
đem tôi trở thành bọn như Cổ Đức Bạch, bọn họ cho rằng tôi cũng là một
nhóm Mafia, ít nhất là một thuyết khách.
Tôi thương tâm nói: “Các người sao có thể nghĩ tôi như vậy?’ Tôi thật muốn nói cho bọn họ là Nhạc Phi còn tặng chữ cho tôi đó.
Cổ gia nói: “Trong lúc quan trọng thế này chú đột nhiên chạy tới tìm lão già này mượn đồ, không trách bọn ta đa tâm, hiện tại chú nói cho anh là chú định lấy mấy thứ này làm gì?”
Tôi thở dài; “Được rồi, tôi nói thẳng ra, tôi đến lần này đích xác là có liên quan tới bọn chúng, hơn nữa lấy mấy thứ này cũng chính xác là định nộp cho bọn chúng...”
Đám người Cổ gia xúc động phẫn nộ, ngay cả Lão Hổ cũng không nhịn được
hung hăng trừng tôi, Cổ gia vung tay lên: “Để nó nói xong đã.”
“Nhưng tôi vì cứu người, hơn nữa cam đoan cuối cùng Ngọc bích quy
Triệu.” Tôi nói giản dị ý sâu xa đem chuyện Không Không Nhi nói ra, thân phận của hắn không thể làm rõ, chỉ nói là một vị bằng hữu, Lão Hổ nhíu
mày nói: “Vậy anh sao có thể cam đoan mấy thứ đó bình yên vô sự? Cường
tử anh biết đó, đây đều là mấy thứ yêu thích của Cổ gia! Hơn nữa dùng
tiền của mình mua mấy thứ của mình, mọi người đây cũng không ngu tới mức làm chuyện như vậy, bằng hữu của anh nếu muốn phát gia làm giàu, chắc
là mua nguyên kiện bán linh kiện à?”
Cổ gia bỗng nhiên tỏ ý hắn câm mồm, ánh mắt lóe lên hỏi tôi: ‘Đối phương rốt cục đoạt của chú bảo bối gì?” Lão nhân này, thật là một đồ cổ si,
lúc này còn quan tâm, nhưng mà không thể để lão nắm được mấu chốt vấn
đề, đối phương là Mafia, chuyện lặt vặt này căn bản không khiến bọn
chúng ra tay.
Tôi mấy lần muốn nói lại thôi, tôi thật không biết nên nói thế nào, Cổ
gia già nhưng không hồ đồ, tùy tiện nói dối sợ sẽ bị phản lại, hơn nữa
khe hở lớn méo lại bảo tròn, người ta chỉ cần hỏi, nhiều đồ cổ như thế
từ đâu tôi có, hiện tại tôi cần lão nhân này trợ giúp....
Cổ gia thấy tôi khó xử nói: “Lão Hổ cũng nói với chú, bảo bối là vận
mệnh của lão, chú không nói tinh tường sao lão có thể yên tâm cho chú
hả?”
Lúc này tôi hạ quyết tâm, liếc mắt cực kỳ thâm ý với Cổ gia, Cổ gia bất động thanh sắc nói: “Lão Hổ, mày mang bọn nó xuống đi.”
Lão Hổ ngẩn ra, nhưng không nói gì dẫn người đi xuống.
Cổ gia rót đầy trà vào chén, nói: “Nói đi, gia gia muốn nhìn chú có bí mật gì không muốn người biết.”
Tao chẳng buồn biên chuyện nói luôn: “Ngài tin vào chuyển thế đầu thai chứ?”
Cổ gia cũng không lấy làm lạ, biết tôi tất có lời muốn nói nữa, vuốt tóc trắng nói: “Trước kia không tin, nhưng hiện tại lại hy vọng thật sự có, bởi vì gia gia ngươi là ta đây cũng đã sống sung sướng tới cuối đời
rồi.”
Tôi cười nói: ‘”Vậy lúc ngài uống Mạnh bà thang đừng nhớ tới giả làm
người mù, nếu không kiếp sau thật sự chuyển kiếp thành người mù đó.”
Cổ gia rốt cục hết kiên nhẫn nói: “Chú rốt cục muốn nói gì?”
“Mấy thứ đồ cổ tôi bị cướp đi: Đoản kiếm mà Kinh Kha thích sát Tần
Vương, Hoàng kim giáp mà Hạng Vũ mặc, quần áo của bọn họ với Lưu Bang và Lý Sư Sư thay ra, đại bộ phần là chín thành mới hơn nữa là hàng thật
100% cả.”
Cổ gia ngạc nhiên nói: “Có ý gì?”
“Bọn họ bản thân ở cùng với tôi, nếu ngài nguyện ý, tôi điện thoại một
cái có thể cho Tây Sở Bá Vương tới uống trà với ngài, hoặc là cho Lý Sư
Sư ngồi gẩy Đoạn Tam huyền cho ngài, muốn gặp Tần Thủy Hoàng thì hơi
khó, gần đây việc khai quật Tần Vương Lăng trên TV có chiếu thì ông ta
làm tổng công trình sư...” Tôi mang ngũ nhân tổ, cho tới chuyện hảo hán
Lương Sơn đều nói cho Cổ gia.
Cổ gia ánh mắt mờ mịt giống như người mù, ông ấy lẩm bẩm: “Lão nên tin tưởng chú...”
Tôi nói: “Ngài có gì nghi hoặc cứ hỏi.” Đã nói thật, tôi cảm giác thoải
mái cực kỳ, cũng không sợ hỏi, nguyên lai nói thật lại sướng thế.
Cổ gia bỗng nhiên nói: “Lần trước tại đại hội võ lâm chú cho lão mấy
thứ, lão nhìn qua đều là thời Tống, nhưng là lại chưa bị ô xy hóa cùng
dấu vết bị chôn dưới đất, thậm chí cả giấy bùa hộ mệnh...”
Tôi gật đầu nói: “Cũng thế, đó là lột xuống từ chân nhân à, bánh mì mà
tôi ăn còn có niên đại lớn hơn ngài, còn có hai đứa tôi dẫn tới gặp
ngài, từng đấu với Lão Hổ, đó chính là các chiến sĩ của Nhạc Phi.”
Cổ gia lúc này không còn hoài nghi, thất thanh kêu lên: “Ai yêu, lần
trước không ngờ bọn họ là tiền bối triều Tống, đã đắc tội rồi.”
Tôi cười nói: “Không sao, chúng ta đều theo tuổi mà tính, bọn họ gặp ngài cũng gọi là gia gia thôi.”
oOo
(1): Sigmund Freud là tâm lý triết học, Âu Dương Phong là nhân vật
trong Xạ Điêu Anh Hùng Truyện, Cơ Vô Mệnh là nhân vật Võ Lâm Ngoại
Truyện....
Sigmund Freud (tên đầy đủ là Sigmund Schlomo Freud; 6 tháng 5, 1856 – 23 tháng 9, 1939) nguyên là một bác sĩ về thần kinh và tâm lý người Áo.
Ông được công nhận là người đặt nền móng và phát triển lĩnh vực nghiên
cứu về phân tâm học. Cho đến ngày nay mặc dù lý thuyết về phân tâm học
của ông còn gây nhiều tranh cãi và người ta còn đang so sánh hiệu quả
của các phương pháp phân tâm học của ông với các phương pháp điều trị
khác, nhưng cũng phải thừa nhận rằng ông là một nhà tư tưởng có ảnh
hưởng lớn trong thế kỷ 20.