Một lát sau, dược tính tiêu trừ gần hết, Hạng Vũ ôm Trương Băng nói: “Anh đưa cô ấy về trường.”
Tôi lo lắng: “Anh có thể lái xe được không?”
“Không sao, như chú nói đấy, không thể để cô ấy tỉnh dậy nghĩ
mình bị kiếm nhã.” Hạng Vũ cười nói: “Sau này còn phiền mọi
người chiếu cố cô ấy, nhất là chú, Tiểu Cường, nếu cô ấy có
gì khó khăn chú mà giúp được thì phải hết sức.”
Trải qua thiên tân vạn khổ tìm được Ngu Cơ lại là giả, chúng
tôi đều nghĩ Sở Bá Vương gần như suy sụp, ít nhất phải buồn
chán, nhưng vẻ mặt Hạng Vũ lại thoải mái.
Tôi vội đáp ứng: “Chắc chắc rồi.”
Hạng Vũ nhìn Hà Thiên Đậu: “Cô ấy tỉnh lại sẽ hoàn toàn không nhớ gì về tôi chứ?”
Hà Thiên Đậu gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy nhiều lắm chỉ nhớ cậu tên Hạng Vũ, là một ông chú từng có quan hệ mập mờ thôi, nhưng vì cô ấy hoàn toàn quên kiếp trước nên hẳn sẽ lại không thích cậu, thực sự còn có thể thấy hoang đường.”
Hạng Vũ mỉm cười: “Thế là tốt nhất.”
Hà Thiên Đậu cũng cảm thấy Hạng Vũ có gì đó khác thường,
nói với anh ấy: “Anh tra qua rồi, Ngu Cơ đầu thai tới....”
Hạng Vũ xua tay nói: “Đừng nói, tôi biết cô ấy ở đâu.”
Hà Thiên Đậu ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”
Hạng Vũ không nói gì thêm, ôm Trương Băng đi ra ngoài.
Lý Sư Sư nhìn bóng lưng Hạng Vũ: “Hạng đại ca nói chuyện cứ là lạ.”
Ngô Tam Quế: “Mọi người nghĩ xem liệu nó có tự sát không?”
Mọi người đều nhìn vào Lưu Bang, ở đây người hiểu rõ Hạng Vũ
nhất ngoại trừ Lưu Bang chính là Ngu Cơ chưa từng gặp mặt, Lưu
Bang vuốt cằm: “Hẳn sẽ không.” Chúng tôi đều an lòng, Lưu Bang
chợt lại nói: “Cũng không biết chừng.”
Chúng tôi: “Đi chết đi.”
Lúc này Bánh Bao ung dung tỉnh lại, mê man nhìn bọn tôi: “Hôm nay rượu này mạnh thật, uống xong tay chân đều nhũn ra, Cường Tử
mua ở đâu vậy? Lần sau mua tiếp nhé.” Cô ấy chợt phát hiện Hà
Thiên Đậu, cười nói: “Ế, lão cũng sang sao?” Cô ấy mặc dù không biết thân phận Hà Thiên Đậu, nhưng cũng biết là hàng xóm, cũng đã gặp qua rồi.
Hà Thiên Đậu chào hỏi: “Ừ, tôi cũng nên đi thôi, mọi người tiếp tục ăn cơm đi.”
“Đừng đi, cùng ngồi xuống ăn cơm.” Bánh Bao thấy lão già chạy
ra cửa, đành ra tiễn, lúc trở về gãi đầu nói: “Em thấy là
lạ? Tiểu Triệu cũng tới rồi à?” Cô ấy vô tình nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường. Cả kinh: “Thật sao, em đã ngủ hai tiếng
rồi? Mọi người vẫn ngồi ăn từ lúc đó tới giờ hả?”
Nhìn thần tình khó hiểu của Bánh Bao, chúng tôi đều thầm hiểu: “Vô tri cũng là một loại hạnh phúc.” Hai giờ xảy ra quá nhiều chuyện.
Bánh Bao thu dọn bàn nói: “To con với Trương Băng đâu rồi?”
Tôi kéo tay cô ấy nói: “Mấy thứ này ngày mai hãy dọn. Hôm nay
ngủ trước đã, Tiểu Triệu cùng anh Kha ngủ chung một phòng đi.”
Chờ khi chúng tôi dàn xếp xong, Hạng Vũ vẫn chưa về, Hoa Mộc
Lan nhìn đồng hồ: “Nếu đưa người rồi về thì hẳn Hạng đại ca
đã phải về rồi.”
Tôi cũng lo lắng, gọi điện cho Hạng Vũ, chợt tiếng chuông vang lên từ cái ghế sô pha, Hạng vũ không mang di động.
Chúng tôi nhìn nhau, Lý Sư Sư nói: “Anh ấy.. có thể chỉ muốn yên tĩnh ngồi suy nghĩ thôi.”
Hoa Mộc Lan nói nhỏ: “Tôi vẫn có dự cảm không lành... tôi thấy chúng ta hẳn sẽ không gặp lại anh ấy nữa.”
Tôi bị bọn họ nói sợ: “Không phải vậy chứ?”
Kết quả đêm đó Hạng Vũ thật sự không về. Ngoại trừ Bánh Bao, tất cả mọi người đều không ngủ được.
Ngày hôm sau, chín giờ sáng, tôi bị tiếng chuông điện thoại
đánh thức, Sáu Lưu gọi: “Tiểu Cường, mau tới quán rượu. Tân
khách của chú tới rồi.”
Cả đêm không ngủ, tôi ngáp dài: “Lần này là ai vậy?”
Sáu Lưu hưng phấn: “Mấy người cơ mà, mau tới.”
“Bọn họ đang ở đâu?”
“Ở quán rượu của chú, đang uống rượu.”
Tôi chẳng quan tâm: “À, vậy cứ để họ uống, qua một lát tôi sẽ điều xe từ trong trường tới đón về là được mà?”
Sáu Lưu lặng lẽ nói: “Chú dám làm kiêu với mấy vị này à?”
Tôi hàm hồ: “Không có, nhưng mà tôi mệt quá.”
“Anh mặc kệ, khách trọ sau này chú không cần tự mình tới cũng được, nhưng lần này không được, còn nữa – chú có muốn mấy
tháng tiền lương của chú không?”
Tôi nghe câu cuối mắt sáng lên, tiền lương? Mấy tháng? Đúng rồi,
tôi tiếp khách từ giữa tháng bốn, tháng 9 Sáu Lưu mới bắt đầu phát lương, bánh quy mẹ con, xe phòng hộ vô địch, giờ hẳn lĩnh 4 tháng thương à.
Tôi lăn lông lốc vội mặc quần áo, xe bị Hạng Vũ kéo đi đành gọi taxi chạy đến quán rượu.
Chạy tới thấy các vị đại thần, mấy vị khách hộ đang ngồi
cạnh Sáu Lưu ở cái bàn cạnh bục múa hát, tính cả Sáu Lưu nữa
là năm người. Bốn vị kia đều là nam, ngoại trừ một người mặc
áo khoác đầu đội mũ cao ra, ba người đều mặc quần áo hiện
đại, cả đám phong thần tuấn lãng thản nhiên tự tại, tôi cười
tươi vung tay chào, cũng không quản họ đáp lại thế nào, vội
kéo Sáu Lưu qua bên nói: “Tiền lương đâu, là cái gì?”
Sáu Lưu trước tiên cáo lỗi với bốn vị, nói nhỏ với tôi: “Đừng quan tâm tới tiền lương vội, trước nhận thức mấy vị này đã.”
Nói xong chỉ hướng một trung niên đẹp trai mặt chữ quốc nói
lớn: “Vị này chính là Đường Thái Tông Lý Thế Dân.”
Tôi gật đầu mang tính xã giao với Lý Thế Dân, còn chuẩn bị
tiếp tục lôi kéo tiền lương chỗ Sáu Lưu, mọi người cũng biết
đấy, lão lừa đảo thường xuyên lừa tiền của tôi và mọi người,
không biết lão có tham ô không nữa?
Khi tôi quay đầu qua Sáu Lưu mới kịp phản ứng lại, giật mình nhìn Lý Thế Dân nói: “Lão nói ai tới?”
Lý Thế Dân cười ôn hòa: “Lý Thế Dân.” Trung niên nhân ngồi bên
cạnh mắt lộ tinh quang ôm quyền: “Ai, nguyên lai Đường Thái Tông
Lý huynh.”
Lý Thế Dân vẫn cười tươi như hoa: “Huynh đài này cứ gọi ta là
Thế Dân, còn về Đường Thái Tông mấy thứ, đều là chuyện cũ nơi trần thế, không đề cập tới.” Trung niên nhân cười nhạt: “Được,
được.”
Nói thật tôi tò mò người trung niên này hơn cả Lý Thế Dân,
cùng Đường Thái Tông xưng huynh gọi đệ, lại thuận miệng vậy, ít nhất có thể nói rõ hai vấn đề, một, người này thân phận
không thấp. Thứ hai, chắc là không phải người triều Đường, nếu
không thấy bổn triều tiên vương cũng không thể tùy tiện như vậy.
Tôi thật sự muốn trò truyện với thần tượng vài câu, trời ạ,
Lý Thế Dân a, Trung Quốc mới xuất hiện bao nhiêu hoàng đế, chỉ
có hai người Lý ca cùng Khang Hy mặc kệ chính sử hay dã sữ
vẫn được người đời ca ngợi, mặc dù Huyền Vũ môn đã giết hai
huynh đệ của mình - Nhưng đây chỉ là lịch sử, hiện tại gặp
chân nhân, tôi không kích động sao được - Thế Dân huynh còn đẹp
trai hơn cả tiểu Cường, xem khí chất người ta kìa, chậc chậc,
hoàng đế cũng đã thấy qua, nhưng một là tên mập chỉ biết chơi
game, một thì giống như tên du côn lưu manh lừa đảo. Chân chính
có đế vương khí, phải nói tới Lý ca.
Không đợi tôi hàn huyên vài câu với Lý Thế Dân huynh, Sáu Lưu
tiếp tục chỉ vào vị cao lớn ngồi cạnh Lý Thế Dân nãy giờ
không nói gì: “Vị này, là Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận.”
Ác.
Làn da thâm đen, tay dài chân to, mặt không giận mà uy, rõ ràng là một khai quốc hoàng đế.
Lý Thế Dân nhìn trung niên ôm quyền: “A, nguyên lai Triệu huynh.”
Triệu Khuông Dận khẽ gật đầu, sau đó cười với tôi. Trung niên
kia bỗng chỉ vào Lý Thế Dân cũng Triệu Khuông Dận nói: “Các
ngươi hai người... vậy.. ai, thôi vậy, không nói.”
Lý Thế Dân ngạc nhiên: “Vị huynh đài này không ngại nói thẳng.” Người kia giơ tay lại bỏ xuống, Triệu Khuông Dận trầm giọng
nói: “Tôi biết anh ta muốn nói gì.” Ông ta quay sang Lý Thế Dân:
“Lý huynh, chúng ta tuy cùng đánh một phiến thiên hạ, nhưng cách nhau vài trăm năm, hơn nữa cơ nghiệp của ta là cướp từ Hậu Chu
Sài Thị của huynh đi trước phung phí, ta đi sau nhặt lại, cho nên
huynh cũng không hận ta được.”
Lý Thế Dân xem ra vốn không biết gì, nghe xong mấy câu, là người cơ trí liền thở dài: “Nói vậy, Đại Đường thịnh thế của ta
cũng bất quá là hoa quỳnh sớm nở tối tàn à?” Lý huynh suy
đoán quốc gia bản thân cũng giống như Tùy triều phá bại.
Lúc này, trên bàn còn duy nhất một lão nhân duỗi tay vỗ vai Lý Thế Dân, dùng ngữ khí hùng hồn an ủi: “Từ xưa tới nay, không
có bất bại dũng sĩ, diều hâu bay liệng chân trời cũng luôn có
một ngày già đi.” Lão nhân cũng có khuôn mặt chữ điền, làn da
hồng hào pha đen, đặc điểm nổi bật là ánh mắt dài nhỏ, tôi
vừa nhìn cách ăn mặc, nghe nói tiếng Hán cứng lắm, chợt nghĩ
ra không cần Sáu Lưu giới thiệu: “Thành Cát Tư Hãn?”
Thành Cát Tư Hãn cười ha hả: “Không thể tưởng được tại nơi
không có thảo nguyên còn có người biết ta.” Lão nhân nói vỗ
lưng Triệu Khuông Dận: “Lão đệ a, tựa như đệ nói vậy, chúng ta
đánh cùng phiến thiên hạ, nhưng đệ không thể hận ta, Đại Tống
của đệ sau này như một con sói bệnh, bị con hoẵng, dã cẩu gặm chết, ta sau đó đơn giản diết cả hoẵng cùng dã cẩu.”
Triệu Khuông Dận nghe văn biết nhã ý, mặt cũng hơi biến sắc, cuối cùng hỏi: “Đến cùng ai diệt Đại Tống ta?”
Thành Cát Tư Hãn nói: “Trước có nước Liêu cùng Tây Hạ, sau còn
có Kim, bất quá đệ yên tâm, mấy quốc gia này cuối cùng cũng
tan biến dưới vó ngựa Mông Cổ chúng ta.”
Triệu Khuông Dận trầm mặt ôm quyền: “Vậy đa tạ.”
Không thể không nói Thành Cát Tư Hãn rất có nghệ thuật nói
chuyện, rõ ràng là mình mang binh tấn công, nhưng lại nói như
là giúp Triệu Khuông Dận báo thù, xem ra vị lão tổ tông Mông
Cổ cũng không phải chỉ biết cưỡi ngựa bắn cung.
Lúc này chúng tôi đều nhìn lại vị trung niên vẫn góp lời nãy
giờ, kỳ quái là từ khi Thành Cát Tư Hãn nói xong người này
lặng lẽ không nói gì, Thành Cát Tư Hãn nhìn qua, lại hỏi:
“Lão đệ, cao tính đại danh là gì?”
Người này bất giác dịch người ra một chút, cười khan nói với
Thành Cát Tư Hãn: “A... lão ca là Thiết Mộc Chân hả? Nếu nói
ca có gì hận đệ, nguyên nhân chỉ là đệ lật đổ Nguyên Triều do
cháu ca lập nên.”
Thành Cát Tư Hãn biến sắc: “Người Mông Cổ chúng ta lại có lúc bị đả bại sao?”
Người nọ: “Người Mông Cổ quá ăn hiếp người ta, không coi người
Hán là người, người bình thường ngay cả tên cũng không cho lấy, một đứa bé sinh ra, lấy tổng tuổi cha mẹ là tên mình, ví dụ
một đứa nhỏ ra đời cha 25 mẹ 22 thì đứa nhỏ tên Trương Tứ
Thất, giống như đệ, đệ tên Chu Bát Bát.”
Tôi vuốt cằm hỏi: “Nói vậy, cha mẹ lão ca sinh ngài lúc đó đã tám tám tuổi?”
“Đúng vậy.”
“vậy... Chu Thất Thất có phải cũng có thể gọi là Chu Tứ Cửu?” (Bảy bảy bốn chín T_T)
“Đúng, chú cũng có nghiên cứu vấn đề này à?”
Tôi vã mồ hôi, tôi vẫn cho tên Chu Thất Thất là rất đẹp, muốn lấy nhũ danh là Tứ Cửu...
Kỳ thật gọi vậy ngoại trừ tên trùng nhau ra một chút còn rất
dễ trêu đùa, trước đoạn thời gian TV có chiếu một cặp đôi họ
Trần lúc tuổi già sinh con, lão ông 81 lão bà 79, chả lẽ con
họ gọi là Trần một sáu mươi? Tôi bỗng nghĩ một vấn đề, theo
bầu trời thiên địa tính năm, Thất thiên nữ bao nhiêu tuổi? Vậy
đứa nhỏ của nàng với Đổng Vĩnh nên gọi là gì...
Tôi miên man suy nghĩ một lúc, hỏi người nọ: “Huynh họ Chu? Vậy Chu Nguyên Chương là gì của huynh?”
Hán tử nói: “Ca là Chu Nguyên Chương, đây là sau này lấy tên
đó.” Khó trách, khó trách dám cùng Lý Thế Dân xưng huynh gọi
đệ.
Tôi sững sờ: Đường Thái Tông Lý Thế Dân, Tống Thái Tổ Triệu
Khuông Dận, nhất thế thiên kiêu Thành Cát Tư Hãn, Minh Thái Tổ
Chu Nguyên Chương - Đường Tống Nguyên Minh tứ đại triều đại,
những lãnh tụ có ảnh hưởng nhất hoặc hoàng đế đều tụ ở đây.
Tôi kéo Sáu Lưu hỏi: “Lão chuẩn bị cho ta một đống hoàng đế
làm gì?” Tôi rốt cục hiểu được sáng nay lão nói gì mà không
thể chậm trể làm kiêu với đống khách này.
Sáu Lưu cười he he: “Thế mới náo nhiệt - mau cùng các vị bệ hạ chào hỏi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn bốn người, bốn vị này cũng nhìn tôi, sau
đó qua lại, bọn họ dù ngồi chung hồi lâu, nhưng vẫn chưa hiểu
rõ về nhau, những người này thân phận gì? Không phải là Khai
Quốc Hoàng đế cũng là một đời hùng chủ, dù cho ở đâu cũng
không chủ động chào hỏi người khác: “Ngài mẫu thân họ gì?”
Hiện tại, bọn họ nghe giới thiệu lẫn nhau, Lý Thế Dân dùng con mắt khác nhìn Triệu Khuông Dận, mà Triệu Khuông Dận có chút
nghi ngờ nhìn Thành Cát Tư Hãn, thảo nguyên hùng ưng của chúng
ta khỏi phải nói, dò xét Chu Nguyên Chương, ánh mắt chẳng chút
thân thiện. Đây là điều khiến tôi đau đầu, Đường Tống Nguyên
Minh, bốn vị lão đại là kình địch của nhau, triều đại như
tiền, đều có ý nghĩa kỷ niệm...
Tôi còn phát hiện: Chủ tịch thi từ có một bài “thấm viên xuân
tuyết”, cơ bản ngoại trừ Hạng Vũ đổi thành Lưu Bang, mọi người
vẫn thế...
Tôi đứng ở trước mặt bốn siêu cấp boss, khó xử ho khan: “Các
vị ... Hoàng thượng..” tôi dám đánh bạc, bốn vị này khẳng
định lần đầu tiên nghe xưng hô như vậy, mặc dù Thành Cát Tư Hãn cũng không xưng đế, nhưng mà “các” hoàng thượng hình thức số
nhiều khẳng định làm bọn họ nghi hoặc.
Tôi tiếp tục nói: “Có câu nói, hoàng đế thay phiên rồi một ngày cũng tới nhà ta...”
Mọi người bất thiện nhìn tôi...
“...Những lời này nghĩa là, ách, tuyển trạch hoàng đế cũng
là chuyên nghiệp, phải có giác ngộ có một ngày bị kéo xuống
ngựa, nói không dễ nghe là giang sơn của các vị chẳng phải
cũng dựa vào quyền cước lấy được sao?”
Mấy người hai mắt nhìn nhau, đồng thời hòa hoãn lại.
Tôi càng can đảm hơn nói: “Như vài vị vừa rồi, mặc dù cùng là một thiên hạ, nhưng các vị cũng không có mâu thuẫn trực tiếp,
theo tôi biết có hai vị hoàng đế làm bằng hữu nữa kìa, bọn
họ khi tức giận còn nuốt lẫn nhau, họ Lưu xét nhà họ Hạng
à...”
Lý Thế Dân cười nói: “Chú nói Tần Mạt Hán Sơ Lưu Hạng tranh đấu hả?”
Tôi vội gật đầu nói: “Đúng đúng - mọi người khác họ chứ hả?
Kỳ thật nhắc tới hoàng đế ai không muốn làm? Cái này nói thế nào nhỉ, chỉ có thế nói là cùng một phiến thổ địa, cùng
một giấc mộng.”