Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 47: Q.2 - Chương 47: Dạ yến (2)






Nghê Tư Vũ tiến tới liền liếc chúng tôi, cẩn thận ngồi cạnh Trương Suất, rồi quay sang nói nhỏ với Hạng Vũ: “Anh to con, thực xin lỗi, em cũng không biết mọi người ở đây.” Sau đó co bé trách Trương Suất: “Sao anh không nói sớm cho tôi biết?”

Hạng Vũ chỉ cười nhạt: “Không sao, đến thì tốt rồi.”

Nghê Tư Vũ tới đã hoàn toàn phá hủy không khí mà chúng tôi đang cố kiến tạo, Lưu Bang, góa phụ đen, Lý Sư Sư đều là người tâm tư nhanh nhạy, họ rất nhanh phân tích ra thế cục tại đây, quan hệ giữa bốn người Hạng Vũ thật vô cùng phức tạp, khó có thể dùng hai ba lời mà nói hết được. Ai trong nhóm bốn người tiếp cận người khác đều đắc tội, tự cổ chỉ kim chỉ có vài người Gia Cát Lượng, Chu Du mới có thể xử lý chuyện này.

Chúng tôi đáng không biết nên nói gì cho phải, Tần Thủy Hoàng, Kinh Kha cùng Triệu mặt trắng tới, hai tên ngốc chỉ lo chơi, Chính béo làm gì biết cái gì là vi diệu, chỉ lo nói chuyện với Hạng Vũ, hơn nữa cho dù anh ấy có hiểu được nỗi khổ của Hạng Vũ cũng không giúp được gì, ngoại trừ chiến lược hợp tung, liên hoành, cho dù cho anh ấy triệu hồi trăm vạn đại quân Tần tới cũng vô dụng như thường.

Chợt điện thoại tôi rung lên, hiển thị một dãy số vô cùng quen thuộc, tôi nghe điện, Tần Cối đáng ghét nói ở đầu dây bên kia: “Chú Cường hả, chú bận không?”

Chẳng trách số quen thế, ra là số nhà mới của tôi.

Tôi tức giận: “Mày gọi tao làm gì?”

Tần Côi vểnh tai nghe một lúc: “Chú đang ở ngoài ăn cơm hả?”

“Mày muốn gì?”

Tần Cối cười he he: “Anh mới vừa xem TV thấy nói mì ăn liền ít dinh dưỡng, anh đang tính tới quán cơm rồi gọi cho chú hỏi xem chú ăn gì - anh chỉ hỏi chút thôi.”

Tôi bực mình phì cười: “Nếu không thì mày cũng đi ra ăn chút đi, hả?”

“He he, nếu phiền thì thôi.”

Tôi nói: “À, vậy cứ thế nhé.”

“Không, không. Chú không tiện thì để anh tới tìm chú, được chưa?”

Tôi cười xấu xa: “Bọn tao đang ngồi ở Hồng Khánh Lầu, mày nếu có thể tìm tới thì cùng ăn. Bất quá cũng không phải tao dọa mày, bọn tao nơi này hay mất cắp lắm, nhỏ từ ví tiền tới lớn là trẻ con, mày cẩn thận chút nhé.”

Tần Cối không quan tâm: “Anh có gì mà lo?”

Tôi nói: “Đúng nhỉ, mày cả người cũng chẳng có gì để mà mất, đương nhiên không sợ.”

Tần Cối không để ý tới lời nói móc của tôi, chỉ nói: “Lát gặp lại.” liền cúp máy.

Tôi sở dĩ để Tần Cối tới, là thấy hôm nay dù sao cũng đã thế này, nhiều lắm là loạn thêm chút đi? Quái bệnh cần mãnh dược, thằng khốn kia mà nửa đường mất tích tôi cũng đỡ lo - đây cũng là một trong những mục đích tôi cho nó đi ra….

Không bao lâu Bánh Bao cũng đã tới, vốn lúc vừa vào cửa vui cười hớn hở, nhưng khi gặp Trương Suất, biết hôm nay không bình thường, chờ khi tôi nói chuyện Nghê Tư Vũ, Bánh Bao cũng bó tay. Bánh Bao nhà chúng tôi có chút tùy tiện, nhưng còn chưa đến mức vô tâm, thực tế phụ nữ ở mặt này luôn có sự mẫn cảm trời sinh. Bánh Bao lặng lẽ nói với tôi: “Hôm nay có chuyện gì xảy ra hả?”

Chúng tôi hiện giờ đã ngồi thành một bàn lớn, Trương Băng cũng ngồi vào chỗ. Cô nàng không có ngồi đối diện Hạng Vũ, mà ngồi hơi chếch phía Tần Thủy Hoàng, cùng Nghê Tư Vũ tạo thành thế gọng kìm kẹp lấy Hạng Vũ. Vì thế, Trương Suất cùng Hạng Vũ bất giác quay về phía cô nàng, cũng tạo thành thế giáp công - tôi nghe Hạng Vũ nói qua, Ngu Cơ năm xưa cũng biết bày binh bố trận, Trương Băng so với Ngu Cơ chỉ mạnh hơn chứ không kém, chỉ đơn giản từ việc ngồi đã hiện ra trạng thái địch ta phân minh.

Điểm chết người nữa là tổ hợp biến thái 3 + 1 kia hiển lộ rõ xung đột, người giỏi hòa giải nhất trong chúng tôi là Lý Sư Sư vì từng giúp Hạng Vũ cưa Trương Băng cũng bị cuốn vào, chúng tôi trầm mặc, hơn mười người nhưng chỉ có Kinh khờ cùng Triệu mặt trắng là nói chuyện, hai thằng ngốc đặt một ly trà trước mặt, thổi lá trà trong ly chơi, mọi người đều tập trung nhìn 2 thằng khờ, mắt đều lộ rõ vẻ hâm mộ.

Lưu Bang ngắm bên này ngó bên kia, cười khan, một hòn đá ném hai chim: “Xem ra cơm hôm nay thật khó mà ăn hơn năm xưa.”

Mọi người đang lạnh tanh im lặng, chợt có một cái đầu thò vào, liếc thấy tôi, xoay người lại nói với người ở đằng sau: “Tiền xe cậu cứ đòi cậu ta á.” Người này tóc buông xõa, râu phiêu sái, đúng là Tần Cối. Không thể tưởng tượng nổi thằng khốn này chẳng những tìm tới đây, còn rất nhanh nữa.

Phục vụ viên đi theo lão vào phòng ăn, phục vụ viên nén cười nói: “Quý khách, bạn của ngài thuê xe tới nhưng không mang tiền, hiện tại lái xe đang chờ dưới lầu, quý khách xem có thể trả thay không?”

Tôi cầm chén trà cười tủm tỉm: “Tôi không quen người này.”

Phục vụ viên bất đắc dĩ nhìn Tần Cối, không ngờ lão khốn không chút vội vã, lão nói với phục vụ viên: “Vậy cậu cứ ra nói với lái xe tôi chạy rồi, chẳng phải tôi đặt cọc chìa khóa nhà cho anh ta rồi sao? Cậu kêu anh ta cứ về phòng lấy đồ đi.”

….

Tôi nhảy bật dậy, lôi Tần Cối ra khỏi phòng, hỏi: “Chìa khóa nhà nào?”

Tần Cối tỏ ra vô tội: “Nhà trên đất của cậu ý.”

“…Làm sao mày có?”

“Chẳng phải sau cửa có một chùm chìa khóa dự bị là gì, anh đặt tạm chỗ thằng lái xe.”

Tôi vội kéo phục vụ viên xuống dưới lầu trả tiền xe cầm lại chìa khóa.

Tôi xoay người trở về thì thấy Tần Cối đang cười tủm tỉm đứng dựa lưng ở hành lang tầng hai, ra là lão khốn này vừa cúp điện thoại xong đã ra cửa, nhanh chóng kiếm được bảo vệ của khu, bảo vệ tận chức trách nghe nói nghiệp chủ duy nhất muốn ra ngoài, vội vàng gọi giúp taxi. Khi tới nơi Tần Cối nói mình không mang tiền, để đi mượn bằng hữu, vốn lái xe cũng tín nhiệm, nhưng lão còn chủ động đặt cọc cái chìa khóa, hiển nhiên lão khốn đã sớm nghĩ tới bằng hữu cũng không nhất định giúp lão trả tiền…

Từ đó về sau tôi khắc sâu hiểu rõ: “Đối phó kẻ hèn hạ cần phải hèn hạ hơn hắn.” một câu vứt đi, nhưng cái này còn phải dựa vào thiên phú.

Tôi dùng ánh mắt giết người nhìn Tần Cối. Lão liền buông tay: “Chú đừng nóng thế, anh nói thế nào cũng là thừa tướng, vì ăn bát cơm mà phí hết tâm lực, anh cũng đâu có dễ dàng?”

Tôi bất đắc dĩ dẫn lão lên lầu, bỗng xoay người nói: “Hôm nay không thường đâu, mày đi tới không cần ba hoa chích chòe, phải hiểu được đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, nghe chưa?”

Tần Cối tự phụ cười ha hả: “Đây là nghề của chàng mà.”

Chúng tôi vào phòng, Tần Cối rất nhanh lướt qua toàn phòng, gật đầu mỉm cười: “Các cô gái đều rất được.”

Tôi còn chưa thấy rõ ràng tình huống, giờ Nghê Tư Vũ cùng Trương Suất, hai người đều ngồi lệch qua bên, như vậy Nghê Tư Vũ vs Trương Băng, Hạng Vũ vs Trương Suất đã thành đối diện, tình huống phát triển phức tạp hơn trước nhiều.

Tần Cối đặt mông ngồi xuống, nâng tay đặt lên vai Nghê Tư Vũ, vẻ mặt đáng khinh: “Tiểu mỹ ….”

Tôi lập tức hiểu được lão khốn vừa vào cửa nói ý gì: “Các cô gái rất được.” - lão coi các cô gái ngồi đây là gái lầu xanh.

Tôi ho khan, trừng mắt nhìn lão.

Tần Cối không hổ là sử thượng đệ nhất gian thần, phán đoán tình hình cực nhanh, lão gặp qua các cô gái đều ngồi đoan chính, mà tất cả đàn ông đều ngạc nhiên nhìn tay lão đã vòng ra sau lưng Nghê Tư Vũ. Biết tình hình không phải như lão nghĩ, cái khó ló cái khôn liền giơ cao tay đang vòng qua người Nghê Tư Vũ, thân thiết vỗ đầu Nghê Tư Vũ, câu “Tiểu mỹ nhân” cũng biết thành: “Tiểu muội muội (em gái nhỏ), năm nay bao nhiêu?” lập tức biến đổi bộ dạng từ thằng chú dâm tiện thành người bác hòa ái.

Lưu Bang cùng Lý Sư Sư thấy bộ dạng Tần Cối, đều nhìn tôi, tôi khẽ gật đầu tỏ ý Tần Cối cũng là khách của tôi như họ.

Lý Sư Sư cười hỏi: “Anh giai này họ gì ?”

Tần Cối nói: “Tần…An.” Xem ra lão khốn cũng biết tên mình không dễ ngửi.

Bánh Bao nhìn tóc cùng râu của lão: “Anh là nhiếp ảnh gia hả?”

Lúc này phục vụ viên thấy mọi người đã đến đủ liền mang thực đơn tới, mọi người chẳng ai còn tâm tư gọi món, Tần Cối là người đầu tiên cầm lên mở ra, gật đầu: “Được, chữ dù xấu chút, nhưng lớn nhỏ đồng nhất thật khó được.” Lão nhìn mãi cũng không nhận biết, tiện tay khép lại hỏi phục vụ: “Kẻ hèn không quen ăn cay, ngoài ra mỗi loại cho một đĩa.”

Mọi người đều nhìn Trương Băng, Trương Băng khó xử cười nói: “Vậy… cũng được.”

Tôi đoạt lấy thực đơn, trừng mắt với Tần Cối, cùng Bánh Bao chọn vài món.

Tần Cối ngồi đối diện tôi, có lẽ hai ngày chưa nói chuyện với ai làm lão bứt rứt khó chịu ghê gớm, thấy Nghê Tư Vũ cùng Trương Suất nói chuyện, góa phụ đen nghi hoặc hỏi lão: “Anh còn là nhân viên công vụ hả?”

Mấy ngày nay trên TV cũng đăng tin tuyển nhân viên công vụ, cho nên Tần Cối cũng không lạ lẫm mấy từ này, lão khốn cầm đũa điểm trên bàn nói: “Đâu chỉ thế, gác cổng nhà anh bằng cấp thị trưởng của các bạn đó.”

Góa phụ đen cười dài: “Vậy sau này có việc em tìm anh nhé.”

Tần Cối nghĩ một chút mới trịnh trọng nói: “Được, chúng ta đã có duyên, anh liền không cần tiền trà nước của em.”

Mọi người thấy lão khốn tóc thả dài, vuốt chòm râu đều cười nhìn lão, nghe lão chém gió, ai ngờ nếu là thời Tống Cao Tông, góa phụ đen được một câu này của lão muốn không phú giáp nhất phương cũng khó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.